Asisu đào hoa ký - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
417


Asisu đào hoa ký


Chương 24


“Chị là ai? Sao lại vào được đây?” Minosu nhìn nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ trước mắt không khỏi khiến hắn đỏ mặt, nữ nhân xinh đẹp như vậy hắn trước đây chưa từng thấy xuất hiện qua, trong đầu nhớ tới gần đây mẫu hậu nói có ý định sẽ cử tỳ nữ dạy hắn chuyện phòng the. Như nghĩ tới điều gì đó, trái tim đột nhiên gia tốc, ánh mắt nhìn về phía Asisu càng thêm ngại ngùng, khuôn mặt đỏ như có thể cắt ra máu.

Asisu không biết thiếu niên trước mắt đang suy nghĩ gì, trong tìm thức nàng chỉ lo tìm giải pháp cho tình huống hiện tại:” Nô tỳ được lệnh đến hầu hạ, không biết ngài có điều gì cần phân phó?” Câu nói ám chỉ nàng chỉ là tỳ nữ đến hầu hạ.

Nhìn thiếu niên trước mắt ăn mặt sang quý, quần áo hết sức quý giá, căn phòng này tuy kỳ lạ nhưng vật trang trí hết sức đắt tiền. Thiếu niên trước mắt có hai khả năng, một là khách từ ngoài vào ở lại trong cung điện, nhưng khả năng này rất nhỏ bởi nơi đây là điện chính, tức gần nơi cư ngụ của nữ hoàng, chỉ có hoàng tộc Minoa mới được ở lại, vậy chỉ có khả năng thứ hai đây chính là hoàng tử Minosu!

Bởi lẽ thám tử của mọi quốc gia khác trên Minoa đều biết nữ hoàng Minoa có hai người con trai, trừ đại hoàng tử từ khi sinh ra chưa từng xuất hiện thì nhị hoàng tử- Minosu được công nhận kế thừa ngôi vị nhưng lại mang bệnh từ nhỏ, thân thể ốm yếu, khiến nữ hoàng liên tục chạy chữa khắp nơi mà vẫn chưa khỏi. Đây cũng không phải bí mật gì, khi cả nước Minoa đều biết điều đó. Nhìn thiếu niên trước mắt nàng càng thêm khẳng định đây là hoàng tử Minosu bởi lẽ sắc mặt hắn tái nhợt đến đáng sợ, thân hình thì gầy còm, nhìn bắp tay hắn thậm chí còn nhỏ hơn bắp tay nàng nữa là!
Asisu ẩn giấu rất tốt, câu nói không để lộ kẻ hở, chỉ là nó vô tình khiến thiếu niên càng thêm hiểu lầm, khuôn mặt đỏ tới mang tai, ấp úng nói: “Chị..chị hãy về nói với mẫu hậu … Ta..ta không…”

“Ân. Điều gì thưa hoàng tử?” Asisu hết sức sắm vai một tỳ nữ, bởi vì hết sức quen thuộc nên nàng có thể bắt chước cực kỳ thuần thục, trên mặt là nụ cười đúng mực, ôn hoà.

Minosu bị nụ cười nhàn nhạt của Asisu làm cho im bặt, lời cự tuyệt muốn nói ra lúc ban nãy cũng quên mất, nụ cười của nàng hết sức bình thường, cử chỉ rất đúng mực nhưng cố tình hắn lại như bị mê hoặc, giọng nói nàng rất êm tai, ánh mắt trong trẻo nhìn hắn không có một tia sợ hãi hoặc khinh thường như hắn vẫn hay thấy. Từ nhỏ Minosu đã được mẫu hậu nâng niu chỉ vì cơ thể ốm yếu; chính sự bệnh hoạn của hắn khiến cho nô tỳ hầu cận luôn nôm nốp lo sợ hắn sẽ ngã bệnh bất cứ lúc nào khiến mẫu hậu khiển trách. Xuất hiện trong các buổi lễ quan trọng hắn luôn chỉ phải nằm yên trên sạp và được nâng đi trong ánh mắt khinh bỉ của các quan thần. Trong mắt họ hắn chỉ là tên hoàng tử ốm yếu sẽ chết bất cứ lúc nào mà thôi.

Có lẽ, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác khác, như trong mắt nàng không không còn là tên ma ốm. Hắn muốn giữ lại cảm giác rung động này!

“Không..không có gì, ý tốt của mẫu hậu ta xin nhận. Từ giờ chị sẽ là hầu cận của ta!” Minosu trên mặt vẫn một bộ ngài ngùng, e ấp. Bề ngoài vô hại càng dễ đánh lừa người khác, Minosu kể từ giây phút gặp Asisu đang dần bắt đầu trở nên phúc hắc mà chính hắn cũng không nhận ra!

“……Dạ, thưa hoàng tử!” Nàng có nói mình được cử đến để làm nô tỳ lâu dài sao, có sao? Tên nhóc này ngu thật hay giả ngu vậy, nàng rõ ràng chỉ nói đến xem hắn có gì cần phân phó, ai muốn làm hầu cận của hắn nha!! Nếu bây giờ mà phản bác liệu có bị lộ không đây.

Asisu trong lòng liên tục phỉ nhổ, trên mặt vẫn gắng sức nở nụ cười hết sức ôn nhu. Minosu thật bị nụ cười “ôn nhu” của nàng doạ sợ, khuôn mặt càng thêm đỏ ửng như đứa trẻ bị bắt tội!
__________________

“Thưa hoàng tử, bữa sáng đã được dọn lên.” Tỳ nữ lên tiếng bẩm báo.
“Uh, ngươi cứ để trên bàn rồi đi ra ngoài đi!” Minosu không thích người khác tiến vào không gian riêng của hắn trừ mẫu hậu, như thường lệ ra lệnh tỳ nữ đặt thức ăn ngay vị trí cũ rồi tiễn người.

“Chị Asisu. Mau, mau lại đây ăn bữa sáng!” Minosu hướng về phía vườn hoa trong phòng kêu gọi, trên mặt biến mất vẻ nghiêm nghị vừa rồi mà thay vào đó là nụ cười hiền lành, đáng yêu.

“Ân” Asisu để ý thấy tỳ nữ đã lui nàng mới giả vờ bước ra, động tác thông thả để người khác không nhận ra nàng cố tình ẩn trốn.

Dù sao thân phận mình lúc này nhạy cảm, nếu bị phát hiện thì không hay lắm. Nàng có thể trước mắt Minosu nói dối mình là người của nữ hoàng, Minosu có thể tin nhưng những tỳ nữ khác thấy người lạ mặt như nàng xuất hiện bên Minosu chắc chắn sẽ bẩm báo cho Nữ hoàng ngay lập tức.

Nên tạm thời tránh được lúc nào thì vẫn nên tránh. Còn việc tại sao không rời khỏi, Asisu không thể tự tin đảm bảo rằng rời khỏi hoàng cung Minoa sẽ an toàn hơn là ở lại, bởi cho tới khi tìm ra đoàn người Ari để chứng minh mình là nữ hoàng Ai Cập thì nếu nàng rời khỏi rất nguy hiểm, nhưng nếu ở lại thì… Nghĩ tới đây Asisu không khỏi quay đầu nhìn phía Minosu.

“Xin lỗi phải lợi dụng cậu, Minosu. Ta sẽ trả ơn cho cậu trong mọi khả năng của mình!”

“Thôi được rồi, ngươi mau ăn sáng đi, đồ ăn sắp lạnh rồi!” Asisu cười ôn nhu nói, cảm giác đứng trước Minosu làm nàng liên tưởng tới Menfuisu, chỉ là so với Menfuisu thì Minosu càng giống như đứa em trai phải chăm sóc, bảo vệ.

“Chị Asisu cũng ăn!” Minosu nghe lời cầm thìa, món ăn có rất nhiều chủng loại khác nhau, rất có cảm giác ăn “sơn hào hải vị” chỉ là khiến Minosu đụng tới lại chẳng có là bao. Nhìn tình trạng kén ăn của hắn, Asisu đột nhiên nhận ra sức khoẻ yếu kém của hắn từ đâu mà có.

“Tại sao không ăn?” Asisu nghiêm mặt, đưa tay chỉ vào đĩa rau xanh tươi trên bàn.

“Ta..ta không thích ăn món đó.” Thấy Asisu thay đổi sắc mặt, Minosu nhược nhược trả lời, trên mặt càng có xu hướng đứa trẻ bị trách mắng.

“Không được, ngươi có biết rau xanh rất cần thiết trong mỗi bữa hay không, chính vì ăn không cân bằng mới dẫn tới sức khoẻ của ngươi yếu như vậy!” Asisu trầm giọng, trên mặt đã không còn tìm thấy bóng dáng nụ cười ôn nhu, hiền lành lúc đầu.

“Chị Asisu cũng chán ghét ta ốm yếu sao?” Mọi người đều có khuyết điểm, đặc biệt nhạy cảm khi bị nhắc đến khuyết điểm của mình. Minosu như bị đả kích, màu da tái nhợt trên mặt càng thêm trắng đi một phần.

Asisu nhìn phản ứng đáng thương của hắn cũng không khỏi mềm giọng:” Ta không chán ghét Minosu, chỉ là Minosu quá kén ăn dẫn đến cơ thể không khoẻ mạnh lại được, nếu nghe lời ta thì cơ thể cậu mới tốt lên!”

“Thật vậy sao, sẽ tốt lên thật sao?” Minosu đưa khuôn mặt đáng thương nhìn nàng phản phất chỉ cần nàng nói dối hắn một chữ sẽ là tội ác tày trời! Đúng là người nào đó kỹ thuật ‘bán manh’ càng lúc càng giỏi.

“Đương nhiên. Ngoan, mau ăn hết những thứ này!” Quả nhiên Asisu không thể cứng rắn thêm nữa, biểu cảm trên mặt hoà dịu, cười ôn nhu nhìn hắn, tay liên tục gắp đầy thức ăn vào chén Minosu.

Hắn cũng không từ chối, như đứa trẻ dễ dạy, cuối đầu ngoan ngoãn ăn thức ăn trong chén, hai má đỏ bừng vì nhai thức ăn mà càng thêm căng tròn khiến Asisu hết sức ngứa tay, trong lòng cảm thấy áy náy vì ban nãy đã quá khắt khe với hắn. Đúng là vẻ ngoài đánh lừa mọi thứ mà!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN