Ba Đêm Định Mệnh - Chương 22 - Phần 02
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Ba Đêm Định Mệnh


Chương 22 - Phần 02


Bọn họ phải mất mười lăm phút tìm kiếm mới đến được chỗ chòi săn.Từ xe ngựa, Lucien quan sát thấy ngôi nhà trông có vẻ vô hại. Con gái gã ở đây,chắc chắn đang rất sợ hãi. Những ngón tay gã siết chặt lấy quai chiếc túi rỗnggã mang theo.

\”Ông DuFeron, ông tiếp cận ngôi nhà đi\”, Harris từ phốBow nói, dùng tay vạch một bản đồ lên ghế. \”Tôi sẽ đi vòng đến hướng này,và, Đức ngài, nếu ngài đi vòng theo hướng còn lại…?\”

Robert gật đầu dứt khoát, bàn tay vững vàng đặt trên khẩu súngtrong túi áo khoác.

\”Và phu nhân DuFeron sẽ ở lại trong xe ngựa\”, Luciennói, trao cho vợ mình ánh nhìn cảnh cáo.

\”Rõ, thưa chồng\”, cô đáp với nụ cười ngọt ngào.

\”Thưa Đức ngài, đến chỗ của chúng ta thôi. Ngay khi chúng tôiyên vị, ông DuFeron hãy đi ra.\”

\”Đồng ý.\”

Harris và Robert lách khỏi chiếc xe. Ánh mặt trời phản chiếu trênmái tóc em trai gã như màu một đồng xu mới đúc. Hoặc một mục tiêu rạng rỡ vàsáng chói, Lucien nghĩ.

\”Robert!\” Gã hét lên. Khi em trai gã dừng lại, Lucienném cho cậu ta chiếc mũ của mình. \”Coi chừng đấy.\”

Robert tóm lấy chiếc mũ và đặt nó lên đầu, rồi vẫ cam đoan trướckhi chui vào bụi rậm.

\”Công tước nào đó\”, gã lẩm bẩm. \”Trong một ngày mảimiết xông lên cứu người, đã quên chiếc mũ chết tiệt của mình.\”

\”Thật khó cho cậu ấy cũng như cho anh\”, Aveline nói.\”Mẹ cậu ấy là kẻ chủ mưu sau tất cả sự khổ sở của chúng ta. Anh nói xemđiều đó khiến cậu ấy có cảm giác ra sao?\”

\”Anh biết, anh biết.\” Lucien vuốt bàn tay lên mặt.\”Anh chỉ ước sao chuyện này mau kết thúc. Anh ước Chloe sẽ trở lại vớichúng ta và lúc về nhà chúng ta có thể tổ chức một buổi tiệc trà trong phòngtrẻ.\”

Cô trao nụ cười dịu dàng, xóa bớt đi phần nào đau đớn bao quanhtrái tim gã. \”Em sẽ bảo Chloe đã đến lượt rót trà của anh.\”

\”Nhớ đấy.\” Gã liếc bên ngoài cỗ xe. \”Trông có vẻ họđã vào vị trí.\” Kéo cô lại gần bằng bàn tay đặt sau cổ, gã hôn cô, cố gắngtruyền tất cả tình yêu gã cảm nhận trong một lần âu yếm. Khi môi họ tách ra, gãtựa lên trán cô. \”Ở lại trong xe nhé.\”

\”An toàn nhé.\”

\”Hứa với anh.\”

\”Anh hứa với em đi.\” Tia nhìn bướng bỉnh đó thắp sángđôi mắt xanh của cô.

\”Chúng mình hứa với nhau được không?\”

Môi cô cong lên. \”Đồng ý.\”

Gã vuốt ve má cô, thì thầm, \”Anh yêu em.\” Rồi bước rakhỏi xe ngựa và tập trung vào những việc gã phải làm.

Aveline nhìn theo Lucien bước về phía ngôi nhà, chiếc áo khoác màuxanh dương của gã là một mục tiêu đơn giản giữa đồng cỏ mướt xanh. Cô thoángnhìn những chiếc cửa sổ tối đen, song không thấy sự đe dọa. Thực tế là khôngnhì bất cứ một ai.

Đột ngột, cánh cửa phía bên kia chiếc xe ngựa bật mở. Aveline hétthất thanh khi Dante thò đầu vào trong.

\”Gọi cậu ta lại!\” Dante thì thào. \”Nó là cáibẫy!\”

\”Con gái tôi đâu?\”

\”Ngay đây.\” Y di chuyển sang một bên.

\”Chào mẹ.\” Đang ngậm một chiếc kẹo bạc hà, Chloe nắm tayDante và mỉm cười như không có gì nghiêm trọng xảy ra.

\”Lại đây, bé cưng.\” Aveline giơ hai cánh tay và Dantegiúp đứa trẻ chui vào trong xe, vào trong vòng ôm của mẹ.

\”Giờ thì gọi cậu ta lại mau\”, y rít lên. \”Bà ta sẽgiết cậu ấy!\”

Cô chui đầu qua cửa sổ. \”Lucien, quay lại! Chloe ở đâyrồi!\”

Gần đi đến cửa, Lucien quay phắt lại nhìn cô. Cùng lúc ấy cửa sổtrước ngôi nhà vỡ toang và một khẩu súng xuất hiện. Gã xoay người tránh nguyhiểm, phát súng nổ vang, bắn phải chiếc cặp gã mang theo. Gã lao vào trong bụirậm.

\”Lucien!\” Cô thét lên. Chloe rấm rứt khóc và Aveline lơđãng vỗ về con bé, đôi mắt phóng hết ra trước và sau để tìm chồng.

\”Mẹ nó chứ\”, Dante lẩm bẩm. Y lôi một khẩu súng ra khỏitúi áo khoác. \”Sang ghế kia\”, y ra lệnh. \”Nhanh lên!\”

Cô không muốn di chuyển, không muốn cho y tầm bắn rõ ràng về phíaLucien. Làm sao cô biết đây không phải một phần của cái bẫy? Nhưng cô không thểgây nguy hiểm cho Chloe.

\”Tôi đang cố giúp cậu ta, mẹ kiếp! Chuyển ngay!\” Y đẩymạnh, làm cô vội bỏ sang ghế kia để có thể ngồi gần cửa sổ.

\”Nếu làm anh ấy bị thương\”, cô trầm giọng nói, \”anhsẽ không sống sót mà rời khỏi chiếc xe này được đâu.\”

Y giật nảy mình nhìn cô, rồi tỏ vẻ ngưỡng mộ. Với nụ cười nhe nhởntự mãn, y ngả người ra ngoài cửa sổ và ngắm bắn. \”Ra nào\”, y tự lẩmbấm. \”Xuất hiện đi, thằng Pháp hèn nhát.\”

Một khoảng im lặng cứ tích tắc trôi qua, thi thoảng bị phá vỡ bởinhững tiếng ậm ừ không giai điệu của Chloe khi con bé mút kẹo.

\”Ra đi nào\”, Dante lẩm bẩm. \”Đúng rồi.\”

Aveline chuyển sang ghế khác để cô có thể nhìn qua vai Dante. Cánhcửa ngôi nhà từ từ kẹt mở. Dante chĩa khẩu súng về phía cửa, ngón tay đặt hờlên cò súng.

Tiếng huýt vang lên và một chú chim bổ nhào vào bụi cây nơi Lucienvừa biến mất, theo sau là tiếng người chửi rủa. Một người đàn ông to lớn cố rỉamép đến cùng một khẩu súng nhảy vào khung cửa và nổ súng về phía bụi rậm. Ai đóthét to.

Lạy Chúa, không. Aveline ôm ghì Chloe vào người, những giọt nướcmắt nghẹn lại trong cô.

\”Thằng khốn!\” Dante khạc nhổ và khai hỏa.

Dòng máu đỏ lênh láng trên ngực gã đàn ông to lớn. Với vẻ mặt giậtmình gần như lố bịch, hắn đổ gục xuống mặt đất.

Dante đá cánh cửa xe ngựa mở ra và bắt đầu lao về phía bụi rậm cótiếng thét. Aveline nối gót y, bế theo Chloe.

Ông Harris xuất hiện từ mé rừng và chạy hết tốc lực về cùng mộthướng.

Và rồi Lucien đứng dậy từ bụi rậm ở một bên đường và vội vã chạyđến cùng một đi

\”Lucien!\” Aveline kêu.

Lucien quay sang nhìn cô, vẻ mặt gã tăm tối khi trông thấy Dante.Gã rút súng. Dante ghìm chân lại, thả khẩu súng hết đạn của mình xuống đất vàchậm rãi giơ hai tay lên.

\”Lucien, không!\” Aveline xông đến để chắn trước Dante.\”Anh ta đã mang Chloe trở lại. Anh ta đã cố cứu anh. Đừng làm thế.\”

Lucien nheo mắt, nhưng mục tiêu nhắm bắn của gã không suy chuyển.\”Tránh ra, Aveline.\”

\”Không.\”

Gã chỉ chừa cho cô một ánh mắt. \”Hắn đã bắn em traianh.\”

\”Không phải.\” Cô bắt đầu bước về phía gã, vẫn giữ bảnthân chắn ngang bọn họ. \”Em nhìn thấy hết, Lucien. Người đàn ôngkia\”, cô chỉ về phía tên đàn ông nằm sõng soài trên khung cửa, \”hắnđã bắn em trai anh. Dante đã bắn hắn\”.

Chloe ngẩng đầu lên. \”Đừng bắn chú Wexford, cha ơi\”, conbé nói. \”Chú ấy cho con kẹo.\” Con bé chìa ra que kẹo bạc hà.

Lucien khó nhọc nuốt xuống. \”Thật vậy ư?\”

Chloe hùng hồn gật đầu, mái tóc quăn đen tung bay.

Lucien hạ khẩu súng xuống, nhưng vẫn bắn sang Dante cái nhìn tămtối. \”Tôi với cậu sẽ giải quyết những bất đồng vào ngày khác.\”

Dante cứng nhắc gật đầu. \”Cứ bổ sung điều khoản sao cho tiệnvới cậu.\”

\”Lucien…\”

Chồng cô giơ một bàn tay lên gi im lặng. \”Chuyện này khôngliên quan đến em, Aveline.\” Gã quay sang nơi Harris đỡ Robert ngồi xuống.Máu rỉ ra từ vết thương kinh khủng trên vai cậu ta. \”Em trai tôi thếnào?\”

\”Khó nói lắm\”, Harris đáp, khi khám vết thương.\”Ngài ấy mất rất nhiều máu. Tốt hơn hết nên cho ngài ấy một bác sĩ.\”

Robert ngước lên nhìn Lucien, đau đớn khiến gương mặt cậu ta vặnvẹo. \”Bị bắn bởi chính bếp trưởng nhà em\”, cậu ta nói. \”Thật kìlạ.\”

\”Người đây bị đau sao?\” Chloe hỏi.

\”Đây là chú Robert của con\”, Aveline nói. \”Và phải,chú ấy bị thương.\”

\”Chú ấy cần kẹo\”, Chloe tuyên bố. Ngay cả Robert cùngcười khúc khích, dù cử động đó khiến cậu ta đau đớn.

\”Đưa nó lên xe ngựa đi\”, Lucien nói.

\”Để tôi giúp.\” Dante bước lên trước.

Một âm thanh rít cao từ ngôi nhà.

\”Robert!\” Nữ Công tước Huntley xông lên, băng qua cửa.Không còn vẻ thanh lịch lạnh lùng của một bà chủ quý tộc nữa. Đôi mắt xanhdương của bà ta bùng cháy với cơn giận dữ điên cuồng khi bà ta giẫm lên xác củatên đầu bếp người Pháp và cuống cuồng chạy đến bên con trai, quỳ sụp xuống bêncạnh cậu ta. \”Chuyện gì xảy ra vậy? Sao con lại ở đây? Con không thể ở đâyđược!\”

Mặc cho đau đớn rõ rệt của mình, Robert cố gắng thu về ánh nhìnnghiêm khắc. \”Anh trai con gặp nguy hiểm, mẹ ạ. Mẹ muốn con làm gìđây?\”

\”Anh trai con!\” Bà ta phỉ nhổ. \”Làm sao con có thểgọi nó như vậy? Con tốt đẹp hơn nó nhiều.\”

\”Không\”, Robert thì thào, đau đớn tô mờ h\”Khôngphải.\”

\”Đừng chết! Robert, đừng chết!\” Mắt con trai bà ta lờ đờnhắm lại và mái đầu thõng ra sau. Nữ Công tước ngửa đầu và thét.

Aveline co rúm người trước tiếng than vãn nhức nhối và cố gắng bịthai tai Chloe lại.

\”Thằng bé không chết đâu, Clarissa.\” Lucien tiến đên.\”Nó chỉ ngất xỉu vì mất máu thôi.\”

\”Mày đã giết con trai tao!\” Nữ Công tước bật dậy và némmình về phía gã, giằng lấy khẩu súng trong tay gã đang cầm. Cú xô của bà takhiến gã mất đà và ngã lăn ra đất. Rổi bà ta quay ngoắt lại chĩa súng về phíaAveline và Chloe. \”Chúng mày giết con tao\”, bà ta rít lên. \”Nêntao sẽ giết hết chúng mày.\”

\”Không!\” Lucien thét lên, đẩy người đứng dậy. Gã nhảy vềphía Nữ Công tước. Khẩu súng phát nổ khi ngay gã cản bà ta và ai đó hét thấtthanh. Gã gỡ mình khỏi người đàn bà bị hất văng xuống đất và quay lại, tin chắcsẽ thấy gia đình mình nằm trong vũng máu.

Nhưng Aveline vẫn nguyên vẹn đứng đó, ôm chặt Chloe đang khóc rélên. Dante nằm sõng soài trên mặt đất dưới chân cô.

Khi Harris lo xử lý Nữ Công tước đang lên cơn điên loạn, Lucienlảo đảo đến được chỗ bạn gã đang nằm, máu đổ dưới đất. Vệt máu đỏ loang lổ giữachiếc áo gi lê lụa màu hồng của y.

\”Bắn tốt\”, Dante thì thào, rồi ho. \”Hỏng chiếc gilê của tôi rồi.\”

\”Ai bảo cậu chọn màu hồng.\” Lucien xé toạc chiếc áo đểnhìn thương tích. Máu ồ ồ chảy từ vết thương chí mạng.

\”Anh ấy đã lao ra chắn trước bọn em\”, Aveline khẽ nói.

\”Lại cố làm anh hùng nữa sao?\” Lucien hỏi, nhưng giọnggã rạn vỡ.

\”Phải gây ấn tượng với các quý cô chứ.\”

\”Anh làm được rồi\”, Aveline nói. \”Bõ công cho điềuđó, tôi tha thứ cho anh. Cảm ơn anh vì mạng sống của con gái tôi.\”

Cô gửi cho Lucien ánh nhìn đau đớn thăm thẳm, rồi bế Chloe khỏinơi đầy chết chóc.

\”Bà ta muốn giết cậu\”, Dante thều thào.

\”Đừng cố nói chuyện.\” Lucien cởi áo khoác và gấp nó lại,rồi nhẹ nhàng trượt xuống dưới đầu Dante.

\”Không còn nhiều thời gian đâu.\” Dante với tay siết lấybàn tay Lucien. \”Năm năm trước… bà ta đã bảo tôi giết cậu.\”

\”Dante, cậu không phải…\”

\”Có, tôi phải làm.\” Y khó nhọc nuốt xuống. \”Tôikhông thể làm thế. Tôi đã làm giả cái chết của cậu. Gửi cậu đi.\” Y cố gắngmỉm cười. \”Bạn thân của tôi.\”

\”Bà ta nói với Adminton bảo trợ cậu với giới thượng lưu phảikhông?\”

\”Phải.\” Y ho và máu trào ra từ miệng. \”Tôi đã…rất khốn cùng. Bọn cho vay nặng lãi định giết tôi.\”

\”Cho nên cậu làm công việc bẩn thỉu đó cho Nữ Công tước,nhưng thay vì giết tôi, cậu giam tôi lại trên con tàu Rồng Biển.\”

Dante hơi nhếch mép. \”Biết cậu sẽ sống sót.\” Mí mắt ysụp xuống.

\”Dante!\” Lucien lắc người y, mắt bạn gã lại lờ đờ mở ra.

\”Xin lỗi v lá thư\”

\”Quên lá thư chết giẫm đó đi!\”

\”Chăm sóc Chloe thay cậu.\” Dante thở đứt quãng.\”Con mụ đó chưa bao giờ nhìn thấy con bé. Mụ đã bảo tôi bắt con bé,nhưng…\” Y mắc kẹt trong một tràng ho, máu sủi bọt trên môi.

\”Mẹ kiếp, Dante!\”

Dante nở một trong những nụ cười dịu dàng nhất với gã. \”Cậuđã thắng trò chơi, Luce. Thế này tốt hơn. Ít nhất cậu… sẽ không… phải giếttôi… lúc rạng đông…\”

Lời y nhỏ dần, đôi mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời cao khi hơi thởchầm chậm rút khỏi hai lá phổi.

Rồi, im bặt.

Ngẩng lên trong đau đớn tột độ, đôi mắt gã nhức nhối với nhữnggiọt nước mắt nhu nhược. Gã vươn bàn tay run rẩy để khẽ khàng vuốt lại đôi mắtbất động của Dante.

Anh em quỷ dữ không còn tồn tại nữa.

\”Ông DuFeron\”, Harris lẳng lặng nói, \”chúng ta phảitìm bác sĩ cho Công tước\”.

\”Đương nhiên rồi.\” Hắng giọng và chớp đi hơi ẩm trongđôi mắt, Lucien đứng dậy và quay sang đứa em trai cùng cha khác mẹ đang bịthương. Robert đã lấy lại được ý thức và bi thương nhìn gã.

\”Em rất tiếc, Lucien\”, cậu ta nói vói sự đồng cảm chânthành.

\”Anh cũng vậy.\” Lucien khoác cánh tay lành lặn củaRobert qua vai và đỡ cậu ta đứng dậy. Harris hộ tống Nữ Công tước, người nhìntrừng trừng về phía trước như thể mộng du. Harris đã bẻ ngoặt hai bàn tay bà tara sau lưng.

\”Tôi sẽ đưa người này vào xe của nếu điều đó ổn thỏa với Đứcngài\”, Harris nói.

Robert gật đầu.

\”Và nếu chúng ta có thể di chuyển… bạn ông… vào ngôi nhà,tôi sẽ cử người đến đưa cậu ta và tên người Pháp đi.\”

\”Tôi sẽ bảo người đánh xe của tôi giúp đỡ ông.\” Lucienthoáng nhìn cơ thể im lìm của Dante. \”Tôi sẽ tổ chức lễ tang cho ôngWexford.\”

\”Rất tốt, thưa ông DuFeron.\” Harris dẫn Nữ Công tước rasau ngôi nhà, nơi cỗ xe của bà ta đang đợi.

\”Mẹ em không khỏe lắm\”, Robert lẩm bẩm, khi họ bước từngbước chậm chạp xuôi theo con đường đến chiếc xe ngựa của Lucien.

\”Hận thù có thể ăn mòn vài người trong suốt chừng ấynăm.\”

\”Anh là người rộng lượng, khi bà đã hơn một lần cố giếtanh.\” Robert ré lên vì đau đớn khi giẫm phải một hòn đá và bị chấn độngphần vai trúng đạn. \”Em sẽ thu xếp cho mẹ. Em có một điền trang ởScotland, nơi có thể giữ bà ở đấy. Bà sẽ không bao giờ làm hại ai đượcnữa.\”

\”Anh xin lỗi khi mọi chuyện lại diễn ra thế này.\”

\”Em cũng vậy.\” Robert ngừng bước, buộc Lucien phải ngừngtheo. \”Lucien, em biết mình không có quyền yêu cầu anh điều này sau nhữnggì mẹ em đã làm, nhưng là người đứng đầu gia đình, em phải nghĩ đến tên tuổinhà Huntley. Em sẽ nói chuyện với Harris về chuyện xảy ra hôm nay, nhưng anhcũng sẽ giữ im lặng, vì thanh danh của gia đình chúng ta được không?\”

\”Gia đình chúng ta?\”

\”Phải, gia đình của chúng ta.\” Robert mỉm cười. \”Emkhông thể nghĩ ra ai khác trở thành anh trai của em hơn anh được.\”

\”Em không có ý là anh cùng cha khác mẹ đấy chứ?\”

\”Không.\” Robert siết bờ vai đang giúp đỡ mình. À, ý emlà anh trai.\”

\”Đương nhiên anh sẽ giữ im lặng.\” Gã lại bắt đầu bướcđi, thuyết phục Robert đi cùng. \”Anh cũng gây vài vụ bê bối cho gia đình,trong trường hợp em không chú ý.\”

\”Thật buồn tẻ.\”

Lucien bật cười. \”Nếu có gì sai khi miêu tả về cuộc hôn nhâncủa anh, thì chính là buồn tẻ.\”

\”Em ghen tị với anh khi có người vợ như thế.\” Robertcười yếu ớt. \”Chị ấy là một người phụ nữ tuyệt vời.\”

\”Anh thấy bản thân rất may mắn mới có được cô ấy.\”

\”Khẩu vị của anh với các cô dâu có vẻ tốt hơn em. Giờ nếu anhmuốn chia sẻ vài bí mật về đời sống phòng the với em trai yêu dấu…\”

Lucien cười khùng khục. \”Có lẽ đợi khi ngài trưởng thành đã,thưa Đức ngài.\”

Lúc họ đi gần đến chỗ cỗ xe thì Aveline mở cửa, gương mặt cô nhănlại vì lo âu cho Robert. Nỗi lo ngại của cô mờ đi trông thấy khi phát hiện vịCông tước trẻ đang tự bước đi. Nhưng lúc cô quay sang nhìn chồng. Trong khoảnhkhắc nhìn nhau trong im lặng, cô đã hiểu chuyện gì đã diễn ra và cảm xúc củaanh ra sao.

Cô tiến lại để giúp anh đỡ Robert, vòng cánh tay qua eo em chồng ởphía bên kia. Bên trên mái đầu gục xuống của Robert, cô gửi cho chồng ánh nhìncảm thông sâu sắc, rồi siết nhanh cánh tay gã trước khi hướng toàn bộ sự chú ývào người em trai.

Lucien hít một hơi run rẩy và cảm giác khổ sở đã vơi đi phần nào.Gã là một người đàn ông may mắn, thật vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN