[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư
Chương 5: A Châu Trọng Thương
Khi tỉnh lại Vũ Thiên lập tức bước ra khỏi hồ nước, thay quần áo rồi trở lại căn phòng của mình. Trong một tháng kế tiếp, ngày nào Vũ Thiên cũng rèn luyện thể lực, tối thì tu luyện nguyên lực. Vì muốn nâng cao sức lực của mình, một tháng sau khi rèn luyện trên núi, Vũ Thiên đã kêu A Châu làm tám bộ kim loại. Mỗi một bộ nặng mười kí, nàng đeo lên hai tay và hai chân của mình. Còn bốn bộ còn lại nàng để A Châu mang, trừ lúc tắm và ngủ ra không khi nào tháo nó ra. Một tháng qua nàng từ đi bộ lên núi, nhưng nay nàng đã chạy lên chạy xuống ngọn núi như ăn cơm bữa. Trong hai tháng nàng đã từ hoàng sư cấp sáu thăng cấp thành hoàng sư cấp tám đỉnh phong, cách hoàng sư cấp chín không xa. Không những thế nàng cũng rèn luyện thân thể khí lực của bản thân nàng cũng là một hoàng giả cấp tám.
A Châu cũng không lười biếng, sáng gánh nước, chặt củi, giặt đồ, nấu cơm. Đó cũng là một dạng tu luyện. Chiều nào Vũ Thiên cũng đưa cho nàng uống một ít nước trong không gian riêng nên nàng cũng tiến bộ không kém. Trước đó là tứ cấp hoàng giả, giờ đã là ngũ cấp hoàng giả hậu kỳ.
Hôm nay như thường lệ Vũ Thiên từ trên núi tu luyện xong trở về, ngồi chờ A Châu đến. Nhưng đợi một lúc lâu rồi A Châu vẫn chưa trở về. Nàng cảm thấy không được bình thường, A Châu nếu đi lâu sẽ viết giấy thông báo cho nàng. Nhưng hôm nay cả một buổi chiều qua lại không thấy. Vũ Thiên đứng dậy quyết định bước ra khỏi phòng. Từ trước đến giờ toàn là A Châu đi mua đồ, nàng chỉ ở trong căn phòng hoặc ra phía sau núi. Chứ không hề đi ra ngoài trạch viện, dò theo trí nhớ mà bước ra ngoài.
Đi ra khỏi trạch viện của nàng được một khoảng, thì thấy A Châu bước đi loạng choạng đi về phía Vũ Thiên. Khuôn mặt đầy vẻ thống khổ đau đớn. Vũ Thiên lập tức chạy lại chổ nàng, A Châu đưa tay nắm lấy tay nàng, thì thào nói:
– Tiểu..tiểu thư!
A Châu nhìn Vũ Thiên sau đó ngất đi, ngay lúc đó Vũ Thiên ôm A châu, chạy như bay về căn phòng mình. Đặt A Châu nằm xuống nàng kiểm tra tỉ mỉ vết thương trên thân thể A Châu, nhiều vết bầm tím toàn thân ra. Trên ngực có dấu bầm hình bàn tay rõ rệt, Vũ Thiên lâm vào trầm tư, nàng không rõ đây là gì. Không thắc mắc bao lâu Vũ Thiên lấy bình ngọc trong nhẫn trữ vật, trong đó có chứa nước ở không gian riêng mà nàng đã đem ra từ trước phòng trường hợp cần dùng. Sau đó đưa bình ngọc lên miệng A Châu uống. A Châu uống xong vết thương trên người tuy đã giảm xuống nhưng A Châu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Dấu tím bầm hình bàn tay lại không thể biến mất. Vũ Thiên lâm vào trầm tư mày đẹp khẽ nhíu lại, khuôn mặt tỏ ra thập phần lo lắng, nàng đứng dậy đóng cửa đi ra ngoài.
Nghe nói trong gia tộc có y sư riêng, chỉ có điều những y sư này rất cao ngạo ngoài gia chủ, những vị phu nhân, hoặc tiểu thư, thiếu gia có địa vị cao ra họ không bao giờ chịu đi chữa bệnh không công cho ai bao giờ. Mà nàng lại là một trong những người không được gia tộc quý trọng, nói đúng hơn là ruồng bỏ.
Vũ Thiên đi ra khỏi trạch viện được một lúc lâu, vấn đề là nàng không biết chổ y sư nằm ở đâu, vừa hay nàng thấy một nha hoàn, nàng đi tới trước mặt nàng ấy, nha hoàn đó vẻ mặt khó chịu nhìn Vũ Thiên nói:
– Ngươi là nha hoàn của ai? Sao chắn đường ta? Ta đang có công việc trong người đi ra.
Vũ Thiên cũng không trả lời gì nàng ta, chỉ nhàn nhạt nói:
– Muốn tìm y sư thì đi hướng nào?
Nàng kia thấy Vũ Thiên không hề để ý đến lời mình nói, bực bội quát lên:
– Ngươi..ngươi sao lại vô lễ vậy? Ta đang hỏi ngươi, ngươi kiếm y sư làm gì? Ngươi là người của viện tiểu thư, thiếu gia nào? Mau nói!
Ánh mắt Vũ Thiên trở nên sắc bén lạnh lùng:
– Y Sư đi hướng nào? Nói.
Vì cảm nhận được Vũ Thiên khác thường, toàn thân nàng ta trở nên lạnh giá run rẩy, sắc mặt xanh mét nàng ta giọng run run tay chỉ về hướng đông nói:
– Đi..đi..về..hướng đông 50 mét,…trước..trước viện…có một tảng đá khắc “Y Viện”…
Không nói thêm lời nào, Vũ thiên bỏ mặc nàng ta bước nhanh về hướng nàng ta vừa chỉ. Nha hoàn hồi phục tinh thần vỗ vỗ ngực thở một hơi ra nói:
– Thật..đáng sợ…Nha hoàn đó là người viện nào? Sao ta chưa thấy qua nhỉ?…Nếu là nha hoàn của viện Tùng Lâm hay Thư Trúc thì ta đắc tội rồi…Thôi đi làm việc của mình vậy..
Nói rồi nàng ta nhanh chóng bỏ đi. Đừng thắc mắc tại sao nha hoàn trong phủ không biết Vũ Thiên, vì phần lớn nàng đều trong trạch viện của nàng không thường ra ngoài. Nên ít ai biết đến nàng, hay biết đến sự tồn tại của nàng. Trước kia khi mẫu thân Vũ Thiên ôm nàng về, cũng nhiều người lời ra tiếng vào, nhưng gia tộc nàng nghiêm cấm răn đe. Chuyện nàng xuất hiện cũng được dấu diếm, chỉ có những người chức cao trong tộc là biết thân phận của nàng. Những đứa trẻ trong viện chỉ biết nàng là đứa trẻ không cha mẹ, nên bất chấp mà bắt nạt, coi như đó là một niềm vui. Vì thân phận nàng không rõ ràng, hằng tháng được cấp phát tiền, đám trẻ đấy tỏ ra không phục, nên tháng nào cũng cướp lại một ít. Vì nàng không xứng đáng được hưởng số tiền đó, trong mắt đám trẻ đó nàng chỉ như một đứa nha hoàn, vì cái gì mà giống như tụi nó được chu cấp tiền bạc hằng tháng. Vì lẽ đó hằng tháng tụi nó cũng gây khó dễ mỗi khi A Châu đi lãnh tiền.
Vũ Thiên đi theo hướng nha hoàn kia chỉ, nàng thấy được tảng đá có khắc chữ ” Y Viện” , bước chân vào trong nàng ngửi đượ̣c mùi nồng của thảo dược, ngó xung quanh thì thấy có nhiều thảo dược được xếp ngay ngắn phơi xung quanh trên những cái rổ to. Nàng đi đến trước cửa thì thấy một người đàn ông trung niên, khuôn mặt dài hẹp, mũi cao nhọn, cặp mắt xếch lên nhìn có vẻ xảo quyệt ,tay đang cầm một cuốn sách xem có vẻ rất chăm chú. Người đàn ông đó thấy Vũ Thiên đi đến, cũng chỉ liếc sơ qua lại nhìn xuống quyển sách của mình, miệng hờ hững nói:
– Người của viện nào?
Vũ Thiên không nói lời nào từ trong lòng lấy ra 10 đồng ngân tệ đập lên bàn. Nàng nhìn người đàn ông lạnh lùng nói:
– Cầm hộp thuốc theo ta. Đến chổ ta chẩn bệnh ta sẽ đưa ngươi thêm nữa.
Ánh mắt Vũ Thiên trở nên sắc bén nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác được khí thế của nàng người đàn ông nhìn 10 đồng ngân tệ, rồi quay sang nhìn nàng như tỏ vẻ không tin.
– Thế nào?- Vũ Thiên tỏ vẻ không kiên nhẫn lời nói nàng trở nên khó chịu.
Thấy Vũ Thiên tức giận, người đàn ông thu hồi vẻ mặt hờ hững của mình thay vào đó là khuôn mặt tươi cười, ông ta thu hồi 10 đồng ngân tệ trên bàn nhét vào trong người rồi quay sang nói với Vũ Thiên vẻ mặt lấy lòng:
– A..Được..được ta đi ngay. Ngươi chờ..chờ. Ta đi lấy hòm thuốc.
Đợi người đàn ông thu xếp xong xuôi, Vũ Thiên dẫn ông ta tới trạch viện của mình. Người đàn ông đó sau khi bước chân đến trạch viện của nàng như thể không tin được, hắn cũng có nghe nói người sống ở trạch viện này là một nha đầu không cha mẹ, được gia chủ cưu mang. Nàng làm sao mà có tiền trả hắn khám bệnh a, hắn thật hối hận khi không biết, đáng lẽ nên hỏi nha đầu này ở viện nào tới mới đúng. Thấy nàng xuất ra 10 đồng ngân tệ đã không nghĩ ngợi gì theo nàng đi rồi. Thật..thật hối hận a.
Thấy hắn có vẻ chần chờ khi bước vào trong phòng, Vũ Thiên lạnh nhạt nói:
– Sợ ta không có tiền trả ngươi sao?
Từ trong lòng Vũ Thiên móc ra 10 đồng ngân tệ, lấy ra cho hắn xem sau đó lại cất vô người.
– Chữa trị người trong phòng ta sẽ trả cho ngươi thêm 10 ngân tệ, còn về phần tiền thuốc ta sẽ không để ngươi chịu phí.
Người đàn ông tỏ ra lưỡng lự, điều kiện tốt như thế hắn cũng không có ngu mà không đi làm, nhưng khí thế của tiểu nha đầu này làm hắn có cảm giác áp lực. Không phải mọi người đều nói tiểu nha đầu ở viện Thanh Phong không tu luyện được sao? Nhưng khí thế này lại khiến hắn chịu áp lực, chắc chắn là hơn cấp bậc hắn hiện tại.
Hắn tên là Lưu Hải ma pháp sư hệ mộc ngũ cấp hoàng sư, hắn năm nay đã bốn mươi hai tuổi, vì thiên phú không tốt nên chỉ có thể tu luyện đến ngũ cấp hoàng sư, lại không có thiên phú về luyện dược sư. Nên hắn chỉ có thể đi học y dược, làm một y sư bình thường. Vì hắn có tư chất trong y dược, chữa được nhiều loại bệnh, nên Dạ gia tộc mới mời hắn làm y sư riêng cho gia tộc. Làm một y sư riêng cho gia tộc, hắn cảm thấy rất tự hào, hắn chỉ chữa cho những người cao quý trong tộc, còn những người khác muốn mời hắn phải xem tiền của họ có đủ để hắn động tâm không đã. Lương tháng của hắn là 200 đồng ngân tệ, nhưng hắn không sống nhờ vào lương mà nhờ vào tiền thưởng và tiền khám riêng. Nhưng trước mắt của hắn là một tiểu nha đầu mà thôi, khí thế đó, đôi mắt đó khiến hắn cảm thấy ớn lạnh a.
Lúng túng gật gật đầu sau đó nhanh chóng bước vào. Lưu Hải đặt hòm thuốc xuống bàn, rồi bước lại gần chổ A Châu sau đó xem xét bắt mạch cho nàng. Vũ Thiên quan sát từng động tác của hắn, thấy hắn nhíu mày, trong lòng nàng lại cảm thấy nặng nề lập tức hỏi:
– Thế nào rồi?
Lưu Vân lắc đầu nói:
– Tiểu nha đầu này bị phế khí lực. Trên ngực bị một chưởng của nội lực làm tổn thương tâm mạch. Nhưng không hiểu vì nguyên do gì, tâm mạch của nàng được bảo vệ cho đến giờ phút này cũng thật là kì tích. Chưởng trên ngực của nàng gọi là ” Phá Liệt Thôi Tâm Chưởng”. Người trúng chưởng này nếu trong lúc giao đấu không vận dụng khí lực bảo vệ tâm mạch sẽ bị phế khí lực, hơn nữa chưởng pháp cũng như tên, tâm mạch sẽ bị phá hủy. Nhẹ thì cả đời làm phế nhân, nặng thì có khả năng mất mạng. Trường hợp của tiểu cô nương này không nặng cũng không nhẹ, khí lực đã bị phế, nhưng chưởng lực vẫn còn tích tụ ở trước ngực.
Ánh mắt tỏ ra sợ hãi nhìn tiểu nha đầu trước mắt, Lưu y sư sợ hãi than nhẹ:
– Nha đầu này sao lại đắc tội với người của Liễu gia?
– Người của Liễu gia sao?
Vũ Thiên nắm chặt tay mình lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến nỗi chảy máu, nhưng lại không cảm giác đau. Nàng tức giận, âm thầm thề trong lòng, tổn thương người bên cạnh nàng, Vũ Thiên ta sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần. Lưu y sư thấy Vũ Thiên không nói gì, hắn nhìn nàng thở dài:
– Xin lỗi! Người này ta không trị được.
Vũ Thiên sắc mặt âm trầm mở miệng lạnh lùng nói:
– Như thế nào mới trị khỏi được, ngươi chỉ cần nói ta cách trị là được.
Lưu Hải thấy được sự quyết tâm trong mắt Vũ Thiên hắn trầm ngâm một lúc sau đó bất đắc dĩ nói:
– Muốn trị khỏi cũng không phải không có cách, chưởng lực trước ngực tiểu nha đầu này cần một đại huyễn giả đưa khí lực vào bên trong thân thể hóa giải là được. Dạ gia chủ cũng là đại huyễn giả nhưng…
Nói đến đây mắt hắn nhìn A Châu lộ vẻ khinh miệt, rồi quay sang nói với Vũ Thiên:
– Theo ta nghĩ ngươi cầu không được gia chủ giúp ngươi đâu. Một tiểu nha hoàn làm gì có đủ năng lực để gia chủ chịu ra sức.
Vũ Thiên lạnh lùng nhìn Lưu y sư, sắc mặt trở nên băng lãnh, giọng nói trở nên âm hàn hơn:
– Chỉ cần nói cho ta phương pháp chữa trị, không cần nói những thứ dư thừa khác. Còn lại ta sẽ tự tìm cách.
Lưu Hải căm tức thầm mắng trong lòng, nhưng cũng không tỏ vẻ ra bên ngoài.
” Nha đầu! Không biết tốt xấu, ta xem ngươi như thế nào chữa trị.”
– Ta từng đọc ở trong sách thuốc có nhắc đến một loại đan dược có khả năng hồi phục được khí lực bị phế đi, chỉ cần ngươi kiếm được một luyện dược sư lục phẩm. Nhưng quan trọng hơn hết là chế tạo đan dược lục phẩm ” Hoàn Linh Phục Khí Đan” , chưa nói đến dược phẩm chế tạo quý hiếm rất khó tìm. Trước giờ ta chưa thấy ở thành Linh Xuân này xuất hiện qua đan dược lục phẩm bao giờ huống hồ có một lục phẩm luyện dược sư. Ta cũng chỉ nghe nói trước đây ở hoàng thất từng thấy xuất hiện ngũ phẩm luyện dược sư, nhưng chỉ là ngũ phẩm thôi. Ta khuyên ngươi quên chuyện này đi.
Vũ Thiên móc ra trong lòng 10 ngân tệ quăng cho Lưu Hải, sau đó đi lại chổ A Châu. Lưu Hải cầm 10 ngân tệ Vũ Thiên đưa cho lập tức đi ngay, cũng không nấn ná thêm chổ này một chút nào. Hắn cảm thấy ở chổ này lâu thêm chút nào thì sự đen đủi của hắn càng nhiều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!