[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư - Chương 22: Băng Hỏa Dung Hợp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư


Chương 22: Băng Hỏa Dung Hợp


Vũ Thiên đã thực hiện thao tác luyện dược trong đầu cả trăm, cả ngàn lần phải nói là kỹ năng nàng luyện tập đã đến mức lô hỏa thuần thanh.

Nàng nhìn Băng Hỏa Đỉnh sau đó suy tư, người tạo ra cái đỉnh này quả là kiệt tác. Dung hợp được hai loại ma hạch khác hệ của hai loại ma thú khác nhau. Đúng là tôn sư trong lĩnh vực luyện khí sư. Vũ Thiên trong đầu xẹt qua một ánh sáng nhỏ. Nàng đứng dậy la lên:

– A…Đúng. Đúng rồi! Tại sao ta lại không nghĩ ra chứ. Ta có thể dung hợp thử hai loại nguyên tố khác nhau a. Biết đâu có thể tạo ra kì tích? Khoan..nhưng nên dung hợp hai loại nào đây?

Vũ Thiên nhìn xuống dược đỉnh, nàng nhìn thấy hai viên ma hạch băng và hỏa, trong lòng làm ra quyết định. Nàng vỗ tay dứt khoát nói:

– Được, vậy ta dung hợp băng với hỏa vậy?

Sau đó lại trầm tư suy nghĩ thì thào nói:

– Nhưng mà…hai loại loại nguyên tố này, khắc chế lẫn nhau. Mình liệu dung hợp nó…có vấn đề gì không?

Vũ Thiên gật gật đầu ngẫm nghĩ:

– Thử trước cũng không chết ai!

Nàng đi cách xa chổ luyện đan ra chừng mấy chục mét, để phòng ngừa xãy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau đó hai tay nàng tạo ra một bên là luồng năng lượng băng, một bên là luồng năng lượng hỏa. Vũ Thiên cảm thấy nguyên lực đang tiêu hao nhanh chóng, tạo ra hai nguồn năng lượng nguyên tố đối với nàng hiện giờ có hơi quá sức. Nàng chầm chậm đưa hai tay lại gần nhau, nhưng khi…hai nguyên tố băng và hỏa chạm gần nhau một tiếng nổ xảy ra.

“Bùm…ùm….”

Vũ Thiên bước ra từ trong đám khói, nàng ho lên vài cái:”Khụ..khụ..”

Lúc này mặt mũi nàng đen thui, nếu lúc này còn tóc trên đầu chắc cũng không được nguyên vẹn. Vũ Thiên cảm thấy trong quá trình dung hợp nàng có mức quá nóng vội, lần thứ nhất thất bại không nản lòng được. Nàng nắm chặt tay quyết tâm thực hiện cho bằng được.

Vì thế ở trên núi cứ chốc chốc lại phát ra mấy tiếng nổ ” Bùm…. Bùm… Bùmm….”. Vũ Thiên giờ phút này toàn thân chật vật không chịu nổi, áo quần tả tơi không nói, còn bị phỏng vài chổ. Nàng khóc không ra nước mắt, dung hợp hai loại này cũng quá khó đi. Lấy ra nước linh tuyền uống, cảm thấy toàn thân nguyên lực đã khôi phục lại không ít Vũ Thiên cắn răng nói:

– Ta không tin không làm được.

Hít sâu một hơi Vũ Thiên trấn định tâm thần, hai tay giơ lên tạo ra hai nguồn năng lượng băng và hỏa. Nàng nhắm mắt lại cảm nhận nguyên lực trong cơ thể đang tiêu hao, thật sâu trong tiềm thức Vũ Thiên thấy được trận pháp khế ước chi linh, tám màu nguyên tố đang tạo thành một ngôi sao tám cánh đầy màu sắc. Kinh diễm trước cảnh tượng đẹp đẽ sống động trước mắt Vũ Thiên nuốt một ngụm nước miếng. Sau đó nhìn thấy màu lam và màu đỏ đang bay về phía nàng. Nhấc tay từ từ khẽ chạm hai màu nguyên tố, nàng cảm nhận được sức mạnh hùng hậu bên trong nó. Vũ Thiên ở bên ngoài cũng như ở trong tiềm thức nàng vận dụng nguyên lực đưa hai nguyên tố lại gần nhau.

Từ từ mở mắt Vũ Thiên thấy được, hai luồng năng lượng nguyên tố đang hòa làm một. Chúng không hề bài xích lẫn nhau, băng hỏa tạo lên một nguồn năng lượng màu tím đậm nhưng không phải màu tím của hệ lôi, đó là một màu tím đậm đặc, đôi mắt phát sáng Vũ Thiên kinh hỉ kêu:

– Ta làm được. Thật sự đã làm được. Hahaha…

Ngay sau đó luồng năng lượng trên tay Vũ Thiên phiêu tán, nàng cười khổ:

– Ta kích động quá mức rồi. Không sao, làm được một lần sẽ có lần thứ hai.

Dứt lời Vũ Thiên tiếp tục dung hợp nguyên tố, lần này nàng không những khó khăn mà còn thuận lợi dung hợp được. Không bài xích. Thật tốt.

Vũ Thiên lại tiếp tục dung hợp hai loại nguyên tố, nàng cũng biết nếu không làm thuần thục lúc luyện dược sẽ xảy ra sơ xuất. Vì tránh điều đó nên nàng phải cố gắng luyện dung hợp nguyên tố cho nhuần nhuyễn. Làm đến lần thứ mười. Vũ Thiên cũng cảm giác được nguyên lực đã cạn, nàng hài lòng với kết quả như vậy. Bước trở về chổ luyện đan, lại lấy nước linh tuyền từ trong nhẫn trữ vật ra uống. Hồi phục nguyên lực sau, Vũ Thiên ngồi xuống thã lỏng thân thể, nàng hít sâu một hơi. Thôi động nguyên lực tạo ra hai nguồn năng lượng nguyên tố băng và hỏa. Sau đó thành thạo dung hợp hai loại nguyên tố vào nhau, đưa năng lượng được dung hợp bao quanh đỉnh, tiếp theo lại cho năm loại dược liệu vào Băng Hỏa đỉnh. Làm xong các thao tác, Vũ Thiên nhắm mắt chờ đợi. Cảm nhận được dược liệu đang được tách dung dịch ra, hòa quyện vào nhau một cách hài hòa không hề bài xích, khiến Vũ Thiên giật mình mở bừng mắt. Thành công không?

Tiếp theo đó ở trong đỉnh các dung dịch đang được cô đọng lại. Bước này là bước quan trọng nhất để biết được đan thành hay không? Vũ Thiên không dám lơ là, nàng cẩn thận điều chỉnh nguyên lực khống chế tinh thần lực, giữ vững hỏa hầu. Mỗi một bước, mỗi một thao tác, Vũ Thiên đều làm một cách thành thạo cẩn thận không để hỏa hầu quá yếu, cũng như quá mạnh.

Mùi thơm dược thảo bay ra, Vũ Thiên biết được đây là dấu hiệu đan sắp thành hình. Hai mắt nàng mở to nhìn dược đỉnh, đây là đan thành! Thật sự thành công sao? Một lúc sau những viên đan dược trong đỉnh thành hình, tiếp theo đó là những tiếng :” lách…cách..” phát ra, chứng tỏ là đã cô đọng được thành hình viên cầu, tiếp theo là có thể lấy đan ra khỏi dược đỉnh.

Vũ Thiên trong lòng quá đỗi kinh hỉ, nàng vậy mà thành công ngay lần đầu tiên. Nếu mà luyện theo cách lúc đầu, nàng thật sự không nghĩ là đến lúc nào mới thành công đâu? Thời gian không còn nhiều nàng cũng không chờ đợi được. Vì lẽ đó nàng sẽ thử đủ mọi cách, thật không ngờ lại theo một cách thức không bình thường đến vậy.

Mở ra dược đỉnh bên trong là năm viên đan dược tròn tròn hình cầu, xung quanh cực kì sáng bóng và có những đường văn kì lạ. Vũ Thiên nghi hoặc lẩm bẩm:

– Này đan dược có hoa văn như vậy sao?

Trong sách cũng không mô tả về hình dáng của nó, chỉ nói là đan thành nên Vũ Thiên cũng không biết nó hình dáng như thế nào. Nàng cũng không đi tìm hiểu sâu, cho năm viên đan dược vào bình dược được lấy ra từ nhẫn trữ vật. Vũ Thiên lại tiếp tục luyện chế, hiện giờ chỉ là luyện chế lần đầu tuy thành công nhưng nàng vẫn không cho là đủ. Với nàng phải thực hiện cho nhuần nhuyễn thao tác, thành công ngay sau đó cũng là nhân tố quyết định tất cả thành quả.

Khi Vũ Thiên luyện hết số dược liệu, nàng truyền âm cho Thanh Đồng nói:

” Thanh Đồng!”(Thanh Đồng với Vũ Thiên có ký khế ước chủ nô nên có thể truyền âm mật, ai quên quay lại chương tám đọc.)

Thanh Đồng ngay sau đó trả lời:

” Vâng, Chủ nhân!”

” Dược liệu lần trước ta đưa! Hiện tại thế nào rồi?”

” Đã rất tốt, hiện tại mỗi loại đã nhân giống ra rất nhiều gốc. Chủ nhân! Ngài cần sao?”

Vũ Thiên nghe vậy nói:

” Ừ! Ngươi xem có thể chuẩn bị cho ta năm mươi gốc được không?”

Thanh Đồng ngay sau đó đi kiểm tra vườn dược liệu, nàng nhìn những gốc dược liệu được xếp thành hàng dưới đất lẩm nhẩm tính toán. Sau lại truyền âm cho Vũ Thiên:

” Chủ nhân! Có thể, hiện tại mỗi loại có hơn năm mươi gốc.”

Vũ Thiên lập tức nói:

” Ngươi hái tất cả mang lại chổ ta. Còn có Thanh Linh Huyễn Hồn thế nào rồi?”

Thanh Đồng nghe vậy trả lời:

” Chủ nhân! Dược thảo lục phẩm này rất khó nhân giống hiện tại chỉ có hai gốc thôi.”

Nghe xong Vũ Thiên thở dài, vậy là nàng chỉ có hai lần cơ hội. Nếu thất bại thì Bạch tỷ tỷ sẽ rất nguy hiểm. Không được, nhất định phải cứu được Bạch tỷ tỷ. Ánh mắt Vũ Thiên hiện lên sự quyết tâm cực độ. Tiếp theo đó Thanh Đồng đưa tới cho nàng số dược liệu, Vũ Thiên lại tiếp tục luyện chế. Hiện tại nàng cần phải cố gắng lên nhị phẩm.

Bắt đầu từ lúc luyện chế lần đầu thất bại, cho đến khi tìm được cách dung hợp hai nguyên tố. Vũ Thiên cố gắng dung hợp chúng lẫn nhau, cũng tốn khá nhiều thời gian. Khi dung hợp thành công nàng luyện chế đến thời điểm hiện tại đã mất hết mấy tháng.

Sau khi kết thúc đợt luyện chế cuối cùng, Vũ Thiên nhắm mắt nằm thẳng ra đất thì thào nói:

– Thật mệt! Nhất phẩm luyện dược sư đã đạt được. Hiện tại tiếp tục tu luyện lên nhị phẩm. Tính cho đến thời điểm hiện tại, mình đã qua tám tháng rồi. Vậy chỉ còn lại bốn ngày.(Một ngày bên ngoài bằng một tháng ở không gian giới. Ai quên đọc lại chương ba)

Mở mắt, bật người ngồi dậy. Vũ Thiên thu hết những bình dược trong đó có đựng các đan dược mà nàng luyện chế từ trước đến giờ. Nàng thầm nghĩ:

” Hiện giờ mình đã đạt được nhất phẩm hậu kỳ, dược thảo hiện giờ không thể giúp mình tăng khả năng luyện chế. Nhiều nhất chỉ giúp mình thao tác thuần thục thôi. Nên kiếm loại đan dược nhị phẩm để luyện chế.”

Nghĩ xong Vũ Thiên đưa tay lật quyển sách bìa vàng, ánh mắt chăm chú nhìn từng loại thảo dược, đan dược. Sau một hồi xem các loại đan dược, cuối cùng nàng cũng chọn được loại đan dược thích hợp, Vũ Thiên hai mắt sáng như ánh sao nhìn công thức luyện loại đan dược trước mắt, nàng vui vẻ nói:

– Chính nó! Mình sẽ luyện chế loại đan dược này.

Nói rồi Vũ Thiên thu xếp đứng dậy, ly khai chổ luyện đan. Hiện giờ nàng phải tranh thủ từng giây, từng phút để cứu Bạch tỷ tỷ.

Từ đằng xa đã thấy Thanh Đồng chạy lại, không những vậy Tiểu Bạch đã dịch chuyển ngay tại trên vai nàng, đây là chổ nó thích đứng nhất nha, cọ cọ cái đầu trên mặt Vũ Thiên. Nó thật là nhớ nàng a! Mấy tháng qua không thấy Vũ Thiên nó cảm thấy thật chán. Vũ Thiên ánh mắt sủng nịch nhìn tiểu Bạch, sau đó xoa đầu nó rồi nói:

– Nhớ ta sao?

Tiểu Bạch gật gật đầu nói:

– Da..dá…dà

Vũ Thiên nghe vậy bật cười, nàng thật sự không hiểu tiểu Bạch nói gì a. Nhưng nhìn qua hành động của nó nàng mới biết nó nói gì. Thanh Đồng nhìn Vũ Thiên đối với tiểu Bạch cưng chiều, trong mắt nàng ngập ngừng nữa lại muốn nói, nữa lại không. Vũ Thiên thấy nãy giờ vẫn không thấy tiểu Hắc đâu kì quái hỏi:

– Thanh Đồng! Tiểu Hắc đâu rồi?

Thanh Đồng quỳ xuống nói:

– Chủ nhân! Xin tha cho nô tỳ.

Thấy Thanh Đồng chưa gì đã quỳ xuống, Vũ Thiên giật mình ngay sau đó đở Thanh Đồng đứng dậy rồi nói:

– Có chuyện gì? Ngươi có thể nói với ta.

Thanh Đồng nghe vậy tường thuật lại mọi chuyện, từ lúc Thanh Đồng kể chuyện ánh mắt tiểu Bạch co rút. Nó rất sợ Vũ Thiên trách mắng nó nha, đầu rụt lại tính bò đi chổ khác thì đã bị Vũ Thiên tóm lại.

Nghe xong Thanh Đồng nói, Vũ Thiên giật mình không thôi. Thật muốn đánh tiểu gia hỏa này nha! Nàng tức giận nói:

– Tiểu Bạch! Ngươi…ngươi…

Nàng thật không biết nói sao, trách mắng thế nào đây khi mà hai con mắt lục bích tiểu Bạch ủy khuất nhìn nàng. Mỗi lần gặp nó như vậy, thật sự Vũ Thiên không cách nào trách mắng được nó. Nàng thở dài nói:

– Ngươi cái con sâu nghịch ngợm này! Ngươi ăn thì thôi đi, sao lại rủ rê tiểu Hắc ăn trái cây đó.

Nói rồi Vũ Thiên chạy đến chổ tiểu Hắc đang nằm, Thanh Đồng cũng chạy theo sau. Đến nơi, Vũ Thiên thấy cả người nó run rẫy lúc nóng lúc lạnh y chang như nàng lúc trước. Cẩn thận xem xét xung quanh thân thể tiểu Hắc, nàng đưa nguyên lực vào cơ thể nó dò xét, nhận thấy khí huyết nó hỗn loạn, hơi thở rất yếu ớt. Nàng nhíu mày lúc trước nàng chỉ ăn có ba miếng thôi, xém tý nữa muốn mất mạng, hiện tại tiểu Hắc lại ăn nguyên quả. Này, thật sự quá nguy hiểm rồi. Tiểu Hắc tuy là ma thú, khả năng chịu đựng cao hơn con người, nhưng nó hiện giờ chỉ là ấu thú thôi nha. Vũ Thiên quay qua nhìn tiểu Bạch trong mắt nàng có sự tức giận không hề nhẹ.

– Tiểu Bạch ngươi biết sai chưa?

Tiểu Bạch ủy khuất gật gật cái đầu nhỏ, nó nhỏ giọng nói:

– Da da…dà…a…

Không quan tâm đến tiểu Bạch nữa, Vũ Thiên ôm lấy tiểu Hắc lên, nàng truyền nguyên lực vào cơ thể của tiểu Hắc ổn định lại khí tức của nó. Sau đó xuất ra nước linh tuyền, Vũ Thiên nhẹ giọng nói:

– Tiểu Hắc! Ngoan uống, sẽ giúp ngươi dễ chịu một chút.

Tiểu Hắc nghe thấy Vũ Thiên kêu, nó cố gắng mở mắt, miệng phát ra những tiếng rên rỉ. Hiện giờ nó rất khó chịu, toàn thân nó có hai luồng khí đang đối chọi lẫn nhau. Nó nhận thấy Vũ Thiên lo lắng cho nó, cố gắng há cái miệng nhỏ ra.

Vũ Thiên thấy vậy đưa một chút nước vào miệng tiểu Hắc. Nàng vuốt ve bộ lông mềm mại, dịu dàng nói với nó:

– Tiểu Hắc! Cố gắng lên. Bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi ngâm nước ở ôn truyền. Ngươi muốn vượt qua cơn đau này phải dựa vào chính mình. Ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng không có khả năng. Ngươi nhất định sẽ vượt qua. Đúng không?

Tiểu Hắc nghe vậy, nó nhìn Vũ Thiên một cách yếu ớt, sau đó kêu lên vài tiếng như muốn nói ” Nó làm được”.

Sau khi cho nó uống xong, nàng để nó ngâm mình trong ôn tuyền. Hiện giờ nàng cũng không giúp gì được cho nó, chỉ có thể nhìn nó cố gắng thôi.

★★★★★★

★★★Ngoại truyện★★★

Tiểu Bạch cảm thấy thật là đói a! Dù cho có ăn linh khí ở hồ linh tuyền, nhưng nó vẫn không cảm thấy đủ. Nó đi khắp nơi tìm kiếm gì đó để lấp bụng, nhưng ngoài cái cây kì lạ Vũ Thiên dặn nó không được ăn ra, thì nó chỉ thấy ba quả trái cây ở ốc đảo trước đây của nó thôi. Hiện tại tiểu Bạch đang đứng trước cái cây kì lạ kia, nó nhìn cái cây đó mà nước miếng chảy ròng ròng. Thật là thèm a!

Thật ra trong lòng của nó đang đấu tranh lợi hại, Vũ Thiên nói sẽ bỏ mặc nó ,nếu nó dám ăn cái cây này, nhưng mà…nó đói a! Nó nghiêng đầu suy nghĩ.

” Chỉ liếm thôi có được không?”

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, Vũ Thiên chỉ dặn nó không được ăn, chứ không dặn nó không được liếm a! Nếu nó chỉ liếm thôi Vũ Thiên sẽ không trách nó. Nghĩ vậy trong lòng nó thật vui vẻ, đang chuẩn bị lao lên thì đằng sau có tiếng gầm gừ.

“Grừ..Ngươi đụng đến a! Ngươi dám đụng đến ta sẽ nói cho hắn*( hắn ở đây là nói Vũ Thiên, vì Vũ Thiên không phải chủ nhân của tiểu Hắc nên nó gọi như vậy.) biết thủ phạm là ngươi.”

Tiểu Hắc ánh mắt khinh thường nhìn tiểu Bạch. Một con sâu nho nhỏ, suốt ngày làm nũng, thật mất mặt ma thú.

Tiểu Bạch nghe vậy trừng mắt nhìn tiểu Hắc. Dám phá hủy chuyện tốt của nó thật là con sói con đáng ghét. Ta chỉ muốn liếm liếm chứ đã ăn đâu.

” Da..da…dà dá da.. da..”

Nó tức giận mắng vài câu sau đó bỏ đi. Tiểu Bạch thật ủy khuất a! Nó đành phải kiếm đến ba trái cây kia ăn tạm, ăn xong một quả nó cảm thấy không còn đói nữa, nhìn hai quả còn lại. Nó mang theo một quả biến mất.

Tại chổ Tiểu Hắc đang nằm ngủ, tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện khiến tiểu Hắc mở bừng mắt, nó tức giận grừ nhẹ. Cái con sâu chết tiệt không để nó ngủ, còn quăng cái gì lên đầu nó. Nhe răng trợn mắt với tiểu Bạch, tiểu Hắc thật sự tức giận. Lần này nó phải nhai con sâu kia, phá hủy giấc ngủ của nó. Thật đáng chết.

Thấy tiểu Hắc không những không thích quà nó mang đến, còn nổi giận với nó. Tiểu Bạch tức giận nói:

– Da…da.dá dà dá dá…dà…à

Tiểu Hắc nghe vậy nhìn quả trái cây kì lạ dưới chân nó, sau đó gầm gừ:

” Ngươi con sâu ham ăn! Đừng nghĩ ai cũng ham ăn như ngươi.”

Tiểu Bạch hừ hừ hai câu, nó tốt bụng không chấp con sói ngu ngốc, nó kiếm được đồ ăn tốt chẳng những không ăn một mình còn chia cho tiểu Hắc ăn. Tiểu Hắc không cảm kích nó, còn mắng nó ham ăn. Thật là không biết tốt xấu, thối sói, sói ngu ngốc. Tiểu Bạch lầm bầm vài câu sau đó bỏ đi chẳng thèm để ý đến tiểu Hắc.

Sau khi tiểu Bạch bỏ đi, còn lại tiểu Hắc với quả trái cây kì lạ kia. Nó cũng chẳng quan tâm, tiếp tục nằm xuống ngủ. Nhưng chưa nằm được bao lâu, tiểu Hắc mở bừng mắt, nó ngửi được mùi thơm từ trái cây kia truyền tới.

Mũi chó sói rất thính, thế nên đối với những vật có mùi đặc trưng khiến nó không thể không chú ý. Tiểu Hắc nhìn trái cây kì kạ kia, nó đưa mũi hít hít mùi thơm khiến nó rất hưng phấn. Cảm giác nhìn thật là thèm. Sau đó lại lắc đầu ngoày ngoạy, nó mới không thèm đồ ăn của con sâu kia mang tới. Đứng lên nằm xuống vài lần, nhưng mắt không dời được quả kì lạ kia. Nội tâm cứ đấu tranh dằn vặt, cuối cùng tiểu Hắc không nhịn nổi mà đưa miệng nuốt chửng nguyên quả vào bụng. Này một màn đúng lúc Thanh Đồng xuất hiện thấy, nàng ngây ngẩn cả người, không kịp đi lại can ngăn tiểu Hắc.

Tiếp theo đó cả người tiểu Hắc đổ ụp xuống đất, thân thể cuộn tròn lại, miệng phát ra tiếng rên rỉ. Làm cho Thanh Đồng hoảng sợ, chạy đi tìm Vũ Thiên.

★★★★★♡♡♡★★★★★

Tác giả:

– Năm mới tết đến! Chúc các hương thân phụ lão an khang thịnh vượng, vạn sự như ý. Gia đình hạnh phúc. Tiền tài dồi dào. Ai còn đi học thì học hành tiến tới, ai đã đi làm thì công việc thuận lợi. Đặc biệt là ai FA thì sang năm mới sẽ có “người yêu” nhé!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN