Annabelle - Người Phụ Nữ Tuyệt Vời - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Annabelle - Người Phụ Nữ Tuyệt Vời


Chương 12


Sau khi Josiah đi rồi, Annabelle không gặp ai hết. Blanche nghĩ có điều gì ghê gớm đã xảy ra, nhưng bà không dám hỏi. Annabelle ở lì trong phòng, bà quản gia phải bưng khay thức ăn vào, nhưng nàng không hề đụng đến. Ngày một lần, nàng đi bộ dọc theo bờ biển, nhưng không gặp ai và không muốn nói chuyện với ai. Một buổi chiều Hortie đến chơi, nhưng nàng không tiếp. Nàng bảo Blanche nói với cô ta rằng nàng bị bệnh. Annabelle quá đau khổ đến nỗi không muốn gặp người bạn thân, nàng quá xấu hổ không muốn nói nàng sắp ly dị chồng, mặc dù nàng không có lỗi gì hết, nàng không thể nói lý do nàng ly dị cho bạn nghe. Sự thật không ai có thể tin được và nàng muốn bảo vệ cho Josiah. Mỗi lần nghĩ đến chuyện nàng sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa là nàng hốt hoảng.

Nàng biết, khi người ta nghe đến chuyện nàng ly dị, chắc không ai tin và chắc mọi người ở New York sẽ bàng hoàng kinh ngạc. Nàng phân vân không biết tin này sẽ lan truyền trong bao lâu. Vì đang để tang mẹ, nên người ta không mong thấy nàng đi ra ngoài, nhưng họ sẽ rất kinh ngạc vì không thấy Josiah. Bà Blanche đã nghi ngờ có chuyện gì không hay xảy ra, nhưng bà chỉ nghĩ đây là chuyện cãi nhau giữa hai vợ chồng, chứ không nghĩ đến chuyện hai người phải ly dị nhau. Bà ta và William, anh gia nhân thì thào với nhau rằng chắc Josiah đã ngoại tình với ai đó, nhưng họ không ngờ ông ta đã gian díu với Henry, không ngờ hôn nhân của nàng và Josiah đã tan vỡ. Blanche cố khuyên giải nàng rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, nhưng Annabelle chỉ lắc đầu và khóc. Cuộc hôn nhân của nàng không sao tốt đẹp lại được.

Đến tháng bảy, luật sư của Josiah đến thăm nàng. Josiah đã xin từ chức ở ngân hàng và đã đi Mexico. Hai tuần trước đó, Henry nói gia đình anh ta có người bệnh và cũng xin thôi việc. Mọi người không ai nghĩ đến chuyện hai việc này có liên quan đến nhau, nhưng việc hai người bỏ việc làm cho ngân hàng thiếu hụt nhân sự có kinh nghiệm.

Josiah trước khi đi có gửi cho Annabelle bức thư, xin lỗi nàng về hành vi bội bạc, xảo trá của mình. Chàng nói chàng sẽ mang tội suốt đời, chàng bảo đảm với nàng rằng chàng yêu nàng rất chân thành. Hồ sơ ly dị đã nộp ở New York, người luật sư đem đến cho nàng bản sao các giấy tờ. Nguyên nhân duy nhất khiến cho chàng ly dị là việc nàng không chung thủy với chồng. Đọc hồ sơ, nàng đau đớn tận tâm can. Nàng đã biết trước chuyện này, nhưng bây giờ đọc hồ sơ, nàng thấy quá đau đớn.

Nàng đã nói với Josiah rằng nàng không muốn ly dị, cho nên Josiah không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải kiếm cớ ly dị nàng.

– Mọi người sẽ nghĩ rằng tôi đã lừa dối anh ấy, – nàng nói, nhìn ông luật sư với vẻ tức tối. Ông lắc đầu. Nàng hy vọng Josiah không ly dị nàng, nhưng chàng đã làm, với lý do nàng ngoại tình!

– Không ai thấy được hồ sơ đâu, – luật sư cam đoan với nàng. – Vì bà không muốn ly dị, nên không có cách nào khác. – Nàng muốn chết đi cho rảnh, nàng quá yêu chàng.

Hóa ra sự cẩn thận của Josiah và ông luật sư muốn giữ chuyện này bí mật không thành công. Người nhân viên tòa án sao bản chính hồ sơ ly dị rồi đem bán cho báo chí và tin này được đăng trên báo vào tháng tám với tin là Josiah ly dị vợ vì Annabelle phạm tội ngoại tình. Chỉ trong nháy mắt, cuộc đời và danh tiếng của Annabelle tiêu tan. Trong một sớm một chiều, nàng trở thành kẻ hạ tiện trong xã hội.

Khi nàng nghe tin này do ngân hàng của bố mình báo cho biết, nàng đang ở tại Newport và tin này lan nhanh như đám cháy rừng. Mọi người ở Newport đều nói đến chuyện ly dị của Josiah và Annabelle. Phải mất hai tuần sau nàng mới có can đảm đến thăm Hortie để nói cho cô ta biết sự thật về chuyện này. Nhưng khi nàng đến, nàng gặp chuyện kinh ngạc khác. Thay vì người ta để cho nàng chạy lên lầu gặp bạn như mọi khi và cô ta thường nằm uể oải trên giường, thì bây giờ người quản gia dẫn nàng vào ngồi ở phòng khách, khi ấy mẹ Hortie đang từ trong phòng bà ta bước ra, nhưng bà phớt lờ bỏ đi, cau mày ghê tởm. Bà ta không nói một tiếng với Annabelle và nàng phải chờ đến mười phút sau Hortie mới xuất hiện. Cô ta có vẻ mập hơn lần Annabelle gặp cô mới đây rất nhiều. Cô ta có vẻ bực bội và không ngồi, chỉ đứng nhìn Annabelle với ánh mắt thiếu thiện cảm. Annabelle khóc ròng và Hortie quay mắt giả vờ không thấy nàng khóc.

– Chắc bạn đã biết tin về chúng tôi rồi. Mọi người đều biết, – Annabelle nói một cách khổ sở, rồi kín đáo hỉ mũi vào cái khăn tay có viền đăng ten của mẹ nàng. Nàng còn đem theo dù, vì khi nàng ra đi trời nắng như đổ lửa.

– Mình không tin bạn có người khác, – Hortie đáp, giọng nghẹn ngào, cô ta không chạy đến với bạn, không nói lời an ủi bạn. Cô ta đứng yên một chỗ bên kia phòng như bức tượng trước mặt nàng, hai tay thòng xuống hai bên hông.

– Không có ai hết, không bao giờ có chuyện đó. – Annabelle nói rõ. – Tội ngoại tình chỉ là cái cớ để ly dị được thôi. Josiah muốn ly dị, mình thì không. Anh ấy nghĩ rằng tốt nhất… anh ấy không thể… anh ấy không muốn… – Lời nàng nói lịm dần vì tiếng khóc tức tưởi trong họng nàng. Nàng không biết nói sao cho bạn hiểu, vì những chuyện xảy ra hoàn toàn vô nghĩa, nàng không thể nói ra được, dù là với người bạn thân. Nàng không muốn phản bội chàng, dù chàng đã phản bội nàng. Nàng không thể làm thế với chàng. Nếu nàng nói chàng bỏ nàng để theo một người đàn ông, thì chàng sẽ bị nguyền rủa suốt đời. Và nàng không có đủ can đảm để nói cho Hortie biết nàng đang còn trinh, cho nên nàng chỉ ngồi trên ghế và khóc. Nàng không có cách gì để nói chàng đang mắc phải chứng bệnh kinh hồn như thế. – Hortie hiểu lầm lời nàng, cô ta nghĩ nàng đã phạm tội ngoại tình nên đau khổ. Mẹ cô ta đã nói rằng nàng bị Josiah ly dị là đáng đời. Một người đàn ông có đạo đức như Josiah không đời nào ly dị vợ một cách vô cớ và Hortie tin chắc rằng việc Annabelle đã làm không thể tha thứ được. Dù chàng duy trì hôn nhân với nàng cũng không. Và dĩ nhiên nàng mắc tội ngoại tình, nên chàng mới ly dị vợ. Cô ta nói cô ta rất thương xót cho Josiah, mà không thương gì Annabellle, cô ta nói nàng bị chồng ly dị là việc đáng đời. Còn James thì nói với Hortie rằng anh ta tuyệt đối cấm Hortie tiếp xúc với Annabelle. Anh ta không muốn nàng ảnh hưởng xấu đến vợ anh ta.

– Mình rất buồn vì chuyện này đã xảy ra, – Hortie khó chịu nói. – Bạn hẳn đã phạm một sai lầm kinh khủng. – Cô ta thương hại nàng, nhưng nghĩ rằng mẹ cô đã nói đúng. Josiah là người rất tốt, không làm việc gì vội vàng. Ông ta ly dị Annabelle, bỏ ngân hàng, rời thành phố, chắc vì nàng đã làm một việc gì đó ghê tởm lắm. Trước đây, cô ta không hề nghĩ rằng nàng có thể phạm một tội như thế, nhưng ở đời làm sao tin tưởng vào bạn bè thân thiết được. Cô ta chán nản, nên khi thấy Annabelle khóc lóc thảm thiết, cô ta tin rằng nàng có tội thật. Mẹ cô và James đã nói đúng.

– Mình không làm gì có tội hết. – Annabelle vừa đáp, vừa nấc vì khóc. Nàng trông như một đứa trẻ bị bỏ rơi và hết sức kinh ngạc khi thấy Hortie không tử tế với mình sau những năm dài chơi với nhau thân thiết. Hai người là bạn của nhau từ khi còn nhỏ. Hortie tỏ ra rất lạnh lùng và xa cách.

– Mình không có ý muốn biết chuyện gì đã xảy ra, – Hortie nói và đi đến phía cửa. – Mình xin lỗi, mình phải đi. James đã cấm mình gặp cậu. Xin chào, Annabelle, mình phải lên lầu nằm nghỉ, mình không được khỏe. – Nói xong, cô ta bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, không nói thêm tiếng nào. Annabelle ngồi nhìn sửng, không tin được chuyện vừa xảy ra. Nàng run lẩy bẩy khi đứng dậy, chạy ra khỏi cửa, về nhà mình. Nàng nghĩ đến chuyện nhảy xuống biển tự tử, nhưng không có can đảm để làm việc đó. Nàng muốn chết để được gặp bố mẹ và anh trai, nàng tin như thế. Nàng không tin Hortie cũng bỏ nàng và nói không bao giờ gặp lại nàng nữa. Bỗng nàng nghĩ rằng chắc mọi người nàng quen biết cũng sẽ làm như thế. Mọi nhà ở Newport và New York sẽ đóng cửa không cho nàng vào mỗi khi nàng có việc ra ngoài.

Annabelle về đến nhà, nàng đóng cửa thật mạnh rồi chạy lên lầu, về phòng mình. Nàng thả mình xuống giường, quá kinh ngạc không khóc được. Nàng nằm yên cho đến khi Blanche vào phòng và nói với người thiếu phụ mà bà đã biết từ khi còn tấm bé:

– Tôi biết cô không làm điều mà người ta nói, cô Annabelle à. Tôi đã thấy cô hằng ngày, suốt đời cô. Tôi biết cô là người vợ tốt. Tôi không biết giữa hai người có chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi tin cô không làm điều gì nên tội. – Nói xong, bà đến ôm Annabelle vào lòng và hai người cùng khóc. Annabelle không nói cho bà ta biết nguyên nhân gì đã xui khiến họ ly dị, nhưng ít ra Blanche biết rằng nàng không có tội như người ta đã nói. Hai người ôm nhau khóc và Annabelle bỗng nhớ đến mẹ nàng. Nàng không biết rồi đây đời nàng sẽ ra sao. Nàng không muốn ly dị chồng và nghĩ rằng chàng đã cứu nàng ra khỏi số phận hẩm hiu, nhưng rồi biến nàng thành kẻ ngoại tình.

Nàng sống trong cảnh ngao ngán ê chề trong tuần cuối cùng của tháng tám, mùa hè sắp chấm dứt. Nàng đến các cửa hàng vài lần và đến bưu điện, nhưng mỗi lần như thế, những người gặp nàng đều quay mặt làm ngơ, không nói chuyện với nàng. Đàn ông nhìn nàng với ánh mắt bất bình, còn đàn bà nhìn thẳng như không thấy nàng. Nàng đã trở thành kẻ hạ cấp, nàng đã nói như thế với Josiah. Chàng nghĩ rằng như thế sẽ tốt cho nàng, việc này sẽ giải thoát nàng khỏi những vướng mắc khó chịu, nhưng thay vì làm thế, chàng đã biến nàng thành kẻ bị người đời khinh khi, ghét bỏ. Nàng đã bị những người đồng loại xua đuổi. Nàng nghĩ rằng đời nàng đã chấm dứt ở Newport và New York, nàng sẽ không bao giờ được họ mời vào nhà, không được họ cho tham dự vào những hoạt động xã hội. Nàng sẽ mãi mãi là kẻ ngoại tình, đã bị Josiah Millbank ly dị. Đáng ra chàng nên treo cổ nàng cho nàng chết còn hơn. Người phụ nữ đáng kính nơi nàng đã vĩnh viễn biến mất, nàng giống như người thiên cổ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN