Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Chương 393: Ngoại truyện ngọt ngào 2
“Oa oa hu hu” Nhạc Nhạc cao giọng không ngừng khóc to, không hề có ý muốn dừng lại.
Đằng Cận Tư có chút luống cuống chân tay, đứa nhỏ mềm mại nhỏ nhắn như vậy làm anh sợ mình sẽ bóp nát con bé nếu dùng thêm sức, không gắng sức lại sợ con bé sẽ ngã xuống, thật sự là không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt, con bé lại càng khóc không ngừng, nhìn thấy hai mắt đẫm lệ như vậy làm anh không nỡ.
“Nhạc Nhạc ngoan, con gái ngoan, nghe lời ba nói, đừng khóc nữa được không?” Giọng nói của anh rất dịu dàng, đứa bé như vậy, thật là thịt trong lòng anh.
“Con còn tiếp tục khóc như vậy, An An sẽ bị đánh thức, buổi tối chúng ta cũng không thể ngủ.” Lương Chân Chân thở dài, vốn cho rằng con gái sẽ nghe lời yên lặng, ai ngờ con bé còn nghịch ngợm hơn so với con trai, cũng không biết giống ai.
“Chẳng lẽ con bé không được khỏe?” Đằng Cận Tư nhíu mày hỏi.
“Làm sao có thể vô duyên vô cớ không được khỏe, chỉ là con bé chưa muốn ngủ.” Lời nói Lương Chân Chân sắc bén gãi đúng chỗ người trong tâm tư bé nhỏ của con gái.
Đằng Cận Tư đành đặt con gái ở trên giường, lần đầu tiên làm trò hề, chỉ hy vọng cục cưng có thể nở nụ cười với mình, thật đúng là có tác dụng.
Bé Nhạc Nhạc ngóc đầu lên, đôi mắt to và đen như đá qúy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm phía trên đỉnh đầu của người nào đó, hé miệng nhỏ lộ ra cái lợi non nớt cực kỳ đáng yêu.
Thấy con gái cuối cùng cũng cười, trong lòng Đằng Cận Tư dâng lên cảm giác tự hào, rất không dễ dàng, cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con: “Nhạc Nhạc ngoan, ba ôm con đi ngủ được không?”
Trả lời anh vẫn là dáng tươi cười đáng yệu, trong lòng bỗng nhiên thấy ấm áp, thì ra cảm giác làm cha là như vậy, thực kỳ diệu, tốt lắm!
Anh ôm con gái để trên lồng ngực mình, để con bé nằm sắp, pha trò đùa giỡn vời con, trong chốc lát, trong phòng dập dờn bầu không khí ấm áp hoà thuận dịu dàng vui vẻ.
Lương Chân Chân đưa con trai vào trong nôi rồi kéo lại góc chăn, cúi người hôn lên mặt con, nhìn con có vẻ ngủ say, trong lòng thật thỏa mãn, hình hài thật nhỏ bé như vậy sẽ từ từ lớn lên, sẽ kêu mẹ, kêu ba, rồi biết chạy. . . . . .
Đứng dậy đi về phía giường thấy chồng đặt con gái chơi đùa trên người, nhỏ giọng nói: “Tốt rồi, nên ngủ đi, ngày mai anh còn phải đi làm.”
May mà trẻ một tháng tuổi không chơi đùa lâu, trong chốc lát liền nhắm mắt lại ngủ, nước miếng chảy dọc xuống khóe môi, đọng lại quánh sệt trên lồng ngực của ba đứa nhỏ.
“Bà xã, em vất vả rồi.” Sau khi bố trí trí Nhạc Nhạc ổn thỏa, hai người mới trở về ngủ trên giường, Đằng Cận Tư nhẹ nhàng khẽ nói ở bên tai.
“Đáng ghét! Không nên nói những chuyện đó.” Lương Chân Chân chui vào trong lòng ngực của anh, giọng nói hờn dỗi mềm mại.
“Anh nói thật, sinh đứa nhỏ quá cực khổ, mang đứa nhỏ càng vất vả, lòng anh đau.” Qủa nhiên Đằng Cận Tư muốn nói hết lời tâm tình.
Khóe môi Lương Chân Chân hơi cong, cô không thấy vất vả, vì người đàn ông mình yêu sinh con là điều hạnh phúc nhất trên đời, còn chuyện mang thai, đây chính là cốt nhục trong bụng mình, lại là kết tinh tình yêu của cô và A Tư, vất vả cũng đáng.
“Ông xã, em tình nguyện như vậy.” Khi cô nói lời này, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
“Bà xã, anh thấy gần đây em quá cực khổ hay chúng ta đi du lịch nước ngoài cho khuây khỏa đi?” Anh nói ra trọng điểm câu chuyện trong lòng mình.
“Ra nước ngoài cho khuây khỏa? Còn An An và Nhạc Nhạc làm thế nào bây giờ?” Lương Chân Chân cười rồi lườm anh, hừ! Chỉ biết anh không có nghĩ đến cái gì tốt!
“Trong nhà không phải có bảo mẫu sao? Yên tâm đi, bà nội sẽ chăm sóc tốt chắt trai bảo bối của bà.” Đằng Cận Tư chốt lại câu nói.
“Không được, hiện tại An An và Nhạc Nhạc còn bú sữa mẹ.” Lương Chân Chân kiên trì phản đối ý kiến.
“Bà xã, việc này sớm hay muộn cũng phải bỏ.”
“Nhưng không phải bây giờ.”
“Vậy em nỡ lòng nào để anh mỗi ngày đều phải bị hành hạ sao?” Vẻ mặt Đằng Cận Tư đau khổ, trong lòng từng mảng ai oán.
Nói đến vấn đề này, Lương Chân Chân có chút dao động, cô cũng biết ông xã chịu đựng rất vất vả, nhưng cô đâu có biện pháp nào? An An và Nhạc Nhạc là bảo bối trong lòng cô, đương nhiên phải trông nom.
“Uhm. . . . . . Để em cân nhắc lại.” Cô cho ra đáp án mơ hồ không rõ ràng.
Đằng Cận Tư ôm chặt cô, không thèm nhắc lại, có đôi khi! Nói quá nhiều, vậy trái lại bất lợi, chẳng thà bây giờ im lặng lại có lợi hơn.
*****
Sáng sớm hôm sau, Đằng Cận Tư đi làm với vành mắt đen thui, không có biện pháp, từ khi có hai đứa nhóc anh chưa từng được ngủ ngon giấc một ngày, số lần thức dậy lúc nửa đêm ngày càng tăng.
Chất lượng giấc ngủ ngày càng không tốt, cho nên khi phê duyệt văn kiện cũng ngáp nhiều lần. .
“Anh Đằng, hình như gần đây anh không được ngủ ngon?” Hồi lâu Nam Cung Thần liều lĩnh hỏi. Người thanh niên nhỏ tuổi chu đáo.
“Đều vì hai đứa nhóc kia náo loạn, đợi đến lúc cậu kết hôn rồi sinh con thì cậu sẽ biết.” Đằng Cận Tư đưa văn kiện đã phê duyệt xong cho trợ thủ đắc lực.
” Anh không trở thành vú em đấy chứ ?” Giọng nói Nam Cung Thần vô cùng kinh ngạc.
Đằng Cận Tư giương mắt liếc cậu ta, hừ lạnh: ” Cậu cho rằng mình sẽ không có ngày như vậy?”
Thân thể Nam Cung Thần đứng thẳng tắp, đôi môi khép chặt, vẫn cứ chịu đựng để mình không phát ra tiếng cười, nếu để người khác biết rõ, tuyệt đối là tin tức lớn nhất!
Anh Đằng tung hoành trong giới kinh doanh đột nhiên trở thành siêu cấp vú em! Đoán chừng nói ra sẽ làm mọi người kinh hãi đến rớt cằm.
“Em xin làm theo sự dạy bảo của anh!” Lời nói Nam Cung Thần đầy ngay thẳng.
“Hừ!” Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn cậu ta.
Vừa chuẩn bị rời khỏi Nam Cung Thần bất thình lình chợt nhớ tới điều gì, quay người trở lại: “Anh Đằng, Cose đã có thông tin về việc công ty dự định tiến hành chiếm giữ thị trường Thụy Sỹ, anh cần đứng ra để xác thực.”
“Giao cho cậu đi làm việc này, tôi không có thời gian.” Đằng Cận Tư không chút suy nghĩ trả lời.
“Ách. . . . . .” Trong lòng Nam Cung Thần biết anh Đằng không có thời gian vì muốn ở nhà với con, không khỏi xúc động: đúng là làm cha rồi đều không giống như trước.
“Thế nào? Có vấn đề à? Hay là. . . . . . Cậu cho rằng mình không thể đảm nhiệm việc này?” Giọng điệu Đằng Cận Tư tràn đầy ý tứ khiêu khích.
Nam Cung Thần không ngừng xua tay, khẳng định nói: “Không có! Tuyệt đối không có vấn đề! Tôi tự tin mình có thể đảm nhiệm.”
“Vậy tại sao còn đứng ở đây?”
“Tôi lập tức đi xác thực.” Nam Cung Thần lập tức xoay người đi ra ngoài.
Đợi sau khi cậu ta đi khỏi, Đằng Cận Tư giơ tay nhìn đồng hồ, tại sao thời gian trôi chậm như vậy? Còn hai giờ nữa mới hết giờ làm việc, nhưng mà hiện tại lòng muốn về nhà của anh giống như là mũi tên, không chỉ muốn gặp bà xã mà còn muốn nhìn thấy con trai và con gái của mình.
Qủa thật trở thành cha so với trước kia không giống nhau, trách nhiệm trên người nặng hơn trước, người nhà ruột thịt không phải hai người mà là bốn người, có thể còn tăng thêm.
Ai. . . . . . Vốn là anh muốn cùng với bà xã đi ra ngoài du lịch giải sầu, thuận tiện hưởng tuần trăng mật, nhưng bà xã lại nói con còn quá nhỏ, không thể đi xa nhà, chờ tới khi hai đứa nhỏ được trăm ngày tuổi thì bàn lại.
Vì thế, anh chỉ có thể chờ, một lần này là trôi qua hai tháng.
Theo thời gian trôi qua, An An và Nhạc Nhạc càng lớn, thân thể cũng không mềm mại như lúc mới sinh ra nữa, đầu nhỏ và tay chân cũng rắn chắc hơn so với lúc mới sinh, Đằng Cận Tư bế cũng chẳng phải sợ.
Giữa trưa ngày chủ nhật, ánh nắng ấm áp dễ chịu, chiếu lên người gây cảm giác muốn ngủ trưa, Đằng Cận Tư ôm con gái nằm trên giường chơi đùa chơi mãi chơi mãi, hai cha con liền ngủ thiếp đi.
Thật sự là không thể trách Đằng Cận Tư sơ ý, chỉ là lúc này rất thích hợp để ngủ, con gái đã ngủ một mình anh ngồi mở to mắt cũng không có ý nghĩa, bà xã cùng con trai ở dưới lầu đùa giỡn, cho nên. . . . . .
Anh đang ngủ ngon giấc, bỗng nhiên cảm giác được lồng ngực thấm ẩm ướt, trong mơ hồ còn tưởng rằng bà xã đùa với mình, nhưng cảm giác lại không quá giống, cố gắng mở to mắt.
Nhạc nhạc bé nhỏ dựa vào trong ngực anh”Chùn chụt chùn chụt” cắn mút vào nơi nào đó, mặt của anh đen lại ngay lập tức, thì ra con gái của anh coi chỗ đó là nguồn thức ăn của mình.
o(╯□╰)o
Đằng Cận Tư nghiêm mặt xốc con gái đứng lên, không để ý tới tiếng gào khóc của con, ôm con gái xuống dưới: “Nai con, Nhạc Nhạc đói bụng.”
Lương Chân Chân vừa dỗ con trai ngủ, cuối cùng ông xã lại lớn tiếng gào lên như vậy, An An chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn ba muốn khóc, dáng vẻ tội nghiệp đáng thương.
“Nói nhỏ chút! An An thật vất vả mới ngủ được.”
“Nhạc Nhạc đói bụng.” Mặt Đằng Cận Tư đen lại.
Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy mẹ, liền vươn bàn tay nhỏ bé khóc “Oa oa”, con bé rất đói, ô ô. . . . . . Vừa rồi bú lầm chỗ cái gì cũng không có.
Sau khi Nhạc Nhạc ăn no, Lương Chân Chân mới rỗi rảnh hỏi ông xã chuyện gì xảy ra, vì sao khi ôm Nhạc Nhạc xuống lầu mặt đen và nghiêm lại, hơn nữa lại khẩn trương như vậy?
“Không có việc gì.” Giọng nói Đằng Cận Tư thản nhiên , không định nói ra sự thật, rất ngại, anh không thể mở miệng nói.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Lương Chân Chân sử dụng công phu quấn quýt vô song của mình.
————————-
Hôm nay lại đi bệnh viện gặp bác sĩ, mắt vẫn rất đau, bác sĩ nói có thể bị viêm,ô hô,mọi người nhất định phải bảo vệ tốt đôi mắt! Nhất là trẻ em bị cận thị, tuyệt đối không thể qua loa, không thì hối hận cả đời a!.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!