Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em - Chương 392: Ngoại truyện ngọt ngào 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em


Chương 392: Ngoại truyện ngọt ngào 1


【 Nắm tay nhau cùng chung sống đến già 】 Ngoại truyện ngọt ngào 1

Gần đây Đằng Cận Tư thật sự rất buồn khổ, vốn tưởng rằng sau khi đứa nhỏ ra đời, thì anh sẽ có những ngày tốt lành, nhưng mà vì sao lại càng ngày càng buồn hơn?

Bởi vì đứa nhỏ không xa mẹ được, muốn bú mẹ.

Anh rất ghen tị, vô cùng ghen tị, dường như bây giờ bà xã hoàn toàn bị con trai và con gái chiếm giữ từng giây từng phút không rời, bình thường phải đợi đến lúc chúng ngủ rồi, anh mới có thể thân mật với bà xã, cũng giới hạn trong việc nụ hôn và sự ôm ấp, nhưng mỗi khi anh muốn tiến thêm một bước.

“Oa oa. . . . . .” một tiếng khóc thét chợt vang lên, nháy mắt khiến hai người kinh sợ liền dập tắt toàn bộ tình cảm mãnh liệt.

Buồn bực nhất là Đằng Cận Tư: “Tranh thủ” không được, lại còn bị bà xã khuyên bảo, nói về sau trước mặt đứa nhỏ không được làm ẩu làm càng, dọa đứa nhỏn khóc.

Thật là anh bị oan uổng mà, chắc chắn là tên nhóc xấu xa kia cố ý, chờ khi cậu nhóc , anh sẽ trừng trị thật tốt mà!

Tâm tình bà lão nhà họ Đằng luôn ở trạng thái rất tốt, mỗi ngày vui tươi hớn hở , tuy rằng bà đã hơn tám mươi tuổi, nhưng không hề già chút nào, mỗi ngày đều phải ôm ấp hai đứa cháu, còn cố ý vì đi chùa cầu bình an cho hai đứa nhỏ, với ngụ ý”Bình an vui vẻ”, đặt hai nhũ danh khác nhau cho mỗi đứa: An An và Nhạc Nhạc.

An An là anh trai, Nhạc Nhạc là em gái, dường như khuôn mặt của hai người từ một khuôn mà ra, ngoại trừ cấu tạo thân thể bên ngoài không giống, trên cơ bản không nhìn ra điểm nào khác biệt. .

Dựa vào tính cách mà nói, vẫn có chút khác biệt giữa hai người, Nhạc Nhạc ăn no còn muốn có người chơi với mình một lát rồi mới ngủ, nếu con bé mở mắt ra mà không nhìn thấy ai ở bên cạnh, tuyệt đối sẽ khóc long trời lỡ đất, hận không thể ném lên nóc nhà; ngược lại An An, mỗi lần cậu ăn no rồi liền chu cái miệng nhỏ nhắn mà ngủ, không khóc không náo loạn, khi thức dậy không nhìn thấy ai cũng sẽ không giống như em gái khóc tới tê tâm liệt phế, cậu thuộc loại không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên mà khóc, chắc chắn sẽ không ngừng.

Ngày đầy tháng của An An và Nhạc Nhạc, hai đứa cũng rất biết điều, không khóc không náo loạn, đôi mắt to đen giống như bảo thạch mở to nhìn mọi người, ngẫu nhiên còn mở miệng mỉm cười, vô cùng đáng yêu!

Buổi tối, Đằng Cận Tư nhìn thấy bà xã cho hai đứa nhỏ ăn no mắt thấy lão bà đem lưỡng đứa nhỏ đều uy no rồi, trong lòng thực ngứa, đã lâu lắm rồi anh chưa có nếm lại mùi vị này, mà bây giờ, chỗ thuộc về anh đã bị chiếm lấy, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, thật muốn giành lại mà!

Chờ sau khi An An va Nhạc Nhạc đã ngủ, anh liền ôm hai đứa nhỏ đến phòng của bảo mẫu, đêm nay, thật sự là anh không nhịn được nữa.

“Ông xã, làm cục cưng khóc thì làm sao?” Lương Chân Chân bất mãn về hành vi của anh.

“Bà xã, có con rồi em liền quên anh luôn.”Trong lòng Đằng Cận Tư thật uất ức.

Lương Chân Chân nhìn anh “xì” một tiếng vui vẻ: “Ông xả, thật là xấu hổ mà! Lại ghen với con.”

“Chắc chắn là hai đứa nhỏ kia muốn đối đầu với anh mà, vốn cho là sau khi sinh chúng nó ra thì anh sẽ có đươc những ngày hạnh phúc, kết quả, càng ngày càng khổ, ngay cả nơi này cũng bị chiếm lấy .” Đằng Cận Tư vừa nói vừa dời ánh mắt tới bộ ngực đầy đặn của bà xã , so với trước kia, muốn to hơn nhiều.

“Chán ghét!” Đôi bàn tay trắng như phấn của Lương Chân Chân đập ở trên người anh vài cái, trên mặt là từng mảng đỏ ửng thẹn thùng.

“Nai con, em có nghĩ tới anh không?” Anh rõ ràng khóa cô ở trong lòng ngực của mình, giọng điệu sâu xa, kéo theo một chút mê hoặc.

“Mỗi ngày đều nhìn thấy, có cái gì mà phải nhớ chứ .” Lương Chân Chân bĩu môi, cố ý chọc giận anh.

“Thật vậy sao?” Chỗ yếu điểm của anh bị khiêu khích, bàn tay to lại có hành động xấu với tay tới chỗ rừng rậm.

Sauk hi trải qua việc sinh đẻ, thân thể Lương Chân Chân rất mẫn cảm, vả lại đã thật lâu giữa hai người chưa trải qua chuyện đó, chỉ mới nhẹ nhàng khiêu khích, cô liền có chút không chịu nổi, rất nhanh liền trở nên mềm mại, hô hấp cũng dần dần hỗn loạn, hai gò má đỏ hồng, khiến cho suy nghĩ của người ta cũng dập dờn.

“Đừng. . . . . . Đừng đụng vào nơi đó. . . . . .” Giọng nói của cô hơi run.

“Uhm? Là nơi nào vậy?” Đằng Cận Tư cố ý di chuyển ngón tay, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị.

“Trứng thối. . . . . .” Lương Chân Chân mở to cặp mắt trong vắt giận hờn nhìn anh, da dẻ đỏ ửng khắp người, thật là cám dỗ mà!

“Em không thích?” Người đàn ông nào đó nhíu mày, vẻ mặt ngang bướng.

“Uhm. . . . . .” Lương Chân Chân mơ hồ lên tiếng, đã không tỏ vẻ phản đối hay tán thành nữa.

“Ngoan, anh biết em thích.” Đằng Cận Tư lật người đặt bà xã ở dưới mình, bàn tay to thành thạo đưa vào bên trong áo ngủ của cô, tìm kiếm nơi anh mong nhớ ngày đêm, suốt bốn tháng không có chạm qua, thật nhớ vô cùng.

Lương Chân Chân thở gấp đến không nói ra lời, tùy ý để anh đốt lửa trên người mình, lửa cháy lớn đến mức lan ra cả đồng cỏ, càng đốt càng cháy mạnh mẽ hơn. . . . . .

Quần áo rất nhanh bị cởi sạch, hai thân thể quấn lấy nhau, giống như là rất lâu ở bên trong sa mạc khô cạn, đột nhiên gặp được ốc đảo, nhiệt tình đam mê .

Đằng Cận Tư hôn lên da thịt trên người cô, để lại dấu vết của mình, nhất là ở nơi nào đó —— bị con trai và con gái chiếm lấy, lại càng mạnh mẽ cắn mút lấy, khiến cho người nằm dưới phải kháng nghị: “Đau. . . . . .”

“Bà xã, nơi này là của anh.” Anh bá đạo tuyên bố.

“Lại ghen với con của mình.” Lương Chân Chân bị anh chọc cho buồn cười.

“Sau này hãy để cho hai đứa nó bú sữa bình.” Qủa nhiên người đàn ông nào đó thật nhỏ nhen.

“Phốc! Không được, đứa nhỏ phải bú mẹ mới tốt được.” Lương Chân Chân không đồng ý.

“Vậy anh thì làm sao đây hả?” Trong lòng Đằng Cận Tư rất buồn bực,bây giờ hai đứa nhỏ kia được cả nhà coi trọng, anh phải nhận lấy sự lạnh nhạ, ban ngày không thể than mật với bà xã, buổi tối thì phải đợi khi chúng ngủ rồi mới lén lút thân mật, việc này là sao đây chứ?

“Vứt bỏ. . . . . .” Lương Chân Chân buột miệng nói.

Đột nhiên, Đằng Cận Tư hơi chuyển động cơ thể của mình, con ngươi đen khép hờ, bên trong toát ra tín hiệu nguy hiểm, khóe môi nhếch nhẹ, hừ lạnh: “Vứt bỏ sao?”

Không đợi Lương Chân Chân kịp trả lời, anh động thân, trực tiếp tiến nhập vào trong cô. . . . . .

Ở lúc tốt đẹp này, ngoài cửa truyền đến tiếng trẻ con khóc lóc vang dội, ngay sau đó là tiếng đập cửa: “Cô chủ, cậu chủ nhỏ đói bụng đến nỗi khóc thét cả lên, dỗ thế nào cũng không được.”

Đằng Cận Tư đang chuẩn bị động tác tấn công liền dừng lại, trên mặt tối đen, tên nhóc thối này! Cũng biết chọn thời gian màc! Thật có ý định đối đầu với anh mà!

“Ngồi dậy thôi! An An khóc rồi.” Lương Chân Chân vội vàng đẩy người đàn ông đang ở trên người mình ra, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào con mình, lấy áo ngủ trên đầu giường mặc vào, thắt chặt dây lưng bước ra ngoài cửa.

Ngồi ở trên giường vẻ mặt Đằng Cận Tư thật đau khổ, anh bị bà xã ghét bỏ , không thể giải quyết dục vọng, chỉ có thể tự thu xếp à, trong lòng vô cùng thê lương.

Ai. . . . . . Đường phía trước còn dài đăng đẳng!

Vừa mở cửa ra, An An liền giơ hai tay nhỏ của mình lên, nhào về phía người mẹ thân yêu của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chưa khô nước mắt, dáng vẻ đáng thương vô cùng làm người yêu mến.

“An An ngoan, đừng khóc nữa!” Lương Chân Chân dịu dàng ôm con trai, cả người toát lên bản năng yêu thương của người mẹ .

“Cô chủ, tôi đi trước , chờ cậu chủ nhỏ An An ăn no tôi lại đến ôm cậu.” Giọng nói Bảo mẫu kính cẩn nghe theo.

“Không cần làm phiền, đêm nay An An ngủ ở phòng của tôi, cô cũng ôm Nhạc Nhạc lại đây, để nữa đêm con bé không phải khóc.” Lương Chân Chân ôn tồn nói.

“Vâng.” Bảo mẫu đáp, xoay người đi rồi.

Vừa vặn Đằng Cận Tư từ phòng tắm bước ra nhìn thấy con trai vùi đầu ở ngực bà bã an khuya “chùn chụt” , bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cơn bực bội không biết tên, nhóc thúi, chỉ biết giành địa bàn với cha thôi!

“Bà xã anh cũng đói bụng.” Anh tủi thân mếu máo, ánh mắt gắt gao như lửa nhìn chằm chằm nơi đó.

“Không biết xấu hổ! Anh đói bao nhiêu, An An mới thật đói.” Lương Chân Chân tức giận liếc mắt nhìn anh, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.

“Nó nhỏ như vậy cũng biết đói bụng, dĩ nhiên anh lại càng đói bụng hơn nó rồi.”

Lương Chân Chân bị sự không đứng đắn của anh đánh bại, tức giận nói: “Em không phải người hầu mà làm mì sợi cho anh ăn, tự anh xuống dưới ăn.”

“Bà xã, em không yêu anh ” Áng mắt Đằng Cận Tư ai oán.

“Hư! Thật khó lắm An An mới ngon giấc, lại bị anh khiến nó phải khóc lên như vậy.” Lương Chân Chân dung tay ra hiệu cho anh yên lặng.

“Anh ngủ.” Tâm hồn bé nhỏ của Đằng Cận Tư đã bị thương, che đầu ngủ, hiện tại địa vị của anh rất thấp, không bằng cả con trai.

” An An ngoan, con nhìn xem ba con ngoan chưa, lập tức liền ngủ, ăn no không được náo loạn nghe không hả?” Lương Chân Chân dỗ dành con trai đang mở to mắt ở trong lòng.

Dường như cậu nhóc nghe được mẹ nói, đôi mắt đen đảo tới đảo lui, sáng lấp lánh.

Đằng cận tư không vui nằm đắp chăn , trở người một cái, quay lưng về phía hai mẹ con, làm sao ngủ được đây, cũng không biết đến khi nào mới hết như vậy như , nhất định phải nghĩ biện pháp mới được, bằng không thì làm sao mà anh hạnh phúc đây? An An và Nhạc Nhạc.

Thật vất vả dỗ được con trai ngủ, lại tới Nhạc Nhạ , ăn no rồi con bé còn chưa chịu ngủ , mở to đôi mắt đen nhìn người ta, muốn có người chơi với mình.

Có thể nghĩ, nhiệm vụ gian khổ này được giao cho người đàn ông nào đó đang nằm trong chăn, Lương Chân Chân nói cô rất mệt mỏi, hai đứa nhỏ kia thật náo loạn, không chịu đựng được nổi nữa!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN