[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư - Chương 23: Liễu Lam Linh (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư


Chương 23: Liễu Lam Linh (1)


Vũ Thiên quay qua tức giận nhìn tiểu Bạch, thấy nó không nháo không phá thành thành thật thật đứng trên vai nàng khuôn mặt hối lỗi vô cùng. Thấy vẽ mặt nghiêm túc của nó, Vũ Thiên vừa giận vừa mắc cười, nàng cũng mặc kệ nó. Quay sang nói với Thanh Đồng:

– Thanh Đồng! Hiện tại những dược liệu hiện giờ không thể giúp ta lên cấp, nên bây giờ ta sẽ ra bên ngoài mua một ít dược liệu. Ngươi hãy coi chừng tiểu Hắc có chuyện gì truyền âm cho ta biết.

Thanh Đồng nghe vậy gật đầu nói:

– Vâng chủ nhân!

Vũ Thiên nhìn về phía chổ tiểu Hắc đang ngâm mình, nàng trong lòng chỉ mong nó cố gắng vượt qua. Quả trái cây đó có chứa năng lượng rất mạnh mẽ, lần này tiểu Hắc ăn nguyên quả nếu nó vượt qua được sẽ rất có lợi cho nó.

Sau khi căn dặn Thanh Đồng, Vũ Thiên rời khỏi không gian giới. Ra đến bên ngoài nàng cảm thấy cánh tay có gì đó nhồn nhột. Cúi đầu nhìn xuống cánh tay thì thấy tiểu Bạch từ ống tay áo chui ra. Vũ Thiên khóe miệng giật giật, tiểu gia hỏa này vậy mà dám lén chuồn theo nàng. Ôm lấy người tiểu Bạch nâng lên Vũ Thiên trừng mắt nhìn nó nói:

– Tiểu Bạch! Ngươi a…Cũng dám chuồn theo ta?

Tiểu Bạch đôi mắt ngập nước nhìn Vũ Thiên, nó nói với giọng yểu xìu:

– Dà…dà..da da da…

Vũ Thiên cũng không hiểu nó đây là đang nói cái gì, nhưng nàng cũng hiểu đại khái ý nó muốn nói là nó cảm thấy buồn chán mới lén chuồn đi theo nàng. Nhất thời nàng cũng không biết nên nói thế nào, Vũ Thiên nhìn tiểu Bạch thật sự nàng cũng có lỗi với nó, đáng lý không nên ôm nó ra khỏi khu rừng độc khí, bắt cóc nó không nói còn không quan tâm, bỏ bê nó mấy tháng trời. Nàng cũng thấy mình hơi tệ, thế nên suy tư một hồi nàng nhìn nó mủi lòng, thở dài nói:

– Ta biết ngươi buồn a! Thôi được rồi. Cho phép ngươi theo ta, nhưng không được quậy.

Tiểu Bạch nghe Vũ Thiên nói vậy hai mắt nó tỏa sáng nhìn nàng, nhu thuận gật gật đầu. Vũ Thiên nhìn nó sau đó nói:

– Còn nữa ngươi phải ở trong ống tay áo ta, không được tự ý bò ra ngoài. Ngươi đáp ứng ta mang ngươi ra ngoài.

Tiểu Bạch mặc dù trong thâm tâm không muốn lắm, nhưng vì được ra ngoài chơi chuyện gì nó cũng đồng ý a. Nghĩ vậy nó vui vẻ gật mạnh đầu, cạ cạ lên tay Vũ Thiên.

Thấy tiểu Bạch đáp ứng, Vũ Thiên đành để tiểu Bạch bò vào ống tay áo. Sau đó nàng mang nó đi ra ngoài.

Vũ Thiên mang theo tiểu Bạch rời khỏi khách điếm, trên đường nhiều người đi lại tấp nập. Thật là rất nhiều người, như là đi hành quân đánh trận. Vũ Thiên tâm trạng thật hiếu kỳ, nhưng hiện giờ nàng cũng không rảnh để lo chuyện khác, cứu Bạch tỷ tỷ vẫn ưu tiên hàng đầu. Nàng không dám chậm trể đi một mạch đến dược điếm. Vũ Thiên vừa bước vào thì lão bản đã nhận ra nàng, vì ngoại hình của nàng đặc biệt(ý nói cái đầu trọc) khiến lão bản rất có ấn tượng. Hắn nhìn thấy nàng đến đã chạy ra tiếp đón, niềm nở vô cùng:

– A..Khách quan! Ngài cần gì sao?

Vũ Thiên nhìn hắn gật đầu, sau đó mở miệng nói:

– Ừ ta cần mua một số dược liệu.

Lấy từ trong lòng ra một tờ giấy, trên tờ giấy nàng đã ghi lại một số dược liệu cần mua. Lão bản nhanh chóng tiếp nhận. Sau đó Vũ Thiên lại tiếp tục nói:

– Đó là chuyện thứ nhất, còn chuyện thứ hai ta đến đây là vì có một số đan dược muốn bán cho cửa hàng ông.

Lão bản nghe vậy hai mắt sáng ngời, hiện tại hắn đang đau đầu vì đan dược phục hồi nguyên khí không cung cấp đủ. Hiện tại có nguồn cung cấp hắn sao lại không vui mừng, giọng nói hắn trở nên hấp tấp:

– Khách…khách quan! A…Không Tiên sinh!* Ngài..ngài bán đan dược là Hồi Hoàn Đan sao?

*Tiên sinh: là danh xưng thường dùng để gọi những vị luyện dược sư, dù là nhất phẩm hay một người nhỏ tuổi đi chăng nữa. Vì nghề nghiệp này rất cao quý nên đa số luyện dược sư đều được gọi chung như thế.

Vũ Thiên nhàn nhạt trả lời:

– Phải! Ngươi không lẽ để ta ở bên ngoài làm giao dịch với ngươi như vậy sao?

Lão bản nhận ra mình thất lễ, hắn hơi đỏ mặt ấp úng nói:

– A..xin tiên sinh thứ lỗi! Mời ngài vào trong, chúng ta vào phòng riêng nói chuyện.

Vũ Thiên gật đầu không nói gì, liền đi theo lão bản vào phía bên trong cửa hiệu. Nơi đây khác với bên ngoài, được bài bố kỹ lưỡng có vẻ nơi này để dành để tiếp khách. An tọa xong, Vũ Thiên mở miệng:

– Ta cũng không dài dòng, hiện tại ta có một số Hồi Hoàn Đan cửa hiệu ngươi thu giá cả thế nào?

Lão bản nghe vậy đôi mắt lấp lánh ý cười, hắn vui vẻ nói:

– Tiên sinh! Ngài trước tiên có thể cho ta coi đan dược của ngài được không?

Vũ Thiên nghe vậy tùy ý phất tay một lọ đan dược được đặt bàn. Lão bản cầm lấy lọ đan dược, sau đó hắn mở cửa bước ra ngoài gọi một tên thuộc hạ đem lọ đan dược đi. Rồi lại bước vô phòng nhìn Vũ Thiên cười nói:

– Tiên sinh! Ngài đợi chút chúng tôi đưa chuyên gia kiểm tra chất lượng đan dược.

Vũ Thiên hờ hững trả lời:

– Cứ tự nhiên!

Một lúc lâu sau có một nữ tử bước vào phòng, đi theo sau đó là một ông lão. Nhìn nữ tử trước mặt tuổi chừng mười sáu, mười bảy. Khuôn mặt rất xinh đẹp, cặp mắt sắc xảo kết hợp với dáng người có thể nói là một tiểu mỹ nhân hại nước, hại dân. Lão bản đang ngồi trong phòng khi thấy nữ tử kia đi vào thì lập tức đứng dậy, khom người lùi về phía sau. Nữ tử mỉm cười đôi mắt sắc xảo nhìn Vũ Thiên như muốn đoán ra thân phận của nàng, một cánh tay trắng như tuyết đưa đến trước mặt Vũ Thiên kèm theo tiếng nói trong trẻo:

– Ta là Liễu Lam Linh. Hân hạnh được biết công tử.

Vũ Thiên đứng dậy đưa tay chạm nhẹ bàn tay mềm mại kia rồi rút tay về, đồng thời cũng quan sát thiếu nữ trước mặt mình. Nàng cũng không ngờ đây là cửa hàng của gia tộc Liễu gia. Chính là gia tộc mà kẻ đã làm A Châu bị thương. Ánh mắt nàng trở nên sắc bén hơn, Vũ Thiên lạnh nhạt nói:

– Dạ Vũ Khúc.

Lam Linh nghe vậy ánh mắt thoáng kinh ngạc một chút, nhưng nhanh chóng khôi phục lại thái độ ban đầu, trên môi vẫn treo nụ cười mềm mại.

– Dạ công tử! Chẳng hay người với Dạ gia có quan hệ gì chăng?

Vũ Thiên lạnh lùng đáp:

– Không quan hệ.

Nhận thấy thái độ của Vũ Thiên trở nên lạnh lùng Lam Linh liền không đề cập đến nữa, nàng cùng Vũ Thiên ngồi xuống. Sau đó cầm lấy bình đan dược trước đó đã được đưa đi giám định, Lam Linh đặt bình đan dược trước mặt ánh mắt chăm chú nhìn Vũ Thiên môi đỏ mọng khẽ hỏi:

– Dạ công tử đan dược này là do công tử luyện chế?

Vũ Thiên mày khẽ nhíu, âm thầm tự hỏi trong lòng.

” Không lẽ đan dược có vấn đề? Này đan dược mình luyện chế rất tốt, đáng lý sẽ không phát sinh vấn đề chứ?”

Tuy trong lòng cảm thấy không an tâm, nhưng ngoài mặt Vũ Thiên vẫn tỏ ra không có gì. Nàng nhìn Lam Linh nói:

– Phải.

Nghe Vũ Thiên nói vậy ánh mắt Lam Linh thoáng thay đổi quan sát kỹ lưỡng người trước mặt nàng. Một thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi có thể luyện chế được loại đan dược như vậy sao? Là người này quá trẻ hay là…uống thuốc giữ “nhan” ? Nghe Niên Mặc tiên sinh nói người chế tạo ra loại đan dược này chắc phải là dược vương giả trong giới luyện dược. Vì đan dược nhất phẩm này phẩm giai còn hơn cả loại đan dược nhất phẩm cao cấp, có thể nói là cực phẩm. Thường thì những người như vậy sẽ không bao giờ bán ra đan dược mà mình luyện chế, Lam Linh bổng cảm thấy tò mò về vị luyện dược sư này. Thế nên nàng mới lộ diện để xem thử người luyện ra loại đan dược cực phẩm như vậy là người như thế nào? Nhưng nàng lại không ngờ người luyện ra đan dược cực phẩm lại là thiếu niên trẻ tuổi trước mắt. Điều khiến nàng không ngờ hơn nữa là thiếu niên này lại họ Dạ, có hay không có liên hệ với Dạ gia? Nàng thật sự không đoán ra được người thiếu niên này thân phận như thế nào? Phải chăng thiếu niên trước mặt là đệ tử của một vị luyện dược sư tài năng nào đó? Nghĩ đến đây trong lòng nàng lại cảm thấy đáp án này là chắc chắn nhất. Lam Linh bổng nhiên thấy Vũ Thiên nhìn nàng với thái độ đề phòng, nàng biết mình nhìn hơi lộ liễu. Lam Linh ho khan một cái lấy lại khuôn mặt tươi cười, nàng nhìn Vũ Thiên nói:

– Dạ công tử! Về loại đan dược này của công tử…

Vũ Thiên nhàn nhạt hỏi:

– Có vấn đề gì sao?

Lam Linh vội xua tay nói:

– Không vấn đề! Chỉ là số lượng công tử muốn bán bao nhiêu?

Vũ Thiên nghe vậy nói:

– Không nhiều. Tầm năm trăm.

Lam Linh mỉm cười nói:

– Đan dược này của công tử bổn tiệm mua với giá hai trăm kim tệ một viên. Công tử có ý kiến gì không?

Vũ Thiên nghe vậy khuôn mặt mặc dù rất bình tĩnh nhưng trong lòng đang gào thét. Nàng có nghe nhầm không? Hai trăm kim tệ một viên? Nàng có năm trăm viên, vậy tổng cộng bán ra sẽ được mười vạn kim tệ? Ban đầu chỉ bỏ ra hai mươi lăm vạn ngân tệ mà bây giờ thu vô cả mười vạn kim tệ. Kim tệ chứ không phải ngân tệ a! Chẳng trách người ta ai ai cũng muốn làm luyện dược sư vì nghề này kiếm được rất nhiều tiền. Vũ Thiên hít sâu một ngụm khí lạnh, nàng bình tĩnh trả lời:

– Không vấn đề!

Sau đó Vũ Thiên phất tay từ trong trữ vật giới chỉ một đống lớn lọ đựng đan dược được bày bố khắp nơi trên bàn và dưới đất. Sau khi lấy đan dược ra xong nàng nhìn Lam Linh nói:

– Đây là năm trăm viên đan dược Hồi Hoàn Đan. Các người có thể kiểm tra. À…dược liệu trước đó ta đã yêu cầu không biết đã chuẩn bị thế nào?

Lam Linh nghe vậy ánh mắt nàng vẫn nhìn Vũ Thiên nhưng miệng lại nói:

– An lão! Dược liệu Dạ công tử yêu cầu lão chuẩn bị sao rồi?

An lão là lão bản chủ tiệm Vũ Thiên đã gặp trước đó, hắn nghe Lam Linh hỏi từ phía sau đi lên cung kính trả lời:

– Thưa tiểu thư đã cho người đi chuẩn bị, chắc cũng xong rồi. Nếu tiên sinh cần tùy thời có thể lấy.

Lam Linh gật đầu nói:

– Ân…Vậy ngươi hãy đi lấy dược liệu tới đây.

– Vâng tiểu thư!

An lão ngay sau đó rời khỏi phòng. Lam Linh từ trong nạp giới lấy ra một tấm thẻ kim phiến, bên trên có khắc những chữ số kèm hoa văn cầu kì đưa đến trước mặt Vũ Thiên, nàng nói:

– Dạ công tử đây là kim phiến mười vạn kim tệ.

Vũ Thiên tiếp nhận kim phiến thu vào trong giới chỉ, nàng lạnh nhạt nói:

– Các người không kiểm tra đan dược sao?

Lam Linh nghe vậy mỉm cười, nàng phất tay một lão nhân đứng đằng sau thu các bình đan dược vào nạp giới. Trong khi đợi lão nhân kiểm tra, Lam Linh nhìn Vũ Thiên với ánh mắt hứng thú, nàng mỉm cười nói:

– Dạ công tử! Chúng ta có thể kết giao bằng hữu được chứ?

Vũ Thiên ngạc nhiên nhìn Lam Linh với ánh mắt dò xét, không biết trong hồ lô nàng ta bán thuốc gì? Bất quá nếu là bằng hữu cũng không vấn đề gì, nàng chỉ hi vọng người này không có quan hệ đến kẻ đã làm A Châu trọng thương. Nếu không nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Vũ Thiên khẽ nhếch môi, nàng hờ hững nhìn Lam Linh nói:

– Bằng hữu? Tại sao?

Lam Linh chưa nói gì thì lão nhân đứng bên cạnh nàng đã hừ lạnh một tiếng. Nàng mỉm cười đưa tay ngăn lão nhân đứng đằng sau đang muốn nói lại, rồi cất giọng trong trẻo nói với Vũ Thiên:

– Dạ công tử đừng lấy làm lạ, ta đây thấy công tử là thiếu niên thiên tài, còn trẻ như vậy đã là nhất phẩm luyện dược sư. Công tử tương lai tiền đồ rất rộng mở, ta chỉ ham thích kết bạn với dạng người giống công tử mà thôi.

Vũ Thiên nghe vậy thâm tâm cười nhạo một tiếng, người như nàng mới có khả năng khiến nàng ta chú ý? Thật là biết cách ăn nói, vừa đề cao mình cũng không hạ thấp thân phận nàng ta. Rốt cuộc thân phận nàng ta ở trong Liễu gia là gì? Nghĩ vậy Vũ Thiên quan sát người thiếu nữ trước mắt, cặp mắt sắc xảo như nhìn thấu mọi sự vật khiến Vũ Thiên bất giác nhíu mày. Nàng thật sự không thích một người quá nhạy bén, đôi khi người thông minh sắc xảo quá sẽ khiến nàng rất không thoải mái, cảm giác như người nọ nhìn thấu hết mọi chuyện trong lòng nàng. Mặc dù rất không thích thái độ nhiệt tình của Lam Linh, nhưng bề ngoài Vũ Thiên vẫn điềm đạm hời hợt trả lời:

– Ồ…vậy sao? Ngươi muốn gì?

Lam Linh nghe vậy ngạc nhiên, nàng cũng không ngờ người thiếu niên trước mắt lại hỏi vấn đề trực tiếp như vậy. Thân phận của nàng nếu mở miệng kết giao bằng hữu không người nào không đồng ý, ngược lại họ còn vui vẻ mà chấp nhận. Nhưng người trước mắt nàng không nhìn ra được cấp bậc lẫn thân phận, thật khiến nàng khó xữ, người này giống như một câu đố. Thiếu niên trước mắt tuyệt đối không đơn giản, năng lực chắc chắn không tầm thường. Đối với nàng mà nói những người tương lai có tiền đồ sáng lạn là người thích hợp để kết giao, thời gian về dài sẽ rất có ích lợi cho nàng. Với những người như vậy tuyệt đối sẽ là sự trợ giúp sau này nàng đoạt được Liễu gia, nên nàng nhất định sẽ không bỏ qua.

★★★★★

Tác giả: Xin lỗi! Vì tại hạ ăn tết quá lố, quên cả viết truyện. Haha..thôi tại hạ sẽ cố gắng viết hai chương bù lại cho mọi người trong thời gian sớm nhất nhé!

À…bà xã đại nhân nói tại hạ một chương nên viết hai ngàn từ là được, theo ý mọi người tại hạ nên giảm lược từ của mỗi chương bắt đầu từ chương tiếp theo được không? Trước giờ tại hạ viết một chương hai ngàn rưỡi từ. Giờ sẽ rút ngắn có bị ném đá không a?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN