Anh Yêu Em! Lợn con!
Chương 39-Cầu hôn
Cô nhìn theo bóng hắn chạy đi, lau nước mắt,nở 1 nụ cười nửa miệng, rút điện thoại ra:
-*Alo? *-người ở đầu dây bên kia
-Haha thành công rồi chồng ạ! Thiên nổi giận chạy đi tìm Hân Hân rồi! -cô cười to, người ở đầu dây bên kia ra là cậu, 2 người đã bày mưu từ trước rồi
-*Oaa! Vợ anh ra tay có khác! Kế hoạch hoàn hảo!*-cậu hí hửng
-Tất nhiên rồi! Hana này mà ra tay thì đá cũng xay thành cháo! Chồng đã nói với Hân Hân chưa? -cô hỏi han
-*Rồi!Chỉ việc chờ đến ngày mai thôi.*
*Cụp*
Bỏ điện thoại xuống,cô cười thật tươi *Hân Hân à…Sắp đến ngày tao làm phù dâu cho mày rồi nhỉ? *
___________Sáng hôm sau____________
Nó,cô và cậu đã ra sân bay từ sớm, vali, đồ đạc cũng đã chuẩn bị đầy đủ,bây giờ chỉ cần 1 màn kịch nhỏ với sự trợ giúp của cô và cậu nữa thôi…
*Còn 10p nữa là đến giờ máy bay cất cánh, xin vui lòng quý khách chuẩn bị để máy bay cất cánh*-tiếng loa vang lên
Nó xách vali mà trong lòng nặng trĩu, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười:
-Có vẻ anh ta đang ở bên Kiều Nhi rồi… -nó nhún vai, nói 1 cách bình thản mà tim cứ nhói đau, thật muốn rơi lệ
…
*Cốc*
Cô cốc vào đầu nó 1 cái nhẹ:
-Tiểu quỷ nha đầu, tao nói anh ấy sẽ đến mà!
-Mày còn 5p!-nó nói thật ngắn gọn
Bỗng, 1 dáng người quen thuộc, chạy đến thật nhanh trước mặt nó, mồ hôi nhễ nhại, thở dốc nhưng đôi mắt hổ phách ấy vẫn lạnh băng đến lạ thường
Bất ngờ, nó hỏi 1 cách lạnh tanh, nhưng trong lòng cảm thấy rất vui vì hắn… hắn đã đến vì nó:
-Anh đến làm gì?
Bất chợt…hắn ôm nó vào lòng,tay nhận đầu nó vào ngực mình:
-Đừng đi…anh… xin lỗi…
-Bỏ ra! -nó nói 1 cách dứt khoát nhưng trong lòng vô cùng hạnh phúc, đúng là 1 diễn viên tài ba nha!
-Không! -hắn cự tuyệt
Nó là con gái nên tất nhiên là phải yếu thế hơn rồi, cố gắng thoát ra,nhưng càng giẫy giụa,hắn càng ôm chặt
-Biến Thái! Anh mau buông tôi ra! Còn 2p là chuyến bay sẽ cất cánh!
-Anh đã bảo nhân viên soát vé hủy chuyến bay rồi!
-Cái… Anh…!-nó lắp bắp, thủ đoạn như thế cũng nghĩ ra cơ à?
-Anh đã xem video giữa em và cô ta rồi… Anh xin lỗi vì đã không tin tưởng em!
-Thì? -nó hỏi
Hắn buông nó ra, mượn micro của nhân viên máy bay nói vào mic thật to:
-ANH YÊU EM! LỢN CON! GẢ CHO ANH NHÉ?
Chưa kịp định hồn thì nó hoảng hốt, không ngờ ở 1 nơi hàng trăm ngàn người như thế… Hắn lại có thể cầu hôn nó như vậy…
Chiếc vali từ trên tay nó rơi xuống,nó lấy 2 tay che miệng mình, nước mắt rơi… nhưng lần này… là nước mắt của hạnh phúc…
Hắn cầm tay nó chạy lên sân thượng,ra phía lan can… Nó nhìn xuống…hàng ngàn cây nến được trang trí dòng chữ “ANH YÊU EM! LỢN CON! “…dù là buổi sáng… Nhưng những cây nến đẹp hơn bao giờ hết.
Nó lấy tay ra,cười thật tươi:
-Anh không sợ cháy sân bay sao?
-Sẽ không! -hắn cũng cười
Sau đó…
Hắn quỳ 1 đầu gối xuống tay móc ra 1 hộp đựng nhẫn kim cương,trước mặt nó, trước mặt hàng ngàn người, hắn dịu dàng:
-Anh Yêu Em! Lợn con! Thiên thần nhỏ? Gả cho anh hoặc em sẽ ế suốt đời? -hắn cười
Thật là, cầu hôn mà cứ như uy hiếp vậy.
Nó cười rồi chạy đến ôm hắn thật chặt, đặt lên môi hắn 1 nụ hôn nhẹ, đây là lần đầu tiên nó chủ động hôn hắn, làm hắn như ngập tràn trong hạnh phúc:
-Xin lỗi… Nhưng em không thể…
*Rầm*
Cả bầu trời như sập đổ, hắn, cô,cậu và mọi người xung quanh lặng người
-Sao thế Trần tiểu thư, Lâm thiếu gia đã cầu hôn cô hết sức trang trọng rồi mà… Sao cô không đồng ý? -mọi người bắt đầu phản bác
-Ước gì mình là cô ấy! Có phúc mà không biết hưởng!
…….
Và rất rất nhiều lời bàn tán khác, rồi bọn họ quyết định…
-ĐỒNG Ý ĐI! ĐỒNG Ý ĐI!…… -họ quyết định biểu tình
Cô và cậu chết lặng,2 người chạy lại mắng nó:
-Tại sao mày không đồng ý?Thiên đã rất cố gắng để ngỏ lời cầu hôn!mày không yêu anh ấy sao?
Và 1 hồi dài, mọi người thì biểu tình, cô và cậu thì liên tục mắng nhiếc, chỉ có hắn là đứng đó, xác thì vẫn ở đây nhưng hồn thì cứ như đi thỉnh kinh rồi, khó chịu nó cất giọng lạnh băng:
-Dừng lại!
Lập tức mọi người đều dừng lại, nó nói tiếp:
-Sao không ai nghe hết câu nói của tôi vậy? -rồi nó nhìn thẳng vào mặt hắn-Biến Thái!
Lập tức, hồn vía hắn bay về khi nghe nó gọi.
Nó nhón chân, câu cổ hắn, rồi đặt lên đó 1 nụ hôn.
Bỏ hắn ra, nó cười híp mắt:
-Xin lỗi… Nhưng em không thể… Không đồng ý!
*Rầm*
Ây da ra là vậy, do bọn họ không chịu nghe hết câu nói của người khác thôi mà…
Hắn cười, cười trong muôn vàn hạnh phúc… Cuối cùng… Sau 5 năm… người con gái hắn yêu cũng đã chấp nhận hắn…
Và rồi… 2 bên gia đình đều vui vẻ và hài lòng, lập tức cho người chuẩn bị 1 tháng nữa sẽ tổ chức hôn lễ
Còn Vũ Kiều Nhi thì…
*Rầm*
Ả bị hắn ném xuống sàn, thực chất định cho người bắt cóc nó nhưng không may bị phát hiện, ả bây giờ thì như ăn mày không hơn không kém, chỉ sau 1 cú điện thoại của hắn, 5p sau Vũ gia hoàn toàn sụp đổ, ả van xin hắn, trong lúc đó cũng có nó đứng bên cạnh:
-Thiên… Em cầu xin anh… Đừng giết em hay gia đình em… Làm ơn…
-Cô lừa dối tôi bao nhiêu năm qua chưa đủ sao? -nói rồi hắn quăng ả đi,bây giờ ả chỉ toàn là vết máu, vết xây xước.
Nó không cầm lòng, nắm tay hắn lại:
-Đừng! Bao nhiêu đó đủ rồi! -rồi nó chìa tay trước mặt ả, giọng nhẹ nhàng-Đi! Tôi sẽ chăm sóc cho cô và gia đình cô…
Ả đến đường cùng,nắm lấy tay nó, giọng nói yếu ớt:
-Cảm… Cảm ơn… Tại sao… lại đối xử tốt với tôi… như vậy?… -ả đã biết nó là tiểu thư Trần gia, nên không muốn gây chuyện nữa.
-Cứu người… không cần phải có lí do! -nó nói ngắn gọn rồi cầm tay ả đi.
Để lại hắn trong phòng lắc đầu cười *Em đúng là 1 cô gái tốt*
Thực chất,nói nó giết người không xuống tay là không phải, chỉ những kẻ xứng đáng bị tử hình nó mới ra tay thôi, không bao giờ nó giết những người vô tội hoặc có tội nhẹ…
Mặc dù đã cầu hôn,nhưng sóng gió của 2 người họ chỉ mới bắt đầu.
Lưu ý:(CẦN PHẢI XEM):do nó cứu ả sau chương này ả sẽ là bạn thân của nó (nhỏ hơn nó 2t) nên từ chương sau sẽ gọi ả(Vũ Kiều Nhi) bằng “nhỏ”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!