[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư - Chương 2: Vết Xăm Thần Bí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư


Chương 2: Vết Xăm Thần Bí


Sau khi tiêu hóa xong toàn bộ trí nhớ của thân xác này, nàng chậm rãi nhắm mắt rồi thở dài nói:

– Đứa nhỏ cũng quá đáng thương đi! Từ nhỏ đã không có phụ mẫu, tu luyện cũng không được. Gia tộc coi như phế vật, vứt bỏ không ngó ngàng. Bản tính lại quá nhát gan, không có ý chí học tập suốt ngày chỉ ở trong trạch viện chăm sóc hoa cỏ cho hết ngày, ngoài tỳ nữ A Châu cũng không có ai tiếp xúc. Thấy A Châu bị đánh ở trước cửa viện, vì bảo vệ A Châu nên mất cả tính mạng…Dạ Vũ Thiên! Nếu như ta sống trong thân xác ngươi, ta sẽ bảo vệ người bên cạnh ngươi. Nếu ba mẹ ngươi còn sống ta sẽ giúp ngươi tìm.

Vũ Thiên trầm tư suy nghĩ về người biểu tỷ trong kí ức thân thể này, thật giống với tỷ tỷ nàng lúc nhỏ a! Tỷ tỷ có khi nào cũng là người xuyên qua giống nàng. Nhưng sau đó nàng lại lắc đầu phủ nhận, có thể là người giống người đâu? Vũ Thiên ánh mắt buồn rười rượi nhớ đến phụ mẫu mình và tỷ tỷ.

Nước mắt từ trên khuôn mặt lăn xuống, Vũ Thiên đưa tay gạt đi, nàng nắm chặt tay ánh mắt trở nên sắc bén.

– Nếu ông trời cho ta cơ hội bắt đầu một cuộc sống khác, ta sẽ sống không uổng phí. Hừ…cái gia tộc này coi ta là phế vật. Ta không tin mình không thể tu luyện được. Ta sẽ cố gắng tu luyện cho bọn hắn chống con mắt lên mà xem.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, bước vào là một tiểu cô nương tầm mười một mười hai tuổi. Khuôn mặt thanh tú lấm tấm vết dơ. Dù vậy nước da trắng nhợt, khiến cho tiểu cô nương có vẽ yếu ớt. Đôi mắt tràn ngập niềm vui khi thấy Vũ Thiên tỉnh lại. A Châu chạy đến bên nàng, ôm chầm lấy nàng giọng không kìm nén được vui mừng thốt lên:

– Tiểu thư! Người đã tỉnh thật tốt quá. Huhu..A Châu chạy đi xin họ mời y sư xem cho tiểu thư, nhưng chẳng ai màng đến A Châu cả. Huhu.. Họ thật quá đáng.

Vũ Thiên ôm nàng vỗ về, cảm nhận được sự quan tâm của một người khác mà không chỉ riêng người thân của nàng. Một dòng nước ấm áp chạy ngang qua tim nàng, từ lúc phụ mẫu mất, rồi bước chân vô nghề sát thủ, nàng phải rủ bỏ tình cảm. Tỷ của nàng và nàng phải liều cả mạng sống để hoàn thành nhiệm vụ, không ở gần nhau. Tình thân đối với nàng mà nói chỉ có ở quá khứ. Giờ đây cảm nhận này khiến nàng vừa thân quen, lại vừa xa lạ. Nhưng thật tốt. Nàng thì thào nói:

-A Châu! Ta không sao.

A Châu ngước nhìn Vũ Thiên đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt ửng đỏ. Nở một nụ cười tươi với nàng:

– Tiểu thư! Người không sao thật chứ? Lúc nãy vì người che cho A Châu, thấy người bất tỉnh. A Châu sợ chết khiếp.

Lau đi hai hàng nước mắt A Châu lo lắng nhìn Vũ Thiên quan sát người nàng.

– Người có thấy chổ nào không thoải mái không? A Châu thấy người không còn thở nữa…A Châu tưởng người…

Nói đến đây nước mắt A Châu lại trào ra không ngừng. Vũ Thiên đưa bàn tay bé nhỏ lau nước mắt cho nàng.

– Đừng khóc! Ta không sao. Thật mà..

A Châu cầm lấy tay Vũ Thiên nghẹn ngào nói:

– Tiểu thư! Hứa với A Châu, sau này người đừng làm vậy nữa. Người có chuyện A Châu chỉ còn một mình…-giọng nàng run run- Người đừng lo cho A Châu, A Châu sức khỏe tốt lắm. Chịu được đòn. Tiểu thư cứ yên tâm, bọn họ đánh như gãi ngứa thôi.

A Châu nói xong vỗ ngực cười hề hề với nàng. Lòng nàng chua xót, A Châu không còn người thân chỉ có nàng bên cạnh. Vũ Thiên cũng chỉ có A Châu bên mình. Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo.

” Sau này tuyệt đối không để ai tổn thương những người bên cạnh ta. Ai dám đụng đến. Ta bắt họ trả giá gấp trăm ngàn lần” – Lòng nàng quyết tâm thề.

– Được rồi!

Vũ Thiên gật đầu, sau lại ho một tiếng. Cảm nhận được cơ thể này bị thương không nhẹ, nàng đau đến nhăn mày. Dù chịu đau rất giỏi nhưng chung quy đây vẫn là thân xác hài tử, nàng cũng không thể coi như không việc gì được. Ôm ngực thở một cách khó nhọc. A Châu sợ hết hồn, gấp gáp hỏi:

– Tiểu thư người có sao không? Bị thương ở chổ nào sao?

Vũ Thiên vỗ vỗ tay A Châu, khuôn mặt giãn ra, nở một nụ cười nhẹ nhàng trấn an A Châu.

– Không sao đâu. Chỉ là bị thương ngoài da thôi.

A Châu mặt xanh mét nhìn về phía trên đầu đang quấn băng của Vũ Thiên.

-Trên đầu tiểu thư vẫn còn chảy máu!

Vũ Thiên bất giác đưa tay lên đầu sờ, cảm nhận được ươn ướt nơi ngón tay truyền tới. Vũ Thiên lắc đầu nói:

– Này vết thương hai, ba ngày sẽ khỏi. Hiện tại chỉ chảy chút máu thôi. Không sao đâu ngươi đừng lo! Ngươi thấy không nếu đau thì ta sẽ khóc rồi đúng không?

A Châu nghe vậy cũng nghĩ là tiểu thư không sao, lúc nãy do tiểu thư che chở cho nàng, không cẩn thận té xuống đập đầu vào tảng đá. Lúc đó A Châu chỉ thấy được tiểu thư ngã xuống, máu trên đầu cũng chảy rất nhiều. Đám người kia cũng hoảng sợ bỏ chạy, nàng phải khó khăn lắm mới ôm được tiểu thư về đây, băng bó vết thương cho tiểu thư mà vẫn không thấy tiểu thư nàng tỉnh lại.

A Châu mới hốt hoảng chạy đi cầu cứu mọi người, nhưng lại không ai chiụ giúp nàng. Lo lắng tiểu thư có chuyện nàng lại quay về, thấy tiểu thư tỉnh lại nàng mừng rỡ vô cùng. Hiện giờ nhìn tiểu thư sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng tiểu thư nói với nàng không sao. A Châu lại nghĩ là thật, nên không suy nghĩ gì. Nàng nắm tay tiểu thư nghiêm túc nói:

– Tiểu thư! Người đang bị thương đừng cử động, có chuyện gì cần thì kêu A Châu. Người phải nghe lời a!

Vũ Thiên phì cười, nàng cũng không nghĩ một cô bé cũng ra lệnh cho nàng a!

– Được rồi! Ta sẽ nghe lời A Châu! Uống nước hay đi vệ sinh cũng sẽ làm phiền ngươi!

A Châu bĩu môi nói:

– Người ta đây là lo lắng cho tiểu thư đâu? Còn chọc người ta.

Vũ Thiên mỉm cười nói:

– Được rồi! Ta biết rồi a!

A Châu thấy Vũ Thiên còn có sức chọc ghẹo mình cũng an tâm không ít, nàng gật đầu cười tươi rói nói:

– Vậy tiểu thư nghỉ ngơi chút đi, A Châu xuống nhà bếp nấu chút cháo cho người.

Nói xong A Châu xoay người bước ra khỏi phòng, Vũ Thiên dõi theo đến lúc A Châu khép cửa phòng rồi mới kiểm tra thân thể của mình. Tay và vai bầm tím, trên đầu bị thương, chảy máu cũng khá nhiều. Hiện tại đã được băng bó, nhưng máu vẫn thấm ra ngoài, Vũ Thiên đưa tay sờ đầu cảm nhận được cơn đau truyền đến. Cơ thể yếu kém không có sức chống đỡ nên chủ nhân thân thể này mới không chịu nổi mà mất mạng. Tuy nói với A Châu là hai ba ngày sẽ khỏi, nhưng ở đây là dị giới lại không được chữa trị e là ba tháng cũng không thể khỏi. Bây giờ ăn còn không đủ no, lấy tiền đâu mà mua thuốc. Thân thể này chắc chắn sẽ chịu không nổi. Nàng thở dài một hơi, thầm nói:

– Không lẽ nàng lại chết một lần nữa? Mới xuyên a~~

Ánh mắt nàng nhìn xuống, bất giác phát hiện trên cổ tay trái mình có hình xăm ngôi sao tám cánh. Trong trí nhớ thân thể này không hề thấy xuất hiện, không lẽ…xuất hiện lúc nàng xuyên qua sao?

– Cổ đại cũng có xăm hình a~

Vũ Thiên nhìn chằm chằm vết xăm bí ẩn này, ban đầu nhìn sơ qua không cảm thấy gì. Nhưng càng nhìn càng cảm thấy kì lạ. Nàng nhíu mày, sau đó đưa tay lên sờ thử, vừa ngón tay của nàng. Nàng ấn mạnh một cái.

Không gian bổng nhiên thay đổi, dưới sự kinh ngạc của Vũ Thiên căn phòng đơn sơ trống trãi trước mắt đã không còn nữa, thay vào đó là một quang cảnh huyền ảo đẹp mắt. Bãi cỏ xanh tươi rộng lớn, còn có cả một thác nước cao đang đổ xuống một cái hồ nhỏ. Những tảng đá to nhỏ được sắp xếp xung quanh thành hồ một cách đều đặn kì lạ. Mặt nước hồ óng ả tỏa nhiệt tạo ra ánh sáng huyền ảo, khiến cho khung cảnh trước mắt trở nên xinh đẹp như bước vô một nơi ở của thần tiên.

Đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện ngoài thác nước và bãi cỏ rộng lớn thì không hề có cây cối, hay một ai khác ngoài nàng.

– Đây là đâu?- Nàng tự hỏi, nhưng cũng chẳng có ai cho nàng câu trả lời.

Vũ Thiên chậm chạp khó nhọc bước lại gần nhìn hồ nước đang tỏa ra hơi ấm, nàng thả tay xuống cảm thán:

– Là suối nước nóng a~. Thật tốt để dưỡng nhan.

Bụng Vũ Thiên kêu “ọt…ọt”, nàng đưa tay xoa bụng. Thật đói. Lại nhớ A Châu đang xuống bếp nấu cháo cho nàng, nhưng làm cách nào để ra ngoài? Nàng nhìn xung quanh ở đây chỉ có cỏ và cỏ. Làm cách nào để ra ngoài đây? Bụng lại kêu liên tục, thật đói a~

Ở đây chỉ có cỏ và nước, nàng không phải là trâu, không thể ăn cỏ, đành phải uống nước cho đỡ đói.

Vũ Thiên đưa tay hứng một miếng nước đưa lên miệng uống. Nước vào cổ họng khiến tinh thần nàng phấn chấn lạ thường, cơn đau trên đầu không còn đau như lúc trước nữa. Ánh mắt kinh ngạc, miệng không tự chủ được thốt lên:

– Đây là thứ nước gì? Thật thần kỳ..khiến cho vết thương trong cơ thể bổng nhiên bớt đau.

Từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng. Nàng liền nghĩ.

” Nếu là uống cơn đau đớn liền giảm, vậy ngâm mình dưới này thì sao?”

Nghĩ vậy nàng liền thoát y, thân thể ốm yếu nhợt nhạt, vết bầm tím loang lỗ khắp người. Vũ Thiên bước chân xuống hồ, cảm nhận được độ ấm trong nước truyền đến, nàng từ từ tiến đến ngâm mình trong dòng nước ấm áp, khiến nàng cảm thấy thư thái, đúng là cơn đau đã giảm xuống đáng kể. Những vết bầm cũng dần phai nhạt. Một luồng khí từ chân chạy lên khắp cơ thể nàng, khiến nàng từ thoải mái trở nên đau đớn hơn. Cơn đau càng ngày càng tăng, nàng muốn đứng lên thoát khỏi chổ này, nhưng chân nàng không nhúc nhích được hệt như đang bị ai đó ghì chặt.

Vũ Thiên cảm thấy xương cốt giống như đang gãy vụn, mạch máu như muốn nổ tung. Đau đến mức không thể kêu thành tiếng, lục phủ ngũ tạng sôi trào. Làn da đỏ thẫm như máu, nàng có cảm giác mình đau như muốn chết đi, đau đớn kéo dài không biết bao lâu cho đến lúc nàng ngất đi tỉnh lại.

Nàng mở mắt ra cảm thấy thân thể không còn đau đớn, tinh thần sảng khoái. Nàng đứng dậy bước ra khỏi hồ, không biết nàng ngâm nước trong bao lâu mà da không hề nhăn còn trở nên sáng bóng. Nàng dơ tay sờ lên vết thương ở trên đầu: “Biến mất”, kinh ngạc nghĩ:

” Đâu rồi? Không lẽ…Lành rồi?”

Làn da trước kia nhợt nhạt thiếu sức sống, nay trở nên hồng hào trắng sáng. Nhận ra sự thay đổi khác lạ của mình nàng trở nên vui vẻ.

Mặc đồ vào lại quan sát xung quanh một chút, cũng chẳng xuất hiện thêm cái gì, ngoài cái thác nước bí ẩn này. Vũ Thiên lại thấy đau đầu, thở dài:

– Mình như thế nào thoát ra khỏi đây?

Nhìn xuống hình xăm kì lạ, không lẽ lại nhấn? Ngón tay nàng đưa lên nhấn một cái không cảm thấy có gì thay đổi, nàng lại nhấn hai cái vẫn vậy. Ba cái vẫn thế.

….

…..

Nàng bấm tới một trăm cái mới buông tha chính mình hành động. Thật mỏi a! Trong lòng bực bội, nàng đưa hai tay lên cào đầu tức giận hét lên:

– Ta muốn ra ngoài!

Quang cảnh xung quanh biến đổi, nàng quay lại căn phòng đơn sơ lúc nãy.

Nàng nghĩ mình đã đi rất lâu, nhưng thời gian ở đây vẫn như lúc nàng rời đi. Theo nàng được biết đây chắc hẳn là một cái không gian riêng của nàng. Công dụng của nó, nàng vẫn chưa nắm được hết. Nàng chỉ biết cái hồ đó có công dụng trị thương. Thật tốt. Có nó giúp ích cho nàng rất nhiều việc, cũng là nơi an toàn để trốn và bảo hộ tánh mạng.

Cảm nhận được chút thay đổi của cơ thể, dưới đan điền có một luồng khí nhỏ xoay tròn, bên cạnh đó nguyên lực năng lượng là đi từ thiện trung huyệt, năng lượng nguồn gốc đến từ trái tim, mà không phải đan điền, theo trái tim chậm rãi phóng xuất ra năng lượng, tiến vào trong đan điền, luồng khí có một vật thể giống hình giọt nước, nhưng xung quanh nó lại tỏa ra nguồn lực rất dồi dào,nguồn lực này truyền lên trên đầu nàng. Tại trên đỉnh đầu, nàng cảm nhận được có một dạng khí vô hình tràn ra. Sau đó nàng cảm nhận được dao động ở bên ngoài trong vòng bán kính 30 mét. Từ không có nguyên lực nay nàng đã lên được hoàng sư cấp ba và hoàng giả cấp ba. Nguyên lực và khí lực nàng đều có thể tu luyện được. Nghĩ vậy, nàng liền vui vẻ, từ không cảm nhận được gì, thì giờ đây nàng đã không còn là phế nhân. Nàng còn đang suy nghĩ chợt nghe tiếng bước chân vọng lại…là A Châu.

A Châu đẩy cửa bước vô, vô tư nở nụ cười, tay cầm chén cháo nóng hổi nhanh chóng lại gần nàng.

– Tiểu thư! Người chờ lâu không? A Châu nấu xong là mang đến cho người liền.

Vũ Thiên mỉm cười, tiếp lấy chén cháo từ A Châu. Nàng nói:

– Chúng ta cùng ăn..

A Châu lắc đầu ngoày ngoạy nói :

– A Châu chút nữa sẽ xuống bếp ăn. Tiểu thư người ăn trước đi.

Vũ Thiên cau mày, tỏ vẻ không vui. Nàng sao lại không biết A Châu thường hay nhịn đói để nhường đồ ăn cho nàng.

– Nếu A Châu không ăn ta cũng không ăn. – Giọng nói nàng kiên quyết.

A Châu khó xữ, nhìn tiểu thư mình với ánh mắt cảm động. Không còn câu nói nào nữa, hai người ăn ta một thìa,ngươi một thìa. Dù chỉ một chén cháo trắng không có gì, nhưng rất ngon. Ăn xong Vũ Thiên bảo A Châu đóng cửa lại có việc riêng muốn cùng nàng thương lượng. A Châu cảm thấy kì lạ, khi nào thì tiểu thư trở nên thần bí như vậy rồi? Tuy trong lòng có ý nghĩ nhưng vẫn không trái lời. Đóng cửa xong A Châu đến bên cạnh Vũ Thiên, ánh mắt tò mò.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN