Anh Yêu Em! Lợn con! - Chương 26-Ghen với 1 cậu nhóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Anh Yêu Em! Lợn con!


Chương 26-Ghen với 1 cậu nhóc


GIỚI THIỆU NHÂN VẬT (MỚI)
-nhóc-Dương Thần Lâm-7t. Quen nó ở công viên văn miếu.Theo lời cậu bé thì cha mẹ cậu bé mất sớm, sống cùng ông,nhà cậu bé chuyên làm đồng hồ cát để bán.Rất thích nó. Đây chỉ là giới thiệu tạm thời thôi. Nhóc còn 1 bí mật rất lớn. Chương sau sẽ rõ.

HẾT GIỚI THIỆU NHÂN VẬT

-Ư… Ưm… 6 giờ rồi sao?-nó ngủ dậy,vươn vai, cầm lấy chiếc điện thoại xem giờ.
Vì là ngày đầu tuần nên nó không thể đi trễ được, nên nhanh chóng rời giường, VSCN rồi thay 1 bộ đồ công sở xinh đẹp lại quyến rũ, bảo sao hắn không ghen. Xong xuôi, nó ra cổng định lấy xe thì phải qua nhà ăn.
Thấy nó đi ngang, cô giúp việc nhẹ nhàng bảo:
-Cô chủ vẫn chưa ăn sáng ạ?
-Em vào công ty ăn cũng được! -nó chống nạnh.
-Vâng-cô giúp việc cúi đầu

*Xin nói luôn, từ đầu chương đến giờ vẫn chưa giới thiệu:
Nó là đương kim tiểu thư độc nhất của Trần gia, 1 tập đoàn lớn thứ nhì nước (sau tập đoàn của hắn) công ty nó đang làm cũng là công ty của Trần gia,nhưng lại chẳng hiểu sao chủ tịch cũ (là ba của nó) lại đưa cho hắn làm chủ tịch, nó khá đau đầu về việc này nhưng cũng không thắc mắc nữa.

Cô cũng là cô con gái độc nhất của Lê gia, tập đoàn lớn thứ 4 trong nước(sau tập đoàn của hắn, nó và cậu).

Hắn là công tử 1 của Lâm gia, tập đoàn đứng thứ 1 trên cả nước(hắn có thể điều hành cả 2 công ty cùng 1 lúc).
Cậu cũng là công tử bột của Vương gia, tập đoàn đứng thứ 3 trong nước (sau tập đoàn của hắn và nó).

Nói chung là cả 4 người đều là những đứa con độc nhất của Trần gia, Lê gia, Lâm gia và Vương gia.*

Vừa bước vào công ty…
-Em đến muộn 3 giây-hắn đứng ngay cửa chờ nó.
-Anh làm lãng phí ngày chủ nhật của tôi 20p,còn nữa, nãy giờ anh đang lãng phí cuộc đời tôi 15 giây-nó ngước lên liếc hắn, đâu có vừa.
-Đây là công ty. -hắn nhún vai.
-Thì?
-Phạt!
-Phạt? -nó hỏi lại.
-Ừ!
-Muốn gì?
-Hôm nay em được nghỉ, dành cả ngày cho tôi! -hắn vuốt ngược tóc mái ra sau.
-Không phải hình phạt! Không chấp thuận. -nó phản kháng
-Không phải do em quyết định! -nói rồi hắn cầm tay nó chạy ra cửa công ty rồi ẵm nó lên xe dưới bao con mắt ghen tỵ và hâm mộ của đồng nghiệp, không có mắt hình viên đạn đâu nhé vì người ta có câu *Xứng đôi vừa lứa*,*Trai tài gái sắc*,*Trai xinh gái đẹp*mà.

-Em muốn đi đâu?
-Anh là người lôi tôi vào xe.-đơn giản, nhưng dễ hiểu.
-Tôi không muốn nói lại!
-Công viên văn miếu xxy.-nó khoanh tay.

Đến nơi, nó đi tìm cửa hàng đồng hồ cát của cậu bé hôm nọ,hắn lẽo đẽo theo sau.
-Aaaaa! Chị! -bỗng nhóc(cậu bé hôm trước) chạy lại từ đằng sau ôm chầm nó.
-Chào em! -nó đặt tay lên đầu nhóc.
-Anh này là… -nó đưa tay chỉ vào hắn.
-Là đồng nghiệp của chị!

Đồng… Đồng nghiệp??? Sôi máu…. Hắn thực sự bực rồi… Cùng lắm cũng phải nói là bạn hay gì đó thân mật hơn 1 chút chứ… Đồng nghiệp? Xem thường hắn á? Trước mặt cậu nhóc thì ráng nhịn, cắn răng chịu đựng vậy.
-Vâng! Làm em tưởng… -nhóc gãi gãi đầu.
-Tưởng? -hắn hỏi.
-Em tưởng anh là bạn trai của chị ấy!
-Thằng nhóc này!-nó búng trán nhóc.
-Hì hì! A! Em mời anh chị vào cửa hàng của em! -nhóc dắt tay nó vào làm hắn tức chết đi được, chẳng nhẽ lại ghen với con nít 7t sao? Không được… Không được động thủ… 1 điều nhịn… 9 điều nhục… À mà không phải… Nói chung là cứ nhịn… Nhịn nhịn…
-Lâm! -nó khều nhóc.
-Dạ?
-Ông em đâu?
-A! Ngoài việc làm đồng hồ cát,ông em còn đi cày ruộng nữa, ông em chỉ mới 65t thôi à.
Đến đây, mắt nó đỏ hoe, rồi tỉnh táo lại chỉ vào 1 đống đồng hồ cát chất chồng chồng cao như núi rồi nói với nhóc:
-Chị lấy hết tất cả đồng hồ cát kia!
-Ơ! Chị… Không cần phải vậy đâu…
-Không sao đâu! Chị sẽ cất hết những nỗi buồn vào đó! Khi buồn chị sẽ lật đi lật lại cho vơi bớt nỗi buồn-nó quơ tay.
-Chị… -cậu bé rưng rưng nước mắt chạy lại ôm nó.
-Ừ?
-Chị… Em yêu chị! Lớn lên em sẽ cưới chị! -nhóc nhe răng cười cười.

Hắn nghe vậy thì lỗ tai cứ bùng bùng

SÉT

ĐÁNH

GIỮA

TRỜI

QUANG…

Cái… Cái này thì quá… Quá rồi… Hắn định nhào vô cào xé thằng nhóc thì nó biết ý… Nhanh tay chặn hắn lại…
*Đáng ghét! Em chờ đó! *-hắn rủa
-Ừ!Chị sẽ đợi! -nó xoa đầu nhóc.

Đau lòng… Thật là đau lòng với hắn… Đợi đợi cái gì…Đáng ghét…

-Ơ! Mà anh chị tên gì vậy?
-Chị tên là Trần Khả Hân.
Nhóc nhìn hắn 1 hồi như mong chờ 1 điều gì đó. Khó chịu, hắn nói ngắn gọn:
-Lâm Vũ Thiên!
-Vâng ạ!

Thế là cả 2,nó và nhóc cứ nói chuyện như thế cho đến lúc hoàng hôn,cho hắn ra rìa… Vậy… Cuối cùng là hắn bắt nó dành cho hắn 1 ngày cơ mà…nó… Đúng là cao nhân…cao nhân…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN