BẬC THẦY THẺ SAO - Chương 111: Câu lạc bộ Niết Bàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


BẬC THẦY THẺ SAO


Chương 111: Câu lạc bộ Niết Bàn


Thật ra khi Tạ Minh Triết và Trần Tiêu kẻ xướng người họa, Tần Hiên cũng không nghe vào, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt vào việc “Trần Tiêu làm ra rất nhiều thẻ thực vật hệ hắc ám”, hắn vô cùng tò mò về thẻ thực vật của Trần Tiêu, thế nên mới đi theo hai người tới văn phòng Niết Bàn. Kết quả lại nghe Tạ Minh Triết nói ID trong game của cậu là Chú Béo?

Chú Béo? Là cái ID cực hot gần đây, chỉ cần là người chơi của “Cơn Lốc Thẻ Sao” thì gần như là không ai không biết đến. Ở diễn đàn cũng đã mở rất nhiều topic thảo luận về Chú Béo với lượng truy cập khổng lồ. Là người có set thẻ nhân vật rất đặc biệt, thu hút không ít fan.

Ngay chính Tần Hiên cũng không làm được nhiều thẻ bài như vậy, thế nên hắn rất khâm phục người có thể chế tạo thẻ bài gốc như Chú Béo. Hắn vẫn luôn cho rằng Chú Béo là chú trung niên hiền lành ôn hòa rất có tài hoa. Kết quả là Tạ Minh Triết đột nhiên tự bóc trần sự thật cậu ta chính là Chú Béo, Tần Hiên giống như vừa bị dính trạng thái hỗn loạn, nhìn chằm chằm cậu không nói tiếng nào.

Thấy ánh mắt nhìn trừng trừng mình của cậu bạn cùng phòng, Tạ Minh Triết chột dạ tằng hắng một cái, cậu giải thích: “Tần Hiên, cậu đừng nóng, không phải tớ cố tình lừa cậu. Trước đó anh Trần tìm cậu muốn dẫn cậu tới văn phòng xem thử, nhưng vì cậu cảnh giác quá cao độ, nói cỡ nào cũng không muốn tới. Thế nên tớ mới đưa ra đề nghị này, cầm thẻ bài của anh Trần tới ký túc xá cho cậu nhìn, khơi dậy sự hứng thú của cậu.”

Trần Tiêu vội vàng phụ họa: “Không sai. Bọn anh cũng vì thật lòng thật dạ muốn mời cậu gia nhập Niết Bàn. Hiện tại văn phòng Niết Bàn có anh và tiểu Tạ làm nhà thiết kế thẻ bài, còn cậu có nền tảng mỹ thuật vững chắc, chắc chắn sẽ giúp đỡ bọn anh rất nhiều.”

Tạ Minh Triết nói: “Vả lại, về sau chúng ta còn phải thiết kế bản đồ bối cảnh chuyên nghiệp cho câu lạc bộ, cậu vẽ bối cảnh rất lợi hại, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất tớ muốn kéo cậu vào đây.”

Trạng thái hỗn loạn của Tần Hiên rốt cuộc cũng được giải trừ, nhìn về phía Tạ Minh Triết với biểu tình cứng ngắc: “Cậu thật sự là Chú Béo?”

Tạ Minh Triết cười gật đầu: “Tớ không cần phải giả mạo Chú Béo để lừa cậu. Nếu cậu không tin, bây giờ tớ có thể lấy thẻ nhân vật mình đã làm ra cho cậu xem.”

Lúc trước khi Trần Tiêu làm thẻ thực thể thì Tạ Minh Triết cũng tiện thể làm luôn mấy tấm thẻ, gồm hai vị mỹ nữ Tây Thi, Chiêu Quân, cậu nhóc Tào Xung đáng yêu, rồi cả Chu Du và Tôn Sách vô cùng tuấn tú. Thời gian có hạn nên cậu chỉ có thể làm năm tấm thẻ mang tính đại biểu này, cậu tính là sau này sẽ lấy toàn bộ thẻ bài của mình ra làm thẻ thực thể, lúc đó có thể làm quà lưu niệm của câu lạc bộ, phát cho các fan.

Thẻ thực thể có thể gọi ra ảnh ảo ở thế giới thực, nhìn những ảnh ảo nhân vật đặc sắc trước mặt, Tần Hiên hoàn toàn yên lặng.

Chỉ có chính tác giả mới có quyền hạn lấy thẻ của mình in ra thành thẻ thực thể, người trước mặt hắn đương nhiên là tác giả hàng thật giá thật. Bạn cùng phòng gặp mặt mỗi ngày lại là đại thần trong game… Cảm giác này hệt như là tiện tay mua đại một tờ vé số trên đường, lại không ngờ trúng độc đắc tới năm triệu, đơn giản mà nói là rất khó tin!

Tạ Minh Triết mỉm cười nhìn Tần Hiên: “Tớ nhớ lúc nãy cậu đã gật đầu rồi đó, tớ xem như là cậu đã đồng ý gia nhập văn phòng Niết Bàn, được không?”

Khóe miệng Tần Hiên hơi co giật, vừa rồi Tạ Minh Triết và Trần Tiêu liên thủ nhau nói quá nhiều khiến đầu hắn hoàn toàn hỗn loạn, biết được đại thần Trần Thiên Lâm cũng ở câu lạc bộ nên cậu cứ thế mà mơ mơ màng màng gật đầu…

Tạ Minh Triết thấy bạn cùng phòng không phản đối gì, lập tức phấn khích: “Quá tốt! Xem xong thẻ bài rồi đi ăn khuya luôn nha, cũng giới thiệu cho cậu tình hình hiện tại của văn phòng chúng ta luôn!”

Tần Hiên: “…”

Hình như hắn chỉ có thể đâm lao phải theo lao thôi?

Đi theo hai người ra phòng khách, Tần Hiên phát hiện ra nơi này được bố trí như một đại sảnh game, hai bên đều bày rất nhiều ghế xoay và mũ giáp thông minh, có mấy người đang đội mũ vùi đầu vào game nên chẳng ai chú ý tới bọn họ.

Trần Tiêu cầm máy tính bảng lên chiếu toàn bộ thẻ bài mình làm ra màn hình giả lập, giới thiệu từng tấm một cho Tần Hiên.

Nhìn thấy rất nhiều thẻ thực vật hệ hắc ám với đủ loại hình thái khác nhau, con mắt Tần Hiên bỗng sáng lên, nội tâm hắn vô cùng khâm phục Trần Tiêu. Lúc trước khi làm thẻ thực vật hắn đã phế đi một đống tế bào não, cuối cùng chỉ làm được rải rác vài tấm, không ngờ là Trần Tiêu lại lợi hại thế này, mười mấy tấm thẻ mà không lặp lại tấm nào cả!

Tuy nhiên, vẻ mặt của Tần Hiên lại không có một biểu lộ nào —— thật ra đây lại là thói quen của hắn.

Trần Tiêu giới thiệu cả buổi, khi phát hiện Tần Hiên hệt như người gỗ chẳng có động tĩnh gì thì không nhịn được hỏi: “Cậu thấy sao?”

Tần Hiên cúi đầu suy nghĩ một lát rồi mới tìm ra được một từ để đánh giá: “Rất tốt.”

Trần Tiêu: “…”

Nói chuyện với người này thật mệt mỏi, mình nói khô lưỡi hết cả buổi, mà hắn chỉ đáp lại một câu: Rất tốt!

Bạn cùng phòng mình chính là kiểu người kiệm lời như vậy, Tạ Minh Triết thấy Trần Tiêu kinh ngạc thì rất buồn cười, chỉ là nhìn thấy ánh mắt buồn bực của Trần Tiêu nên cậu vẫn cố nén cười ra miệng, nghiêm túc nói: “Thế này đi, gọi bọn người chị Thanh, cả sư phụ và tiểu Kha nữa, chúng ta cùng nhau ăn khuya, hoan nghênh Tần Hiên gia nhập Niết Bàn!”

Trần Tiêu cũng đồng ý, quay đầu bảo Trì Thanh đánh xong bí cảnh thì tập hợp ở nhà ăn bên ngoài tòa nhà.

Nửa tiếng sau, người của văn phòng Niết Bàn tới đông đủ, cộng thêm Tần Hiên là tổng cộng chín người.

Mà Tần Hiên lại vô cùng bất ngờ khi bắt gặp một thân ảnh quen thuộc —— người này không phải là Dụ Kha sao?

Chạm phải ánh mắt băng lãnh của hắn, Dụ Kha hệt như bị dính khống chế định thân, nhanh chóng đứng nghiêm tại chỗ, cười khan nói: “He he, tui cũng là tuyển thủ của văn phòng Niết Bàn, không ngờ là cậu thật sự gia nhập, sau này chúng ta sẽ là đồng đội, mong được cậu chiếu cố nhiều hơn!”

Tần Hiên: “… Ừ.”

Thế mà ngay cả Dụ Kha cũng là tuyển thủ chính thức? Cộng thêm cả mình thì cái đội này đi đánh giải liên minh chuyên nghiệp thì có khác gì đi tìm chết làm bao cát cho các câu lạc bộ khác chứ? Nhất định là sẽ thua rất thảm rồi…

Tần Hiên đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý cho một tương lai bị mắng chửi.

Tạ Minh Triết cũng không biết bạn cùng phòng nhà mình dù mang một cái mặt mo không có biểu tình nào, nhưng trong đầu lại chứa toàn ý nghĩ vô cùng phong phú. Cậu cứ tưởng Tần Hiên chỉ không quen ở chung với người lạ, nên nhiệt tình giới thiệu: “Tần Hiên, hiện tại chúng ta chỉ là một văn phòng Niết Bàn bình thường, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ chính thức trở thành một câu lạc bộ!”

“Đây là chị Thanh, hội trưởng của công hội Niết Bàn trong game, là một vị quản gia vô cùng quan trọng; Bàng Vũ và Kim Dược đều là hội phó, phân công quản lý bí cảnh ngày và đấu trường trong game, giúp chúng ta thu thập vật liệu; Oánh Oánh là nhân viên PR của chúng ta, tương lai sẽ trở thành quản lý của câu lạc bộ.”

“Sư phụ tớ, Lâm thần, là huấn luyện viên của câu lạc bộ, còn lại tớ, anh Trần, tiểu Kha và cả cậu, là bốn tuyển thủ chính! Có điều hiện tại chúng ta vẫn còn thiếu người, cậu phải kiêm thêm chức vụ trưởng ban mỹ thuật nữa, còn tớ và anh Trần thì kiêm thêm chức nhà thiết kế thẻ bài của câu lạc bộ.”

“…” Tần Hiên không biết nói gì nữa, mặc dù văn phòng chỉ có chín người, thoạt nhìn vô cùng ít ỏi, nhưng chim sẻ dù nhỏ thì cũng đã đủ lông đủ cánh, quản lý công hội, chuyên viên PR, nhà thiết kế thẻ bài, thiết kế bối cảnh, huấn luyện viên, tất cả đều đã có đủ.

“Đoàn chiến là đấu theo hình thức 4 vs 4, hiện tại chúng ta chỉ có bốn tuyển thủ, nghe thì thế đơn lực bạc, nhưng chúng ta không cần nhiều người, mà cần chất lượng. Những câu lạc bộ lớn khác có rất nhiều tuyển thủ, nhưng cuối cùng có thể phát triển lớn mạnh chỉ có mấy người.” Trần Tiêu bắt đầu nói đến chuyện chính, anh quả thật có khí chất lão đại, là một người đã từng làm tuyển thủ chuyên nghiệp, kinh nghiệm đương nhiên sẽ phong phú hơn ba vị sinh viên kia nhiều. Ánh mắt anh đảo qua tất cả mọi người, mỉm cười tiếp tục, “hôm nay văn phòng chúng ta đã tề tựu đông đủ, không bằng mở luôn một cuộc họp, tâm sự kế hoạch tiếp theo.”

“Anh Trần, anh quen thuộc chuyện trong liên minh chuyên nghiệp hơn bọn em nhiều.” Tạ Minh Triết đề nghị, “anh nói một chút kế hoạch sắp tới đi.”

“Đúng vậy, dù sao thì em cũng chẳng hiểu gì cả, mọi người muốn em làm gì em sẽ làm đó.” Dụ Kha cười ha hả nói.

Tần Hiên đưa mắt nhìn thiếu niên đang ngồi cạnh mình, chỉ cảm thấy huyệt thái dương có hơi đau —— nhìn qua thì anh Trần và Tạ Minh Triết còn có thể dựa vào một chút, còn cái tên Dụ Kha kia sao trà trộn được vào chỗ này vậy? Nhìn vẻ ngoài thôi cũng chỉ cao có mét sáu, gương mặt thì non nớt như học sinh tiểu học. Cậu nhóc ngây ngô thích cười thế này chẳng giống một cao thủ chút nào. Hay là bữa nào mình PK với cậu ta thử một chút?

Trần Tiêu cũng không khách khí, dứt khoát nói: “Mùa giải mới của liên minh sẽ bắt đầu vào đầu tháng tư hằng năm, nhưng chế độ thi đấu mỗi mùa giải có thể sẽ được điều chỉnh. Năm nay thì nửa mùa giải đầu là đánh thể thức 2 vs 2, sáu tháng cuối năm đánh thể thức cá nhân và đoàn chiến, năm sau vẫn chưa xác định. Nhưng bất kể thế nào thì trước tháng tư năm sau, chúng ta phải nhất định chuẩn bị hết toàn bộ mọi thứ.”

“Thời gian đăng ký tuyển thủ chuyên nghiệp là giữa tháng hai, Giải Bậc Thầy Thẻ Sao sẽ tổ chức ngay sau năm mới. Nói cách khác, sau ngày một tháng một, chúng ta sẽ cùng nhau tham dự Giải Bậc Thầy Thẻ Sao toàn quốc, phải đánh vào vòng 32, nhận được tư cách đăng ký trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Đợi sau khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thì sẽ lập tức báo danh thi đấu mùa giải thứ mười một vào tháng tư, thời gian vô cùng gấp.”

“Hiện tại đã sắp tháng mười, còn hai tháng nữa là tới Giải Bậc Thầy Thẻ Sao, trong khoảng thời gian này, chúng ta phải nhanh chóng hoàn thiện set thẻ, nâng cao trình độ cá nhân, đồng thời còn phải dành thời gian để luyện tập phối hợp cùng đồng đội, đánh nhiều trận đấu đôi và đoàn chiến hơn nữa. Nếu như chế độ thi đấu sang năm cũng là đấu đôi vào nửa năm đầu, mà chúng ta không phối hợp nhuần nhuyễn thì chắc chắn chỉ là tìm chết.”

Trước đó Tạ Minh Triết không hề thấy gấp gáp chút nào, luôn cảm thấy thời gian thi đấu vẫn còn rất xa.

Nhưng khi nghe anh Trần phân tích, Tạ Minh Triết cũng đã cảm thấy thời gian rất gấp rút. Mà cái khó chính là cậu còn phải đi học, chương trình học vốn đã rất nặng rồi, lại còn phải dành thời gian sau giờ học để thiết kế thẻ bài, luyện tập ý thức đánh đấu trường, rèn luyện phối hợp với đồng đội, gần như là không thể nào làm nổi.

Tuyển thủ chuyên nghiệp ở các câu lạc bộ lớn đều phải dành ít nhất là tám tiếng để huấn luyện, một vài người cố gắng thậm chí còn luyện tập tới hơn mười hai tiếng. Nếu mỗi ngày cậu chỉ luyện có hai ba tiếng thì sao mà so được với những người khác chứ? Thiên phú đúng là rất quan trọng, nhưng trong liên minh cũng có rất nhiều tuyển thủ có thiên phú. Người ta chẳng những có thiên phú, mà còn cố gắng hơn cậu rất nhiều, cậu dựa vào cái gì mà nói mình có thể đánh bại họ chứ?

Tạ Minh Triết ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, lập tức ghi nhớ toàn bộ thời gian sự tình, định là khi về sẽ nghĩ biện pháp đối phó.

Trần Tiêu nói tiếp: “Nếu đã muốn thành lập câu lạc bộ thì chúng ta cũng phải phân công công việc cho thật tốt —— anh và tiểu Tạ sẽ phụ trách chế tạo set thẻ, A Thanh, Kim Dược và Nhóc Mập thì phụ trách việc quản lý công hội, Oánh Oanh từ giờ xem như là người đại diện của các tuyển thủ, phụ trách việc ăn ngủ, phát ngôn quảng cáo và những sự tình có liên quan; Tần Hiên sẽ hiệp trợ chúng ta thiết kế bản đồ bối cảnh, tiện thể giúp anh một chút về tạo hình cho thẻ thực vật, mọi người còn có vấn đề gì không?”

Cả đám sôi nổi biểu thị không có vấn đề gì, Trì Thanh trực tiếp nói: “Yên tâm, sau này chị sẽ cố gắng hết sức thu thập đầy đủ vật liệu làm thẻ bài cho mọi người, nhà kho công hội của chúng ta đã lên tới cấp năm, đã sắp không còn chỗ chứa rồi.”

Trì Oánh Oánh nói: “Em chưa từng làm người đại diện, nhưng em sẽ cố gắng học tập.”

Dụ Kha giơ tay: “Vậy còn em thì sao? Em phải chịu trách nhiệm vấn đề gì?”

Trần Tiêu cười vỗ vai cậu nhóc: “Cậu phụ trách chính cậu là đủ rồi. Cố gắng luyện tập kỹ thuật, cố gắng đánh giải!”

Dụ Kha ngoan ngoãn gật đầu: “A, em hiểu rồi!”

Trần Thiên Lâm bình tĩnh bổ xung: “Lập một group chat đi, sau này liên lạc với nhau dễ hơn.”

Trần Tiêu lập tức kéo tài khoản chat của mọi người vào trong một group mới, đặt tên là “Câu lạc bộ Niết Bàn”, Tạ Minh Triết nhìn những ID quen thuộc này, cảm thấy vô cùng vi diệu.

Cuối cùng cũng đã tìm đủ người, mặc dù nhân thủ vẫn còn rất ít, nhưng tối thiểu cũng đã có thể gom đủ một đội tuyển đánh đoàn chiến rồi.

Sỡ dĩ cậu đưa Tần Hiên vào vị trí tuyển thủ luôn là vì trước đó cậu đã gửi video thi đấu của Tần Hiên cho sư phụ xem qua. Trần Thiên Lâm cảm thấy dù là ý thức hay tốc độ phản ứng thì Tần Hiên cũng không hề thua kém Dụ Kha, có thể bồi dưỡng được. Lúc này Tạ Minh Triết mới yên tâm lôi Tần Hiên xuống nước. Theo ý tưởng của Trần Thiên Lâm, những trận đoàn chiến về sau, Trần Tiêu và Tạ Minh Triết sẽ là dame chính, Dụ Kha tìm cơ hội ám sát, còn Tần Hiên là hỗ trợ ở phía sau.

Liên minh có quy định tuyển thủ cùng câu lạc bộ có thể cùng hưởng chung bộ thẻ, thẻ thực vật hắc ám của Trần Tiêu có thể để cho Tần Hiên sử dụng. Tạ Minh Triết dùng thẻ nhân vật, Dụ Kha dùng thẻ quỷ, toàn bộ xen lẫn với nhau thì cũng cần phải rèn luyện phối hợp cho thật tốt nữa.

Sau khi Trần Tiêu nói xong, Tạ Minh Triết lập tức chủ động giơ ly rượu lên, cậu nói: “Nào, chúng ta cùng cạn một chén, chúc mừng thành viên mới của Niết Bàn!”

Cả đám sôi nổi giơ lên ly rượu, Tần Hiên cũng cầm ly lên uống một ngụm với vẻ mặt cứng đờ.

Cứ thế mà đã trở thành một thành viên của Niết Bàn, khi trở về ký túc xá hắn cũng có chút hoảng hốt, Tạ Minh Triết vừa cười vừa nói: “Tần Hiên, cậu cứ yên tâm, đã gia nhập với bọn tớ thì chắc chắn cậu sẽ không hối hận. Anh Trần đã nói cậu có thể tùy ý sử dụng thẻ thực vật của ảnh. Nếu cậu có thích thẻ nào của tớ hay thẻ quỷ của Dụ Kha thì cứ lấy dùng, sau này chúng ta sẽ hưởng chung set thẻ.”

Kỳ thật Tần Hiên gia nhập cũng là vì lợi ích này. Hắn cảm thấy rất hứng thú với những thẻ bài quái lạ kia, ngoại trừ thẻ thực vật hắc ám của anh Trần, hắn cũng rất muốn thử thao tác đám thẻ nhân vật và thẻ quỷ đó.

Có lẽ là vì đã trở thành đồng đội, lần này biểu lộ của Tần Hiên cũng không còn lạnh lùng nữa, hắn nhìn Tạ Minh Triết nói: “Cậu thật đúng là thâm tàng bất lộ, lớp chúng ta có rất nhiều fan của cậu, hôm qua tôi còn nghe mấy cô nàng thảo luận nói hình tượng thẻ bài của Chú Béo quá đẹp, nếu như mọi người biết cậu là Chú Béo thì…”

Tạ Minh Triết giơ tay lên làm một thủ thế “xuỵt” bên môi, nụ cười vô cùng chói lọi: “Người trong trường biết được thân phận tớ chỉ có cậu và tiểu Kha, tuyệt đối không được nói ra! Ở trong game tớ đã có giá trị cừu hận quá lớn rồi, lỡ như ở trường có đám quản lý của các công hội lớn, nói không chừng tớ sẽ bị người ngăn ở góc tường đánh hội đồng mất.”

Khóe miệng Tần Hiên co giật một cái, cứng đờ “ừ” một tiếng, thầm nghĩ cậu ta cũng tự biết thân biết phận nhỉ?

Tạ Minh Triết nói: “Đúng rồi, tớ có một ý tưởng về bản đồ bối cảnh muốn nói với cậu, cậu nghe thử một chút, xem xem mấy hôm rảnh rỗi có thể vẽ luôn không? Bối cảnh này tên là Huyết Trì Địa Ngục…”

Cậu nói kỹ càng toàn bộ ý tưởng thiết kế của Huyết Trì Địa Ngục cho Tần Hiên.

Tần Hiên dù sao cũng là họa sĩ chuyên nghiệp được đào tạo từ nhỏ, nền tảng mỹ thuật vững chắc, khi nghe Tạ Minh Triết miêu tả sơ bộ xong, trong đầu hắn cũng nhanh chóng sinh ra một bức tranh hắc ám mang hai tông màu đen và đỏ. Trên mặt đất là những vũng máu lớn, khiến toàn bộ thẻ bài đều bị mất máu, cộng thêm màu sắc đặc biệt của cảnh tượng, đúng là rất thích hợp cho Dụ Kha dùng thẻ quỷ ám sát bất ngờ.

Sau khi có đủ thiết lập, Tần Hiên lập tức lấy bút ra vẽ trên giấy vài đường cong ngoằn ngoèo, rồi hỏi Tạ Minh Triết: “Cậu thấy thiết kế thế này ổn chưa?”

Hai mắt Tạ Minh Triết hoàn toàn mơ hồ, cậu thật sự không thể hiểu nổi bản nháp sơ bộ của hắn!

Tần Hiên thấy vẻ mặt bạn mình hoàn toàn mờ mịt, cũng biết bản phác thảo của mình đúng là… có hơi lộn xộn, thế là hắn nói: “Hay là để tôi vẽ xong rồi đưa cậu xem có cần đổi gì không, trong ba ngày sẽ hoàn thành.”

Tạ Minh Triết sáng bừng hai mắt: “Hiệu suất của cậu quá cao rồi, tớ chờ cậu hoàn thành vậy!”

Tần Hiên gật gật đầu, xoay người đi hoàn thiện bản phác thảo.

Tạ Minh Triết thông báo tin tức Tần Hiên đang thiết kế bản đồ Huyết Trì Địa Ngục lên group chat, Dụ Kha lập tức xuất hiện nói: “Quá tuyệt vời, Tần Hiên đúng là người tốt!”

Tần Hiên: “??”

Không hiểu tại sao lại đột nhiên lại được nhận một thẻ người tốt, nhưng với hắn thì đây là chuyện phải làm. Đã vì đống thẻ thú vị kia mà gia nhập Niết Bàn, vậy thì hắn cũng muốn làm thật tốt nhiệm vụ thiết kế bối cảnh này.

Nghĩ tới đây, Tần Hiên liền nói: “Bức tranh Pháo Đài Quỷ Hút Máu ở triển lãm tranh cũng có thể sửa lại cho cậu dùng. Quạ đen trong tranh sẽ biến thành hiệu ứng động ngẫu nhiên, mỗi một khoảng thời gian, bầy quạ đen bay qua bầu trời sẽ che đi ánh trăng, khiến toàn bộ bản đồ đều chìm vào bóng đen, rất tiện cho Hắc Vô Thường của cậu hành động, cậu thấy có ổn không?”

Dụ Kha kích động tới mức muốn nhảy ngay xuống dưới chạy một vòng: “Quá ổn luôn! Đêm nay chắc chắn tui sẽ không ngủ nổi mất! Huyết Trì Địa Ngục, Pháo Đài Quỷ Hút Máu, về sau những tấm bản đồ này sẽ là sân nhà của tui, he he he!”

Tần Hiên: “…”

Đơn thuần hệt như một chú chó con vừa được cho ăn.

Tạ Minh Triết cũng cảm thấy bối cảnh của Tần Hiên rất không tồi, quạ đen tạo hiệu ứng động, rất tiện cho Dụ Kha ám sát, việc này cũng cho cậu một chút linh cảm —— có lẽ, cậu cũng có thể dùng đống bản đồ chiến tranh rất nổi tiếng thời cổ đại để thiết kế thành bản đồ bối cảnh thi đấu, phải suy nghĩ thật kỹ mới được!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN