[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư - Chương 4: Tu Luyện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư


Chương 4: Tu Luyện


Ngoài căn nhà Vũ Thiên và A Châu sinh sống ra, cũng không có biệt viện nào ở gần. Trước đây chỗ nàng ở là một thành thị bị thú triều tấn công bỏ hoang cả trăm năm, sau đó ở quốc gia nàng chục năm trước xuất hiện nhiều cường giả, trấn áp được thú triều. Nên tòa thành này được mọi người di cư vô ở, có thành chủ tọa trấn và người của ba đại gia tộc người dân sinh sống cũng an tâm. Phía sau căn nhà của nàng là một ngọn núi. Ngọn núi này là một phần sở hữu của gia tộc nàng, thường được dùng để khai thác gỗ, nơi đây đã được dọn dẹp ma thú, là một nơi vô hại. Chỉ có những động vật nhỏ sinh sống. Gia tộc nàng cũng là một trong những ba gia tộc đứng đầu Thành. Vũ Thiên nhìn lên ngọn núi suy nghĩ.

” Nếu chưa biết cách vận dụng nguyên lực hay khí lực. Ta trước tiên rèn luyện thể lực trước vậy. “

Trên thực tế, khoa học đã chứng minh, phương thức huấn luyện nâng cao thể chất là chạy bộ, có thể nói nó thuận tiện cho mọi người đạt tới cảnh giới rất cao. Thậm chí đạt đến cảnh giới người siêu việt thể lực cực hạn, mà không cần thông qua chính quy huấn luyện khó đạt tới điểm này.

Vũ Thiên bắt đầu đi bộ bằng cách leo núi, mới đầu leo nàng giữ sức đi từ từ vì không đo được khoảng cách xa gần so với khả năng chịu đựng của mình, thì rất có thể nhanh bị đuối sức sớm. Đi được hai canh giờ nàng mới leo được chỉ một phần ba quảng đường. Lau mồ hôi trên trán nàng tiếp tục leo lên. Càng lên càng cao càng đuối sức, đi được nửa ngọn núi nàng thấy sắc trời không còn sớm, mặt trời có dấu hiệu khuất bóng. Thầm nghĩ: ” Nên xuống núi, nếu không A Châu không thấy mình lại tìm mình khắp nơi.”

Lúc lên núi thì Vũ Thiên phải dùng sức, khi xuống núi nàng cảm thấy dễ hơn nhiều, chỉ mất có ba giờ là xuống. Khi xuống chân nàng run run, do cơ thể chưa quen với việc vận động. Quần áo nàng do bị vướng nhiều cành cây nên vài chổ đã rách, hài của nàng không chịu nỗi cũng bị mòn đi nhiều. Nàng nhìn bộ dạng chật vật của mình thở dài:

– Phải nhờ A Châu mua mấy bộ đồ chiến sĩ và giầy mặc có vẽ thoải mái. Đồ nữ tử quá vướng víu.

Vũ Thiên bước vào căn phòng. Thấy A Châu có vẻ như chưa lại đây, nàng lại lấy một bộ đồ được gấp gọn trên giường. Sau đó ý nghĩ muốn vào bên trong không gian, cảnh vật trước mắt lại thay đổi. Nàng trở lại không gian của mình, cởi ra quần áo sau đó bước vô hồ nước.

Sự mệt mỏi lúc nãy đã biến mất thay vào đó loại phấn chấn tinh thần, cơ thể như được nạp đầy áp năng lượng khiến nàng run rẫy. Đưa tay hứng nước từ trên thác chảy xuống , Vũ Thiên uống một ngụm. Cổ họng khát khô lúc nãy bây giờ làm cho nàng cảm thấy sảng khoái, đầu óc linh mẫn.

Thân thể như được trui rèn, có thể Vũ Thiên không để ý sự khác của mình, thân hình của nàng trở nên cao hơn một chút, khuôn mặt cũng trở nên tinh tế, sắc xảo. Tắm xong Vũ Thiên không quên hứng một phần nước vào một cái lọ trống không mà nàng lấy ra ở trong nhẫn không gian.

Thu xếp xong nàng lại ra ngoài chờ A Châu về. A Châu khuôn mặt rạng rỡ, bước vô phòng nhìn nàng cười nói:

– A..Tiểu thư! Người thử đoán xem A Châu nay nấu món gì. Hôm nay A Châu nấu thật nhiều món ngon cho người.

Vũ Thiên mỉm cười, lắc lắc đầu nhỏ nói:

– Không biết! A Châu nấu gì ta cũng sẽ ăn. Hôm nay rất đói, sẽ ăn hết một con bò.

Giọng nói trẻ con pha lẫn chút tinh nghịch của nàng khiến A Châu thích thú, cười to :

– Được..được. Để A Châu tắm rửa xong rồi dọn thức ăn lên cùng ăn với người.

Vũ Thiên mỉm cười gật đầu sau đó, từ nhẫn không gian lấy ra cái lọ đưa cho A Châu nói:

– Uống cái này rồi đi tắm.

A Châu tiếp nhận cái lọ, thắc mắc nhìn nàng. Vũ Thiên không giải thích gì nhiều chỉ nói cái này là của mẫu thân, giúp ích cải tạo cơ thể. Là thứ tốt, nàng cũng không muốn để A Châu không có khả năng bảo vệ mình. A Châu lắc đầu ngoày ngoạy không muốn nhận thứ quý giá như vậy, là của đại tiểu thư để lại cho tiểu thư nàng không thể lấy. Vũ Thiên tốn một phen công phu mới để A Châu tiếp nhận cái lọ.

– A Châu cũng phải mạnh để bảo vệ ta nha! Hơn nữa sau này ta cũng sẽ không thể ở mãi chổ này, phải ra ngoài lịch lãm rất nguy hiểm. A Châu không trở nên mạnh thì sao có thể đi theo ta?

A Châu thầm nghĩ :” Đúng vậy nha. Mình phải bảo vệ tiểu thư. Sau này phải ra ngoài, không thể để tiểu thư bị vướng tay vướng chân được.”

A Châu vui vẻ gật đầu sau khi bị Vũ Thiên đả thông tư tưởng, liền chạy đi. Khi A Châu trở lại gương mặt trở nên sáng láng, thần thái khác trước rất nhiều. Khuôn mặt tái nhợt trước đó đã trở nên hồng nhuận. A Châu mừng đến kích động nắm lấy tay Vũ Thiên nói:

– Tiểu..tiểu thư! A..A..Châu thăng cấp a. Thăng được hai cấp hoàng giả cấp bốn. Ôi chao.

Vũ Thiên mỉm cười chúc mừng, sau đó hai người cùng nhau ăn tối rất vui vẻ. Hai đứa trẻ nương tựa nhau mà sống, tuy chỉ có hai người ăn cơm với nhau nhưng cảm giác rất ấm áp. Tối đến Vũ Thiên không ngủ. Nàng biết không có phế nhân, chỉ có sự nỗ lực không ngừng mới đạt được thành quả. Trước đây nàng từng là một sát thủ, nàng biết sự khắc nghiệt khi huấn luyện là như thế nào. Hiện tại nếu nàng không cố gắng chỉ mặc cho người khác ức hiếp mình thôi. Nàng khoanh chân nhắm mắt tu luyện nguyên lực, cảm nhận được nguồn khí lực dồi dào xoay tròn trong đan điền. Nàng dò xét vật thể hình giọt nước kế bên tỏa ra nguồn lực rất mạnh, được truyền thẳng lên đầu nàng tinh thần lực đột nhiên tràn ra một cách nhanh chóng. Tỏa ra tinh thần lực đến cực hạn, nàng cảm thấy cơ thể hơi suy yếu, có thể là vì nàng vận dụng chưa quen. Năng lượng nguyên lực trong cơ thể nàng cạn khô, bước xuống lấy một cái cốc trên bàn. Nàng định sẽ bước vô không gian uống nước, nhưng nàng nghĩ.

” Có thể làm cho nước ở trong không gian ra bên ngoài được không nhỉ?”.

Nàng cầm cái cốc vận dụng ý nghĩ, không chờ nàng ngạc nhiên, nước từ cổ tay nàng đã rót đầy chiếc cốc. Nàng vui mừng khi phát hiện ra công năng khác của không gian này. Nàng thầm nhủ:

– ” Thật tiện lợi.”

Uống nước xong nguồn nguyên lực cạn khô đã được bổ sung đầy ắp lại. Mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần của nàng không hề mệt chút nào. Ngược lại còn rất tỉnh táo vô cùng.

Hôm nay nàng dặn A Châu mua cho nàng vài bộ chiến sĩ của nam giới, mặc vào cho thoải mái. Cũng nói với A Châu nàng lên núi rèn luyện thể lực, chiều tối nàng sẽ về. A Châu gật đầu, thu xếp xong ra ngoài mua đồ cho nàng.

Hôm nay nàng tiếp tục leo lên núi, khác với ngày hôm qua, nàng cũng mất hai canh giờ nhưng đã leo được lên nữa ngọn núi, tiếp tục leo thêm một quãng thì nàng xuống núi. Trong lúc đi xuống núi thì Vũ Thiên ngửi thấy được một mùi thơm, không biết vì sao từ khi nàng sữ dụng nước trong không gian riêng, thì các giác quan của nàng trở nên đặc biệt nhạy bén, tốt hơn so với người thường. Đi lần theo mùi thơm, nàng phát hiện ra một cây thảo dược thân cây màu xanh lục, nhưng lá lại là màu trắng mọc gần ở một cái khe trong tảng đá lớn. Phát hiện này đối với nàng thật bất ngờ, nếu nàng đoán không lầm, cây thảo dược này chắc không tầm thường tuy không biết nó là gì, nhưng nàng hái nó về trước rồi có thể dò hỏi sau.

Vũ Thiên vui vẻ trèo lên trên tảng đá, nàng cẩn thẩn trượt xuống giữa hai khe đá, lấy đoản đao từ trong nhẫn trữ vật ra nàng ngồi xuống tính nhổ cây thảo dược ra thì một tiếng kêu : ” Xì…xì.xì..” phát ra từ ở trong góc tảng đá. Vũ Thiên giật mình đứng lên thủ tư thế, tay cầm đoản đao đưa mắt cảnh giác, hướng về phía phát ra tiếng kêu.

Ngay sau đó một thân hình đen thui, bò ra. Đó là một hắc xà với độ dài ba mét, không lớn lắm. Trên đỉnh đầu của nó có một hình tam giác, đôi mắt màu xanh lục.

Vũ Thiên âm thầm tính toán:” Rắn bộ phận điểm yếu là đầu, nhưng nguy hiểm nhất cũng là đầu, chỉ cần mình linh hoạt cơ hội thắng cũng không khó. Quan trọng tránh né răng nó, không xác định được loại này có độc hay không độc. Đa số các loài rắn đều có độc. Tận lực tránh nó là được. Thân thể trẻ con này không biết sẽ linh hoạt như thế nào, coi như đây là rèn luyện vậy.”

Vũ Thiên lúc làm sát thủ, trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm, nàng đã trui rèn được cảm giác ” không sợ trời đất” của mình đến mức lô hỏa thuần thanh. Đối mặt với cái chết còn không lo ngại, huống hồ bây giờ chỉ là một con rắn, cũng không làm khó được nàng. Năm xưa khi bị huấn luyện nàng và các sát thủ khác bị thả vào lồng của một con sư tử bị bỏ đói ba ngày, nàng cũng vượt qua được.

Hắc xà ngẩng cao đầu lắc trái rồi chuyển động chậm dần sang bên phải quan sát nàng. Vũ Thiên vẫn trong tư thế cầm chắc đoản đao, không nhúc nhích. Mắt vẫn chằm chằm nhìn nó, hắc xà đột nhiên bổ nhào về phía Vũ Thiên, tay nhân linh hoạt nàng nhảy sang một bên né tránh. Hắc xà tức tối rung đuôi liên tục phát ra tiếng kêu :” khè..khè..” Lại một lần nữa nhảy về phía nàng ,Vũ Thiên vẫn không lơ là lộn nhào một vòng sang bên trái. Nàng thấy được thể lực nàng đang xuống, lúc đi lên núi đã tiêu hao nàng không ít thể lực, trốn tránh năm sáu lần tấn công của hắc xà nàng phát hiện ra thể lực nàng đang có dấu hiệu xuống dốc. Hắc xà tuy không lớn nhưng tốc độ duy chuyển lại nhanh, nàng phải tìm được cơ hội tấn công nó.

Lúc này Vũ Thiên hơi thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hắc xà. Nãy giờ qua năm sáu lần bị hắc xà tấn công, nàng đã nắm bắt được tốc độc của nó, nàng để ý mỗi khi đuôi nó rung lên cũng là lúc nó tấn công nàng. Chờ cho nó tấn công lần nữa, cũng là lúc nàng tấn công. Phải ra tay thật nhanh, thật chuẩn xác. Đúng như Vũ Thiên nghĩ đuôi hắc xà rung lên, nó bổ nhào về phía nàng. Vũ Thiên tay cầm đoản đao nhanh như chớp vung lên, cắt ngang qua đầu hắc xà. ” Bộp..” Một cái đầu vẫn còn lắc lắc kêu :” khè khè..” rơi xuống. Nàng đưa tay xoay đoản đao đâm xuống đỉnh đầu nó. Đầu Hắc xà nằm im bất động máu tuôn ra từ thân và đầu nó. Vũ Thiên ngồi xuống đất dựa người vào tảng đá thở hổn hển, cơ thể vẫn chưa tốt, cần phải rèn luyện thêm. Đối với nàng hôm nay chỉ là một bài huấn luyện nho nhỏ cho thân thể này. Dù cho thân thể này không được như kiếp trước của nàng, không sao nàng có thời gian rèn luyện, huống hồ nàng chỉ mới có tám tuổi thôi a.

Quan sát xung quanh nàng chỉ thấy, chỉ có một gốc thảo dược ở giữa và trước mặt nàng là xác không đầu của hắc xà. Nhưng cẩn thận để ý nàng nhận thấy có một luồng khí lạnh phát ra từ sâu dưới lòng đất, hướng phát ra là từ phía dưới gốc thảo dược. Rất không bình thường, cảm giác của nàng rất nhạy. Vũ Thiên nhổ đầu con rắn ra khỏi đoản đao, nàng đi đến chổ gốc thảo dược , cẩn thận nhổ nó lên cho nó vào trong bình dược trống, được nàng lấy ra từ trước đó, rồi cất vào trong nhẫn trữ vật. Lấy đoản đao đào sâu dưới đất, để tìm kiếm nơi phát ra luồng linh khí lạnh lẽo đó. Nàng không biết đã đào bao lâu, đào tới tầm một mét nàng phát hiện một cái ngọc bội màu bạch ngọc, hình hoa sen. Cầm lấy ngọc bội lên nàng nhận thấy, nó đang tỏa ra luồng mát lạnh xung quanh bàn tay nàng, khiến sự mệt mỏi từ nãy giờ của nàng hồi phục hơn phân nửa. Vũ Thiên nhận ra được ngọc bội này không phải vật tầm thường, đôi mắt đen sáng lên thầm nghĩ :” Đồ tốt “.

Đeo ngọc bội lên cổ, Vũ Thiên thu xếp xong nàng đứng dậy trèo ra. Lần theo đường cũ rồi đi về. Vũ Thiên đến nhà nàng đi vào phòng, thầm nghĩ A Châu chưa đến nàng vào không gian tắm rữa đợi A Châu.

Nghĩ vậy nàng đi vào trong không gian, thoát quần áo sau đó ngâm mình dưới hồ nước nóng. Ngã đầu ra sau bờ hồ nàng hưởng thụ cảm giác ấm áp toàn thân, Vũ Thiên chợp mắt thiếp đi lúc nào không hay. Do hôm nay nàng tiêu hao thể lực nhiều hơn, cơn mệt mỏi chậm rãi tan biến khiến nàng cảm thấy thư thái chìm vào giấc ngủ. Ngay lúc Vũ Thiên đang thiếp đi, thì trên ngọc bội bí ẩn hình hoa sen được nàng đeo trước ngực tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN