Anh Yêu Em! Lợn con!
Chương 27-Bí mật lớn
*Cạch*
Tiếng cửa xe mở ra, nó bước ra ngoài nhưng bị hắn nắm tay lại:
-Gì?-nó quay lại liếc hắn.
-Ngày mai tôi sẽ cùng em đi tìm cậu nhóc đó.
-Tùy anh! Bây giờ bỏ tôi ra!
Lập tức, hắn bỏ tay nó ra,lao xe nhanh như chớp về Lâm gia.
Sáng hôm sau,
-Cô chủ…-tiếng cô giúp việc nhẹ nhàng gọi nó.
-Sao vậy? -nó đang ngủ thì nghe tiếng cô giúp việc.
-Thiếu… Thiếu gia Lâm Vũ Thiên… Đang đợi cô chủ ở dưới nhà…
Nghe cô giúp việc nói, nó trợn mắt ngồi dậy:
-Chị bảo anh ta chờ 15p, em sẽ xuống ngay!
-Vâng! -cô giúp việc cúi đầu rồi đi xuống phòng khách,nơi hắn đang ngồi.
15p sau, không trễ 1 giây, nó mặc 1 chiếc áo trắng công sở và 1 chiếc quần bó đi xuống phòng khách.
-Anh có cần đến tệ xá nhà tôi vào lúc 5h sáng như vậy không? -nó khoanh 2 tay.
-Thay đồ! -hắn ra lệnh.
-Anh có quyền?
-Tôi là cấp trên của em!
-Anh muốn tôi mặc gì?
-Ngoại trừ đồ công sở.
Nó khó chịu lên phòng,thay cái áo công sở thành 1 cái áo phông trắng, trông xinh đẹp, mạnh mẽ mà cá tính.
-Đi! -hắn dắt tay nó ra chỗ chiếc xe Lamborghini,rồi chở nó thẳng đến chỗ bán đồng hồ cát của cậu nhóc.
-Hôm qua tôi đã điều tra về cậu bé, cậu nhóc ấy không đơn giản như em nghĩ đâu! -hắn nói với nó, còn nó chỉ im lặng mà nghe.
Đến nơi,
-Aaaa, Hân tỷ tỷ! -nhóc thấy nó chạy lại ôm làm hắn ghen đến chết.
-Ừ! Chào em!
-Hân tỷ tỷ lạnh lùng quá à, tỷ cười lên mới đẹp.
-Vậy bình thường chị xấu lắm à?
-Không có! Ý em nói là tỷ cười lên là đẹp hơn gấp 1000 lần bình thường cơ! -nhóc nịnh.
-Em thay đổi cách xưng hô khi nào vậy? -nó búng trán nhóc.
-Hì hì! Như vậy mới thân mật chứ!
Thân… Thân mật…???mắt hắn giật giật…
-Nhóc… Thực ra là ai? -hắn hỏi nhóc.
-Em là em! Em là Dương Thần Lâm!
-Nhóc không phải như những gì nhóc nói!
-Ơ… Ơ… Có vẻ anh đã biết rồi! -nhóc gục mặt.
-Biết? -nó thắc mắc nhìn 2 người.
-Em đúng là Dương Thần Lâm, nhưng không phải như những gì em kể cho Hân tỷ tỷ đâu.
-Nghĩa là?-nó
-Em là con trai 1 của Dương gia, tập đoàn đứng thứ 5 trong nước,ba mẹ em không hề mất,2 người bắt em phải giả dạng như vậy,khi nhìn thấy chị, em có thể thấy được sự lạnh lùng, nhưng ấm áp, ít cười,nhưng tốt bụng,chị không sợ sự xui xẻo mà em đã kể với chị. Ngược lại, chị còn rất vui vẻ. Em đã rất cảm động khi chị mua tất cả đồng hồ cát kia. Nếu chị muốn,có thể đến Dương gia với em bất cứ lúc nào! -nhóc nói rồi chìa ra 1 tờ giấy ghi địa chỉ Dương gia.
Nó nghe thế xoa đầu nhóc, ân cần bảo:
-Cảm ơn em đã nói sự thật!
-Vậy ông nhóc là ai? -hắn hỏi.
-Ông em mất trước khi ba em 17t,sau khi sinh em ra là lúc ba 20t,ba nói ông lớn tuổi rồi nên cần được nghỉ ngơi, ba nói ông chỉ ngủ thôi nhưng em biết… ông sẽ không tỉnh lại nữa… -nhóc dụi dụi mắt.
Nó và hắn nhìn nhau, mắt lại nhìn cậu bé.
-Bây giờ anh chị có rảnh không ạ?
-Ừ! Em muốn làm gì? -nó hỏi.
-Anh chị đến Dương gia chơi với em đi!
-Ừ! Cũng được! -hắn chỉ nói như vậy.
Dương gia,
-Chào mừng anh chị đã đến với Dương gia!
Đi vào nhà,nó và hắn thấy 2 người đang ngồi trên sofa,1 nam, 1 nữ.
-Ba! Mẹ! Đây là người mà con đã kể với 2 người!
Ba mẹ nhóc nhìn nó và hắn rồi nhớ ra điều gì, vội vàng lên tiếng:
-Lâm thiếu gia, Trần tiểu thư!
-Vâng! Bác đừng gọi tụi cháu như vậy! -nó quơ tay-cứ gọi cháu là Hân!
-Vâng! -ba của nhóc lên tiếng.
-Ba mẹ quen 2 người này sao?-nhóc giật áo bà.
-Đó là Trần Khả Hân, đương kim tiểu thư của Trần gia, tập đoàn đứng thứ nhì nước, còn đó là Lâm Vũ Thiên, thiếu gia của Lâm gia, tập đoàn thứ nhất trong nước!
Nhóc đập 2 tay vào nhau:
-Aaa! Con nhớ rồi! Tại Hân tỷ tỷ không nói với con!
-Hân tỷ tỷ? -bà Dương thắc mắc.
-Ba! Mẹ! Sau này nhất định con sẽ cưới Hân tỷ tỷ!
*Phụt*
Hắn nghe thế sặc nước miếng
-Lâm thiếu gia,có sao không ạ?Xin lỗi nếu con trai tôi nói năng hồ đồ-ông Dương lo lắng
-À không!Tôi bị sặc đấy mà!
-Vâng! Mời 2 người vào nhà!
-Vâng! -nó lễ phép.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!