Ba Đêm Định Mệnh - Chương Chương 05 - Phần 01
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Ba Đêm Định Mệnh


Chương Chương 05 - Phần 01



Đêm thứ hai bắt đầuchẳng mấy khác biệt so v

ới đêm trước. Thêm mộtlần nữa, Lucien đặt sẵn một bữa ăn khi Aveline bước vào phòng khách. Mặc bộ lễphục đen, gã đứng cạnh lò sưởi, ngọn lửa cháy lách tách ru chiếc bóng trêntường. Khi Aveline đẩy chiếc mũ áo choàng ra sau, gã quay lại nhìn cô, cơ thểvang lên tiếng thầm thì đầy cám dỗ khi chiếc mũ trượt xuống.

Cô ngập ngừng gần khungcửa. Gã đang nhìn cô với thứ xúc cảm mãnh liệt không thể đặt tên, không khí độtngột quánh lại khiến cô nghẹt thở.

Cô sợ hãi khi nghĩ mìnhphải lòng gã mất rồi.

Đó là đỉnh điểm của sựngu ngốc, khi để mất trái tim cho một tên vô lại như Lucien DuFeron. Cô biết,rất nhiều phụ nữ đã đem lòng yêu gã, rằng hết thảy bọn họ đã có những ảo tưởngđược trở thành người đàn bà duy nhất có quyền đòi hỏi lòng tận tâm bất diệt từgã. Và chắc chắn gã hầu như không nhớ nổi tên

Cô không hợp với gã;trái tim thiếu nữ nhạy cảm của cô không có hy vọng để chiến đấu và chiến thắngtrái tim cứng rắn và chai sạn của một tay chơi đàng điếm. Nhưng ôi, cô bị cámdỗ muốn thử biết chừng nào.

Gã lại gần cô, nhữngbước chân chậm rãi và đều đặn. Mạch đập của cô bắn lên như đá cuội rào rạo dướivó của những con ngựa hoảng loạn. Cô đã biết điều gì sẽ diễn ra ngay lúc này.Cô đã biết mùi vị từ nụ hôn và cái chạm từ bàn tay gã.

Cô đã biết loại khoáicảm nào đang đợi trong những giờ tiếp theo của đêm nay.

\”Anh vẫn chưa khiếnem hoảng sợ đấy chứ?\” Gã vân vê một lọn tóc của cô giữa những ngón tay,một nét bông đùa vang trong giọng gã. \”Anh cứ nghĩ chắc em sẽ không quaylại sau những phóng túng đêm qua.\”

Máu nóng dồn cả lên mácô. \”Em không sợ anh, Lucien.\”

Gã bật cười. \Thậtchứ?\”

Cô nhướn mày. \”Sauđêm qua, em nghi ngờ khả năng mình sẽ bị sốc bởi bất cứ điều gì anh chỉ choem.\”

Môi gã cong lên tinhquái. \”Em chắc chưa?\”

Nụ cười đó khiến cơnrùng mình nổi lên khắp người cô. \”Thực ra em chẳng chắc chắn về điều gìnếu nó có liên quan đến anh.\”

\Tốt.\” Gã giậtnhững nút thắt trên áo choàng của cô và gạt nó khỏi bờ vai. \”Bởi đêm nayanh muốn em trần trụi.\”

Cô không ngăn nổi sựngạc nhiên, cố không nghĩ sâu xa. \”Em đã trần trụi với anh rồi còngì.\”

\”Cả đêm.\” Đôimắt đen đa tình của gã lấp lánh. Gã lách ra sau cô và cởi bỏ tất cả dây và cúctrên váy với tốc độ mà ngườỉ hầu gái giỏimột quý bà cũng phải ghen tị. \”Cảđêm, Aveline\”, gã thầm thì, miệng cắn tai cô, sức nóng từ hơi thở mơn trớnlên cổ cô. \”Ăn. Ngủ. Làm tình. Trần trụi… tất cả thời gian.\”

\”Ăn?\” Là cả sựthần kỳ khi cô cố xoay xở không nói lắp.

\”Em sẽ ăn tối khỏathân.\” Chiếc váy của cô mở rộng nơi bộ ngực, gã chiếm lấy lợi thế đáng xấuhổ đó, vươn tay từ phía sau để ôm ngực cô qua chiếc áo lót mỏng dính. \”Emsẽ ngủ khỏa thân. Em sẽ chơi cờ khỏa thân.\”

\”Em… em khôngbiết chơi cờ.\” Đầu gối của cô như thế tan chảy. Cô sụp xuống dựa vào gã,đôi mắt khép lim dim đáp lại những vuốt ve của gã.

\”Anh sẽ dạyem.\” Miệng gã ấn trên cổ cô trong một nụ hôn khao khát nóng bỏng.\”Bước di chuyển đầu tiên… quân mã ăn quân hậu.\”

Gã nhấc cô lên, bế lêntầng và đến phòng ngủ.

\”Đến đây nào, tìnhyêu của tôi.\” Vài giờ sau, gã kéo lại những tấm mền để cơ thể trần trụicủa cô lộ ra trọn vẹn. \”Anh sẽ dạy em đánh cờ.\”

Màu phấn hồng lan khắpđôi má cô, gã không rõ vì thích thú hay xấu hổ về tình trạng hiện giờ của cô.\”Chơi cờ sao? Em khó mà nghĩ người như anh lại nghĩ đến việc chơi cờ vàolúc này.\”

\”Sao không?\”Khi cô vươn tay tóm lại những tấm khăn trải giường để che người, gã trêu chọcvỗ vào mông cô. Cô hét lên, bắn cho gã ánh mắt cảnh giác khiến gã muốn bậtcười. \”Để những tấm khăn ở đó đi, bé con lật lọng. Em không nhớ anh đã bảotối nay em phải khỏa thân làm tất cả mọi thứ sao?\”

\”Nhưng…\” Đôimắt cô mở to khi phát hiện gã đang nghiêm túc. \”Em không thể học chơi cờmà không mảnh vải che thân thế này được!\”

\”Đương nhiên là emcó thể.\” Gã hài hước đong đưa mắt với cô. \”Nhìn mà xem, anh cũng cómặc gì

Cô ngó xuống lòng gã,rồi dường như chợt nhận ra hành động mình đang làm nên vội giật ánh mắt trở lạigương mặt gã. \”Em cứ tưởng anh đang đùa.\”

Gã cười sặc sụa và némnhững tấm mền của mình ra. \”Anh chưa bao giờ nói đùa về việc ở trần, bécưng của anh ạ.\”

Gã đàn áp những lời phảnđối của cô và mau chóng đặt cô ngồi đối diện với gã gần lò sưởi, vầng trán mượtmà của cô nhăn lại tập trung khi quan sát bàn cờ.

Sau sự xấu hổ ban đầu,Aveline bắt đầu tận hưởng ánh lửa lung linh trên bờ vai rộng và vòm ngực đầy cơbắp của gã. Mái tóc lóng lánh như màu xanh đen khi gã nghiên cứu nước đi.

Họ nhanh chóng cảm thấythoải mái bên người kia biết bao, cô mơ màng. Hai ngày trước, nếu bất cứ ai nóirằng cô sẽ ngồi thoải mái nhất trước mặt một người đàn ông khi không có mộtmảnh vải trên người, cô sẽ nghĩ kẻ đó bị mất trí.

Vậy mà cô ở đây, ngườiđàn bà phóng túng hư hỏng, đang học chơi cờ với tất cả quyến rũ bị lột trầntrước ánh nhìn vô cùng thích thú của gã. Và điều đó thực sự không hề khiến côbận tâm.

Cô đáng lẽ nên đỏ dừ từđầu đến chân. Cô đáng lẽ nên phản đối lòng ham muốn khó coi này. Nhưng phần nàođó trong cô tận hưởng vẻ ca ngợi ánh lên trong đôi mắt gã khi gã quét khắp phầnda thịt lộ ra của cô. Cô phát hiện bản thân đang quỷ quyệt quay từ hướng nàysang hướng khác để trêu chọc gã với nhiều phần cơ thể thoáng ẩn hiện của cô. Gãnhanh chóng nhập cuộc, với nụ cười xảo trá rộ lên trên môi, bàn chân cọ vàochân cô dướỉ chiếc bàn nhỏ xíu đặt bàn cờ, một nụ hôn dịu dàng lướt ngẫu nhiênlên những ngón tay cô. Lúc ván cờ kết thúc, trái tim cô đập rộn ràng, từng phầntrên làn da cô bồn chồn với cảm giác chợt nhận ra là phản ứng của nhục cảm.

Phải, cô đã chấp nhậnviệc này vì cứu cha. Nhưng khi Lucien thắng cuộc với tiếng hét chiến thắng…khi gã đá quân vua của cô và đứng dậy, làm đổ nhào chiếc ghế đang ngồi… khigã vác cô lên vai và ném xuống chiếc giường nhàu nhĩ, đòi hỏi như chiến lợiphẩm từ cuộc chiến tranh, cô biết nhiều thứ đã vượt ra khỏi mục đích đầu.

Phần nào đó trong côkhao khát tin dấu hiệu này, mối liên hệ này với một người đàn ông. Cô đã nghĩsẽ học những điều như thế từ chồng. Nhưng giờ cô đã hiểu tường tận về nó vàkhông thể hình dung đến một lúc nào đó mình sẽ trao bản thân cho ai đó ngoàiLucien.

Dẫu gã sẽ chỉ hiện diệntrong cuộc đời cô thêm một đêm nữa.

Đừng nghĩ đến chuyện đó.Gã hôn cô, duỗi hai cánh tay cô qua đầu như một kẻ xâm chiếm, cô thiết thahưởng ứng. Cô sẽ nhận hết những gì gã trao tặng.

♥♥♥

Nhiều giờ nữa lại mauchóng trôi qua. Gã lại khiến cô ngạc nhiên với tri thức về những bí mật ẩntrong cơ thể của chính cô. Cô đã học hỏi nhiều điều về bản thân từ gã trong haiđêm qua, hơn hẳn những gì được biết trong suốt mười chín năm sống trên đời.

Nhưng giờ phút này, côđang nằm gọn trong vòng tay gã trên giường, áp lưng vào lòng gã, nhìn tia nắngmai chiếu qua khung cửa sổ sáng lên theo từng khắc thời gian.

Cô định hất những tấmmền ra, nhưng bàn tay to lớn của gã đã ngăn lại. Cô liếc ra sau, bối rối. Gãchỉ chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen dữ dội với những cảm xúc khác nhau được khuấyđộng mà cô không thể gọi tên.

\”Em phải đi\”,cô thì thầm. \”Mặt trời đang lên rồi.\”

Nhưng gã vẫn lặng thinh,đơn thuần lồng những ngón tay gã vào tay cô như khẩn nài trong im lặng. Tráitim cô dường như đang tan chảy trong lồng ngực. Gã đang nghĩ gì vậy? Vì sao gãlại nhìn cô như thể cô đang nắm giữ chiếc chìa khóa đến với bí mật quý giá nàođó?

\”Anh biết em khôngthể ở lại\”, cô nói.

Vẫn không rời mắt, gãnâng bàn tay cô lên môà chạm nụ hôn lên những ngón tay cô. Đôi mắt gã khép lại,hàng mi đen dài lặng yên trên má trong khoảnh khắc yếu đuối đến không ngờ.

Hơi thở của cô tắcnghẽn. Căng thẳng dâng lên, một chiếc lưới cảm xúc nào đó đang bó chặt quanhhọ, kéo họ lại gần hơn. Chúa lòng lành, chuyện gì đang diễn ra thế này? Kẻphóng đãng xấu xa cô quen trước đây đâu rồi?

Cô siết tay gã, gãchoàng mắt nhìn. Cô chỉ có thể cứ thế nhìn gã, lưỡi đông cứng trước những lờikhông dám thốt ra. Sợ hãi phải thốt ra. Cô liếm môi. Có lẽ sau cùng, cô nên làngười cất tiếng…

Biểu cảm của gã layđộng, ánh nhìn trong đôi mắt bỗng ngăn lại mọi cảm xúc. Gã buông tay, lăn khỏigiường, rướn hàng lông mày nhìn cô khi với tay lấy quần áo. Khoảnh khắc đó đãqua. Tên Lucien thờ ơ đã quay trở lại với toàn bộ sức mạnh, con người khôngchút phòng thủ kia đã ra đi như thể chưa từng tồn tại.

Với tiếng thở dài khócthương cho sự ra đi đó, cô cũng đứng dậy mặc đồ.

Chỉ một lát sau, khitrên đường về nhà trên xe ngựa, cô mới nhớ ra mình đã quên hỏi gã về DanteWexford.

♥♥♥

Gã nhớ cô.

Lucien liếc nhìn đồnghồ. Một giờ chiều mới qua không lâu, Aveline sẽ không đến vào thời điểm này. Vàtối nay là đêm cuối cùng cô đến.

Gã có thể sửa đổi bảngiao ước. Có thể đòi hỏi thêm nhiều đêm nữa. Một tuần. Một tháng. Dài đến chừngnào gã chán cô.

Gã đã cân nhắc đến điềuđó, giả thuyết các khả năng khác nhau trong đầu. Gã có thể khiến cô thực hiện,bằng cách hăm dọa sẽ thách đấu với cha cô.

Và cô sẽ hận

Đột ngột tạm ngừng nhữngý nghĩ hoàn toàn nhẫn tâm, gã bác bỏ ý tưởng ấy. Aveline không giống nhữngngười đàn bà khác. Gã sẽ không ép cô tiếp tục mối quan hệ của bọn họ bởi lòngtôn trọng dành cho cô.

Nhận định khiến gã cònngạc nhiên nhiều hơn nữa.

Quắc mắt, gã tập trungvào chồng thư trên bàn, không nghi ngờ đó chính là lý do cho tâm trạng thấtthường và thù hằn của gã. Lá thư từ vợ của cha gã, Clarissa, Nữ Công tướcHuntley, yêu cầu gã có mặt trong bữa tiệc gia đình tổ chức vì người cha.

Clarissa hiếm khi viếtthư cho gã; thực tế, bà ta căm ghét chính sự tồn tại của gã. Gã đang sống, đangthở cũng là một sự sỉ nhục với bà ta, nhưng bà ta chẳng thể làm gì để thay đổi.Gã thấy bà ta dư thừa ích kỷ và độc ác. Còn bà ta lại cho gã là kẻ bất kính vàlà vết bẩn trên thanh danh của gia đình. Bởi vậy họ đành tỏ ra hòa thuận trongsự ghê tởm lẫn nhau mỗi lần có cơ hội chạm mặt.

Nếu nhìn theo cách hoàntoàn khách quan, gã gần như có thể thông cảm những thái độ của bà ta với gã. Bàta chỉ mới kết hôn với cha gã một năm, trước khi nhân tình cũ người Pháp củaông, Sophie DuFeron, liên hệ với vị Công tước và đề nghị đổi đứa con trai nămtuổi để lấy một chút tiền. Vị Công tước, không hay biết mình từng có một đứacon rơi, ngay lập tức đã du hành đến Pháp để tự mình gặp thằng bé.

Sau khi tìm hiểu về ngàysinh tháng đẻ của gã, Công tước Huntley nhanh chóng biết Lucien là con mình.Ông đã trả cho Sophie gấp đôi số tiền đòi hỏi với điều kiện bà phải biến mấtkhỏi cuộc đời của đứa bé mãi mãi. Điều bà không tốn nhiều thời giờ thực hiện, sauđó, Lucien không bao giờ còn gặp lại mẹ gã.

Công tước đã mang Lucientrở lại Luân Đôn, nơi gã được đặt trong phòng trẻ nhà Huntley, cũng như gây quánhiều kinh sợ cho cô dâu trẻ tuổi của cha gã. Chỉ lời đe dọa sẽ bị nhốt lại cảđời mới ngăn Clarissa khỏi tự tay giải quyết việc giũ bỏ đứa nhỏ khỏi cuộc sốngcủa bọn họ. Niềm an ủi duy nhất của bà ta là Lucien sẽ không bao giờ có thểthừa kế tước vị; mà chỉ đứa con của bà ta, kẻ thừa kế hợp pháp, mới được phépnhận nó. Và một năm sau, bà ta tự hào đem kẻ thừa kế đó trình điện với Côngtước, chính là con trai Robert của hai người.

Trong khi Lucien đãtrưởng thành, được cho ăn học tử tế và mặc những bộ quần áo đẹp trong tòa lâuđài nhà Công tước, tính cách lạnh lùng của người cha và lòng căm thù sắc béncủa người mẹ kế đã biến tuổi thơ của gã trở nên khốn khổ. Gã từng hy vọng tạođược mối liên kết với đứa em Robert cùng cha khác mẹ của gã, nhưng Clarissaluôn đảm bảo con trai mình tuân theo thái độ thù địch của bà ta chĩa về Lucien.

Ngay từ đầu, vị Côngtước đã nói thẳng ông ta chăm sóc Lucien đơn thuần do ý thức trách nhiệm, chứkhông vì bất cứ tình thương phụ tử nào dành cho con mình. An ủi duy nhất củaLucien là Công tước dường như cũng không yêu mến Robert hơn đứa con hoang,khiến Lucien luận ra rằng cha gã từ trong bản chất đơn giản là một kẻ thờ ơ. Dùthiếu thốn tình thương của người cha, tiện nghi về vật chất của Lucien luônđược đảm bảo, vị Công tước thậm chí còn sắp xếp cho Lucien theo học ở trườngEton.

Vào ngày sinh nhật thứhai mươi mốt, người cha tặng gã một khoản tiền nhỏ để khởi nghiệp. Qua một loạtkhoản đầu tư khôn ngoan, Lucien đã nhanh chóng nhân gấp ba khoản tiền đó. Giờvào tuổi hai mươi lăm, gia tài của gã ngang ngửa với gia đình Huntley – điềuchưa bao giờ ngừng làm Clarissa phát rồ. \”Bàn tay vàng\” của Lucien vàmối liên hệ của gã với vị Công tước đã khiến gã nổi danh trong giới thượng lưuLuân Đôn. Những chiến tích đầy tai tiếng của gã đã mang lại cho gã cái tênLucifer, và khi gã kết bạn với Dante, đứa con ngoài giá thú không được một vịBá tước thừa nhận, cả hai đã được mệnh danh \”Anh em quỷ dữ.\”

Clarissa thực sự cămghét điều đó. Bà ta tiếp tục dung thứ một cách lạnh lùng sự hiện diện của gãmỗi lần họ cùng tham dự sự kiện nào đó, vẻ ghê tởm của bà ta với gã không thểlẫn đi đâu được.

Thật lạ lùng khi bà tamời gã đến bữa tiệc tổ chức cho cha mình. Với hiểu biết của Lucien về Clarissa,nếu có thể thì bà ta đã loại bỏ gã rồi. Rõ ràng người cha đã yêu cầu sự có mặtcủa đứa con, nên Clarissa không dám coi thường mệnh lệnh của ông.

Gã đánh dấu ngày – haituần nữa – và chuyển sang các thư tín khác. Một cái liếc nhanh qua đồng hồ chothấy mới gần một giờ mười lăm.

Còn rất nhiều tiếng nữaphải trôi qua trước khi đến giờ hẹn với Aveline.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN