Asisu đào hoa ký - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
228


Asisu đào hoa ký


Chương 3


Đây là khu chợ sầm uất, náo nhiệt nhất ở trung tâm của kinh thành Tebe nơi buôn bán, trao đổi tấp nập được mở cửa cho thương nhân đến từ nhiều nơi. Đang đi dạo, thì đoàn người đành phải dừng chân vì lối đi trước mặt bị phủ kín toàn là người. Bọn họ chen chúc nhau để có thể giành vị trí trước, chỉ thấy trước mặt họ là một quầy buôn được bày bán, nhưng có sự khác biệt với những quầy hàng khác, vì đây là quầy buôn có qui mô lớn được đứng tên “nhân sư” trên bản hiệu.

(*khúc này rất phân vân cho việc đặt tên bản hiệu vì ai cập cổ đại dùng là chữ tượng hình a!!! Chắc chữ nhân sư hòi đó thì vẽ con sư tử ra quá !(o^^o) )

Và khách chen chân trước tiệm tất cả đều là thương nhân nơi khác và các quý tộc, có thể đoán tiệm buôn này bán dĩ nhiên không phải mặt hàng bình thường được bày bán.

“Tính ra thì hôm nay đúng là ngày cuối thánh rồi nhỉ, chẳng trách lại đông như vậy.!” Menfuisu ánh mắt thích thú nhìn vào cảnh tượng phía trước. “Dạ vâng, theo thần được biết thì hôm nay *nhân sư* lại cho ra mặt hàng mới thu hút nhiều thương nhân đến tranh nhau mua mong muốn bán ra có thể kiếm lời!” Unasu lên tiếng đáp, nói ra thì bất kì đâu có menfuisu thì không thể thiếu hắn được rồi.

“Uh, tính ra thì tên thương nhân này cũng có đầu óc, dù chỉ xuất hiện không lâu nhưng hằng năm hắn cống nạp cho ai cập không phải là ít, còn có rất nhiều cống phẩm đặc biệt do hắn làm ra.” Menfuisu nói với vẻ đăm chiêu.

Asisu khoé môi nhếch lên không rõ ràng, ai cập với nhiệt độ cao, chỉ thích hợp trồng các trái cây nhiệt đới nhưng lại không có đất đai màu mỡ để phục vụ điều đó. Để lai các giống cây thành công cô phải thử nghiệm trên nhiều loại đất và thất bại nhiều lần. Ngoài việc thu hoạch từ các loại quả, “nhân sư” còn kiếm tiền từ các món dệt, may, đánh bắt bằng các phương pháp lấy khuôn mẫu từ hiện đại để bắt chước theo dù thiếu hụt về máy móc nhưng vẫn có những thứ ra đời thành công!

Đoàn người đang tiếp tục đi đường vòng, thì chỉ thấy một lão nhân hay chính xác thì đây là quản lý của “nhân sư”, lão đang đi tới trước mặt họ:” Xin hai vị điện hạ dừng bước. Nô tỳ xin lỗi vì mạo phạm hai vị, nhưng chủ nhân của thần muốn cho mời Asisu điện hạ để gặp riêng!” Lão nhân khom lưng nói, vừa dứt lời Minue đã phản bác:” Không được, chủ nhân ngươi là ai có tư cách gì mà đòi gặp riêng điện hạ?” Menfuisu cũng tán đồng ý kiến:” đúng vậy, nếu muốn gặp mặt thì chính chủ nhân các ngươi phải ra gặp bọn ta. Tại sao chỉ muốn gặp riêng tỷ tỷ ta, ai biết được các ngươi có ý đồ bất chính hay không?” “Đây là một cuộc giao dịch quan trọng chắc chắn hai vị chủ nhân sẽ có một kinh hỉ lớn, còn về việc gặp riêng asisu bệ hạ thì…” Ánh mắt lão nhìn về phía Menfuisu như muốn nói: ngươi một đứa nhóc hơn mười tuổi thì bàn được gì a !

Như đọc được suy nghĩ trong mắt hắn, Menfuisu mặt hiện lên giận dữ, đang định phát tác thì asisu lên tiếng:” đệ cứ theo minue đứng đây chờ ta, hoặc để an toàn hãy theo unasu về cung!” “Không được, ta đứng đây chờ tỷ!” Menfuisu vội nói.
Asisu nói xong cũng không thèm quan tâm phản ứng của hắn, nàng chậm rãi cất bước đi theo lão nhân. Để lại đằng sau menfuisu đứng đó với khuôn mặt âm trầm, hai tay nắm chặt thành quyền: hắn phải trở nên mạnh hơn nữa, để không ai có thể khinh thường hắn, để có thể bảo vệ nàng!!!

__________________
“Thưa điện hạ, việc ngài giao phó đã thành công, ngài có muốn xem thành phẩm?” Trong căn phòng, asisu ngồi trước chủ vị, đứng trước mặt nàng là một thiếu niên cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi. Đây là một trong số mười người mà asisu đã từng nhờ Ari thu nhận và được cô đào tạo bí mật.

Trong số họ có người là trẻ mồ côi, có người là nô lệ, là dân đen thậm chí còn là tiểu thâu! (thâu*=trộm)
Nhưng có điểm chung là tất cả đều mất thân nhân hoặc bị thân nhân ngược đãi, asisu cần những tên trợ thủ trung thành không bị ràng buộc, hay lưu luyến bất cứ thứ gì mà hết mực trung thành với cô nên cô cố tình muốn chọn những đứa trẻ như vậy. Những người bị vướng bận tình cảm cá nhân rất dễ bị chi phối!

Mà đứng trước mặt cô là Akugon người lớn tuổi nhất trong mười người được chọn, cũng là người đáng tin cậy nhất nên hắn là thủ lĩnh của chín người còn lại. Những việc quan trọng thường được truyền trực tiếp cho Akugon xử lý. Hắn có khuôn mặt chỉ được xem là thanh tú ngưng lại toát lên vẻ chững trạc, mày kiếm mắt sâu, một đôi mắt sâu rất hút hồn, mái tóc dài quá nửa lưng nhưng không phải màu đen của ai cập mà là tóc vàng của người ngoại quốc. Thân hình không thuộc dạng vạm vỡ mà thuộc loại cao gầy. Hắn đứng yên trước mặt asisu, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nhưng hết mực cung kính.

“Uh, mang lên đây!” Asisu nằm nghiêng trên ghế, mái tóc dài vắt qua vai xoã xuống thành ghế như một dòng thác đen tuyền, ánh mắt híp lại tạo nên vẻ lười biếng nhưng hết sức đáng yêu.

“Là” Akugon nghe vậy trả lời, ánh mắt lại không dám nhìn thẳng cô, trông hết sức cung kính, nhưng khi cuối đầu thì trong mắt có thứ ánh sáng chợt loé rồi biến mất rất nhanh không kịp nắm bắt.

Chỉ thấy một lúc sau một thiếu niên tiến vào, trên tay bưng một khay đựng được trùm kín vải. “Zannaka tham kiến asisu điện hạ!” Hắn dừng lại trước mặt hai người hai tay nâng cao khay ngang tầm mắt cúi đầu đợi lệnh. Lão Đại tiến lên, nhấc tay kéo xuống miếng vải trùm, chỉ thấy lộ ra trước mắt mọi người là một thanh chuỷ thủ nằm lẳng lặng. Khác với các thanh chuỷ thủ khác thanh gươm này có vẻ ngoài sáng bóng, có thể đoán nó không phải gươm đồng như bình thường, từ độ bóng của nó còn có thể nhìn ra mức độ sắt bén của thanh gươm!

“Đây là thành phẩm mà ngài mong muốn, chúc mừng điện hạ, thần linh phù hộ ai cập, tạo ra được loại đao như vậy từ nay ai cập sẽ không còn sợ bất kì quốc gia nào nữa!” Akugon kích động nói, trên mặt hắn hiện đầy sự hưng phấn cùng kính ngưỡng đối với asisu như đối với một vị thần.

” Điện hạ, ngài mau gọi tên cho lạo vũ khí mới này!” Zannaka cũng kích động cười nói, trên khuôn mặt non nớt nở nụ cười thật lớn.

“Uh, đây là sắt, vũ khí bằng sắt!” Asisu bình tĩnh nói, trong nguyên tác thì Hitaito là nước tạo ra sắt đầu tiên thì phải, và Carol là người đã có công nói ra điều đó. Nhưng lần này cô đã giành trước một bước rồi, vậy thì sao chứ, dù sao sớm muộn gì nó cũng thuộc về ai cập, nếu cô đã là nữ vương ai cập thì tất nhiên không thể để Hitaito chứng tiên cơ được!
(*tiên cơ*= cơ hội trước hết)

Dặn dò vài thứ với hai người, asisu trở lại gặp đám người menfuisu. Sau khi về tẩm cung cô mới nói ra những gì vừa xảy ra, nhưng tất nhiên với lý do khác là “nhân sư” muốn bán phương pháp chế sắt cho triều đình với điều kiện, không cần nộp thuế,..v..v đó chỉ là cái cớ để tặng cho ai cập cách chế tạo sắt thôi, không quan trọng!

Vua Nefermaat lần này thật sướng điên rồi, phải biết rằng trong thời kì đồ đồng như bây giờ, thì việc tạo ra sắt chẳng khác nào đang từng bước thống trị các quốc gia khác !!!
___hết chương3___

_______________________
Còn một vấn đề cẩu huyết khác, ta vừa coi lại vài chương truyện manga của nữ hoàng ai cập, rõ ràng khi nhìn thấy Carol, menfuisu còn la lên: “tóc vàng, da trắng… Là người ngoại quốc”. Rõ ràng là lúc đó họ đã biết sự tồn tại của người ngoại quốc rồi, vậy mà cuối cùng cũng tung hô là thần linh cho được, đọc lại tự nhiên thấy nhiều cái nhảm dễ sợ :)) bởi mới nói ông Imhotep này đồn thổi ghê gớm!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN