[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư - Chương 6: Bạch Quân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư


Chương 6: Bạch Quân


Vũ Thiên ngồi đến bên cạnh A Châu, nhìn tiểu nha đầu thường hay chăm lo cho bản thân mình, nay lại nằm trên giường. Mình lại không làm gì được cho A Châu, nàng cảm thấy mình thật bất lực. Nàng nhắm mắt lại, thở dài nói:

– Ta phải làm như thế nào đây a? Dạ gia chắc chắn sẽ không vì ta mà cứu lấy A Châu, càng không biết đi đâu tìm luyện dược sư. Sức mạnh không đủ, thực lực không có, tiền tài cũng không, lại càng không có quyền lực. Ta cảm thấy những thời gian vừa qua sống rất không cố gắng. Khi đụng chuyện khó khăn thì không có giải pháp, ta thực sự quá ỷ y vào thứ nước ở không gian riêng rồi.

Sau đó nàng lại nhìn tay trái mình nơi có hình xăm ngôi sao tám cánh bí ẩn, thầm nghĩ:

” Tại sao thứ nước trong không gian không có tác dụng chữa được nội lực? Vết thương ngoài da nó chữa trị được hết, hay là..nội lực nó không trị được?”

Suy nghĩ hồi lâu, Vũ Thiên căm tức nói:

– Ta xuyên qua rốt cuộc vẫn trơ mắt nhìn người bên cạnh mình chết đi sao? Phế nhân, vô dụng như vậy.

– Ta có thể giúp ngươi.

Đột nhiên có một giọng nói thần bí tựa như chuông vàng thánh thót, khiến Vũ thiên đang lâm vào trầm tư bổng nhiên giật mình. Theo phản xạ của sát thủ nàng đứng lên, nạp giới xuất ra một thanh đao cảnh giới nhìn xung quanh căn phòng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Chậm rãi tỏa ra tinh thần lực dò xét phạm vi xung quanh trạch viện, nhưng vẫn không cảm giác được có ai đang ở gần, nàng thầm nghĩ:

” Người này năng lực thật sâu dò xét xung quanh thế nào cũng không phát hiện ra chổ ở, thực lực chắc chắn cao hơn mình.”

– Không cần tìm, ngươi kiếm không được ta.

Giọng thần bí lại phát ra, Vũ Thiên âm thầm suy đoán trầm tư một lúc nàng, nàng chắp hai tay lại nhìn vào khoảng không sau đó cúi người xuống nói:

– Tiền bối! Người là ai? Sao lại muốn giúp ta?

– Trước tiên hãy vào không gian của ngươi nói chuyện, đem cả người ngươi muốn cứu vào cùng.

Vũ Thiên giật mình, nàng không ngờ vị ” tiền bối” này biết đến cả không gian riêng của mình. Đáy mắt nàng toát ra một tia lạnh lẽo.

” Rốt cuộc người này là ai? Biết cả được bí mật của mình. Thật nguy hiểm. Nàng trở nên không cẩn thận như thế từ bao giờ? Ngay cả người bên cạnh nàng như A Châu còn không biết, sao ” hắn” lại biết?”

Thấy Vũ Thiên vẫn đứng bất động, vị “tiền bối” kia lại nói tiếp, giọng nói trở nên lạnh nhạt hơn:

– Không cần phải cảnh giác ta. Ta nếu muốn hại ngươi, trực tiếp giết ngươi là được. Cũng không cần nói nhiều với ngươi như vậy.

Vũ Thiên âm thầm suy nghĩ:

” Nghe giọng người này có vẻ không hại gì mình và A Châu, nhưng mục đích của hắn là gì? Mình phải tính từng bước cẩn thận mới được. ” Hắn” giúp mình tuyệt đối không đơn giản như vậy. Tạm thời đi bước nào, tính bước đó vậy.”

– “Tiền bối” nếu đã biết tiểu bối có không gian, vậy xin thỉnh người hiện thân ta mang người vào cùng.

– Không cần, cứ mang theo nha đầu kia vào. Ta tự sẽ theo ngươi vào được.

Vũ Thiên trong lòng càng nhiều nghi hoặc, biết không thể giải đáp được, trước mắt cứ làm theo lời vị ” tiền bối” này, rồi tính tiếp. Cầm tay A Châu sau đó nàng bắt đầu vào không gian riêng, đến nơi đây vẫn khung cảnh như cũ, A Châu đang nằm ở trên bãi cỏ. Vũ Thiên nhìn xung quanh sau đó lên tiếng:

– Tiền bối..Người đâu rồi?

Từ trên cổ Vũ Thiên từ từ trào ra một luồng khí trắng, quang cảnh trở nên huyền ảo hơn khi có sự xuất hiện của đám khí trắng ấy. Vũ Thiên kinh ngạc, làn khói trắng ấy xuất phát từ ngọc bội nàng đeo từ trước ngực. Quá sợ hãi ,nàng khi nào trở nên mất cảnh giác như vậy, Vũ Thiên thầm tự trách mình vì cảm thấy công dụng hồi sức của ngọc bội rất tốt nên nàng đeo trên người. Lại không ngờ trên ngọc bội lại có những thứ không thể ngờ như vậy. Không tự trách được bao lâu, luồng khí trắng thành hình, trước sự kinh ngạc lần trước. Lần này Vũ Thiên cảm thấy trở nên hít thở không thông, người trước mặt nàng, không phải là một vị cao nhân tiền bối râu tóc bạc phơ, cũng không phải là một bà lão, hay một người xuất hiện như trong trí tưởng tượng của nàng. Trước mắt nàng là một thiếu nữ mặc bạch y, mạo tựa thiên tiên, khuôn mặt góc cạnh ngũ quan tinh xảo. Mi mục như họa, mái tóc như mây, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, sóng mũi cao mà thẳng, lông mi dài mà cong vút. Trừ mái tóc, lông mày và đôi mắt đen thuần túy. Toàn thân nàng đều là màu trắng, giống như màu trắng được sinh ra là để dành riêng cho nàng. Như một bông hoa sen thánh khiết, Vũ Thiên chưa thấy ai mặc đồ trắng lại có thể đẹp đến vậy. Thật đẹp, không có từ ngữ nào hình dung hết cái đẹp của nàng. Đẹp đến nỗi khiến một người con gái như Vũ Thiên cũng thầm than nhẹ. Ánh mắt giá lạnh, vẽ đẹp băng giá khiến người nhìn phải rét lạnh chỉ có thể đứng nhìn mà không dám lại gần. Ở hiện đại nàng thấy qua không ít người đẹp, nhưng chưa từng thấy một người đẹp đến kinh tâm động phách đến như vậy. Hình ảnh thiếu nữ hư hư, thực thực khiến Vũ Thiên có cảm giác người thiếu nữ trước mắt như xa như gần, như một thiên tiên trên trời hiện thế.

Thấy Vũ Thiên bất động nữ tử nhìn nàng, lãnh đạm lên tiếng :

– Ngọc bội ngươi đeo trước ngực là của ta. Vì gặp phải chuyện bất trắc, nên thân xác ta đã bị hủy, chỉ còn lại phần linh hồn này. Do phải trốn tránh kẻ thù nên ta ẩn thân trong ngọc bội. Lúc ngươi phát hiện ra ngọc bội của ta, ta cũng cảm nhận được khí tức của ngươi, nhưng vì lúc ấy quá yếu nên ta chỉ có thể quan sát ngươi. Từ lúc ngươi tiến vào không gian này, được hấp thu linh khí nơi này ta cũng khôi phục được một chút. Vì không muốn lộ diện, và xem thử con người ngươi ,ta cũng quan sát ngươi trong thời gian vừa qua. Có thể đủ để ta tin tưởng ngươi, cho nên ta mới lộ diện.

Nói xong thiếu nữ nhìn Vũ Thiên, chờ nàng lên tiếng. Vũ Thiên nhìn nàng ta vẫn chưa hết kinh diễm được, nàng nuốt một ngụm nước bọt trấn tĩnh mình rồi nói:

– Ta nên gọi người là gì? Không lẽ vẫn gọi người là “tiền bối” ?

Khi thấy được hình dáng của nàng, Vũ Thiên sao có thể gọi nàng là ” tiền bối” được? Cái chữ ” tiền bối” thật không xứng với dung mạo nàng chút nào.

Ánh mắt phức tạp nhìn Vũ Thiên, nàng chậm rãi mở miệng nói:

– Gọi ta Bạch Quân là được.

Vũ Thiên ngẫm nghĩ :” Bạch Quân? Tên này chắc chắn là giả? Mặc kệ nàng giấu diếm thân phận như thế nào chỉ cần nàng ta chữa trị cho A Châu là được.”

– Bạch tỷ tỷ, ta kêu vậy ngươi không phiền chứ?

Mắt đẹp nàng nhìn Vũ Thiên cũng không phản bác, coi như là ngầm đồng ý. Thấy vậy Vũ Thiên nói tiếp:

– Bạch tỷ tỷ ngươi bảo có thể chữa được cho A Châu sao?

– Ân..Có thể.

Chưa kịp để Vũ Thiên vui mừng, Bạch Quân nói tiếp:

– Nhưng với tình trạng của ta hiện giờ, xác thực không làm được.

– Vậy…Làm sao mới có thể? – Vũ Thiên có cảm giác như muốn nổi điên.

” Chết tiệt. Nàng sao có thể dửng dưng như vậy? Ngươi nói có thể trị, giờ ngươi lại bảo ngươi không có khả năng. Ngươi đây là muốn thế nào?”

Mặc dù rất bất mãn nhưng Vũ Thiên vẫn bình tĩnh lên tiếng:

– Ta giúp ngươi khôi phục năng lực, ngươi có thể trị được cho A Châu sao?

Bạch Quân khóe miệng câu lên lạnh nhạt nói:

– Năng lực khôi phục? Điều kiện này không tồi. Ngươi có vẻ còn rất đề phòng ta. Tốt. Hiện tại năng lực của ta có thể dựa vào linh khí nơi đây hồi phục từ từ , nhưng phần hồn của ta bị tổn thương vẫn chưa có cách khôi phục lại. Chỉ cần phần hồn của ta khôi phục ta có thể giúp ngươi cứu nha đầu này.

Thấy có cách giúp A Châu khôi phục, Vũ Thiên vui vẻ nói:

– Làm thế nào để giúp ngươi chữa trị phần hồn?

– Linh dược. Tìm loại linh dược có khả năng chữa trị linh hồn.

– Linh dược? Linh dược có khả năng chữa trị linh hồn sao? Linh dược như vậy nên kiếm ở đâu?

Bạch Quân tiếp lời:

– Ta cũng không thể chỉ ngươi rõ ràng tường tận các loại dược thảo, chỉ có thể đem kiến thức của ta truyền cho ngươi. Ngươi có thể chậm rãi tiếp thu. Còn về việc ngươi kiếm linh dược đó ở đâu ta cũng không thể nói cho ngươi biết được. Tự ngươi phải đi tìm thôi.

Nói rồi Bạch Quân chậm rãi tiến lại gần Vũ Thiên. Sau đó bàn tay nàng điểm lên trên ngọc bội hình hoa sen trước ngực Vũ Thiên. Từ trong ngọc bội xuất hiện ra ba quyển sách dầy cộm, Bạch Quân nâng ba quyển sách trước mặt Vũ Thiên rồi nói:

– Quyển màu xanh lá là thông tin những dược liệu được mọc ở trên đất liền. Quyển màu xanh dương là những dược liệu được ghi chép ở dưới biển. Còn quyển màu vàng ngươi không cần để ý đến. Hiện tại ngươi cứ nghiên cứu tìm hiểu hai quyển này trước đi.

Vũ Thiên nhìn một loạt động tác của nàng, sau đó xác định được ngọc bội nàng đang đeo trước ngực không đơn giản, có khả năng hồi phục lại có thể trữ vật. Bạch Quân thu hồi quyển sách màu vàng lại, lòng bàn tay nàng phát ra ánh sáng trắng truyền vào quyển sách sau đó lại đưa đến trước mặt Vũ Thiên, thấy vậy Vũ Thiên ngạc nhiên chưa kịp hỏi nàng thì Bạch Quân lại lên tiếng:

– Quyển sách này. Coi như ta cho ngươi tìm hiểu thêm, rất có thể giúp ngươi được nhiều việc. Để ngươi đi kiếm linh dược giúp ta hồi phục linh hồn, chỉ vì giúp nha đầu kia khôi phục thì có hơi thiệt thòi cho ngươi. Ta cũng không phải loại người lợi dụng người khác, ta đã giải trừ cấm chú trên quyển sách đó, ngươi có thể tùy tiện xem. Hai quyển sách kia tặng ngươi, còn quyển sách này không thể.

Nàng nhìn quyển sách màu vàng xong nói tiếp:

– Đây là của một người quan trọng tặng cho ta. Nên quyển này ngươi có thể tùy ý xem, xem xong phải trả lại ta.

Vũ Thiên gật đầu, sảng khoái đáp:

– Được.

Nàng cũng không phải loại người tham tài, huống hồ Bạch Quân đã tặng cho nàng rất nhiều tri thức, mà nàng chắc chắn thông tin trong ba quyển sách này rất quý giá. Nàng nhìn A Châu sau đó quay sang nói với Bạch Quân:

– A Châu trên ngực vẫn còn nội lực tích tụ. Để lâu e rằng…

Bạch Quân tiếp lời:

– Ngươi đừng lo. Ta hiện giờ tuy không có khả năng hóa giải nội lực, nhưng vẫn có thể áp chế nó. Ngươi hãy để nha đầu này ở đây, không gian này linh khí rất nồng đậm có thể đình chỉ nội lực xuống mức thấp nhất. Đối với nha đầu kia cũng có lợi mà không hại.

Vũ Thiên gật đầu:

– Nếu muốn tìm loại linh dược có khả năng chữa trị linh hồn ta chắc phải đi đến Hắc Vụ Sâm Lâm rồi.

Bạch Quân mắt đẹp liếc nhìn Vũ Thiên khinh thường nói:

– Một tiểu nha đầu bát cấp hoàng sư như ngươi, đi đến Hắc Vụ coi như bảo toàn mạng là may mắn lắm rồi. Ngươi còn mong kiếm được dược thảo?

Vũ Thiên kinh ngạc nhìn Bạch Quân, cũng không cho là đúng:

– Ta thích nhất là mạo hiểm, chỉ khi gặp nguy hiểm ta mới kích phát được tiềm năng. Đó cũng là một dạng tu luyện của ta.

Bạch Quân hừ lạnh một tiếng nói:

– Đừng cho là ta không nhắc ngươi, những dược thảo cao cấp thường có ma thú cao giai thủ hộ. Ngươi như vậy đừng nói lấy được thảo dược, mạng ngươi cũng giữ không được.

– Có cả ma thú thủ hộ dược thảo sao?

Bạch Quân lạnh lẽo nói:

– Ngươi ngay cả chuyện đó cũng không biết?

Vũ Thiên nghe nàng nói vậy cũng không tức giận, chỉ hờ hững nói:

– Ngươi cho ta là tiểu thư quý tộc, được người người cung phụng sao? Quan sát ta hai tháng trời ngươi nghĩ ta sống một nơi như vậy sẽ biết được nhiều thứ sao? Ta chăm chỉ khổ luyện là để bảo vệ mình, bảo vệ người bên cạnh ta. Thực lực ta không đủ nên mới để A Châu xảy ra chuyện, cũng không thể báo thù cho nàng, ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Chờ cứu được A Châu ta sẽ trả thù, bị thương người của ta, ta sẽ cho hắn sống không bằng chết.

Nói câu đó xong ánh mắt đen sâu thăm thẳm của Vũ Thiên tỏa ra sát khí lạnh lẽo. Cảm nhận được sát ý của Vũ Thiên, Bạch Quân nhận ra được Vũ Thiên có ý chí kiên định, loại người có thù tất báo. Dạng người như vậy nàng rất yên tâm, việc nàng cư trú ở ngọc bội cũng được trút gánh nặng. Cảm giác đề phòng của nàng đối với vũ Thiên cũng giảm không ít. Xét về cuộc sống của Vũ Thiên cũng không được tốt, nàng cũng có thể chỉ bảo thêm cho Vũ Thiên, coi như giúp nha đầu này một chút.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN