Bá Vương Thương
Chương 5: Biến hóa lạ kỳ
G ió rít mang theo kình phong, lạnh muốn buốt xương.
Có ai biết được, nóng nhất và lạnh nhất, đều có một cảm giác như nhau?
Đinh Hỷ biết.
Y xông vào trong thương trận này, như xông vào trong một lò lửa đang thiêu đốt hừng hực.
Trái tim của Đặng Định Hầu chùng xuống.
Đinh Hỷ không thể chết được.
Nhất định Đinh Hỷ phải đem y lại chỗ phong thơ và mấy người chết, nhất định phải tìm ra bí mật người nào đã phản bạn.
Có điều Đặng Định Hầu cũng biết, Vương đại tiểu thơ và Kim Thương Dư sẽ không ngừng tay.
Y chỉ còn nước trừng mắt nhìn Đinh Hỷ đâm đầu vào lò lửa, rồi trừng mắt nhìn y bị hai cây thương móc lên trời.
Bỗng nghe có tiếng la nhẹ, có tiếng hô khẻ, một vật gì đó bay lên trời.
Bay lên không phải là Đinh Hỷ, mà là cây Kim Thương của Dư Tam gia!
Cao thủ đang đấu với nhau, binh khí có chết cũng không thể rời khỏi tay, cây Kim Thương của Dư Tam Gia tại sao lại rời khỏi tay y?
Chính cả y cũng không biết rõ lý do.
Trong khoảnh khắc trước khi Kim Thương Dư sút tay ra, y thấy có một người xông vào giữa bóng hai cây thương của y và Vương đại tiểu thơ, hai cây thương đều đâm lại người của người đó.
Y muốn ngừng tay cũng không kịp.
Có điều ngay trong khoảnh khắc đó, người đó bỗng cong người lại, thoát qua mủi thương của y, một bàn tay đặt lên cây thương, bàn tay kia đụng nhẹ vào eo lưng của y.
Người của y lập tức bị đụng ra ngoài bảy tám bước, cây Kim thương cũng đã sút tay bay lên.
Y chỉ có nước nhìn, bởi vì một bên người y đã bị tê rần, ngay cả một chút sức lực cũng không thi triển ra được.
Gần hai mươi năm nay, y đã từng trải qua trăm trận lớn nhỏ, hầu như chưa bao giò bị bại qua lần nào.
Y nằm mộng cũng không nghĩ ra được, có người có thể chỉ trong một chiêu đã đoạt được cây Kim thương trong tay mình, lại càng không ngờ được người đó là một kẻ trẻ tuổi như Đinh Hỷ.
Đinh Hỷ cầm trong tay cây Kim Thương, trong chớp nhoáng đã công ba chiêu liên tiếp, vừa nhanh, vừa độc, vừa chính xác.
Gương mặt của Kim Thương Dư lại càng trắng bệch ra.
Y đã nhìn ra chiêu thức Đinh Hỷ đang sử, chính là trong thương pháp độc môn Xà Thích của y.
Mới trong khoảnh khắc trước đó, y còn đang sử dụng chiêu thức đó để đối phó Bá Vương thương.
Thật ra, y đã đem chiêu thức lợi lại nhất, độc địa nhất trong Xà Thích ra sử dụng, nhưng chiêu thức vừa thi triển ra, đã bị phong tỏa không có đường tiến tới, không cách nào phát huy được oai lực đúng lý của nó.
Đinh Hỷ hiện giờ chỉ đánh ra ba chiêu.
Chỉ trong ba chiêu, y đã đánh tới trung tâm của Bá Vương thương, bỗng nhiên mủi thương móc xéo lên, y la khẻ lên một tiếng:
– Đi!
Chỉ nghe vù một tiếng, cây Bá Vương thương nặng bảy mươi ba cân bị y nhẹ nhàng móc lên, đem theo kình phong bay vù vù ra ngoài.
Vương đại tiểu thơ thì loạng choạng bước lùi bảy tám bước.
Đinh Hỷ búng ngưọc người lên cao, một bàn tay tiếp lấy Bá Vương thương, bàn tay kia ném cây Kim thương lại cho Dư Tam gia.
Kim Thương Dư chỉ còn cách đưa tay đón lấy.
Đợi đến lúc y cầm trong tay cây Kim Thương, y phát giác ra người của mình đã hết bị tê, sức lực đã hồi phục lại như cũ.
Đinh Hỷ đang nhìn y mỉm cười.
Kim Thương Dư cắn chặt hàm răng, cổ tay rung lên, cũng trong một khoảnh khắc công ra ba chiêu.
Ba chiêu ấy chính là ba chiêu mà Đinh Hỷ đã sử dụng để đối phó với Bá Vương thương …
Thanh Xà Xuất Động, Bàn Xà Thổ Tín, Xà Vĩ Thương, chính là ba chiêu sát thủ trong Xà Thích thương pháp.
Y khổ công luyện cây Kim thương đó ít nhất đã được ba mươi năm nay, y tin rằng mình sử ba chiêu ấy không hề thua kém Đinh Hỷ.
Đinh Hỷ đã xông vào được trong Bá Vương thương chỉ với ba chiêu, tại sao y không thể?
Nhưng y cứ nhất định là không thể.
Ba chiêu đánh ra, y lập tức phát hiện cả người mình đang bị một thứ lực lượng nào đó đè nén.
Cây thương của y nếu là rắn độc, cây thương trong tay của Đinh Hỷ là khối đá nặng ngàn cân.
Khối đá này trong phút chốc đã đè vào thất thốn của con rắn độc.
Chỉ nghe Đinh Hỷ kêu khẻ lên một tiếng:
– Đi!
Kim Thương Dư cảm thấy một lực lượng to lớn không thể kháng cự được ùa lại, cả người y đã bị đè cứng, cây thương trong tay vụt bay ra ngoài.
Trong một khoảng thời gian nhỏ, cây thương của y đã rời khỏi tay đến hai lần.
Kim thương sáng lạn, Kim thương bay như móng cầu vòng, phập một tiếng, cắm xuống đất bên cạnh Dư Tam Gia.
Dư Tam Gia không động đậy, cũng không mở miệng.
Bá Vương thương cũng đang cắm bên cạnh Vương đại tiểu thơ, cán thương còn đang không ngớt rung rung, ngân lên như tiếng đàn.
Vương đại tiểu thơ cũng không động đậy, cũng không mở miệng, gương mặt trắng bệch đã biến thành đỏ au, đỏ đến độ làm cho cặp môi biến ra thành trắng.
Đinh Hỷ nhìn cô cười cười, rồi nhìn Dư Tam Gia cười cười.
Y chỉ bất quá cười cười, không nói ra những lời gì khó nghe.
– Cỡ thương pháp bao nhiêu đó của hai vị, tranh nhau làm quái gì? Khoe khoang làm quái gì?
Câu nói đó không hề thốt ra, cũng đâu cần thốt ra … Y dùng Xà Thích của Kim Thương Dư đánh bại Bá Vương thương, lại dùng Bá Vương Thương của Vương đại tiểu thơ đánh bại Kim Thương Dư.
Đấy là sự thật.
Sự thật ai ai cũng nhìn thấy, vậy thì cần gì phải nói ra.
Vì vậy y chỉ bất quá cười cười, cười vẫn còn cái kiểu ôn nhu, làm cho người ta mê thích.
Có điều trong cặp mắt của Vương đại tiểu thơ, y cười còn độc hơn cả rắn độc, còn bén nhọn hơn cả kim chích.
Cặp mắt trong sáng rực rỡ của cô đã có nước mắt ứa ra, cô bỗng nhiên dậm chân một cái, quơ tay chụp cây Bá Vương thương, kéo theo người, còn tay kia kéo Đổ Nhược Lâm nói:
– Chúng ta đi thôi!
Đổ Nhược Lâm chỉ còn cách bỏ đi.
Cô không muốn đi, nhưng không dám không đi, đi được vài bước, nhịn không nổi lại quay đầu lại.
Đợi đến lúc cô quay đầu lại lần nữa, nước mắt đã ràn rụa trên mặt.
Kim Thương Dư còn đang đứng ngẫn người ra đó.
Kim Thương Dư nhìn như si như dại vào cây Kim Thương.
Cây Kim thương ấy vốn là niềm vinh dự vô cùng lớn lao trong đời y, nhưng bây giờ nó đã biến thành nổi nhục nhã.
Gương mặt của y không lộ vẻ biểu tình gì, trong lòng y có mùi vị gì, cũng chỉ có một mình y biết.
… Thống khổ và bi thương, cũng giống như cặp vú của vợ mình, không thể để cho người khác nhìn được.
… Thống khổ càng lớn, càng phải thu dấu đi.
… Vú, không phải cũng như vậy sao?
Kim Thương Dư bỗng nhiên bật cười lên, y mỉm cười ngẩng đầu, đối diện với Đinh Hỷ:
– Cám ơn ngươi.
Đinh Hỷ hỏi:
– Cám ơn ta? Tại sao lại cám ơn ta?
Kim Thương Dư nói:
– Bởi vì ngươi đã giải quyết dùm ta được một vấn đề khó khăn.
Đinh Hỷ hỏi:
– Vấn đề gì?
Kim Thương Dư nhìn ra xa xa dãy núi xanh đậm, ánh mắt bỗng hiện đầy vẻ ôn nhu, y chầm chậm nói:
– Ta đã mua mấy mẫu đất ở mé dãy núi xanh đằng xa kia, dựng lên mấy gian nhà, sau nhà còn có trồng trúc, bên cạnh trồng mai, hoa mai hồng trong đám trúc, còn có một con suối nhỏ.
Kim Thương Dư nói:
– Ta đã tính sau khi rửa tay quy ẩn, sẽ tới đó sống những ngày thanh nhàn còn lại.
Đinh Hỷ nói:
– Chủ ý rất hay.
Đặng Định Hầu nói:
– Một nơi quá được.
Kim Thương Dư lại thở ra, nói:
– Khổ nổi cái phù danh hại người, cứ làm cho ta chần chừ mãi không hạ được quyết tâm, cũng không biết phải đợi đến chừng nào mới thả được gánh nặng xuống.
Đinh Hỷ cũng thở ra nói:
– Phù danh hại người, thế nhân có mấy ai bỏ được gánh nặng ấy xuống được?
Kim Thương Dư nói:
– May mà ta gặp ngươi, bởi vì ngươi, mà ta hạ được quyết tâm.
Đinh Hỷ hỏi:
– Quyết tâm bỏ gánh nặng ấy xuống?
Kim Thương Dư gật gật đầu.
Đinh Hỷ hỏi:
– Quyết định chừng nào mới bỏ xuống?
Kim Thương Dư nói:
– Ngay bây giờ.
Y lại cười cười, cười thật thong thả, thật thoải mái, bởi vì y quả thật đã bỏ được cái gánh nặng của thanh danh phù phiếm.
Y không còn có cái hùng tâm muốn cùng người tranh thắng, y không còn muốn vì một tý phù danh đó mà đi sống chết với người khác.
Muốn cởi bỏ cái nút thắt buộc đó không phải là một điều dễ dàng, y đáng được có cảm giác thung dung, thoải mái.
Có điều không biết trong lòng y có thật sự buông được hết chăng, có còn cảm giác ngơ ngẫn, cay cay không?
Điều đó dĩ nhiên chỉ có một mình y biết được.
– Các ông có rãnh rỗi, cứ việc đến nơi dãy núi đó tìm tôi.
– Tôi nhớ, sau nhà ông có trồng trúc, phía trước có trồng hoa mai.
– Trong nhà tôi còn có rượu.
– Được, tôi còn chưa chết, sẽ nhất định lại thăm.
– Được, tôi còn chưa chết, sẽ nhất định chờ ông.
Kim Thương Dư bây giờ đã trấn định, đã thung dung hẳn ra.
Một người chỉ cần thua đẹp, bỏ đi thung dung, thì thua đã có sao, bỏ đi đã có sao?
Mặt trời còn chưa xuống, Kim Thương Dư đã đi tận xa tít.
Đặng Định Hầu bỗng nhiên thở ra, nói:
– Xem ra người này quả thật là một hảo hán.
Đinh Hỷ nói:
– Y vốn vẫn thế.
Đặng Định Hầu nói:
– Ngươi nhìn người cũng giỏi lắm.
Đinh Hỷ nói:
– Tôi vốn vẫn vậy.
Đặng Định Hầu hỏi:
– Ngươi cũng giải quyết được vấn đề một số người không giải quyết được.
Đinh Hỷ nói:
– Tôi cũng giải quyết dùm ông vấn đề đó?
Đặng Định Hầu nói:
– Ta đang không biết làm sao cho Dư Tam Gia và Vương đại tiểu thơ ngừng tay, ngươi có cách.
Đinh Hỷ nói:
– Cách của tôi trước giờ rất hữu hiệu.
Đặng Định Hầu thở dài:
– Bất kể cách của ngươi đúng hay sai, tốt hay xấu, quả thật rất có hữu hiệu.
Đinh Hỷ nói:
– Vì vậy người ta đều gọi tôi là Đinh Hỷ thông minh.
Đặng Định Hầu bật cười.
Đinh Hỷ nói:
– Ông có biết tôi còn có một điểm rất hay nữa không?
Đặng Định Hầu nói:
– Không biết.
Đinh Hỷ nói:
– Điểm hay nhất của tôi là, không đủ nghĩa khí.
Đặng Định Hầu hỏi:
– Không đủ nghĩa khí?
Đinh Hỷ nói:
– Người bạn duy nhất của tôi bây giờ đang nằm ra đó, tôi lại để cho người đâm y bị thương bỏ đi khơi khơi, còn đứng đây nói chuyện bá láp với ông.
Hiện tại, Tiểu Mã đang nằm trên giường, chiếc giường của Hồng Hạnh Hoa.
Người mập mạp đều thích ngủ trên giường cứng, người còn trẻ đều thích ngủ trên giường cứng, Hồng Hạnh Hoa không mập, cũng không còn trẻ.
Giường của bà ta rất mềm, vừa mềm vừa lớn.
Hồng Hạnh Hoa than thở nói:
– Phải tới bảy chục tuổi rồi ta mới tập ngủ một mình được.
Đặng Định Hầu nhịn không nổi hỏi theo:
– Năm nay bà đã được bảy mươi chưa?
Hồng Hạnh Hoa trừng mắt nói:
– Ai nói ta đã được bảy mươi? Năm nay ta chỉ mới sáu mươi bảy.
Đặng Định Hầu muốn cười, mà không cười, bởi vì y thấy Tiểu Mã đã mở mắt ra.
Tiểu Mã vừa mở mắt, câu đầu tiên y nói là:
– Tiểu Lâm dâu rồi?
Đinh Hỷ không nói gì.
Tiểu Mã nói:
– Cô ấy rất ngoan, rất thành thật.
Đinh Hỷ không nói gì.
Tiểu Mã nói:
– Tôi biết cô ấy đối xử với tôi rất tốt.
Đinh Hỷ hững hờ nói:
-Vậy mà ngươi vì cô ta bị thương, cô ta lại bỏ đi đâu mất.
Tiểu Mã cắn chặt răng, một hồi thật lâu, mới từ từ nói:
– Cô ấy nhất định có lý do phải bỏ đi.
Đinh Hỷ nói:
– Cô ta chẳng để lại lý do.
Tiểu Mã nói:
– Anh … Có phải anh không thích cô ấy?
Đinh Hỷ nói:
– Ta chỉ bất quá muốn đề tĩnh chú một chuyện.
Tiểu Mã lắng tai nghe.
Đinh Hỷ nói:
– Bất kể ra sao, cô ta đã bỏ đi rồi, chú sẽ không bao giờ gặp lại cô ta, vì vậy …
Tiểu Mã hỏi:
– Vì vậy làm sao?
Đinh Hỷ nói:
– Vì vậy tốt nhất chú nên quên cô ta thôi.
Tiểu Mã lại cắn răng trầm mặc một hồi thật lâu, bỗng nhiên dùng sức đấm một quyền xuống giường, lớn tiếng nói:
– Quên thì quên, chuyện đó cũng chẳng có con mẹ gì là hay ho.
Đinh Hỷ bật cười, y mỉm cười nói:
– Ta đang lấy làm kỳ quái, tại sao đã lâu lắm không nghe chú chửi thề, ta cứ ngỡ cái tên vương bát đản này đã biến đổi tính tình.
Tiểu Mã cũng bật cười lên, y lồm cồm muốn ngồi dậy.
Đinh Hỷ hỏi:
– Chú tính làm gì vậy?
Tiểu Mã nói:
– Đi theo anh.
Đinh Hỷ hỏi:
– Chú đi theo được sao?
Tiểu Mã nói:
– Chỉ cần tôi còn tý hơi thở, lão rùa đen anh đi đâu, tôi cũng theo đó, có bò cũng bò theo.
Đinh Hỷ cười lớn nói:
– Được, đi thì đi.
Hồng Hạnh Hoa cười tít mắt nhìn bọn họ.
Hồng Hạnh Hoa nói:
– Hai đứa rùa den tụi bây quả thật là bạn bè tốt với nhau, nghĩa khí lắm …
Câu nói vừa chưa thốt ra xong, bà ta bỗng nhảy dựng lên, tát cho Đinh Hỷ một bạt tai.
Đinh Hỷ bị tát cho ngẫn người ra đó.
Hồng Hạnh Hoa nhảy chồm chồm lên mắng lớn:
– Nhưng tại sao ngươi không thử nhìn xem nó bị thương nặng tới đâu, không lẽ ngươi muốn cho nó què luôn, muốn cho nó suốt đời bò theo ngươi sao?
Đinh Hỷ chỉ còn nước cười khổ.
Hồng Hạnh Hoa chỉ vào mủi y, hằn học nói:
– Ngươi muốn cút, thì cút ngay đi, càng xa càng tốt, nhưng cái tên vương bát đản này phải nằm trên giường đây, bất kể là ai muốn đem nó đi, ta sẽ chặt đi hai cái chân của nó.
Đinh Hỷ nói:
– Nhưng cháu …
Hồng Hạnh Hoa trừng mắt hỏi:
– Ngươi làm sao? Ngươi có cút hay không?
Cánh tay của bà ta lại đưa lên, Đinh Hỷ lần này đã học khôn, y đã nhảy ra ngoài xa, cười vả lả nói:
– Cháu cút, cháu cút ngay bây giờ.
Tiểu Mã nhịn không nổi kêu lên:
– Anh không đem tôi đi theo thật sao?
Câu nói ấy còn chưa thốt ra xong, mặt y đã ăn phải một cái bạt tai.
Hồng Hạnh Hoa trừng mắt nói:
– Ngươi kêu quỷ quái gì đó? Có phải muốn ta vá cái miệng lại không?
Tiểu Mã đưa bản mặt khổ sở ra nói:
– Cháu không muốn.
Hồng Hạnh Hoa nói:
– Vậy thì mau mau ngoan ngoản nằm yên đó cho ta.
Tiểu Mã quả thật nằm yên ra đó.
Trước mặt Hồng Hạnh Hoa, cái gã Tiểu Mã Phẫn Nộ đã biến thành Chú Dê Con Nghe Lời.
– Ngươi còn không cút đi? Tính chờ ta chặt cặp giò ngươi đấy chăng?
Hồng Hạnh Hoa đang cầm cây chổi lên, chạy lại đánh Đinh Hỷ.
Đinh Hỷ vội vàng nhảy ra ngoài, chạy một hơi ra tới sân, chạy luôn ra tới cổ xe đang chờ bên ngoài, mới thở phào một hơi, cười khổ nói:
– Lão thái bà hung quá.
Đặng Định Hầu dĩ nhiên cũng chạy theo ra, cũng thở dài nói:
– Thật tình hung hãn muốn chết người.
Đinh Hỷ nói:
– Ông gặp một bà lão hung dữ như vậy bao giờ chưa?
Đặng Định Hầu nói:
– Chưa.
Đinh Hỷ nói:
– Tôi cũng chưa thấy người thứ hai.
Đặng Định Hầu hỏi:
– Ngươi sợ bà ta thật sao?
Đinh Hỷ nói:
– Giả đấy.
Đặng Định Hầu cười lớn, nói:
– Xem ra, bà ta cũng không phải là tổ mẫu của ngươi.
Đinh Hỷ nói:
– Không phải.
Đặng Định Hầu hỏi:
– Là …
Đinh Hỷ ngắt lời y, nói:
– Nhưng lúc tôi không có cơm ăn, chỉ có bà ta là người cho tôi cơm, lúc tôi không có áo quần mặc, chỉ có bà ta là người cho tôi y phục, có lúc tôi bị ăn đòn, bị thương, chỉ cần tôi nhớ đến bà ấy, trong lòng sẽ không thấy đau đớn lắm.
Đặng Định Hầu nói:
– Bởi vì ngươi biết, chỉ cần lại đây, bà ta sẽ chăm sóc cho ngươi.
Đinh Hỷ gật gật đầu, mỉm cười nói:
– Chỉ tiếc là bà ta tuổi tác hơn tôi chút xíu, không thì tôi đã lấy bà ta làm vợ rồi.
Đặng Định Hầu nhìn y chăm chú cả nửa ngày, bỗng nhiên hỏi:
– Ngươi thật không nghĩ đến chuyện lấy vợ sao?
Đinh Hỷ cười nói:
– Có phải ông đang tính làm mai cho tôi không đấy?
Đặng Định Hầu nói:
– Ta quả có một người rất thích hợp, rất xứng đôi với ngươi.
Đinh Hỷ hỏi:
– Ai?
Đặng Định Hầu nói:
– Vương đại tiểu thơ.
Đinh Hỷ bỗng hết cười, y vênh mặt lên nói:
– Ông thích cô ta, tại sao không lấy cô ta làm vợ đi?
Đặng Định Hầu cười nói:
– Không phải là ta không nghĩ tới, chỉ tiếc là ta tuổi tác cũng hơi lớn hơn một tý, trong nhà lại có một con cọp cái ở đó rồi.
Đinh Hỷ nghinh mặt cười nhạt nói:
– Vui quá vui quá, tại sao con người ông bỗng dưng lại biến thành thú vị quá chừng.
Đặng Định Hầu nói:
– Bởi vì …
Y còn chưa kịp nói gì, bỗng ầm lên một tiếng lớn, cổ xe lớn vừa xe vừa ngựa đã lọt vào trong một cái hố lớn.
Đinh Hỷ ngược lại cười phì lên.
Đặng Định Hầu cũng ngồi yên một chỗ, không những vậy còn không thay đổi sắc mặt.
Đinh Hỷ cười nói:
– Cái món ngựa xe lọt vào hố này vốn là một trong những nghề ruột của tôi, không ngờ hôm nay lại có người đem nó ra đối phó với tôi.
Đặng Định Hầu hỏi:
– Sao ngươi biết người ta muốn đối phó với ngươi?
Đinh Hỷ cười cười nói:
– Tôi biết, đây chỉ là chuyện báo ứng.
Bấy giờ đang có người dùng đao gõ vào trên trần cổ xe, lớn tiếng nói:
– Người trong xe mau mau đi ra, đại lão bản chúng ta có chuyện muốn nói với các ngươi.
Đinh Hỷ nhìn Đặng Định Hầu nói:
– Ông có biết chung quanh đây có đại lão bản nào không?
Đặng Định Hầu nói:
– Ở đây cũng gần Loạn Thạch Cương lắm, coi như đã là địa bàn của các ngươi, ngươi phải biết rõ hơn ta.
Đinh Hỷ nói:
– Hiện tại chung quanh đây, đại lão bản duy nhất chỉ có mình ông.
Người bên ngoài lại cất tiếng dục, trần xe cơ hồ đã bị gõ lũng ra.
Đinh Hỷ nói:
– Ông có ra không?
Đặng Định Hầu hỏi:
– Không ra có được không.
Đinh Hỷ nói:
– Không được.
Đặng Định Hầu bất giác cười khổ nói:
– Ta xem cũng không được.
Đinh Hỷ mở cửa xe ra nói:
– Mời.
Đặng Định Hầu nói:
– Mời ngươi trước, dù gì ngươi cũng là khách của ta.
Đinh Hỷ nói:
– Nhưng tuổi tác ông lớn hơn tôi, trước giờ tôi vẫn kính trọng người trưởng bối.
Đặng Định Hầu nói:
– Ngươi biến thành khách khí hồi nào thế?
Đinh Hỷ cười nói:
– Lúc nãy tôi nghe có tiếng cung tên giương ra, tôi đã quyết tâm khách khí với ông.
Đặng Định Hầu cười lớn.
Dĩ nhiên y cũng đã nghe tiếng cung tên bên ngoài.
Người đã mai phục, cung tên đã chờ sẵn, chỉ cần ló đầu ra, thân hình sẽ bị tên cắm vào như một con nhím.
Có điều bọn họ vẫn đang cười khoan khoái với nhau.
Đặng Định Hầu nói:
– Ta ra ngoài trước bị loạn tiễn cắm phải, ngươi sẽ làm sao đây?
Đinh Hỷ nói:
– Lúc đó tôi sẽ như con rùa rụt cổ, rụt vào trong xe, dù bọn họ có kêu tổ tông tôi lên, tôi cũng không thèm ló ra.
Đặng Định Hầu cười lớn:
– Chủ ý quá hay.
Đinh Hỷ nói:
– Đừng quên tôi là Đinh Hỷ thông minh, nghĩ ra điều gì đều là hay ho cả.
Đặng Định Hầu cười lớn bước ra khỏi xe, đứng ngoài đó một hồi thật lâu, vẫn chưa biến thành một con nhím.
Một người đang đứng cao cao đối diện với y ở phía trên, từ xe nhìn tới, chỉ thấy hai chân của người đó.
Một đôi chân rất xinh xắn, rất linh xảo, mang một đôi giày gai và mặc chiếc áo gai màu trắng.
Đây là chân của một người đàn bà.
Đàn ông dĩ nhiên không có cặp chân của đàn bà , cái vị đại lão bản này là một người đàn bà sao?
Đinh Hỷ ở trong xe hỏi vọng ra:
– Ngoài đó ra sao vậy?
Đặng Định Hầu nói:
– Bên ngoài trời tốt lắm, không lạnh cũng không nóng.
Đinh Hỷ nói:
– Nếu vậy, tôi ra không được rồi.
Đặng Định Hầu hỏi:
– Tại sao?
Đinh Hỷ nói:
– Tôi chịu không nổi thời tiết tốt như vậy, ra ngoài sẽ bị trúng gió.
Đặng Định Hầu nói:
– Bây giờ trời cũng sắp đổi đó, hình như sắp có mưa rồi.
Đinh Hỷ nói:
– Vậy thì tôi lại càng không ra được.
Đặng Định Hầu hỏi:
– Ngươi sợ bị mưa ướt sao?
Đinh Hỷ nói:
– Sợ muốn chết luôn.
Đặng Định Hầu hỏi:
– Chẳng qua, trời vẫn còn chưa mưa.
Đinh Hỷ nói:
– Không lẽ ông muốn tôi ra đó chờ trời mưa?
Đặng Định Hầu thở ra, nhìn đại lão bản đang đứng mé trên bên cạnh cái hố, cười khổ nói:
– Tên tiểu tử này hình như đã quyết tâm không chịu ra ngoài.
Đại lão bản cười nhạt nói:
– Không muốn ra cũng phải ra.
Đặng Định Hầu hỏi:
– Ngươi có cách làm cho y phải ra khỏi xe?
Đại lãO bản nói:
– Hắn không ra, ra sẽ đốt xe.
Đặng Định Hầu lại thở ra một tiếng nói:
– Ta đã biết quá, trên đời này, nếu có người nào đối phó được với Đinh Hỷ, người đó nhất định là Vương đại tiểu thơ.
Cái vị đại lão bản này chính là Vương đại tiểu thơ.
Bốn gã đại hán đứng sau lưng cô, gánh theo cây Bá Vương thương, tám gã đại hán giương cung lắp tên, bao vây kín mít.
Đổ Nhược Lâm đang ngồi xa xa dưới một gốc cây, đang dùng một cái lược lớn chầm chậm chải tóc.
Vương đại tiểu thơ lạnh lùng nói:
– Chúng huynh đệ đây là những vị tiêu khách trong tiêu cuộc của ta, ta muốn bọn họ phóng hỏa, bọn họ sẽ lập tức phóng hỏa, ta muốn bọn họ giết người, bọn họ sẽ lập tức giết người.
Đặng Định Hầu nói:
– Ta thấy được.
Vương đại tiểu thơ nói:
– Vậy thì ngươi nên kêu gã họ Đinh mau mau bò ra đây.
Đặng Định Hầu hỏi:
– Ra rồi thì sao nữa?
Vương đại tiểu thơ nói:
– Chỉ cần y thành thật trả lời cho ta một câu hỏi, ta nhất định sẽ không làm khó dễ gì với y.
Đặng Định Hầu nói:
– Được, tôi vào trước thương lượng xem ra sao.
Y vừa tính bước vào, bỗng nhiên bình một tiếng, đỉnh xe đã bị đụng phá một lỗ lớn.
Một người trong xe bay thẳng lên, thân pháp vừa nhanh vừa hung mãnh, xem ra ít nhất có thể xung lên tới ba trượng.
Có điều y chỉ tối đa nhảy lên được ba thước.
Trên cái hố đã có một tấm lưới vừa thô vừa lớn phủ xuống chung quanh.
Đặng Định Hầu thở dài, cười khổ nói:
– Ta đã biết mà, ngươi gặp phải Vương đại tiểu thơ, là tự đâm đầu vào lưới.
Đinh Hỷ vênh mặt lên, ngồi trên nóc xe, lạnh lùng nói:
– Vui quá vui quá, con người ông quả thật quá thú vị.
Bình thời, y gặp chuyện như vậy vẫn còn cười được, bây giờ không thấy y cười.
Cũng không biết tại sao, y gặp phải Vương đại tiểu thơ, ngay cả cười cũng không cười nổi nữa.
Vương đại tiểu thơ cũng không cười, cô vênh mặt lên nói:
– Trên này có tám cây cung, nhưng nếu ngươi động đậy, trong khoảnh khắc sẽ có năm mươi sáu mủi tên bắn ra.
Đinh Hỷ không động đậy.
Y nhìn ra được những gã đại hán đó đều là tay cung tiễn thủ rất giỏi.
Vương đại tiểu thơ cười nhạt hỏi:
– Sao ngươi không thử động đậy đi?
Đinh Hỷ nói:
– Bởi vì ta đang chờ.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
– Chờ gì?
Đinh Hỷ nói:
– Chờ cô hỏi ta chuyện cô muốn hỏi.
Vương đại tiểu thơ cắn chặt môi, cô mà khẩn trương lên, là cắn chặt môi.
Rốt cuộc cô muốn hỏi Đinh Hỷ chuyện gì? Tại sao lại khẩn trương quá như vậy?
Đặng Định Hầu nghĩ không ra.
Vương đại tiểu thơ rốt cuộc cất tiếng lạnh lùng nói:
– Tuy ngươi làm nhiều chuyện bậy bạ, ta nể mặt Đặng Định Hầu, chẳng thèm gây chuyện với ngươi, chẳng qua có hai chuyện, ta không thể không hỏi ngươi cho rõ ràng.
Đinh Hỷ nói:
– Cô hỏi đi!
Gương mặt của Vương đại tiểu thơ bỗng biến thành xanh lè, hai bàn tay nắm chặt lại, cô cắn chặt môi rồi, mới hỏi từng tiếng một:
– Ngày mười ba tháng năm năm nay, ngươi ở đâu?
Đinh Hỷ nói:
– Cô phí bao nhiêu đó công lao, đào một cái hang lớn như vậy, chỉ để hỏi ta có câu đó sao?
Vương đại tiểu thơ nói:
– Đúng vậy, ta muốn hỏi ngươi chính là câu đó, vì vậy, tốt nhất ngươi nên trả lời thành thực cho ta.
Xem ra không những cô khẩn trương, mà còn khích động, ngay cả giọng nói cũng run rẩy lên.
Ngày mười ba tháng năm, Đinh Hỷ ở đâu, lại có quan hệ gì đến cô?
Tại sao cô lại khẩn trương như vậy?
Đặng Định Hầu càng nghĩ không ra.
Đinh Hỷ cũng nghĩ không ra, y bỗng thở ra một hơi nói:
– May mà cô hỏi mười ba tháng năm, coi như vận khí của ta cũng không đến nổi tệ.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
– Tại sao?
Đinh Hỷ nói:
– Bởi vì cô hỏi ngày nào khác, ta sẽ quên mất lúc đó mình đang ở đâu.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
– Còn chuyện mười ba tháng năm thì ngươi lại nhớ?
Đinh Hỷ gật gật đầu nói:
– Bởi vì hôm đó, ta làm một chuyện rất khoái trá.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
– Chuyện gì?
Hai bàn tay cô nắm càng chặt lại, toàn thân đang run rẩy cả lên.
Nhưng Đinh Hỷ đang quay đầu lại, nói với Đặng Định Hầu:
– Ông có biết hôm đó tôi làm chuyện gì không?
Đặng Định Hầu cười nói:
– Ta biết, dĩ nhiên là ta biết.
Vương đại tiểu thơ lớn tiếng hỏi:
– Hôm đó y đã làm chuyện gì?
Đặng Định Hầu đáp:
– Y ăn cướp tiêu xa của ta.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
– Có biết là cướp tiêu ở đâu không?
Đặng Định Hầu đáp:
– Gần đâu Thái Nguyên.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
– Ngươi không nhớ lầm?
Đặng Định Hầu đáp:
– Chuyện gì khác ta còn quên, chuyện này quên không được.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
– Tại sao?
Đặng Định Hầu đáp:
– Ta có ít nhất ba mươi vạn năm ngàn lý do.
Vương đại tiểu thơ không hiểu.
Đặng Định Hầu cười khổ nói:
– Vì chuyện đó, mà ta phải bồi thường mất ba mươi vạn năm ngàn lượng bạc, mỗi lượng đều có thể làm ta nhớ rất rõ chuyện đó.
Vương đại tiểu thơ không nói gì nữa, xem biểu tình trên gương mặt cô, hình như cô đang thở phào một hơi, mà cũng hình như thất vọng vô cùng.
Đinh Hỷ hỏi:
– Bây giờ cô còn chuyện gì hỏi nữa không?
Vương đại tiểu thơ nói:
– Dĩ nhiên là còn.
Đinh Hỷ hỏi:
– Còn?
Vương đại tiểu thơ lạnh lùng nói:
– Ta hỏi ngươi, ta và họ Dư đang đấu thương với nhau, can hệ gì đến ngươi mà ngươi xía vào? Các người dựa vào đâu mà nhiều chuyện thế?
Đinh Hỷ nói:
– Hình như cô vừa mới nói tức thì, những chuyện đó cô không tính nữa mà.
Vương đại tiểu thơ nói:
– Hiện tại ta cứ muốn tính thì sao?
Đinh Hỷ nói:
– Tiểu Mã vốn muốn trợ giúp cô.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
– Trợ giúp gì?
Đinh Hỷ nói:
– Y sợ cô thua rồi sẽ bị chết mất.
Vương đại tiểu thơ tức giận nói:
– Không lẽ y không thấy rằng, chỉ trong vòng hai mươi chiêu nữa, ta sẽ đánh bại gã Dư Tam Thương ấy sao?
Đinh Hỷ nói:
– Y nhìn không ra.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
– Không lẽ y là kẻ mù?
Đinh Hỷ nói:
– Mắt của y mà nhìn thấy rõ ràng, tại sao lại thấy cái vị Đổ đại tiểu thơ kia vừa ngoan ngoãn vừa thành thật? Không những vậy còn đối xử với y rất tốt?
Vương đại tiểu thơ nói:
– Bất kể cô ta là hạng người nào, không can hệ gì đến ngươi.
Đinh Hỷ nói:
– Ta cũng không muốn xen vào.
Vương đại tiểu thơ nói:
– Gã họ Mã kia tốt nhất cũng đi xa xa ra, đừng có để cho ta đụng phải.
Đinh Hỷ nói:
– Tôi cũng sẽ nói cho y biết.
Vương đại tiểu thơ nói:
– Dù đàn ông trong thiên hạ này có chết hết đi, ta cũng không để cho Tiểu Lâm lấy phải y.
Đinh Hỷ nói:
– Cám ơn, cám ơn.
Vương đại tiểu thơ cắn chặt môi, hằn học trừng mắt nhìn y một cái, nói:
– Ta đã nói hết rồi đó, bây giờ ngươi có thể quỳ xuống được rồi.
Đinh Hỷ hỏi:
– Qùy xuống?
Vương đại tiểu thơ nói:
– Không những phải quỳ xuống, mà còn cung kính lạy ba lạy cho ta.
Đinh Hỷ hỏi:
– Tại sao tôi phải quỳ xuống lạy?
Vương đại tiểu thơ nói:
– Bởi vì ta nói vậy.
Đinh Hỷ hỏi:
– Bởi vì các vị huynh đệ đây của cô biết bắn liên châu tiễn?
Vương đại tiểu thơ nói:
– Không sai tý nào.
Đinh Hỷ bật cười.
Nụ cười của y có nhiều loại, hiện giờ, y đang cười đây là loại không làm cho người ta vui thích.
Vương đại tiểu thơ trừng mắt hỏi:
– Ngươi khinh thường liên châu tiễn của chúng ta?
Đinh Hỷ hững hờ nói:
– Liên châu tiễn của các ngươi rốt cuộc dài hay ngắn, tròn hay nhọn, ta còn chưa thấy qua.
Vương đại tiểu thơ tức giận nói:
– Ngươi muốn thưởng thức sao?
Đinh Hỷ nói:
– Rất muốn.
Vương đại tiểu thơ cười nhạt nói:
– Ta vốn không muốn ngươi đoản mệnh lắm, ngươi có chết cũng không thể oán ta.
Đinh Hỷ lại cười cười, nói:
– Cô yên tâm, ta chết không được đâu.
Y bỗng nhiên đứng dậy, kéo cái lưới trên đầu ra, y kéo một cái là xé cái lưới ra một đường lớn.
Vương đại tiểu thơ biến sắc, khẻ la lên:
– Không được để y chạy, giữ lại!
Tiếng la vừa vang lên, cung tên đã bật ra, tám cây cường cung, bảy mủi tên liên châu, tiếng động xé gió rít lên, loạn tiễn như phi hoàng bay lại tới tấp.
Hai bàn tay của Đinh Hỷ giống như con chim sẽ chuyên môn ăn hoàng trùng, mủi nào bay lại, y đều chụp lấy bẻ một cái, mười mủi y chụp mười mủi, trong khoảnh khắc y đã chụp hết năm mươi sáu mủi tên cầm trong tay.
Sau đó, năm mươi sáu mủi tên, như một đường chỉ, từ trong tay của y bay vùn vụt ra, cắm vào gốc cây bên cạnh chỗ Đổ Nhược Lâm đang ngồi.
Đinh Hỷ đột nhiên hét lên một tiếng lớn:
– Gãy!
Năm mươi sáu mủi tên cắm trên cây cổ thụ lập tức gãy thành mấy khúc rớt lả tả xuống, chỉ còn để mủi tên bóng loáng đâm lút vào trên cây.
Đinh Hỷ phủi phủi tay, mỉm cười nói:
– Xem ra, món liên châu tiễn này ngay cả một con heo còn không bắn chết nổi.
Vương đại tiểu thơ sắc mặt xanh lè, cặp môi run rẩy, cô còn nói được lời nào nữa.
Đinh Hỷ tươi tắn nói:
– Tôi ở lại đây, chẳng qua chỉ muốn nghe cô ta hỏi tôi chuyện gì, cỡ cái loại liên châu tiễn này, dù có một ngàn tám trăm mủi, tôi muốn đi là đi muốn lại là lại.
Vương đại tiểu thơ cắn môi hằn học nói:
– Được lắm, được lắm.
Đinh Hỷ hỏi:
– Bây giờ cô còn muốn ta quỳ xuống cúi đầu không?
Vương đại tiểu thơ hỏi lại:
– Bây giờ ngươi muốn gì?
Đinh Hỷ hỏi:
– Cô có biết đọc không?
Vương đại tiểu thơ nhìn y lom lom, hình như muốn gõ thũng hai lỗ thật lớn trên đầu y.
Đinh Hỷ nói:
– Nếu cô đọc được chữ, tại sao không quay đầu lại nhìn cho rõ một tý?
Vương đại tiểu thơ quay đầu lại, mới phát hiện ra, năm mươi sáu mủi tên, bày thành hai chữ trên cây:
– Tái kiến.
Đấy là thủ pháp gì vậy? Kình lực gì vậy?
Vương đại tiểu thơ hít vào một hơi thật dài, hình như không muốn quay đầu lại nữa.
Cô quả thật không cách nào quay đầu lại đối diện Đinh Hỷ.
Đinh Hỷ nói:
– Hai chữ đó cô có nhận ra không?
Vương đại tiểu thơ dậm chân một cái, bỗng nhiên nhảy lên ngựa, ra roi chạy như bay đi mất.
Chỉ nghe giọng của cô từ xa xa vọng lại:
– Ai muốn gặp lại ngươi, người đó là vương bát đản!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!