Anh Yêu Em! Lợn con! - Chương 41-Sẽ hạnh phúc sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Anh Yêu Em! Lợn con!


Chương 41-Sẽ hạnh phúc sao?


-Biến Thái!Anh mau dậy đi!Nhìn nè! Em được tặng 2 vé đi Wonderland nè… Anh mau dậy đi chơi với em…

-Biến Thái! Anh mà cứ ngủ như vậy sẽ biến thành lợn đó! Vậy là anh cũng cùng loại với em rồi nha…

-Biến Thái! Anh mau dậy đi,biến thành lợn rồi sẽ không cô nào thích anh nữa đâu…

-Biến Thái! Anh đang xem thường em phải không? Đã 3 tháng rồi… Anh đã hứa với em… sẽ chờ em… cưới em… cho dù là đến kiếp sau… không phải sao?

-Biến Thái! Anh là đồ thất hứa! Anh xem… Anh 2 và Lam Lam đã có con 3 tháng rồi kìa… Em cũng muốn có tiểu bảo bối… Anh mau thức dậy kết hôn với em…

-Biến Thái! Anh chỉ đang ngủ thôi mà… Ít nhất cũng phải gật đầu 1 cái đi chứ!…

-Biến Thái!Anh xem! Em đã gấp đủ 1000 con hạc giấy rồi nè… Lâm nói… chỉ cần gấp đủ 1000 con hạc giấy… Điều ước của em sẽ trở thành hiện thực…
-Biến Thái anh còn nhớ không? Bất-cứ-thứ-gì-em-muốn… Vậy nên… Anh mau thức dậy để kết hôn với em…

3 tháng trôi qua… Nó lúc nào cũng độc thoại 1 mình, chẳng ai còn nhận ra nó là cô gái lạnh lùng, điềm tĩnh trước kia nữa…hắn nằm đó… không động đậy…hắn đâu biết… chỉ cần nằm ngủ như vậy thôi… đã khiến nó đau lòng lắm rồi…

3 tháng trôi qua… Nó tiều tụy đi…thậm chí… là không ăn… không uống… Hắn cứ ngủ như vậy… khi tỉnh dậy thấy nó xanh xao thế thôi… cũng đủ làm tim hắn như bị dao cứa rồi…

3 tháng trôi qua… hắn thất hứa với nó… hắn bảo sẽ làm 1 buổi lễ kết hôn thật hoành tráng… Vậy mà… hắn lại ngủ ở đó… hắn có biết… mắt nó đã đỏ đến cỡ nào chưa?… hắn có biết… vì hắn… mà nó đã rơi hết bao nhiêu giọt nước mắt chưa?…

3 tháng trôi qua…ngày nào nó cũng bên cạnh hắn… không rời dù chỉ nửa bước… nó ngồi bên cạnh hắn… vừa tự mình độc thoại… vừa gấp những con hạc giấy chỉ cầu mong cho hắn thức dậy mà biến nó thành 1 cô dâu hạnh phúc nhất trên đời…

-Hân Hân à… Mày đừng như vậy nữa… 3 tháng rồi… Nếu Thiên thức dậy… nhìn thấy mày tiều tụy như thế… Anh ấy sẽ rất đau lòng đó… -cô che miệng khóc,cậu đứng đó, bên cạnh cô mà vỗ về
-Chị… Anh ấy sẽ tỉnh lại mà… chị phải mạnh mẽ lên chứ! Chị Hân Hân lạnh lùng, mạnh mẽ của em lúc trước đâu rồi?… -nhỏ lấy 2 tay ôm mặt mình, nước mắt của họ dường như đã ngập cả căn phòng vậy…

Nhóc đứng cạnh nhỏ, lấy bàn tay nhỏ bé của mình mà dỗ dành…

-Mọi… Mọi người không cần lo cho tôi… Tôi rất ổn…được bên anh ấy… tôi chưa bao giờ cảm thấy mệt cả… -nó gục mặt xuống,giọng nói yếu ớt

Cả 4 người đứng nhìn nó…nước mắt không kiềm chế mà cứ tuôn xuống…

______________________________________

Rồi ngày đó cũng đến…sau khi hắn như vậy… ba mẹ nó buộc nó gả cho 1 người… chưa bao giờ gặp mặt… nhưng mọi người… ai ai cũng nói với nó… Chỉ cần cưới anh ta…nó sẽ được hạnh phúc…

Sẽ được hạnh phúc sao?Cưới 1 người mình chưa hề gặp mặt… chưa hề quen biết sẽ hạnh phúc sao?…

Nó mặc bộ đầm cô dâu trắng xòe ra, những hoa văn là những con rồng được thêu sắc sảo…trong đời… chưa bao giờ nó đẹp như thế… tuy biết rằng nhan sắc của nó rất đẹp… nhưng đây là lần đầu tiên…

Đẹp sao?Phải rồi! Đẹp… Mọi người có thể nhìn thấy… Riêng hắn… người mà nó yêu…người đã cầu hôn nó… người mà nó bất chấp trao cả trái tim…lại không được nhìn thấy nó trong bộ đồ cưới này…

Trong phòng trang điểm cô dâu,

Là ngày cưới…nhưng gương mặt nó luôn ũ rũ… như người vô hồn vậy…

Cô và nhỏ đứng cạnh nó…an ủi nó không thôi…
-Sao có thể hạnh phúc với 1 người chưa bao giờ gặp?…
Cô và nhỏ ôm nó, nước mắt 2 người lại rơi…
-Tao hứa với mày… Chỉ cần cưới người đó…mày sẽ được hạnh phúc… -cô cười
-Tại sao mọi người ai cũng biết anh ta… mà tôi thì không?…
-Chị à! Là bí mật!-nhỏ nháy mắt

*Cạch*

-Oaaa! Hân tỷ tỷ đẹp quá cơ! -nhóc chạy lại ôm nó, cậu theo sau
-Nè nè! Đây là phòng cô dâu! Ai cho 2 người vào đây? -nhỏ nắm áo nhóc ra khỏi nó
-Thì để xem cô dâu sắp được hạnh phúc của chúng ta! -cậu cười híp mắt

Hạnh phúc? Sao ai cũng lặp đi lặp lại 2 từ đó vậy?… Hạnh phúc sao?Liệu có thể không?…

Cô và nhỏ là phù dâu, mặc 1 bộ đầm trắng ngắn xòe,trông họ thực dễ thương và tràn đầy sức sống…còn nó… xinh đẹp… nhưng cứ ngỡ là vô hồn…

Cậu và nhóc là phù rể, nhóc đương nhiên là 1 phù rể “nhí” rồi, 2 người mặc bộ vest trắng trông rất ư là “handsome”

Cưới người mà mình thậm chí không biết là ai… sẽ hạnh phúc sao?

______________________________________

Buổi lễ… Bắt đầu…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN