[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư
Chương 3: Di Vật Mẫu Thân
– A Châu! Còn nhớ trước kia bà bà có để lại cho ta một cái hộp gỗ nhỏ giống như đồ chơi không?
A Châu suy nghĩ, sau đó gật đầu:
– Đúng nha! Nãi nãi có nói đó là đồ của phu nhân[ý nói mẹ của Vũ Thiên] để cho tiểu thư. Nãi Nãi còn nói khi nào tiểu thư tu luyện được khí lực hay nguyên lực thì dặn tiểu thư mở hộp đó ra.
Nói đến đây A Châu ánh mắt trở nên kinh ngạc nhìn Vũ thiên.Câu nói trở nên lộn xộn..
– Đầu..đầu…tiểu..tiểu..thư..
– Đầu?
Nàng vô thức đưa tay lên sực nhớ sau đó mỉm cười nói:
– Đoán đi!
A Châu đảo tròng mắt, sau đó lại lắp bắp nói:
– Tiểu..tiểu..thư! Không…không..lẽ…người…
– Trước mang nó ra đi đã.
A Châu lại góc phòng có một cái hòm gỗ cũ kỉ. Nàng mở ra lấy một vật nhỏ sau đó đi lại chổ Vũ Thiên. Vũ Thiên tiếp nhận hộp gỗ nhỏ quan sát nó xung quanh một hồi, rồi lại lắc lắc cái hộp. Bên trong phát ra tiếng kêu “leng keng”. A Châu nhìn một loạt hành động của Vũ Thiên không chớp mắt, lòng hiếu kì tràn ngập. Rất muốn hỏi tiểu thư nhà nàng đang cái làm gì? Nữa muốn nói rồi lại thôi.
Vũ Thiên thử thôi động nguyên lực trong cơ thể tràn qua cái hộp. Một luồng ánh sáng nhàn nhạt bao xung quanh hộp gỗ, nhưng lại không có bất kỳ điều kì lạ gì xảy ra. A Châu cảm thấy kinh ngạc tiểu thư nhà nàng tu luyện được khi nào? Sao nàng không biết nhỉ? A Châu cũng là một tu luyện giả nhưng chỉ là một chiến sĩ ,cấp độ rất thấp chỉ là hoàng giả cấp hai thôi. Từ nhỏ tuy bị đánh đập, nhưng thân thể cũng khỏe hơn người bình thường một chút. A Châu nhịn không được tò mò đôi mắt tròn xoe , giọng nói kinh ngạc:
– Tiểu thư! Người tu luyện được sao? Người không phải lúc trước cả khí lực và nguyên lực không có sao?
Vũ Thiên gật đầu, mỉm cười nói:
– Ừ! Mới đây thôi. Ta cũng mới phát hiện ra.
Vũ Thiên không nói cho A Châu biết về không gian kì lạ của nàng, không phải vì không tin A Châu. Vì hiện nay nàng vẫn chưa có năng lực tự bảo vệ mình, huống hồ là A Châu. Năng lực kì lạ này nàng vẫn chưa biết được hết công dụng, chẳng may bị người biết được vậy thì liền xong rồi. Nàng cũng biết được câu ” thất phu vô tội ,hoài bích có tội ” . Khi mình vẫn chưa có năng lực gì tốt nhất không nên hiển lộ ra, để tránh gây phiền phức cho mình hay người bên cạnh mình.
Vũ Thiên nhíu mày tỏ vẻ không cam lòng vì mình không phát hiện được gì từ hộp gỗ nhỏ.
– Kì lạ sao vẫn không có phản ứng gì nhỉ? Không lẽ mẫu thân cho ta một hộp gỗ bình thường thôi sao?
A Châu thật vui mừng ” Tiểu thư tu luyện được. Vậy là tiểu thư không phải là phế nhân.” Nàng thấy Vũ Thiên vẫn chăm chú vào hộp gỗ , bổng dưng suy nghĩ điều gì rồi gấp gáp nói:
– Tiểu thư! Nãi nãi có nói qua, tiểu thư quên rồi sao? Tiểu thư phải nhỏ giọt máu lên hộp gỗ mới được.
Vũ Thiên nghe vậy liền cắn ngón tay, một giọt máu chảy ra từ ngón tay nàng nhỏ lên hộp gỗ. Ánh sáng màu xanh nhạt tràn ra, Vũ Thiên và A Châu mừng rỡ. Nhưng ngay sau khi ánh sáng xanh nhạt tắt , cái hộp vẫn không có điều gì bất thường. Thấy vậy Vũ Thiên tràn ra nguyên lực của mình bao quanh hộp. Một tiếng động nhỏ xảy ra ” Tách” . Những mãnh gỗ nhỏ vỡ, tiếp theo đó phía bên trong hộp xuất hiện một cái nhẫn đen thui bên trên không có hoa văn gì cả. Ngoài chiếc nhẫn ra còn một bức thư và nửa miếng ngọc bội. Lấy tờ giấy ra, Vũ Thiên nhìn vào nội dung trong thư. A Châu im lặng nhìn nàng. Vũ Thiên cầm lá thư lên.
Cái này, chắc chắn là mẫu thân của khối thân thể này để lại cho nàng.
“Vũ Thiên!
Đứa con gái đáng thương của ta. Khi con đọc được bức thư này chắc là con đã là tu luyện giả. Lúc này đây ta cũng không biết con trưởng thành như thế nào. Ta không xứng để con kêu hai tiếng mẫu thân, không thể ở bên cạnh chăm sóc con, chắc chắn con chịu nhiều uất ức lắm.
Ta tên là Dạ Nguyệt, chắc con không biết tên của ta? Ta rất nhớ con, cũng không biết phải xa con bao lâu. Khi con đọc bức thư , ta hiện tại đang ở đâu ta cũng không thể biết được. Ta gánh vác trọng trách vực dậy gia tộc, nhưng lại để cho mọi người thất vọng. Con đừng oán trách mọi người trong tộc, họ vì ta mà mất đi bao nhiêu người thân. Là ta có lỗi với họ, ta biết con sẽ có cuộc sống không tốt. Nhưng họ sẽ không làm hại tánh mạng của con. Ta thỏa hiệp với họ điều kiện chăm sóc con đến trưởng thành. Nếu là tu luyện giả thì họ sẽ cố gắng bồi dưỡng con, còn không phải thì…sẽ gả con cho một gia đình tốt, để con có được cuộc sống an ổn. Ta biết mình thật vô trách nhiệm với con, nhưng ta không thể mang con theo được. Lần này ta đi tới một nơi vô cùng nguy hiểm, thậm chí có khả năng mất mạng. Vì vậy ta đành để con lại gia tộc. Ta không có gì cho con, những gì có giá trị đã đưa hết cho gia tộc, chỉ còn lại trữ vật giới chỉ có thể giúp con phần nào thôi.
Con rất muốn biết phụ thân con là ai phải không ? Phụ thân của con tên là Vũ Thiếu Lân. Con họ Vũ tên chỉ một chữ Thiên. Nhưng vì muốn che giấu danh tính phụ thân con nên mẫu thân để con mang họ mình. Ta cũng không thể nói gì nhiều về phụ thân con được, biết nhiều quá đối với con rất nguy hiểm. Khi nào con đủ năng lực hãy đi tìm hiểu.
Ta sẽ đi tới một nơi gọi là Vô Tận Hải. Vì tìm kiếm một món đồ để cứu phụ thân con. Nơi đó cực kì nguy hiểm ta không thể không đi. Nếu ta cứu được phụ thân con sẽ quay về tìm con. Còn ngược lại con hãy cố gắng tu luyện nếu ta…thật sự không về con hãy cầm theo nữa mảnh ngọc bội đi đến Trung Châu tìm Vũ gia.”
Đọc xong Vũ Thiên cảm thấy trong lòng mình nút thắt càng ngày càng nhiều. Có rất nhiều điều nàng cần phải tìm hiểu. Chẳng hạn như phụ thân là ai? Mẫu thân năm đó, rồi sự kiện năm đó của gia tộc là gì? Mẫu thân mạo hiểm đi vào Vô Tận Hải để cứu phụ thân vì cái gì? Phụ thân bị gì sao? Có quá nhiều điều không hiểu. Mà muốn tìm hiểu việc duy nhất nàng cần làm là phải mạnh mẽ. Chỉ có sức mạnh nàng mới có thể giải đáp được những vấn đề này.
Vũ Thiên xếp gọn lá thư rồi đặt nó qua một bên. A Châu không nhịn được hỏi :
– Tiểu thư! Có phải là thư của phu nhân không?
Vũ Thiên im lặng không nói. A châu thấy Vũ Thiên không nói gì, nàng đành im lặng.
Vũ Thiên cầm lấy giới chỉ lên, đeo vào ngón tay, dò xét tinh thần lực mình vào trong không gian của nó. Không gian rộng lớn, nhưng cũng không có nhiều đồ vật lắm. Ngoài một đống tiền tệ, còn có mấy chục bình dược phẩm lớn nhỏ khác nhau. Vài quyển trục, một thanh đoản đao, một cây trượng ma pháp, một vài vũ khí khác… Thanh đao nhỏ rất thích hợp để nàng sử dụng. Đúng như mẫu thân nói nàng cũng không để lại gì nhiều cho mình , nàng đoán chắc mẫu thân sẽ nghĩ gia tộc sẽ chăm lo mình. Nhưng có ai ngờ… Nhíu nhíu mày nàng quay sang hỏi A Châu.
– A Châu! Tiền tệ được tính như thế nào?
Đừng lạ khi Vũ Thiên không biết đơn vị tiền tệ nha. Vì từ nhỏ đến năm tuổi nàng được bà bà chăm sóc, tiền hằng tháng bà bà giúp nàng lãnh. Từ cái ăn cái mặc đều lo cho nàng. Đến khi mất thì A Châu tiếp nhận thay bà bà chăm sóc nàng. *[Ba mẹ của A Châu vì đợt thú triều năm năm trước đã mất mạng, nên gia đình A Châu chỉ có nàng và bà bà,sau bà bà nàng mất. A Châu và Vũ Thiên nương tựa lẫn nhau.] Vũ Thiên còn không biết mỗi tháng mình lãnh được bao nhiêu nữa, huống gì giá trị tiền bạc. Sau bà bà mất thì có biểu tỷ giúp đỡ nàng, nên vẫn không đến mức thiếu thốn. Mấy tháng qua biểu tỷ nàng đi rồi, cuộc sống nàng mới trở nên khó khăn như vậy. Ai kêu nàng là phế nhân? Tiền chu cấp cho nàng không đáng là bao nhưng trong mắt những đứa trẻ kia ” là nàng không xứng “.
A Châu thấy nàng hỏi, cũng không nghĩ gì liền nói:
– Một tinh tệ = một vạn tử tệ, một tử tệ = một ngàn kim tệ , một kim tệ = một ngàn ngân tệ, một ngân tệ = một ngàn đồng tệ.
Vũ Thiên gật đầu sau đó xuất ra hai tiền tệ khác nhau ở trong nạp giới ra cho A Châu xem, rồi nói:
– A Châu ngươi xem! Mẫu thân có lưu cho ta một ít hai loại tiền tệ này.
A Châu giật mình sau đó thốt lên nói:
– Đây là kim tệ và ngân tệ.
Vũ Thiên ngẫm nghĩ tính toán :” Không tồi. Tuy mẫu thân bảo để lại một ít nhưng trong nạp giới có 1 vạn ngân tệ và 5 ngàn kim tệ cũng để mình không chết đói rồi .” A Châu hết hồn như không thể tin vào mắt mình, từ lúc bà bà mất nàng được giao trọng trách chăm sóc tiểu thư, tiền hàng tháng của tiểu thư chỉ có 50 đồng ngân tệ thôi. Lúc nào cũng bị cướp đi, chỉ còn một ít, nàng phải vất vả lắm mới dè xén tiêu xài mới đủ trong ăn uống. Thế mà lúc này đây nàng thấy tiểu thư xuất ra cả kim tệ. Nàng mừng muốn điên rồi, mà lại thấy tiểu thư rất bình thường nha. A Châu mừng suýt phát khóc.
– Tiểu thư! Thật vui quá sau này không phải lo việc ăn uống rồi.
Vũ Thiên nghe vậy phì cười, ngẫm lại cũng tội cho A Châu vì nàng mà phải chăm sóc mình từng bữa ăn, nhưng lại không lo cho mình. Nàng nhìn A Châu quần áo bốn năm chổ chắp vá. Lại nhìn quần áo của mình tuy thô sơ cũ sờn, nhưng vẫn còn lành lặn hơn của A Châu. Xuất ra 100 đồng ngân tệ đưa cho A Châu, nàng nói:
– A Châu! Ra ngoài mua một số quần áo cùng một ít thức ăn đi.
A Châu cầm lấy 100 đồng ngân tệ tay run rẫy, bình thường có mấy đồng ngân tệ thôi. Nay lại cầm đến 100 đồng tiểu thư kích thích trái tim bé nhỏ của nàng quá rồi. A Châu gật đầu như gà mổ thóc, rồi suy nghĩ “Đồ của tiểu thư cũ quá rồi, phải mua mới. Phải mua thức ăn ngon tẩm bổ người.” Vũ Thiên như nhìn ra suy nghĩ của nàng liền nói:
– Phải mua đồ cho mình nữa, đừng chỉ nghĩ cho ta.
A Châu chột dạ lè lưỡi, không ngờ tiểu thư nhà nàng đoán ra được suy nghĩ của nàng. Kinh ngạc phát hiện kể từ lúc tiểu thư tỉnh lại cho đến giờ, nàng thấy tiểu thư trở nên..điềm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo,không u uất như trước. Giống như một người trưởng thành vậy, nhưng mà..tiểu thư nhà nàng mới có tám tuổi a. Nàng hiện tại mười ba tuổi, hơn tiểu thư năm tuổi nhưng cũng không như tiểu thư nha. Vũ Thiên cảm nhận được ánh mắt của nàng khác lạ. Nàng vỗ vỗ tay A Châu nói:
– Đừng suy nghĩ nhiều. Con người phải thay đổi. Ta trước kia quá yếu đuối dễ để người khác ức hiếp. Nhưng bây giờ sẽ không như vậy.
A Châu gật đầu cũng không suy nghĩ lung tung nữa, tiểu thư có thay đổi thế nào cũng là tiểu thư nhà mình. Chỉ cần mình trung tâm theo tiểu thư là được. A Châu đứng dậy nói vài câu với Vũ Thiên rồi ra ngoài, còn phải đi mua quần áo, thức ăn và đồ sinh hoạt. Nghĩ đến những món đồ cần mua tâm trạng nàng vui vẻ , tối nay sẽ nấu những món ngon cho tiểu thư ăn bồi bổ thân thể.
A Châu đi rồi, Vũ Thiên cũng không ngồi ngốc ở trong phòng. Nàng vô lại không gian. Lúc nãy nàng tắm trong hồ linh tuyền, liền đả thông kinh mạch lại còn tăng lên hoàng giai cấp ba. Nếu như nàng lại tiếp tục thì sẽ lên được tới cấp độ nào? Thật mong chờ.
Nghĩ xong nàng thoát y, bước xuống ao tuyền liền ngâm trong đó.
Nàng ở trong đây ba ngày, mỗi khi nàng đói nàng liền uống nước trên thác rất nhanh sẽ không cảm thấy gì nữa. Cách đây ba canh giờ Vũ Thiên kiểm tra khí tức của mình thì thấy nàng đã tăng lên cấp sáu, đến lúc này lại không thấy tăng lên nữa.
Có phải ôn tuyền đã tới mức giới hạn? Nàng lên bờ và thoát ra ngoài. Ở ba ngày trong đó chỉ bằng một canh giờ ở ngoài này. Vậy tức là một tháng trong đó bằng một ngày bên ngoài này. Thấy trời vẫn còn sớm, A Châu lại chưa về. Vũ Thiên đi ra bên ngoài, nàng cũng muốn quan sát xung quanh khu trạch viện này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!