Bá Y Thiên Hạ
Chương 47: Thần điện lai nhân phong ngã chức
Sáng sớm ngày thứ hai, gọi Diệp Cô Thành lên, rồi đi sắm sanh vài món lễ vật, Đoạn Vân quyết định đi bái phỏng Thần điện đặc sứ. Dù sao họ cũng là người chủ trì việc phong quan, cần phải tìm mọi cách cầu tình mới được. Nghe như Phổ lão đầu nói, hiện vị đặc sứ đó đang ngụ tạm trong Đại giáo đường ở Thiên Long thành tên là Hồng y đại chủ giáo Tạp Tư Kì. Hồng y chủ giáo tương đương với một đại nhân vật cỡ bộ trưởng rồi, Thần điện phái một người như vậy tới đây để sắc phong cho Đoạn Vân, đủ để thấy Thần điện trọng thị Đoạn Vân như thế nào.
Đại giáo đường Thiên Long ở gần hoàng thành, chẳng mấy chốc Đoạn Vân đã tới nơi. Đoạn Vân nghe nói Đại giáo đường này là một kiến trúc cổ xưa nhất. Theo Diệp Cô Thành, tòa Giáo đường này đã vượt qua ngàn năm lịch sử rồi. Bất quá Giáo đường tuy rất cổ kính, nhưng không hề hoang tàn. Nơi nơi trên Giáo đường tràn đầy một không khí mát mẻ thoáng đãng, làm Đoạn Vân có một loại cảm giác như lọt vào một đền đài linh thiêng thời cổ. Sau khi được mục sư thông truyền, Đoạn Vân rốt cục cũng gặp được người quyền cao chức trọng đang ở trong Thần điện Hồng y đại chủ giáo – Tạp Tư Kì.
“Đoạn Vân Tế tự, Ngài rốt cục cũng đã đến rồi, ta đã đợi Ngài ba ngày rồi đó. Ta nghe nói Ngài bế quan hả? Chằng hay cấp bậc Tế tự của Ngài có được đề cao chăng?” Tạp Tư Kì rất khách khí tiếp đón Đoạn Vân một cách hồ hởi.
Đoạn Vân cười cười, nghiêng mình đáp lễ rồi trả lời: “Đoạn Vân xin ra mắt Hồng y chủ giáo đại nhân!”
Tạp Tư Kì vội vàng đỡ Đoạn Vân đứng thẳng lên, cười nói: “Không cần khách sáo như vậy đâu, tới đây, mời vào trong!” Đoạn Vân đi theo Tạp Tư Kì đi tới đại sảnh đường của Giáo đường, mắt liếc loạn xạ ra chung quanh. Nơi đây đốt rất nhiều nến đỏ, hơn nữa trên tường còn có không ít bích họa. Trong các bích họa miêu tả rất sống động một việc gì đó, có nam có nữ, chỗ thì mông lung, nơi lại rõ ràng, hoặc là hung thần ác sát, hoặc là an tĩnh hài hòa. Đoạn Vân nhìn tới nhìn lui cũng không rõ rốt cuộc những bức họa này đại biểu cho cái gì. Tạp Tư Kì thấy Đoạn Vân đem toàn bộ tinh thần chăm chú xem những bích họa thần thánh, tưởng rằng Đoạn Vân là một tín đồ rất ngoan đạo, nên rất hài lòng. Phải một hồi lâu sau, thấy Đoạn Vân đã ngừng xem, Tạp Tư Kì mới nói: “Đoạn Vân Tế tự, thật không ngờ Ngài quả là rất tôn kính Thần. Chỉ có điều, quang huy của Thần đã mấy trăm năm không giáng xuống rồi.”
Đoạn Vân cười cười: “Chủ giáo đại nhân, ta có một chuyện muốn hỏi Ngài, chỉ là hy vọng Ngài đừng để tâm! Nếu Đoạn Vân gì sai, xin Ngài đừng trách tội tại hạ mới dám nói!”
“Xin nói ra đi!” Tạp Tư Kì ra hiệu cho Đoạn Vân.
Đoạn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi, hỏi: “Thần, có tồn tại không?” Đoạn Vân đọc rất nhiều sách có liên quan đến Tế tự, nhưng vấn đề này cứ làm hắn băn khoăn mãi. Chẳng lẽ Tế tự thuật chỉ có những người tin tưởng vào Thần mới có thể sử dụng?
Tạp Tư Kì nghe Đoạn Vân hỏi như vậy rất giật mình, hắn hoàn toàn thật không ngờ Đoạn Vân lại hỏi như vậy. Cái hắn càng không ngờ là, trong mắt hắn Đoạn Vân có thể là Thần tế tự mà lại phun ra những lời vô thần như vậy. Lúng túng khoảng vài giây, Tạp Tư Kì nói nhỏ: “Thần, tự nhiên phải tồn tại chứ, mọi người trước giờ vẫn tìm kiếm dấu vết của Thần và chúng ta cũng liên tục phát triển, tiến bộ. Quang huy của Thần làm cho người trần thoát khỏi tất cả tai nạn và bệnh tật! Thần với quyền lực vạn năng không gì không làm được. Do đó, ta là người tuyệt đối tin vào sự tồn tại của Thần!” Tạp Tư Kì vẻ mặt rất sùng tín, trả lời với thần sắc rất nghiêm túc.
“Nhưng, có ai chính thức thấy Thần chưa? Thế giới loạn như vậy, tại sao Thần không đứng ra chủ trì công đạo vậy?” Đoạn Vân tiếp tục truy vấn.
“Này … có thể là Thần ẩn thế, họ phải có những việc riêng của mình!” Tạp Tư Kì nói hơi lập bập.
Đoạn Vân cười cười, không có tiếp tục truy vấn nữa để tránh những hiểu lầm về vấn đề tế nhị này. “Được rồi, xin hỏi lần này Thần điện có chỉ thị gì đặc biệt không? Ngài cũng có thể đã biết, tổ tiên của ta đã ẩn thế rồi, còn ta chỉ là tình cờ mới ra ngoài Gia tộc. Đối với thế giới này còn chưa hiểu hết. Những quy củ Thần điện cũng không rõ, do đó …” Đoạn Vân chuyển chủ đề.
Tạp Tư Kì cười cười, nói: “Ta cũng nghe người ta nói qua vài chuyện về Ngài. Thật không ngờ Gia tộc của Ngài cũng là thế gia về Tế tự! Nhưng ta thực ra cũng không rõ lắm! Ta từng tham khảo tất cả Tế tự Danh lục và những tài liệu có liên quan ở Thần điện nhưng vẫn không tìm ra những sự kiện về tổ tiên Ngài. Hôm nay nhân cơ hội này ta muốn được biết thêm một chút, cũng không hiểu cuối cùng Thần tế tự có Tế tự thuật thần kỳ như vậy làm sao lại có thể truyền lưu đến hậu thế. À, Đoạn Vân, xin hỏi tổ tiên Ngài hồi trước gọi là gì nhỉ?”
Đoạn Vân nghe hỏi vậy hơi bối rối, nhưng hắn lấy lại bình tĩnh ngay, sắp xếp lại ý nghĩ một chút, Đoạn Vân nói nhỏ: “Việc này hả? Kỳ thật Gia tộc ta không hề muốn tiết lộ chuyện đó ra, thực sự cuối cùng sự việc xảy ra như thế nào thì ta cũng không rõ ràng lắm. Về phần tổ tiên ta đã từng thay tên đổi họ thì ta cũng không biết nhiều. Theo như gia phả của Gia tộc được lưu lại thì tên của ông Tổ là Hoa Đà.”
“Hoa Đà? Xin hỏi một chút, Đoạn Vân Tế tự, Ngài họ gì?” Tạp Tư Kì hơi nghi hoặc, cái tên này thật sự là hơi quái lạ.
“Ta đương nhiên là họ Đoạn rồi!” Đoạn Vân bật thốt lên ra, nhưng khi hắn vừa nói nói ra lập tức cảm thấy mình phạm vào một sai lầm nghiêm trọng. Trên đại lục này dường như không có họ nào chỉ có một chữ cụt lủn như thế.
“Đoạn? Thật kỳ lạ! Ở đâu ra cái họ này chứ?Trên cả đại lục dường như không có họ đơn như thế này!” Tạp Tư Kì càng nghi hoặc hơn, trên người Đoạn Vân rốt cục có bí mật gì?
Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân cười cười, giải thích: “Kỳ thật Đoạn chỉ là họ tắt, còn về họ đầy đủ của tộc nhân ta không phải như vậy! Họ chính thức của ta là “Trung Hoa”, tên đầy đủ của ta phải là: Đoạn Vân - Trung Hoa!”
“Sao? Kì lạ quá nhỉ!” Tạp Tư Kì vẫn cứ nghi hoặc, dừng một chút, hắn nói tiếp: “Thôi, không nói việc này nữa, hôm nay chủ yếu ta đến là để xác định cấp bậc Tế tự của Ngài, hơn nữa muốn sách phong cho Ngài một danh hiệu ở Thần điện!” Tạp Tư Kì chỉnh sắc nghiêm túc nói.
Sau đó hai người bắt đầu trắc nghiệm cấp bậc Tế tự. Phương pháp kiểm tra rất đơn giản, đơn giản chỉ là xem có thể trị được thương tổn cấp mấy thôi. Trải qua những cuộc kiểm tra liên tiếp, Đoạn Vân quá năm quan trảm sáu tướng (Workman:nói về tích Quan Vũ vượt qua năm thành của Tào Tháo), hắn có thể trị thành công thương tổn thánh cấp, đủ điều kiện để trở thành Thánh cấp tế tự! Bất quá Tạp Tư Kì xem ra không dám kiểm tra Đoạn Vân có đạt đến Thần cấp tế tự không. Chủ yếu vì giáo điển của Tế tự có những quy định rất rõ ràng về việc thăng cấp Tế tự phải do Tế tự cấp bậc tương đương tiến hành. Còn Tạp Tư Kì bây giờ mới chỉ là một Thánh tế tự, căn bản không có năng lực kiểm tra xem Đoạn Vân có đạt đến Thần cấp tế tự hay chưa. Còn Đoạn Vân cũng không để ý đến việc này, đạt được danh hiệu Thánh tế tự đã là tốt lắm rồi. Vả lại, Đoạn Vân căn bản không háo hức sân si gì với cái danh hiệu này.
“Được rồi, Hồng y đại chủ giáo đại nhân, Ngài cân nhắc lại cái vụ quan chức của Thần điện xem có cách nào tránh được không. Ngài cũng biết ta là người của Thiên Long Đế Quốc, hơn nữa ta là người cũng không muốn làm lắm việc. Ta kiến thức nông cạn, quả thực là rất không thích hợp với việc làm quan!” Đoạn Vân nghĩ nếu nhận sắc phong của Thần điện, có thể sẽ phải làm cho mình bị mất tự do.
“Ha ha, nguyên lai Ngài là lo lắng việc này. Việc này Ngài chưa minh bạch phải không? Bây giờ quan viên của quốc gia nào mà không có danh hiệu của Thần điện chứ, nhất là Ngài là Tế tự có năng lực rất kiệt xuất. Yên tâm đi, việc này rất bình thường ở đại lục này. Mỗi quốc gia đều có rất nhiều tín đồ của Nữ Thần, Ngài không nên xem Thần điện là một quốc gia. Mặc dù Thần điện về hình thức là một quốc gia, nhưng trong lòng mọi người Thần điện là một tổ chức vượt ra ngoài lãnh thổ quốc gia. Sắc phong này đều được người của các quốc gia khác chấp nhận cả.” Tạp Tư Kì rất kiên nhẫn giảng giải cho Đoạn Vân những quan hệ phức tạp của thế giới này.
“Hừm! Đã là như thế này, vậy ta hy vọng Thần điện đừng giao cho ta một chức vụ thực sự nào cả, ta kỳ thật là một người rất lười!” Đoạn Vân cứ nhai đi nhai lại luận điểm đó.
Thấy Đoạn Vân kiên quyết như thế, Tạp Tư Kì chủ giáo cũng hết phép, hắn nói có chút tiếc rẻ: “Ai! Được rồi! Kỳ thật với năng lực của Ngài nếu có thể đến Thần điện phát triển thì tiền đồ quả là không thể hạn lượng. Đã như vậy, ta xin đại biểu cho Thần điện phong cho Ngài chức Thần điện Thánh tế tự, là một chức vụ danh dự của Thần điện. Đoạn Vân, ta hy vọng Ngài có thể đem ánh sáng của Thần chiếu rọi khắp nơi nơi trên đại lục.”
“Đoạn Vân tạ ơn Thần điện sắc phong, tạ ơn Chủ giáo đại nhân, nguyện cùng Thần tồn tại!” Đoạn Vân quay về Tạp Tư Kì vái một lễ quý tộc, vẻ mặt rất cung kính.
Tạp Tư Kì cười cười, mang theo vẻ mặt trêu chọc nói: “Ha ha, Ngài vốn trước đây không phải là hoài nghi sự tồn tại của Thần sao? Bây giờ sao lại lấy Thần ra thề thốt vậy?”
Đoạn Vân cũng cười cười, nói: “Có một số việc ngài cho rằng có thì c! Có hay không tất cả chỉ là ở trong quan niệm, cho dù Thần có tồn tại hay không, thì Thần cũng có thể sống trong lòng mọi người!”
“Hay cho một câu ‘Thần sống trong lòng’! Đoạn Vân, Ngài quả nhiên là một Tế tự rất vĩ đại, không dối trá không làm phách, ta rất thích. Nếu Ngài đến Thần điện, ta có thể đảm bảo Ngài chắc chắn sẽ ngồi trên ghế Chủ giáo, chẳng lẽ Ngài không quan tâm chút nào sao. Dựa vào trí tuệ của Ngài, Ngài hoàn toàn có thể đại hiển thân thủ trong cuộc Thánh chiến tiếp theo, danh lợi toàn thu!” Tạp Tư Kì vẫn tìm cách dụ dỗ Đoạn Vân đến Thần điện, theo như hắn thấy thì Đoạn Vân tuyệt đối là một nhân tài ngàn năm khó kiếm. xem tại TruyenFull.vn
Đoạn Vân cười cười: “Thánh chiến? Là cuộc chiến tranh với những Thú Nhân hả? Kỳ thật ta rất phản đối loại Thánh chiến này. Thần điện coi Thú Nhân và các dị tộc coi như là dị giáo đồ, hai bên đánh nhau, hao phí nhân lực tài lực không nói, lại còn làm cho người dân không có cuộc sống yên ổn. Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại (trăm sông đều ra biển, có bao dung mới lớn được – hình như câu này của Lão Tử ý nói sống phải biết bao dung, thông cảm)! Chiến tranh là căn nguyên của tất cả nỗi thống khổ trên đời. Kỳ thật, Thần điện cũng có thể đem Thú Nhân và dị tộc phát triển thành tín đồ của mình mà!”
Tạp Tư Kì giật mình, hắn không ngờ Đoạn Vân lại có ý nghĩ lớn mật như vậy. “Thôi! Hôm nay chúng ta không cần thảo luận chủ đề này nữa. Câu ‘Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại’ của Ngài quả là một danh ngôn chí lí! Đoạn Vân, ta xin Ngài cân nhắc lại. Kỳ thật chỉ cần Ngài muốn vào Thần điện, Ngài cũng có thể vận dụng những ý tưởng cách mạng của Ngài để xử lý mọi việc, chẳng lẽ Ngài không hứng thú chút nào sao?” Đoạn Vân cười cười, không trả lời, sau đó lại chuyển chủ đề đàm luận.
Đoạn Vân nói chuyện rất lâu với Tạp Tư Kì, cũng nói rất nhiều chuyện. Tạp Tư Kì bị hấp dẫn bởi vài ý nghĩ lớn mật Đoạn Vân, còn Đoạn Vân cũng muốn hiểu rõ thêm về tình hình của Thần điện. Hai người thích thú vô cùng, nói chuyện trên trời dưới biển rất lâu. Cứ nói mãi cho đến tối mịt thì Đoạn Vân mới đi về. Đoạn Vân đi rồi, Tạp Tư Kì suy nghĩ thật lâu, hắn cứ tự hỏi mình: Đoạn Vân, đến tột cùng ngươi là loại người nào đây hả?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!