Quá trình chế tạo thẻ thực thể không hề phức tạp, chì cần được kho dữ liệu xét duyệt, sau đó lại kết nối vào một máy in chuyên dụng, in lên một tờ giấy đặc biệt, sau đó tùy ý đem theo bên người là có thể gọi ra ảnh ảo của thẻ tương ứng ở đời thực.
Có điều, để duy trì trật tự xã hội mà nhà phát hành sẽ cấm làm một số loại thẻ thực thể.
Loại thứ nhất đương nhiên là thẻ quỷ của Quy Tư Duệ. Nhưng con quỷ máu me đầy mình tóc tai bù xù kia sẽ không được gọi ra ở thế giới thực đi hù đám trẻ nhỏ. Loại thứ hai là thú dữ, là các loại động vật như mãnh hổ, sư tử lớn, đúng là chúng cứ đi qua đi lại trên đường sẽ khiến người ta khiếp sợ mất.
Yêu cầu của nhà phát hành rất đơn giản, thẻ bài khủ.ng bố đến mắt người khác sẽ không được tạo ra thẻ thực thể, khi xét duyệt thì kho dữ liệu chỉ căn cứ vào hình tượng để phán đoán.
Thẻ thực vật và thẻ động vật đáng yêu là hai thứ dễ dàng thông qua xét duyệt nhất. Dù thẻ thực vật Trần Tiêu làm đều thuộc hệ hắc ám, nhưng hoa hồng đen xuất hiện ở ngoài đời thực cũng không có gì là đáng sợ, thế nên hệ thống đã dễ dàng thông qua mấy tấm thẻ thực thể này.
Trần Tiêu lập tức dùng máy in chuyên dụng và loại giấy đặc biệt in thẻ thực thể ra giao cho Tạ Minh Triết.
Tạ Minh Triết vu.ốt ve tấm thẻ bài trong tay, đặt lên máy tính bảng của mình, quả nhiên trông thấy một hình ảnh bụi hoa hồng đen xuất hiện dưới mặt đất, cậu di động thẻ bài trong tay, ảnh ảo cũng di động theo, hình như đây là ứng dụng của nguyên lý quang học?
Lần đầu tiên gọi ra một ảnh ảo thẻ sao ở thế giới thực, Tạ Minh Triết cảm thấy rất thú vị. Cậu điều chỉnh góc độ của bụi hoa hồng đen, đặt vào một chỗ trên bàn, nhìn từ xa rất khó phân biệt thật giả, hệt như trên bàn mọc lên một bụi hoa hồng.
Dụ Kha có chút buồn bực: “Tại sao không thể gọi thẻ quỷ ra chứ! Tui cũng muốn dẫn Hắc Bạch Vô Thường tới lớp.”
Trần Tiêu cười mắng: “Thôi đi, cậu vác theo hai tên quỷ này đi vòng vòng sân trường thì sẽ dọa cho các bạn học sợ chết mất.”
Dụ Kha không phục: “Thế thì còn Nhiếp Tiểu Thiến và Đỗ Lệ Nương thì sao? Nữ quỷ đẹp như vậy mà cũng không được gọi ra à?”
Trần Tiêu nói: “Quy định đã hạn chế không được gọi thẻ quỷ ra rồi, cậu không phục cũng vô dụng.”
Dụ Kha đành thở dài, vô cùng tiếc nuối vì không được dẫn Hắc Bạch Vô Thường đi học.
Tạ Minh Triết nói: “Theo kế hoạch, đêm nay khi về ký túc xá, em sẽ để thẻ bài của anh Trần ở phòng khách, chắc chắn sẽ khiến cho Tần Hiên chú ý. Lúc đó nếu cậu ta hỏi em, em sẽ vờ như không biết chuyện hôm nay ở phòng triển lãm, hai người cũng tuyệt đối không được tiết lộ đó.”
Cả hai lập tức gật đầu: “Được!”
Tạ Minh Triết đem thẻ Hoa Hồng Đen về ký túc xá, giả vờ không cẩn thận để quên ở phòng khách.
Vì thẻ bài có thể tạo ra ảnh ảo nên cậu cố tình điều chỉnh góc độ, đặt ảnh ảo của Hoa Hồng Đen lên sofa —— giữa sofa nở ra một bụi hoa hồng màu đen tuyền vô cùng rõ ràng.
Sau khi bố trí hết thảy mọi thứ, Tạ Minh Triết quay về phòng ngủ mở diễn đàn thẻ sao lên, tìm kiếm video vòng đấu loại của giải giao hữu tân sinh viên.
Ban tổ chức chỉ đăng những trận đấu diễn ra ở đêm chung kết, còn vòng đấu loại thì không. Vì giai đoạn đấu vòng loại trước đó chia rất nhiều bảng thi đấu cùng lúc, hiện trường vô cùng hỗn loạn, ngoại trừ những khán giả tới hiện trường xem thi đấu thì những người khác khác muốn tìm xem cũng rất khó khăn.
Lúc ấy Tạ Minh Triết đều tập trung chú ý vào bảng của Dụ Kha, hoàn toàn không biết bạn cùng phòng của mình cũng tham gia giải đấu, tới tận khi trên diễn đàn công bố danh sách top 16 thì cậu mới thấy được tên của Tần Hiên.
Dù sao thì Tạ Minh Triết cũng muốn thử tìm một chút, cẩn thận rà soát toàn bộ diễn đàn một lần nữa.
Có lẽ thời gian không phụ lòng người, cậu thế mà cũng mò ra được một topic —— video do một đàn chị khoa Mỹ Thuật tự quay, đăng trên diễn đàn với tiêu đề là “Ủng hộ đàn em khoa Mỹ Thuật”.
Topic này có lượng bình luận không nhiều, thế nên đã bị những topic hot khác trên diễn đàn đẩy xuống dưới, nhưng Tạ Minh Triết cảm thấy vô cùng may mắn, video trong topic được quay rất rõ ràng, vừa mở video lên là cậu đã nhìn thấy được ID game của Tần Hiên: Q-X.
Đây là trận đấu thăng cấp từ top 64 lên top 32, khi trận đấu vừa bắt đầu, set thẻ của Tần Hiên đã nhanh chóng xuất hiện trên màn hình —— là một set thẻ thực vật xếp thành hàng vô cùng chỉnh tề.
Trong đó là mấy tấm thẻ thực vật Tạ Minh Triết chưa từng gặp qua, logo người chế tạo ở mặt sau cũng bị cố tình xóa đi… Chẳng lẽ đây là những thẻ gốc do Tần Hiên chế tạo?
Nghĩ tới khả năng này, Tạ Minh Triết lập tức gửi video cho Trần Tiêu: “Anh Trần xem cái này một chút, anh có từng thấy qua những tấm thẻ này chưa?”
Trần Tiêu nhanh chóng hồi âm: “Chưa từng gặp, không giống phong cách của Đường Mục Châu lắm, này là do ai làm?”
Tạ Minh Triết nói: “Là thẻ bài mà Tần Hiên dùng hồi giải đấu giao hữu, em nghĩ là do cậu ta làm. Xem ra cậu ta cũng rất thích thẻ thực vật hắc ám, hèn chi lúc anh nhắc tới thì lại có phản ứng như vậy.”
Trần Tiêu cười nói: “Vậy thì cũng tình cờ thật, thẻ thực vật cậu ta làm cũng có chút đặc sắc, nhưng kỹ năng thiết kế vẫn chưa được hoàn thiện, số liệu thì hoàn toàn hỏng bét. Có lẽ chỉ vừa mới nhập môn, anh có thể hướng dẫn cậu ta thiết kế kỹ năng, còn cậu ta sẽ giúp anh vẽ thực vật hắc ám, tổ hợp này phải nói là hoàn mỹ.”
Tạ Minh Triết cũng cảm thấy, nếu như Tần Hiên có thể gia nhập thì đúng là sẽ tăng cường thực lực của đội Niết Bàn rất nhiều.
Trần Tiêu có rất nhiều ý tưởng, nhưng vì không có nền tảng cơ bản về mỹ thuật nên đôi khi ý tưởng của anh không được biểu hiện hoàn mỹ cho lắm, thực vật anh vẽ ra… nói thật có chút khó coi.
Chẳng hạn như tấm thẻ hoa hồng đen này, kỹ năng rất lợi hại, có điều là hình tượng hơi xiên xiên vẹo vẹo, nhìn không được tự nhiên lắm.
Tần Hiên lại là dân vẽ chuyên nghiệp được học từ nhỏ, nhưng lại không có kinh nghiệm thiết kế thẻ bài, ngay cả Tạ Minh Triết cũng nhận thấy, mấy tấm thẻ thực vật hắn đem đi thi đấu có combo không được tốt lắm, nếu lúc đó không bỏ đấu, thì ở vòng chung kết hắn cũng không chắc sẽ thắng được Dụ Kha.
Tạ Minh Triết xem kỹ lại trận đấu này.
Trong bảy lá bài của Tần Hiên, chỉ có bốn lá là thẻ gốc, những thẻ khác đều là thẻ phúc lợi của công hội Phong Hoa.
Dù vậy, có thể vẽ ra được những thẻ thực vật hắc ám này cũng đã quá lợi hại rồi. Huống chi tốc độ phản ứng của hắn cũng rất nhanh, ván đấu này hoàn toàn là đè đối thủ ra đánh.
Tạ Minh Triết càng xem thì càng tán thưởng.
Thật không ngờ bạn cùng phòng của mình mạnh như vậy, đơn giản chính là đồng đội do ông trời ban xuống cho mình.
Tần Hiên chẳng những có bản lĩnh mỹ thuật rất vững chắc, vẽ được bối cảnh phức tạp, lại còn có thể chế tạo thẻ bài. Mặc dù chất lượng thẻ bài hắn làm không được cao, nhưng nếu có thể kết hợp với Trần Tiêu, hai người bổ sung cho nhau, Trần Tiêu cung cấp ý tưởng và kỹ năng, Tần Hiên thì hoàn thiện hình tượng thẻ bài, như vậy là quá hoàn mỹ.
Nhất định phải nghĩ biện pháp mời được Tần Hiên!
Đang suy nghĩ thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.
Tần Hiên đẩy cửa ra, lúc đi đến phòng khách thì không khỏi giật mình tại chỗ —— trên ghế sofa ngoài phòng khách nở một bụi hoa hồng đen tuyền, những đóa hoa kiều diễm ướt át, cánh hoa như vẫn còn lưu lại những hạt sương ban mai, thoạt nhìn trông giống như thật.
Nhưng khi hắn đến gần, khẽ đưa tay chạm vào thì ngón tay bỗng xuyên thẳng qua đóa hoa hồng.
—— Thì ra là ảnh ảo thẻ sao.
Có điều, ai lại để ảnh ảo này ở đây chứ?
Tần Hiên cau mày nhìn kỹ, nhanh chóng phát hiện một tấm thẻ bài xinh đẹp đặt trên bàn. Tấm thẻ này in bằng giấy đặc biệt chỉ được dùng để làm thẻ thực thể, nhỏ cỡ lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng dìu dịu dưới ánh đèn trần. Giữa thẻ bài là một bụi hoa hồng đen thu nhỏ, phía trên có một vài miêu tả.
Hoa Hồng Đen (Hệ mộc)
Cấp độ: 1
Cấp sao: ★
Số lần sử dụng: 1/1
Thuộc tính cơ bản:
– Máu: 400
– Công: 1200
– Thủ: 400
– Tốc: 30
– Tỷ lệ bạo kích: 30%
Kỹ năng: Mùi hương tử vong (Hoa Hồng Đen tỏa hương thơm ra xung quanh trong phạm vi 23 mét, gây cho toàn thể mục tiêu đối địch trong phạm vi khống chế sợ hãi, liên tục 3 giây, thời gian CD: 30 giây)
Kỹ năng: Nụ hôn hoa hồng (cánh hoa của hoa hồng đen nhanh chóng tản ra bốn phía, tất cả mục tiêu kẻ địch trong phạm vi 23 mét bị nhiễm cánh hoa sẽ xuất hiện ấn ký “lời nguyền tử vong”, mỗi một cánh hoa sẽ chồng lên một tầng ấn ký, khi toàn bộ cánh hoa hồng đen lụi tàn, hoa hồng đen sẽ khô héo, tất cả ấn ký tử vong đều bùng nổ, mỗi một tầng ấn ký sẽ gây ra 70% sát thương đơn hệ mộc)
Hai mắt Tần Hiên đột nhiên nheo lại, ngón tay cầm tấm thẻ này không khỏi run rẩy.
Thẻ thực vật hắc ám, có khống chế sợ hãi diện rộng cực mạnh, cùng sát thương quần thể theo hình thức bùng nổ cực kỳ linh hoạt!
Có thể tưởng tượng tới thời điểm thực chiến, Hoa Hồng Đen bỗng nhiên nở rộ, mở ra sợ hãi quần thể, đồng thời phóng thích kỹ năng thứ hai Nụ hôn hoa hồng, nếu như tất cả cánh hoa đều chồng lên cùng một tấm thẻ của đối phương, khi cánh hoa lụi tàn thì thẻ bài của đối phương cũng có thể bị kết liễu trong nháy mắt. Mà khi toàn bộ thẻ bài đối thủ đã bị tàn phế, cánh hoa hồng đen có thể tản mác ra mở một đợt công kích quần thể!
Kỹ năng của tấm thẻ này thoạt nhìn đơn giản, nhưng thao tác lại cực kỳ phức tạp.
Phương thức chồng tầng cánh hoa của kỹ năng thứ hai nhiều không đếm hết, Hoa Hồng Đen có tổng cộng bảy cánh hoa, cụ thể là chồng tầng cho một tấm thẻ, hay ba tấm thẻ, hay là chồng hết bảy tấm thẻ thì cứ tùy tình hình trên đấu trường mà thay đổi.
Có thể tập trung chồng ấn ký đánh ra hiệu quả bùng nổ của thẻ công kích đơn, cũng có thể chồng tiêu ký diện rộng, đè thấp cây máu của toàn bộ thẻ bài. Chỉ một kỹ năng đơn giản, nhưng cách vận dụng thì vô cùng linh hoạt!
Người thiết kế tấm thẻ bài này chắc chắn là một đại thần hàng đầu.
Nhịp tim của Tần Hiên không ngừng gia tăng, hắn lật thẻ bài qua, trông thấy dưới chỗ logo viết một chữ “Tiêu”. Hắn giật mình, nhanh chóng liên tưởng tới người đàn ông trẻ tuổi ở triển lãm tranh hôm nay, đối phương cũng có nhắc tới việc làm thẻ thực vật hắc ám. Chẳng lẽ đây chính là tấm thẻ người đó làm sao?
Nhưng tại sao lại xuất hiện trong ký túc xá chứ?
Tần Hiên trầm tư vu.ốt ve tấm thẻ bài, đúng lúc này, Tạ Minh Triết đẩy cửa phòng mình ra, thấy Tần Hiên đang cầm tấm thẻ Hoa Hồng Đen, cậu có hơi sững sờ, mỉm cười nói: “Tần Hiên, cậu về rồi!”
Tần Hiên hỏi: “Thẻ bài này của cậu?”
Tạ Minh Triết đáp: “A, đây là thẻ của bạn tớ, lúc nãy để quên ở phòng khách, không dọa cậu chứ?”
Tần Hiên: “… không có.”
Tạ Minh Triết tiếp tục nghiêm túc diễn trò: “Tớ có một anh bạn làm vài tấm thẻ thực vật, cảm thấy tấm Hoa Hồng Đen này rất đặc biệt nên mới tìm ảnh xin một tấm thẻ thực thể, để tùy lúc có thể triệu hồi ra ảnh ảo —— lâu lâu lại gọi ra một chùm hoa hồng đen, rất ngầu đúng không, thú vị hơn đám pet mấy cô nàng hay gọi ra nhiều.”
Tần Hiên vô cùng bình tĩnh nhìn cậu.
Nụ cười của Tạ Minh Triết rất sáng sủa, biểu lộ cũng hoàn toàn không có gì không tự nhiên cả.
Nội tâm Tần Hiên hoài nghi, chẳng lẽ là trùng hợp sao?
Tạ Minh Triết thấy hắn vuố.t ve tấm thẻ mãi không thôi thì nói: “Cậu cũng thích tấm thẻ này sao? Nếu thích thì cứ lấy đi, dù sao thẻ thực thể có thể phục chế vô hạn, hôm nào tớ cần thì sẽ lại đi tìm ảnh xin một tấm khác là được.”
Tần Hiên cuối cùng cũng bị khơi gợi hứng thú, hắn hỏi: “Bạn của cậu làm ra bao nhiêu tấm thẻ dạng này rồi?”
Tạ Minh Triết đáp: “Hình như là được mười mấy tấm ấy.”
Đôi mắt Tần Hiên bỗng sáng lên: “Nhiều thế sao?”
Tạ Minh Triết cười nói: “Anh bạn này của tớ tự dựng nghiệp, lúc rảnh rỗi thì làm rất nhiều thẻ bài. Trưa nay tớ đi ăn cùng với ảnh thì ảnh tiện tay cho tớ một tấm này làm kỷ niệm.”
Tần Hiên không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ hôm nay anh ta tới trường xem triển lãm tranh?”
Tạ Minh Triết kinh ngạc tròn mắt; “Sao cậu biết?”
Tần Hiên nói: “Tôi có gặp người này ở phòng triển lãm.”
Tạ Minh Triết cười đáp: “Vậy thì cũng tình cờ ghê. Ảnh nói muốn tới trường tụi mình xem triển lãm, còn tại sao thì tớ cũng không rõ lắm, là do tớ mua vé cho ảnh vào.”
Tần Hiên luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng khi nhìn Tạ Minh Triết thì chỉ thấy nụ cười trên mặt đối phương vô cùng sáng sủa, hoàn toàn là một bộ dáng “không biết gì cả”. Tần Hiên bèn bỏ qua chút hoài nghi dưới đáy lòng, hắn hỏi: “Tôi muốn xem thêm thẻ thực vật anh ta đã làm, có được không?”
Con mồi đã bước một chân vào bẫy.
Tạ Minh Triết sắp vui như nở hoa trong lòng, nhưng vẽ mặt vẫn vờ vĩnh bình tĩnh: “Không thành vấn đề, đúng lúc tối nay có hẹn ảnh ăn cơm, để tớ giới thiệu hai người luôn.”
***
Đêm đó, Tạ Minh Triết dẫn Tần Hiên tới nhà hàng gần trường, nhanh chóng gặp được Trần Tiêu cũng vừa tới.
Tạ Minh Triết cười giới thiệu: “Anh Trần, đây là bạn cùng phòng em, Tần Hiên. Đây là Trần Tiêu, ông chủ của văn phòng Niết Bàn.”
Vẻ mặt Trần Tiêu tràn đầy kinh ngạc: “Hai người quen biết sao? Hôm nay anh cũng đã gặp Tần Hiên ở triển lãm tranh đó.”
Tạ Minh Triết cười nói: “Vậy thì tình cờ thật! Nếu đã có duyên như thế thì hôm nay cứ để em mời, cho hai người quen biết nhau chút.”
Trần Tiêu vỗ vai Tạ Minh Triết nói: “Cậu ấy đã là bạn cùng phòng cậu thì dễ rồi, cậu giúp anh khuyên cậu ấy chút, đến đây, tiểu Tần, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện nha.”
Tần Hiên cứng đờ bị kéo vào đại sảnh nhà hàng.
Tạ Minh Triết vô cùng hào phòng gọi ra một bàn đầy đồ ăn, trong lúc đợi thức ăn được đem lên thì tò mò hỏi: “Anh Trần, mau lấy thẻ anh làm ra cho em học hỏi đi.”
Trần Tiêu cong khóe môi cười một tiếng, móc thẻ bài trong túi ra thả đầy trên bàn.
Tần Hiên nhìn một loạt thẻ thực vật hệ hắc ám đầy bàn, trợn tròn mắt.
Trần Tiêu nói: “Kỳ thật anh còn có rất nhiều thẻ bài muốn làm, nhưng lại chưa từng học mỹ thuật, có một vài chi tiết khiến anh rất rối rắm. Hôm nay đến triển lãm tranh của trường mấy cậu, đúng lúc trông thấy bức tranh của Tần Hiên, vô cùng hợp phong cách của anh. Tần Hiên thấy thế nào? Cậu nể tình anh là anh em tốt của bạn cùng phòng cậu đi, có thể suy nghĩ thật kỹ đề nghị hồi sáng của anh được không?”
Tạ Minh Triết giả bộ hồ đồ: “Đề nghị gì vậy?”
Trần Tiêu cười nói: “Anh muốn bạn cùng phòng cậu tới giúp ấy mà, làm trưởng ban mỹ thuật văn phòng anh. Đương nhiên, nếu Tần Hiên muốn tham gia đánh giải thì chúng ta cũng có thể hợp tác, làm thêm nhiều thẻ thực vật hệ hắc ám.”
Cặp mắt Tạ Minh Triết sáng bừng lên, quay đầu về phía bạn cùng phòng: “Tần Hiên, cậu suy nghĩ khỹ đi, văn phòng của anh Trần rất đáng tin, tớ cũng có tham gia nữa, lại còn có thêm người sáng lập hệ mộc, đại thần Trần Thiên Lâm làm huấn luyện viên đó!”
Tần Hiên: “…”
Hai người phối hợp diễn trò, kẻ xướng người họa vô cùng ăn ý, Tần Hiên bị nói tới mức sắp ngây ngốc.
Trần Tiêu: “Phúc lợi của văn phòng bọn anh rất tốt, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới việc học của cậu, dù sao thì văn phòng cũng ở ngay đối diện trường học, sau khi tan học là có thể tới luôn, đợi khi làm xong hết thẻ bài, chúng ta sẽ trực tiếp đi thi đấu vào mùa giải tiếp theo.”
Tạ Minh Triết: “Đúng vậy, anh Trần rất thoải mái, Tần Hiên, nếu cậu có thể đến giúp đỡ thì quá tốt luôn!”
Tần Hiên bị cả hai nói có chút động tâm, nhưng thứ có thể khiến hắn thật sự dao động lại chính là lời này của Tạ Minh Triết ——
“Mặc dù chúng ta chỉ mới bắt đầu, không có chút tiếng tăm nào, nhưng chúng ta có thể tự chế tạo thẻ gốc, tiền đồ vô lượng. Chúng ta cùng nhau cố gắng, nói không chừng sang năm có thể cầm được một chiếc cúp trở về.”
Tần Hiên cuối cùng cũng đơ người khẽ gật.
Đêm đó, hắn bị hai người hợp tác gạt tới văn phòng Niết Bàn “tham quan”, quả nhiên gặp được đại thần Trần Thiên Lâm trong truyền thuyết, nội tâm Tần Hiên vô cùng kích động, cảm thấy có đại thần làm huấn luyên viên, câu lạc bộ này chắc là đáng tin cậy.
Nhưng sau một khắc, khi Tạ Minh Triết cười híp mắt vươn tay với hắn: “Hoan nghênh gia nhập, ID của tớ trong game là Chú Béo.”
Tần Hiên: “…”
Cậu bạn cùng phòng đẹp trai 18 tuổi, cậu nói với tôi cậu là Chú Béo trong game? Chuyện này thật không khoa học chút nào!
Cuối cùng Tần Hiên cũng kịp phản ứng, hai tên này đã bày trò, liên thủ với nhau lừa mình mắc câu? Hèn gì từ đầu tới đuôi có quá nhiều thứ trùng hợp, đương nhiên là kịch bản do chính Tạ Minh Triết bố trí từ sớm, cố tình thả Hoa Hồng Đen lên sofa trong phòng khách, hấp dẫn hứng thú của mình.
Bị một khóm hoa hồng đen lừa gạt lên thuyền hải tặc, Tần Hiên đột nhiên có chút đau đầu: Bây giờ cậu đổi ý có còn kịp không?