Asisu đào hoa ký
Chương 2
Còn về phía Asisu tất nhiên nàng cũng bắt đầu công việc xây dựng tương lai cho mình, dù lúc này hạ ai cập vẫn chưa được nàng đứng tên nhưng Asisu vẫn có thể cho mình xây dựng bầu trời riêng. Trong thế giới cũ Uyển Uyển là một giáo sư chuyên ngành kinh tế, tức là tìm hiểu những vấn đề kinh doanh, phương pháp kinh doanh là sở trường của nàng, huống chi trong hiện đại ngoài việc giảng dạy nàng còn thực tiễn khả năng của mình bằng cách sáng lập ra công ty Nhật Minh đứng nhất nhì Bắc Kinh. Cho nên việc bây giờ là mở rộng quyền lực của mình trong lĩnh vực sở trường, trong xã hội cổ đại cách nhau 3000 năm Asisu thật không tin mình không thể thành công.
Và thật ra Asisu không có ý định sẽ độc chiếm hạ ai cập, mặc dù trước khi chết Nefermaat sẽ trao nó cho nàng, nhưng Uyển Uyển không phải chân chính “Asisu”, nàng không thật sự coi Nefermaat là cha mình, nàng không có quyền chiếm lấy thứ thuộc về người khác và sớm muộn gì “Asisu” trong nguyên tác cũng trao hạ ai cập lại cho em trai mình vì Ai Cập rất ý nghĩa với “Asisu” nên cô muốn thống nhất và cùng cai trị với Menfuisu nhưng sự thật rất phủ phàng Ai Cập vẫn được hợp nhất nhưng “Asisu” lại phải ra đi với hai bàn tay trắng. Uyển Uyển tôn trọng tình cảm “Asisu” dành cho Ai Cập, nàng sẽ không chiếm lấy hạ ai cập mà còn cày công làm cho nó thêm lớn mạnh trước khi trao lại cho Menfuisu, xem như đó là món quà mình dành cho Asisu chân chính vậy!
“Ari, ngươi cho người tìm xem khu vực ngoại thành nơi gần sông lớn và thác nước một mảnh đất thật tươi tốt thì báo cho ta, tiện thể cho người tìm 10 nam nô tuổi không quá 15!” Asisu nghiêng đầu qua nói với Ari đứng phía sau.
Mặt dù hơi khó hiểu không biết công chúa định làm gì nhưng Ari vẫn vâng theo: “Là, thưa công chúa”.
Asisu đang định nằm nghỉ thì nghe tiếng bước chân chạy vào từ phía sau, không cần quay đầu lại nàng cũng biết là ai
” Đệ lại lẻn ra ngoài chơi đấy à, coi chừng phụ vương sẽ cấm túc ngươi”. Menfuisu bước ra đằng trước, nằm vào trên sạp đầu tựa vào ngực nàng
” Ta không có đi chơi chỉ là đi tuần tra mà thôi, không tin tỷ hỏi Minue.” Menfuisu phụng phịu nói, ánh mắt nhìn về phía Minue lại mang vẻ cảnh cáo.
Asisu nâng mắt lên nhìn về phía Minue, hắn chỉ mới 12 tuổi, khuôn mặt còn đậm vẻ ngây ngô chứ không phải bộ mặt nghiêm chỉnh sau này, thấy Asisu nhìn về phía mình mặt hắn đỏ rần lên từ từ lan sang hai bên tai, miệng ấp úng nói:” Điện…điện hạ chỉ đi chơi quanh làng nô lệ chứ không ra khỏi thành xin công chúa yên tâm.”
Minue lắp bắp nói xong cuối thấp đầu không dám nhìn về phía Asisu, bỏ lở nụ cười trên mặt nàng và sự tức giận vì bị bán đứng trên mặt Menfuisu.
Menfuisu thầm mắng trong bụng, nhưng ngoài miệng thì cố nói lảng sang chuyện khác:” Tỷ xem ta thu được gì này, Minue mang hắn ra!”
Chỉ thấy một tên nhóc bước lại trước mặt hai người, đây là một tên nô lệ Ai Cập với thân hình gầy teo, khuôn mặt đen nhẻm. Hắn bước lại gần nhìn hai người bằng ánh mắt sợ hãi nhưng khi chuyển sang nhìn phía Menfuisu thì trở nên kiên định và trung thành.
Asisu hơi nghi ngờ nhìn về phía hắn nếu nàng đoán không lầm thì đây là…
” Đây là tên nô lệ ta cứu được từ tay tên lính cai quản, hừ tên đó đúng là chán sống hắn lại định đánh cả ta, mạo phạm hoàng tộc nên đệ đã tiễn hắn về địa ngục! ” Menfuisu tranh công, trên mặt như đang viết *ta thật tài giỏi, mau tới khen t đi!* khiến Asisu bị vẻ mặt kiêu ngạo đáng yêu của hắn chọc cười.
“Tên nộ lệ này ngươi do ta chiếm được nên từ đây ngươi sẽ là người hầu của ta, Unasu!!!”… Quả nhiên là hắn, tên người hầu trung thành của Menfuisu và là kỵ sĩ của Carol sau này.
Chỉ thấy Unasu sau khi nghe những lời Menfuisu nói thì quỳ xuống gập đầu tạ ơn, trong mắt hắn dễ dàng thấy được sự kính ngưỡng hắn dành cho Menfuisu!
Dù sao Asisu cũng chẳng nhớ rõ Menfuisu thu nhận Unasu khi nào nhưng đây là dấu hiệu cho nàng biết kịch tình đang lặng lẽ bắt đầu!!!
_________________
___hai năm phân cách tuyến___
Thời gian có lúc rất chậm ngược lại lúc thì âm thầm trôi rất mau, Asisu đã sống ở cổ đại này được hai năm từ lúc đầu có chút không quen thì dường như mọi thứ đều ổn cả. Dù biết mình xuyên vào một thế giới tưởng như mơ nhưng nàng biết đây là chân thật, trong hai năm nàng cảm nhận cuộc sống ở đất nước Ai Cập, ngửi được mùi của sông Nile đủ để Asisu biết mình thật sự còn sống, thật sự tồn tại ở thế giới này. Mặc dù biết có những thứ cho dù có cố thay đổi cũng sẽ không thay đổi được ví dụ như nguyên tác truyện, việc thu nhận Unasu như hồi chuông nhắc nhở nàng. Nhưng vậy thì đã sao chứ, có một thứ mà Asisu nắm chắc trong lòng bàn tay đó là số phận của mình, từ khi nàng đến thế giới này sống trong thân xác Asisu thì mọi thứ được định trước sẽ không giống nguyên tác rồi.
Trong hai năm, Asisu đã xây dựng cho mình quyền lực riêng, đủ để chắc chắn rằng cho dù sao này Menfuisu có lấy về hạ ai cập thì mình cũng không trắng tay được.
Thành công bất ngờ là Menfuisu không còn rất tin tưởng Imhotep, tán thành mọi lời nói của ông ta. Mà ngược lại chuyển sang nghe lời nàng!!! (☆_☆) đây có thể xem như một dấu hiệu tốt nhỉ?!
“Minue, đi thôi!” Asisu cất bước ra khỏi cửa chính, dọc theo hành lang không ngừng có các cung nữ và lính gác cuối đầu hô “Điện hạ”. Nàng đã quá quen với xưng hô này. Bước chân không ngừng, chậm rãi lướt qua. Sự tự tin và bản lĩnh của Trầm Uyển cộng với khí chất cổ điển, đoan trang của Asisu kết hợp lại tạo nên một Asisu hoàn toàn khác, mọi người nhìn nàng không ai không phát ra sự kính ngưỡng từ đáy lòng.
Mái tóc đen dài mượt mà nhẹ xoã tung trên lưng, khuôn mặt tinh xảo, mắt phượng xinh đẹp và bờ môi đỏ mọng. Dù mới 12 tuổi nhưng Asisu mang linh hồn của Mị Uyển trưởng thành, nên khí chất của nàng luôn toác ra vẻ quyến rũ.
Minue đi ở phía sau, ánh mắt hắn nhìn nàng chứa đầy sự si mê cùng kinh diễm! Minue đã 15, nam hài ở tuổi này đã bắt đầu “lớn” và có thể quan hệ với nữ giới. Nhớ tới giấc mộng mà mình cứ mơ mỗi đêm, Minue đỏ mặt, lặng lẽ cuối đầu không dám nhìn vào bóng lưng của ai đó. Rõ ràng sợ người khác bắt phát hiện chuyện xấu của mình!
Ra tới cửa cung, vừa định mở miệng kêu người hầu chuẩn bị xe ngựa thì đụng phải Mefuisu đang đi tới.
“Tỷ định ra cung sao? Thật xấu, sao không bảo ta cùng đi?” Menfuisu nói bằng giọng căm tức, ánh mắt nhìn về Minue chợt loé rồi biến mất, như không có chuyện gì quay mặt sang nhìn chằm chằm vào Asisu.
“Ta chỉ ra thành đi dạo, nếu đệ thích thì đi thôi.” Asisu chẳng nhận thấy có gì không ổn, dù sao cũng đã quen với việc tiểu khuyển Menfuisu dính chặt lấy mình.
Còn về phần Menfuisu hắn đang suy nghĩ xem nên làm gì để điều Minue đi làm việc, tốt nhất là tránh xa tỷ tỷ hắn ra càng xa càng tốt. Cùng là nam nhân, à không là nam hài, hắn thật sự không thích ánh mắt Minue nhìn về phía Asisu, càng không thích hắn lúc nào cũng kề cận bên nàng. Asisu là tỷ tỷ của hắn, hắn không thích người khác đến gần nàng ngoài hắn ra!!!
Mười một tuổi Menfuisu vẫn chưa ý thức được việc gì đang xảy ra, và thứ tình cảm muốn độc chiếm đó là gì ?!
_hết chương2_
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!