Ba Đêm Định Mệnh - Chương Chương 09 - Phần 02
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Ba Đêm Định Mệnh


Chương Chương 09 - Phần 02



.Aveline không chút ngạcnhiên khi Lucien quay trở lại vào sớm hôm sau. Cô tự mình mở cửa và dùng cơ thểchắn ngang lối vào ngôi nhà. \”Anh đến để mang thêm hăm dọa phải không,Lucien?\”

\”Tôi đến để nóichuyện về Chloe.\” Gã chống một bàn tay lên mép cửa và cúi người xuống,trâng tráo nhìn chằm chằm vào mắt cô. \”Chúng ta có thể nói chuyện đó ngaytrên ngưỡng cửa cho cả thế giới nghe lỏm, hoặc thảo luận bên trong như nhữngngười trưởng thành văn minh.\”

Cô muốn dập cửa vào mặtgã, nhưng từ âm điệu trong giọng nói, gã có thể chỉ đơn giản giật tung bản lềđể lấy lối đi. \”Thôi được. Lối này.\” Cô bỏ mặc cánh cửa để ngỏ – mộthành động có chút khiếm nhã – và dẫn đường vào phòng khách. Gã đóng sầm cánhcửa và đi theo cô.

Đóng cả cửa phòng khách,gã ném chiếc mũ lên bàn. \”Tôi là cha của Chloe.\” Từng từ của gã vanglên thách thức.

\”Đương nhiên đó làanh.\” Vẻ buộc tội trượt vào giọng nói của cô mặc dù cô đã tự thề rằng mìnhsẽ cư xử lịch sự. \”Con bé quá giống anh.\”

\”Phải, rấtgiống.\” Đôi mắt đen của gã híp lại. \”Và cô đã bao giờ định nói vớitôi chưa?\”

Cô há hốc miệng nhìn gã.\”Tôi đã nói vói anh rồi, đồ đê tiện! Tôi gửi một lời nhắn đến Luân Đôn choanh.\”

\”Một lời nhắn? Tôichả nhận được lời nhắn nào cả.\” Ánh nhìn khinh thị của gã quét khắp ngườicô từ đầu đến chân. \”Phụ nữ bình thường kiểu gì lại bỏ loại tin như vậyvào một lời nhắn?\”

\”Một cô gái mườichín tuổi đang sợ chết khiếp.\” Cô thốt lên, âm thanh nhuốm màu ghê tởm.\”Tôi mới nghĩ ngây thơ làm sao khi cho rằng anh sẽ trở lại Cornwall vàthực hiện nghĩa vụ với tôi, với Chloe. Trên toàn nước Anh, hẳn đâu cũng có conrơi của anh.\”

\”Vấn đề đó thì cônhầm rồi.\” Gã siết nắm đấm hai bên hông, nhưng vẫn giữ khoảng cách, nhưthể hầu như không kiểm soát nổi bản thân. \”Chưa bao giờ trong đời tôi từngđể sinh một đứa trẻ ngoài giá thú. Bởi bản thân tôi cũng là con hoang, tôi cẩnthận hết sức không bao giờ bắt một đứa trẻ khác phải chịu đựng cuộc đời nhưthế.\”

\”Anh rõ ràng khônghề chừa ra sự cẩn trọng nhường ấy với tôi.\”

Gã chậm chạp lắc đầu.\”Tôi không nhớ. Đam mê giữa hai chúng ta quá cháy bỏng, hoàn cảnh lại quáhiếm có và kích thích. Tôi đã bất cẩn.\”

\”Và phúc đáp củaanh cho lời nhắn của tôi thì sao? Là sự bất cẩn đó phải không?\”

Gã nhíu mày. \”Phúcđáp nào?\”

\”Ôi, thôi đi!\”Cuối cùng cũng có thể chọc thông cơn giận của cô trên tấm bia chừng mực sau tấtcả những năm qua, câu chữ cứ thế tuôn ra khỏi mồm không hề cân nhắc. \”Tôiđã gửi một lá thư đến nhà anh ở Luân Đôn và nói rằng tôi đang có mang con củaanh. Lời hồi âm của anh là một tin nhắn hai dòng chúc mừng sự kiện đáng mừngcủa tôi và yêu cầu tôi không bao giờ liên lạc với anh thêm nữa.\”

Cái cau mày của gã dữdội hơn, hàng lông mày đen rạch thẳng thành một đường. \”Tôi chưa bao giờnhìn thấy kiểu tin nhắn ấy và cũng chưa bao giờ gửi bất cứ hồi đáp nào nhưvậy.\”

\”Vậy ai làm hả,Lucien?\”

\”Tôi không biết. Côcũng có thế đã dựng lên toàn bộ câu chuyện.\”

Cô khịt mũi không tin.\”Anh tưởng tượng ra sao về những điều đã xảy đến với tôi suốt những nămqua? Tôi thương yêu Chloe, nhưng sự ruồng ry của anh đã hủy hoại cuộc đời tôi.Tôi bị người ta xa lánh. Tôi không bao giờ kết hôn bởi không một ngưòi đàn ôngtử tế nào dám lại gần tôi. Những lời đề nghị duy nhất tôi nhận được là nhữngđiều không một quý cô đứng đắn nào từng nghe thấy trong đời. Giờ cha tôi thìbất lực, tôi chẳng còn cách khả dĩ nào để sống sót nữa cả. Con gái tôi xứngđáng được sống tốt hơn thế.\”

\”Đúng vậy. Đó là lýdo vì sao cô sẽ cưới tôi.\”

\”Cái gì?\” Côbiết miệng mình đang há hốc, nhưng dường như không thể ngăn được bản thân.

\”Cô sẽ cưới tôi,Aveline, và cùng Chloe sẽ đến sống với tôi ở Luân Đôn.\”

Cô nheo mắt trước vẻchắc chắn trong giọng nói của gã. Gã không phải đang hỏi cưới mà đang tuyên bốvới cô. \”Cách thức của anh mới lãng mạn làm sao, Lucien.\”

\”Cô thấy còn cáchgiải quyết nào tốt hơn không?\” Gã mỉm cười, trong thoáng chốc trông hệtnhư người đàn ông quyến rũ cô quen năm năm về trước. \”Nếu cô lấy tôi,Chloe sẽ không bị thương hại hoặc lảng tránh vì không có cha thêm nữa. Với quyềnlực được hậu thuẫn từ gia sản của tôi, những cánh cửa của giới thượng lưu sẽ mởra chào đón con bé, đảm bảo cho con bé một cuộc hôn nhân tử tế. Và cả hai ngườisẽ không thiếu thốn thứ gì.\”

\”Anh vẽ lên bứctranh đẹp đấy.\” Cho bản thân thời gian suy nghĩ, cô đi về phía kia của cănphòng, bàn tay đùa với những cành hoa được cắm trong bình. \”Lời đề nghị sẽđược hoan nghênh hơn vào năm năm trước.\”

\”Cô biết chuyện gìđã xảy ra với tôi.\” Giọng gã sôi sục vì giận giữ. \”Tôi có thể đã hoànthành nghĩa vụ của mình với Chloe, nếu có cơ hội.\”

Cô quay lại để đối mặtvới gã. \”Anh phủ nhận việc nhận được lời nhắn của tôi.\”

\”Tôi chưa bao giờnhận được bất cứ lời nhắn chết tiệt nào cả.\” Gã trừng mắt. \”Aveline,cô hình như đã hiểu sai khi nghĩ tôi đang cho cô lựa chọn. Không hề. Cô sẽ cư

\”Và nếu tôi từchối?\”

\”Thì Chloe sẽ đivới tôi, bất kể giá nào.\”

\”Anh khôngthể!\” Cô xông lên hai bước nhưng khựng lại trước nét khắc nghiệt trên mặtgã. \”Tôi là mẹ con bé!\”

\”Đương nhiên, chínhvì vậy tôi mới đề nghị chuyện kết hôn. Dù cô có lựa chọn thế nào, Chloe sẽkhông lớn lên trong ngôi nhà này. Tôi thừa nhận đứa nhỏ sẽ cần mẹ nó, bởi tôiđã đối xử tệ bạc với cô – cho dù vô ý – tôi sẽ hỏi cưới cô đàng hoàng.\”

\”Anh mới hào phónglàm sao!\” Cô quát.

Gã bắn cho cô cái nhìncảnh cáo. \”Cẩn thận đấy, Aveline. Tôi có cả tiền lẫn phương tiện để mangChloe khỏi cô mãi mãi. Con bé là con gái tôi, tôi sẽ bị nguyền rủa nếu để conbé sông trong ngôi nhà của người đàn ông đã cố hủy hoại mình.\”

\”Anh đang nói cáigì? Nghĩa là nếu tôi lấy anh, cha tôi sẽ phải lưu lại đây một mình?\”

\”Chính xác, đó làđiều tôi đang nói.\” Gã siết rồi lại buông lỏng hai nắm đấm bên người, dùđôi mắt vẫn điềm tĩnh và lạnh lẽo. \”Cô sẽ cưới tôi và đến Luân Đôn cùngChloe. Cha cô sẽ lưu lại đây. Một mình. Bị cướp đi tài sản quý giá nhất – giađình của ông ta.\”

\”Tôi không thể bỏlại ông\”, cô thì thào.

\”Vậy tôi sẽ đưaChloe đến Luân Đôn!\”

\”Anh không thể cướpcon tôi!\”

Gã nhướn hàng lông màytrước sự bùng nổ của cô. \”Đương nhiên tôi có thế. Như đã nói, tôi đủ giàucó và quyền lực để làm chính xác điều đó. Chọn

\”Anh đang yêu cầutôi ra một quyết định không tưởng!\”

\”Dù sao đi nữa, côvẫn phải làm thế.\”

\”Anh nghĩ anh làai, Lucien DuFeron?\” Cô chất vấn. \”Làm sao anh dám trở lại cuộc đờitôi và xé toạc nó theo cách này cơ chứ?\”

\”Ngừng màn kịch củacô được rồi đấy\”, gã nói vói cái phẩy tay thô bạo. \”Tôi sẽ đến LuânĐôn với Chloe vào hôm nay. Nếu cô đi với chúng tôi, nói ngay với tôi để tôi cònthu xếp lấy giấy đăng ký kết hôn.\”

Cô nhìn chằm chằm kẻ lạmặt có trái tím lạnh lẽo này, nhắc mình nhớ kĩ về tay chơi bời, ích kỷ cô gặpvào cái đêm cầu xin cho sự sống của cha mình.

Gã thực sự mong cô cóthế chọn giữa cha và con gái cô sao? Loại đàn ông nào lại có thế đòi hỏi mộtđiều như thế?

\”Thế nào?\” Gãlôi chiếc đồng hồ bỏ túi ra và để ý thời gian. \”Thời gian đang trôi đi rấtnhanh, Aveline\”.

\”Anh mong chờ tôicó thể quay lưng lại với gia đình mà không suy nghĩ sao?\”

\”Chỉ một thành viênthôi.\” Gã đóng nắp đồng hồ và bỏ nó vào túi áo gi lê. \”Thành viên nàoquan trọng vói cô hơn. Chọn đi, Aveline. Xe ngựa của tôi đang đợi.\”

\”Anh đâu có đểnhiều lựa chọn cho tôi\”, cô cay đắng nói. \”Tôi sẽ cưới anh.\”

Gã cười thỏa mãn.\”Một quyết định thông minh.\”

\”Nhưng\”, côthêm vào, \”cuộc hôn nhân sẽ chỉ trên danh nghĩa\”.

Nụ cười của gã nhạt đi.\”Cô không thể cho rằng tđồng ý.\”

\”Và anh không thểcho rằng tôi sẽ chia sẻ cơ thể tôi với người đàn ông bắt tôi phải bỏ rơi ngườicha bệnh tật của mình.\”

Gã giơ ngón tay lên trầnnhà. \”Kẻ đó đã cố hủy hoại cuộc đời tôi!\”

\”Là anh nói vậy.Anh có bằng chứng nào không?\”

\”Ông ta có động cơ.Ông ta phát điên khi phát hiện chúng ta là nhân tình.\”

Cô đảo tròn mắt.\”Tôi ngạc nhiên khi từ trước đến giờ không có người cha hoặc người chồngbị xúc phạm nào khác tìm đến anh.\”

Môi gã xoắn lại thànhmột nụ cười chua chát. \”Hầu hết bọn họ không muốn đối mặt với tôi trongtrận đấu súng.\”

\”Phải rồi, chẳngphải anh đã hình thành thói quen giết người sao?\”

Gã đột ngột tiến về phíacô khiến cô trượt ngã ngay khi đang hấp tấp lùi chân bỏ trốn. Chân cô vấp phảilưng ghế sô pha, nhưng gã đã đến, chắn lối cô, chiếc bóng bao phủ cả người vàbao vây lấy cô với bộ dạng đầy quyền uy. Giận dữ và nóng nảy rực lên trong đôimắt gã. \”Tất cả những trận đấu tôi từng tham gia đều vì vấn đề danhdự\”, gã gầm gừ. \”Đây là lần duy nhất tôi từng bỏ cuộc và gần như đãtrả giá bằng mạng sống của mình.\”

Cô nuốt nghẹn, mất nhuệkhí bởi những cơn thịnh nộ rung lên từ cơ thể to lớn của gã. \”Anh vẫnkhông có bằng chứng cho việc cha tôi đã làm như những gì anh cáo buộc.\”

\”Những tên côn đồbắt cóc tôi đề cập đến một lão Nam tước đã thuê chúng.\”

Máu như bị rút sạch khỏiđôi má cô. \”Không phải cha tôi.\”

\”Cô lúc nào cũng làmột cô con gái hiếu thuận, nhưng tôi không nghĩ ra có vị Nam tước nào khác lạisinh mối hận thù nhường vậy với tôi. Lòng tự trọng của cha cô có thể đã khôngđược thỏa mãn khi tôi từ chối đấu súng với ông ta. Có lẽ ông ta đã săn lùngcách san bằng tỷ số theo cách khác.\” Gã lùi một bước và lôi chiếc đồng hồbỏ túi ra thêm lần nữa.

\”Tôi sẽ đến LuânĐôn trong một giờ nữa. Tôi nghĩ cô nên thu dọn đồ đạc của mình. Và của Chloe.\”

\”Một giờ gần nhưkhông đủ!\”

\”Sai người hầu đónggói cho mỗi người một túi đồ và tôi sẽ gửi ai đó đến lấy phần còn lại. Hoặc muamới.\”

\”Chúng tôi chỉ cómột cậu bé phụ bếp và một quản gia\”, cô gắt. \”Và khó có thể trông đợibà Baines…\”

\”Đừng cắt ngang lờitôi, Aveline.\”

Cảnh cáo hằn sâu trongcâu nói, ánh nhìn dữ dội gã bắn về phía cô khiến những lời phản kháng của côchết ngay khi chưa được thốt ra. Năm năm trước, Lucien đã là một người đàn ôngkhông ai dám ngắt lời. Còn Lucien mới đây với cơn giận dữ cay độc và các vếtsẹo trên thân thể dường như còn kinh khủng hơn nữa.

\”Chúng ta vẫn chưabàn luận xong về cuộc hôn nhân\”, cô trầm lặng nói.

\”Cô muốn một cuộchôn nhân lợi ích phải không? Tốt thôi.\” Gã nhún vai, mất kiên nhẫn hiểnhiện trên từng thớ thịt. \”Tôi sẽ để mặc cô với chiếc giường sạch sẽ củamình cho đến cái ngày cô đòi hỏi sự ân cần từ tôi.\”

\”Không bao giờ xảyra.\”

Gã nhướn hàng lông màynhạo báng. \”Đừng khi nào nói không bao giờ, bé cưng ạ. Hôn nhân là mãimãi. Và mãi mãi tương đối dài đấy.\” Gã đi về hướng cửa. \”Tôi và cỗ xesẽ đợi. Đừng để tôi phải săn đuổi cô, Aveline. Nhớ lấy, Chloe sẽ đi với tôi hômnay, dù cô đi cùng con bé hay không.

Mãi sau khi Lucien đikhỏi một lúc lâu, Aveline vẫn ngó trừng trừng vào cánh cừa đóng chặt. Tim côdồn dập, đôi mắt nhức nhối với những giọt nước mắt. \”Quỷ tha ma bắt anhta\”, cô thì thào. \”Làm sao anh ta có thể tàn nhẫn như vậy?\”

Run rẩy, cô sụp ngườixuống ghế sô pha. Cô siết những ngón tay lại để ngăn chúng khỏi run lẩy bẩy vàcố ép mình sắp xếp lại những suy nghĩ xáo trộn đâu ra đấy.

Làm sao gã có thế đẩy côvào một lựa chọn nhẫn tâm đến thế? Con gái hoặc người cha. Đương nhiên cô khôngthể để mặc gã mang Chloe đến Luân Đôn một mình, biết rằng gã đã đúng khi tuyênbố mình có tiền và quyền lực để thực hiện chính xác đều đó. Lựa chọn tốt nhấtlà tuân theo. Việc kết hôn với gã sẽ mang lại lợi ích cho Chloe, điều mà côkhông bao giờ có thể từ chối dành cho con gái bé bỏng của mình. Lucien sẽ chucấp cho Chloe một khoản hồi môn hậu hĩnh và một tương lai xán lạn.

Xán lạn hơn rất nhiều sovới thân phận đứa con hoang của một tiểu thư bị hủy hoại thanh danh.

Nhưng gã đã nhìn thấycha cô, biết tình trạng sức khỏe của ông. Làm sao gã có thể trông chờ cô quaylưng lại với cha mình, nhất là khi rõ ràng cha cô không có khả năng tự chăm locho bản thân?

Nhưng tại sao cô phảingạc nhiên? Đấy là người đàn ông đã đòi hỏi sự trinh nguyên của cô đổi cho mạngsống của cha. Người đàn ông đã bỏ rơi cô cùng con gái và rồi phủ nhận không hềhay biết. Ngay lúc này đây, gã đang bị ám ảnh bởi ham muôn phục thù, kiên quyếtmuốn trông thấy cha cô bị hủy hoại. Làm sao cô có thể tin tưởng một người chồngnhư thế?

Trong cơn hoảng loạn, côbấu chặt bàn tay lên tay cầm chiếc ghế, rồi ngừng lại khi phát hiện bề mặt củathớ vải đã bị mài mòn. Cô liếc quanh căn phòng và nhận ra lớp giấy dán tường đãbạc màu cùng những tấm rèm xác xơ. Cô đã không hề chú ý xem họ đã khánh kiệttới mức nào, cho đến tận giây phút này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN