[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư - Chương 29: Địa Linh Tức Nhưỡng và cửu cấp ma thú
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư


Chương 29: Địa Linh Tức Nhưỡng và cửu cấp ma thú


Tiểu Hắc tiếp tục câu chuyện của nó:

– Bọn thuộc hạ của hai tộc thú kia truy đuổi gắt gao. Vì muốn bảo toàn mạng sống cho ta, cận vệ của ta cũng hi sinh, hắn nói ta phải sống tốt chờ cơ hội trở lại báo thù cho đồng tộc đã bị sát hại. Đến cuối cùng ta cũng chỉ có một thân một mình mà chạy thoát. Vì ta muốn trả thù cho phụ mẫu cùng đồng tộc, ta không thể chết cố gắng chạy trốn. Chạy khỏi khu vực trung khu giáp ranh là tiểu khu, ta vô tình chạy vào một khu rừng toàn là khí độc. Nếu không phải ta vận dụng hỏa diễm bảo vệ xung quanh thân thể, không thì độc khí đã ăn mòn. Lúc sau lại lạc vào một chổ kì quái, mấy ngày ta ở trong rừng vì sử dụng đến nhiều hỏa diễm nên năng lượng cũng cạn kiệt. Cố gắng tìm kiếm lối thoát thì ta cảm nhận được một nguồn năng lượng hỏa hệ cực mạnh, chính vì thế ta chạy đến hướng phát ra khí tức của năng lượng kia. Đúng lúc đó ta gặp ngươi, chủ nhân! Chuyện tiếp theo ngươi đã biết.

Vũ Thiên nghe xong trong lòng cảm khái một tiếng, nàng ngồi xuống định ôm tiểu Hắc vào lòng, nhưng nó lại nhanh chóng né thoát. Vũ Thiên cười khổ nàng đây là muốn an ủi nó nha. Tiểu Hắc liếc nàng nói:

– Chủ nhân! Ta cũng không yếu đuối, ngươi không cần an ủi ta. Ta phải trở nên mạnh mẽ hơn để trả thù cho những đồng tộc đã hi sinh kia và cả phụ mẫu của ta nữa.

Vũ Thiên vẻ mặt âm trầm nhìn tiểu Hắc, nàng gật đầu sau đó nói:

– Tiểu Hắc! Ngươi biết hai tộc thú kia tấn công tộc ngươi là ma thú gì?

Tiểu Hắc nghe vậy ánh mắt dữ tợn lên nói:

– Ta làm sao quên được, đó là Cự Hỏa Ma Viên và Thạch Toản Địa. Hôm mà chủ nhân ngươi dắt ta ra khỏi khu rừng, hai ma thú chặn đường chúng ta chính là thuộc hạ của hai kẻ kia. Bọn chúng muốn giết hết tộc thú của ta, nên phái thuộc hạ mình truy sát đồng tộc ta không chừa một ma thú nào.

Vũ Thiên nghe vậy “A!” lên một tiếng như nhớ ra điều gì, sau đó nàng nói:

– Thì ra hai ma thú đó là thuộc hạ của kẻ thù ngươi.

Tiểu Hắc nhìn Vũ Thiên rồi nói:

– Chủ nhân! Hiện tại ngươi có dự tính gì?

Vũ Thiên ngẩn người nói:

– Dự tính?…Ta cũng không biết, ta cũng có rất nhiều chuyện để làm a. Chuyện quan trọng trước mắt là ta phải đi tìm những món đồ, mà những đồ vật này có vẻ rất khó tìm.

Tiểu Hắc nghe vậy liền hỏi:

– Đó là những vật quý báu sao?

Vũ Thiên gật đầu nói:

– Ta cũng không xác định được đó là những vật gì, nhưng chắc chắn là những thứ không tầm thường.

– Chủ nhân! Những thứ đó là gì? Người nói ta nghe biết đâu ta cũng có thể biết được gì đó. Ma thú bọn ta cũng có những bảo vật mà nhân loại không biết hoặc không thấy.

Vũ Thiên hai mắt sáng lên, đúng vậy, tiểu Hắc là ma thú nó đương nhiên sẽ biết được nhiều bảo vật. Nghĩ vậy Vũ Thiên nói:

– Ta cần tìm sáu món, mà một trong sáu món ta đã biết được một cái. Còn lại năm món là: Tuyết Linh Ngọc Tủy, Thanh Mộc Long Châu, Băng Hỏa Dung Quả, Thổ Nhưỡng Địa Linh, Thiên Quang Linh Khí. Tiểu Hắc trong năm món này ngươi biết được món nào không?

Tiểu Hắc ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:

– Chủ nhân! Những cái này ta mới lần đầu tiên nghe thấy.

Vũ Thiên nghe tiểu Hắc nói vậy ánh mắt nàng ảm đạm xuống, thật thì nàng cũng biết những món đồ vật này làm sao mà dễ dàng dễ biết vậy. Cảm thấy mọi chuyện trở nên quá mức khó khăn khiến nàng bất giác thở dài. Nhưng ngay sau đó tiểu Hắc lên tiếng:

– Bất quá ta lại từng nghe một thứ có tên là Địa Linh Tức Nhưỡng cũng không biết có liên quan đến Thổ Nhưỡng Địa Linh của ngươi không?

Nghe vậy Vũ Thiên hỏi lại:

– Ngươi nghe được ở đâu?

Nàng thật sự bây giờ giống như là mò kim dưới đáy biển, chỉ cần có một chút manh mối cũng khiến cho nàng lưu tâm. Cho dù món đó hơi khác xa với tên của món nàng tìm kiếm, nhưng mà nàng thà là nhầm lẫn cũng không muốn bỏ qua.

Tiểu Hắc thấy Vũ Thiên có vẻ gấp rút muốn biết, nó cũng không chần chờ liền nói:

– Ta từng nghe phụ thân nói người muốn tìm kiếm Địa Linh Tức Nhưỡng về để ôn dưỡng cây Linh Hỏa, loại đất quý ấy có tác dụng đẩy nhanh tiến độ phát triển của thảo dược. Hơn nữa còn có thể cho cây có trái ra được nhiều quả hơn. Những cây cối được trồng trên loại đất ấy có khả năng từ mười năm biến thành trăm năm. Vì vậy phụ thân cho người tộc thú đi tìm kiếm rất nhiều năm trời.

– Có tìm kiếm được không?

Tiểu Hắc gật đầu nói:

– Tìm kiếm được. Tuy nhiên…

Vũ Thiên nghe vậy khó hiểu hỏi:

– Tuy nhiên sao?

Tiểu Hắc thở dài nói:

– Chủ nhân! Ta cũng khuyên ngươi nếu muốn đánh chủ ý với Địa Linh Tức Nhưỡng hay là…quên đi. Ngay cả phụ thân ta còn không thể xin, hay cướp được. Ngươi hiện tại…không…có khả năng….

Nghe tiểu Hắc nói úp úp mở mở khiến nàng bực mình không thôi, đầu mối mới biết nàng nào dễ dàng từ bỏ, Vũ Thiên bực dọc nói:

– Ngươi mau nói a. Úp úp mở mở cái gì? Ngươi sợ gì chứ? Thật là…

Tiểu Hắc liếc Vũ Thiên một cái, nó đây là muốn tốt cho nàng a. Không hiểu được lòng tốt của nó, nàng còn chỉ trích nó. Tiểu Hắc hừ một cái rồi nói:

– Địa Linh Tức Nhưỡng này được một ma thú cửu cấp bảo quản hắn là Điêu Quy Giáp. Đầu điêu mình quy, mai cực kỳ cứng cáp. Phụ thân ta từng kiếm hắn giao chiến chẳng những không kiếm được còn bị lạc ở lãnh địa của hắn cả năm trời.

Vũ Thiên thắc mắc hỏi:

– Sao lại như vậy?

– Hắn là loại ma thú có thể nói là cực kỳ giảo hoạt. Hắn không thiên về chiến đấu, nhưng lẫn trốn và phòng thủ lại là biệt tài riêng. Nhiều lần phụ thân ta kiếm hắn, đều không tìm được. Chẳng những thế còn bị lạc vào những địa thế hiểm trở nơi hắn ở. Lãnh điạ của hắn phải nói là giống như một mê cung, vào được khó ra. Nếu năm đó phụ thân không nhờ vào khứu giác cực kì nhạy cảm cùng may mắn thì chắc chắn sẽ không thể thoát ra khỏi nơi đó được. Thế nên ta mới nói…chủ nhân ngươi muốn Địa Linh Tức Nhưỡng…Thật sự rất khó khăn.

Tiểu Hắc thở dài buồn bã nói:

– Nếu năm đó phụ thân có thể có được Địa Linh Tức Nhưỡng tộc thú ta cũng không bị hai tộc kia thôn tính.

Vũ Thiên nghe ra được tâm trạng tiểu Hắc buồn bã, nàng lấy tay vỗ vỗ lưng nó nói:

– Đừng thương tâm. Ngươi còn có ta. Ta sẽ cùng ngươi tu luyện trở thành cường giả, đến lúc đó chúng ta sẽ quay về báo thù rữa hận cho ngươi.

– Ân..!

Vũ Thiên cảm thấy tin tức của tiểu Hắc đem đến cho nàng không tệ, ít nhất món thứ hai cũng có chút tin tức. Tuy khác với tên, nhưng nàng chỉ cần tìm hiểu thêm một chút nếu hai món có liên quan với nhau nàng cũng sẽ không bỏ qua. Vì trong quyển trục bạch ngọc có nói tác dụng của Thổ Nhưỡng Địa Linh cũng tương tự với Địa Linh Tức Nhưỡng. Nàng cần phải xác minh hai thứ này có hay không cùng là một? Nghĩ vậy Vũ Thiên cảm thấy tâm tình rất tốt. Điều quan trọng nhất hiện giờ là nàng phải tu luyện, vì chỉ có tu luyện mới trở thành cường giả. Làm cường giả nàng mới có thể tìm kiếm phụ mẫu, mới có thể giúp Bạch tỷ tỷ hồi phục thân thể. Chỉ có một Địa Linh Tức Nhưỡng đã là ma thú cửu cấp bảo vật, càng huống chi là những món khác. Nàng muốn có được thì nhất định là phải kiên trì tu luyện rồi. Vũ Thiên đứng lên nói:

– Ta cần phải tới linh tuyền xem xét, để xác định một số việc. Chúng ta đi thôi.

Tiểu Hắc cùng Vũ Thiên đi đến thác nước. Trước mặt nàng là hồ nước linh tuyền, mặt hồ ảm đạm tỏa ra linh khí nồng đậm, khói trắng nghi ngút bốc lên. Vũ Thiên cúi người đưa tay chạm xuống mặt hồ, nước trên tay khiến nàng cảm thấy mát lạnh. Hơn nữa nó còn phát ra ánh sáng màu bạc, màu nước bạc so với sự miêu tả của quyển trục bạch ngọc có vẻ rất giống, chỉ khác một điều là linh khí tỏa ra lại là màu trắng có chút nhàn nhạt xanh, không phải là màu lam nhạt. Nếu là màu lam nhạt thì có vẻ đúng là Sinh Mệnh Linh Tuyền. Nhìn thấy linh khí vẫn chưa phải là màu lam nhạt nhưng cũng gần giống như vậy khiến Vũ Thiên đăm chiêu suy nghĩ:

” Có lẽ nào nước linh tuyền vẫn đang từ từ thay đổi? Lúc trước linh khí chỉ là màu trắng, nhưng từ khi mình khế ước tiểu Hắc rồi bất tỉnh, lại khiến cho không gian thay đổi. Linh tuyền đang từ từ tiến hóa thành Sinh Mệnh Linh Tuyền…Điều này có phải như lời Bạch tỷ tỷ nói, không gian mình đã được nâng cấp. Vậy điều kiện nâng cấp chính là mình khế ước ma thú?”

Với phát hiện này, Vũ Thiên cực kì kinh ngạc. Nàng vừa kinh hỉ lại vừa cảm thán, tuy biết được điều kiện để nâng cấp không gian nhưng khế ước ma thú cũng đâu phải chuyện dễ dàng. Ma thú khế ước liên quan đến sự phát triển của bản thân, nếu tùy tiện khế ước một ma thú, sau này lại tìm được một ma thú khác thích hợp hơn phá bỏ đi khế ước, ngự thú sư sẽ bị giáng cấp cùng phản phệ. Bởi vậy lúc trước Vũ Thiên khế ước với tiểu Hắc nàng cũng suy nghĩ rất nhiều. Nhưng tiểu Hắc là ma thú dị biến hỏa hệ, hơn nữa nó cũng không phải ma thú bình thường khế ước với nó nàng hoàn toàn không cần phải thay đổi ma thú khác. Hiện tại đã xác định được linh tuyền đang tiến hóa, nàng không cần lo lắng về Sinh Mệnh Linh Tuyền. Không gian giới cần được nâng cấp, không thể ở lại trong này. Chuyện kế tiếp là rời khỏi đây tìm kiếm những món khác, và nâng cao năng lực của mình. Âm thầm đồng ý với suy nghĩ của mình, sau đó nàng hướng tiểu Hắc nói:

– Tiểu Hắc! Chúng ta đi tìm Thanh Đồng và A Châu. Cũng đến lúc nên rời khỏi đây rồi.

Vũ Thiên nhanh chóng bước đi, tiểu Hắc đi theo sau nàng. Một người, một thú cùng nhau đi đến dược điền, nơi mà Thanh Đồng cùng A Châu đang trồng dược thảo. Từ xa Vũ Thiên đã thấy hai người vừa thu hoạch dược thảo vừa cười nói vui vẻ, nhìn cảnh tượng như vậy bất giác nàng nở nụ cười. Thật giống như nàng và tỷ tỷ trước đây. Vũ Thiên mỉm cười bước tới, A Châu chợt thấy nàng trong đôi mắt tràn đầy kinh hỉ chạy tới vui mừng nói:

– Tiểu…tiểu thư! Người..người đã tỉnh.

Thanh Đồng cũng đi đến, trên khuôn mặt mừng rỡ không kém:

– Chủ nhân!

Vũ Thiên mỉm cười gật đầu:

– Ân..! Hai người các ngươi thật vui vẻ a!

A Châu hai mắt cay cay nhìn nàng, tưởng như sắp khóc nói:

– Tiểu thư! Người ngủ thật lâu. Ta cứ nghĩ không gặp lại tiểu thư rồi chứ.

Vũ Thiên trêu ghẹo nói:

– Ngươi khóc gì chứ? Lớn vậy rồi còn khóc nhè. Ta không phải đang đứng sờ sờ trước mặt ngươi sao?

A Châu lau nước mắt ở khóe mắt bĩu môi nói:

– Người ta đây là lo cho người a. Người không cảm động còn chọc ghẹo ta.

Vũ Thiên nghe vậy bật cười, sau đó nàng nói:

– Được. Được. A Châu lo cho ta. Ta rất cảm động, cảm động muốn chết đây.

A Châu giận dỗi nói:

– Tiểu thư! Không cho phép người nói bậy. Phi…phi..gì mà chết ở đây chứ? Người mới tỉnh dậy đã nói ra từ xui xẻo rồi, không nên tý nào.

Vũ Thiên thấy A Châu nghiêm túc, nàng cũng không trêu chọc nữa. Nàng thu hồi ý cười rồi nói:

– Được rồi! Nói chuyện nghiêm túc đây. A Châu, Thanh Đồng hiện tại chúng ta sẽ tạm thời rời khỏi không gian giới. Các ngươi nên nhớ khi ở bên ngoài mọi thứ phải hành xử cẩn thận.

Thanh Đồng cùng A Châu đồng loạt gật đầu. Vũ Thiên nói gì thì hai nàng đều làm theo không có ý kiến. Riêng A Châu thì cảm thấy vui vẻ, thật sự mà nói ở trong không gian giới nàng có điểm buồn. Nghe Vũ Thiên nói được ra ngoài nàng vỗ tay vui vẻ nói:

– Ra ngoài thật tốt! Ta lâu rồi không thấy bên ngoài thật nhớ. Tiểu thư! Mau đi thôi.

Vũ Thiên đối với tính tình A Châu, nàng là hiểu rõ, nên việc A Châu cảm thấy vui vẻ đòi ra bên ngoài nàng cũng không khó chịu. Ngược lại cảm thấy A Châu giờ là người bình thường nếu không tu luyện, mọi thứ xung quanh cứ ngày ngày qua đi như vậy không cảm thấy nhàm chán mới là lạ. Âm thầm suy tính, nếu có cơ hội tìm ra phương pháp giúp A Châu có khả năng tu luyện lại, nàng nhất định sẽ cố gắng làm được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN