Bà Xã, Em Đúng Là Đại Ngốc - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
235


Bà Xã, Em Đúng Là Đại Ngốc


Chương 9


Buổi trưa, tại Nam Cung gia

Anh dắt tay cô đi vào nhà, mọi người đang trò chuyện vui vẻ. Anh lễ phép nói:

– Ba, mẹ, anh cả, anh hai, chị ba!

– Ba, mẹ! – Cô cúi thấp đầu lí nhí nói

– Nguyệt Nhi, kia là anh cả của em, kia là anh hai em, còn đây là chị ba của em!

– Anh cả, anh hai, chị ba

Nam Cung phu nhân hiền từ lên tiếng:

– Nguyệt Nhi, ngẩng đầu lên con. Đừng cúi gằm mặt xuống như thế! – Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu lên

Anh nhẹ nhàng nói với cô:

– Em ở đây chơi! Anh lên phòng nói chuyện với ba mẹ một chút! Được khồng?

– Um! – Cô nghe lời gật đầu rồi ra chỗ anh cả cô ngồi.

– Ba, mẹ, hai người lên thư phòng cùng con đi. Con có chuyện muốn thương lượng cùng 2 người

_____________

Trong thư phòng

– Nói đi, con có chuyện gì sao?

– Mẹ, ba, con muốn cho Nguyệt Nhi nghỉ học!

– Sao con lại đưa ra quyết định như vậy! Con đã hỏi ý kiến con bé chưa?

– Mẹ, ba, nhìn thấy cảnh cái cô Lý Lệ Lệ gì đó cùng đám bạn súc vật của cô ta ỷ mạnh hiếp yếu Nguyệt Nhi, con không chịu được

Sau đó, anh kể lại toàn bộ chuyện sáng nay cho ba mẹ. Nam Cung Thiên Tịch ( cha của Thiên Dương) trầm lặng từ nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng:

– Con làm như vậy là rất đúng! Nếu là ba, ba cũng sẽ làm giống con

Nói xong, ông lấy điện thoại ra gọi và chỉ nói vỏn vẹn đúng một câu:

– Điều tra cho tôi Lý Lệ Lệ cùng đám bạn cô ta

_______

Dưới phòng, mọi người đang cười nói rất vui vẻ nhưng hình như cô có tâm sự, rồi ba người đi xuống. Cô chạy ra ôm lấy anh, nghẹn ngào gọi:

– Dương ca, huhu… hức hức…

– Sao vậy? Sao đang yên đang lành em lại khóc?

Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, cô đưa cái điện thoại cho anh xem. Bên trong là tin nhắn của một số lạ: “Tao là Lý Lệ Lệ đây. Đứa con hoang như mày không có tư cách để sánh vai cùng Nam Cung thiếu gia. Càng không có tư cách làm con dâu nhà Nam Cung. Chỉ là bây giờ anh ấy nhất thời bị mày mê muội nên mới như vậy. Tao tin, sẽ có một ngày, tao sẽ cướp được anh ấy từ tay mày. Con đ***”

Anh đọc xong dòng tin này cảm thấy tức điên lên, ném cả cái điện thoại làm nó vỡ tan thành từng mảnh. Mọi người đều giật mình, còn cô thì vô cùng sợ hãi, kéo ống tay áo sơ mi của anh, nghẹn ngào gọi:

– Hức hức… Dương… Dương ca…

– Ngoan, nghe lời Dương ca, nín đi nào! Ngoan! Lát nữa, ăn cơm xong, anh lấy kẹo cho em nha! Ngoan!

Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi khẽ sụt sịt. Anh để cho cô ngồi bên cạnh mình rồi lấy cơm bắt đầu xúc cho cô.

___________

Sau khi ăn cơm xong, anh bảo cô cùng mọi người ra ngoài chơi trước rồi anh sẽ ra sau. Trên bàn ăn chỉ còn 2 người, đó là anh cả cô và anh. Anh nói trước:

– Em đã bảo cha em sẽ đầu tư vốn để giúp anh xây dựng lại một Lãnh thị mới

– Cảm ơn em

– Ah, em có việc muốn anh giúp. Là việc của Nguyệt Nhi

– Nó là em gái anh. Tất nhiên là anh phải có trách nhiệm rồi.

Nói rồi, anh nói hết cho anh cả cô. Anh cả cô lẩm bẩm:

– Lý Lệ Lệ, Lý Lệ Lệ! Là con gái của tập đoàn Lý thị đúng không?

– Em cũng không biết nữa! Có điều, cha em đã cho người đi điều tra về thân thế cô ta rồi. Chắc sẽ sớm có kết quả thôi!

– Mong là vậy

____________

Về phía Lý Lệ Lệ, sáng nay cô đã bị một đám người cưỡng bức, không sai, đó chính là người của anh. Vừa về đến nhà, mẹ của Lý Lệ Lệ chạy ra, hoảng loạn hỏi:

– Tiểu Lệ à, con sao vậy?

– Nam Cung Thiên Dương, đại thiếu gia tập đoàn Nam Cung đã khiến cho con trở thành bộ dạng này. Mẹ, mẹ phải đòi bại công bằng cho con

Ông Lý ngồi ở trong nhà nghe thấy con gái mình nói thế thì chạy ra, tát cô một cái thật đau. Bà Lý cùng Lý Lệ Lệ sững sờ. Mãi, cô mới hét lên:

– Cha, sao cha lại đánh con?

– Đánh cho mày tỉnh. Đại thiếu gia tập đoàn Nam Cung là người mà mày có thể đụng vào à? Mày muốn hại cả gia đình này ra đường mà ở à?

Bà Lý là người hám của, nghe thấy cụm từ ‘phải ra đường ở ‘ là đã dựng đứng ngay lập tức

– Con gái ngoan à. Chỉ là một chút chuyện này mà cũng làm ầm lên không phải là rất mất mặt cho Lý gia chúng ta sao? Con hãy nhẫn nhịn vì Nam Cung gia là người mà chúng ta không thể đắc tội được đâu

______________

Sau khi bàn bạc xong với anh cả cô, anh đi ngoài phòng khách gọi: “Nguyệt Nhi ơi, anh lên phòng ngủ trưa một lát, em có lên cùng anh không?”. Cô chạy ra chỗ anh, ôm lấy anh, khẽ gật đầu. Anh mỉm cười, bỗng nhiên bồng cô lên, cô sợ hãi, ôm chặt lấy đầu anh. Anh buồn cười, nói:

– Đến phòng rồi, mau xuống đi thôi! – Nói xong, anh đặt cô xuống đất.

Cô cực kỳ vui vẻ, mở cửa phòng ra rồi nhảy lên giường anh. Anh đóng cửa phòng lại, nói với cô:

– Em vào phòng vệ sinh thay đồ đi! Quần áo anh treo ở trên mắc.

_________

Cạch! Tiếng mở chốt cửa làm anh quay ra nhìn. Bây giờ, cô mặc một chiếc áo phông trắng cùng chiếc chân váy nhìn trông rất đẹp. ‘ Đẹp tựa như là tiên giáng trần ‘. Đó là từ ngữ mà anh chỉ có thể dùng để miêu tả cô lúc này.

– Lại đây! – Anh vỗ vào chỗ bên cạnh mình

Cô ngoan ngoãn ra rồi nhẹ nhàng trèo lên giường. Anh tắt TV rồi điều chỉnh tư thế để cô nằm thoải mái.

– Nguyệt Nhi này!

– Dạ?

– Ngày mai, em có muốn đi học nữa không?

– Em muốn ở nhà với Dương ca cơ!

– Được. Ngày mai Dương ca ở nhà với em. Còn bây giờ thì đi ngủ thôi.

– Um

Hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhưng không hề hay biết rằng, ở bên ngoài, có một ánh mắt đang dõi theo

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN