[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư
Chương 30: Tộc Đấu
Vì vậy Vũ Thiên cũng không tính toán sẽ bộc lộ nàng là Ngự thú sư, an bài ổn thỏa ba người rời khỏi khách điếm đến một tửu lâu dùng bữa. Đã lâu bọn họ cũng chưa từng ăn một bữa ăn đúng nghĩa, ở trong không gian giới mặc dù không đói khát nhưng những thứ thức ăn thường ngày vẫn làm cho bọn họ không thể không nhớ đến a. Vì vậy khi ba người đến tửu lâu đã gọi rất nhiều món ăn.
Hôm nay xung quanh tửu lâu rất náo nhiệt, bàn bên cạnh Vũ Thiên truyền tới một giọng nói hán tử ồm ồm:
– La Nhị, ngươi biết gì không hôm nay là ngày ba đại gia tộc của Linh Xuân Thành tiến hành Tộc Đấu xem ai có thể là gia tộc đứng đầu.
La Nhị liền hỏi:
– Đại Ngưu! Ngươi nghĩ các thiếu niên trong ba đại gia tộc ai có năng lực mạnh nhất?
Hán tử râu ria tên Đại Ngưu, giọng nói lại oang oang lên:
– Trong Dạ gia có hai người nổi trội là Dạ Khinh Vũ cùng Dạ Khinh Phong. Tỷ đệ song sinh này đều là thiếu niên thiên tài, năm mười tuổi đã được lời mời của trường ma pháp sư, sau đó đã trở thành học viên của học viện “Tinh Ngôn”. Đã một năm trôi qua không biết hai đứa trẻ này có về lại gia tộc để tham dự ngày đặc biệt Tộc Đấu này không đây?
Vị hán tử La Nhị nghe vậy phản bác nói:
– Dù là thiên tài cũng chỉ là đứa trẻ mười một tuổi tham dự cái gì? Quy định tham gia mười ba tuổi trở lên. Huống hồ ngươi đừng quên Liễu Gia cũng có một vị thiếu niên thiên tài năm nay cũng vừa tròn mười một tuổi Liễu..liễu gì nhỉ? Nghe đâu hắn là đệ tử của một trưởng lão trong Công Hội Thuần Thú Sư rất được nổi danh, coi như hai tỷ đệ song sinh kia có tham gia thì cũng không thể so sánh với đứa trẻ kia a.
Đại Ngưu bất mãn nói:
– Là Liễu Gia Kiệt.
Sau đó hắn ngẫm nghĩ gật đầu cảm thán nói:
– Đứa trẻ này của Liễu gia xác thực không tệ! Nghe nói hắn đang khổ tu với sư phụ. Chậc..chậc..trưởng lão của Thuần Thú Sư a. Đây là cỡ nào vinh dự. Sau này chắc thằng nhóc đó sẽ có một ma thú thuần hóa. Ôi…ta cũng muốn a…
Một hán tử khác nãy giờ mê ăn, hiện tại nuốt xong miếng cơm giờ mới mở miệng nói:
– Các ngươi bàn luận về mấy đứa trẻ chưa đủ tuổi làm gì? Ta thấy hiện nay Trần gia có Trần Thiệu mười sáu tuổi đã là huyễn sư. Các ngươi nói hiện tại có phải hay không Trần gia Tộc Đấu kỳ này đứng đầu?
Tộc Đấu năm năm tổ chức một lần, quy định là những đứa trẻ từ mười ba đến mười tám tuổi. Gia tộc nào đứng đầu sẽ có nhiều danh ngạch được vào bí cảnh do tam đại gia tộc mở ra ở Linh Xuân Thành. Bí cảnh này có tác dụng nâng cao và rèn luyện cho các thiếu niên có năng lực để họ trở nên vượt trội hơn. Không những vậy còn được ứng cử cho quốc gia tham dự thi đấu, để chọn ra những thành viên ưu tú nhất của quốc gia. Bọn họ chọn lọc tuyển chọn những đứa trẻ được gọi là thiên tài thi đấu với nhau, sau đó lại chọn ra năm người đại diện cho quốc gia tiếp tục thi đấu với các quốc gia khác trên Đại Lục.
Đại Ngưu nghe vậy vội la lên:
– Mã Nghị! Ngươi cho Dạ gia cùng Liễu gia là bù nhìn sao? Tộc Đấu kì trước đã để Trần Gia đoạt mất, nay sao có thể để mất một lần nữa. Dạ gia có Dạ Thiên Tường cùng Dạ Lăng Hiên. Liễu gia có Liễu Gia Hân, Liễu Vân Nam. Tuy Liễu gia có vẻ yếu thế hơn so với hai gia tộc kia, chắc là do thiếu tộc trưởng của bọn họ chết vì tẩu hỏa nhập ma, nhưng bọn họ cũng không vì vậy mà ngồi không để người khác cướp đi miếng cơm a.
Đại hán Mã Nghị cười vang nói:
– Đại Ngưu, La Nhị các ngươi có dám hay không đánh cuộc với ta? Năm nay ta cá 500 ngân tệ Trần gia đứng đầu.
Đại Ngưu cùng La Nhị đập bàn hét to:
– Chơi thì chơi, sợ ngươi sao?
Bên cạnh ồn ào huyên náo cũng không ảnh hưởng đến việc Vũ Thiên dùng bữa, nàng vẫn từ tốn ăn uống. Nhưng A Châu khi nghe những hán tử bên cạnh nhắc đến Dạ gia nàng thật đứng ngồi không yên, ánh mắt hết nhìn Vũ Thiên rồi cúi đầu. Thanh Đồng thấy thế nói:
– A Châu! Muội sao thế?
A Châu lắc đầu rồi nhìn Vũ Thiên lo lắng nói:
– Tiểu thư! Người có về Dạ gia không?
Cũng không trách A Châu nghĩ vậy, vì từ trước đến giờ A Châu sống từ bé đến lớn ở Dạ gia, dù cho có bị đối xữ tệ hại nhưng đó cũng là nơi nàng sinh ra. Muốn không nhắc đến cũng không được, suy nghĩ của A Châu cũng thật đơn thuần. Vì nãi nãi và gia đình nàng suốt đời tận trung với Dạ gia cho dù về sau được thu giữ ở bên cạnh mẫu thân của Vũ Thiên, nhưng xác thực A Châu là người của Dạ gia, chính xác hơn là nô tỳ thuộc gia tộc họ Dạ. A Châu vẫn không nghĩ mình sẽ rời bỏ Dạ gia. Ba vị hán tử lúc nãy có nhắc đến Dạ gia sẽ tham gia Tộc Đấu, A Châu biết tiểu thư nhà mình hiện nay không phải là phế vật như gia tộc nói, nàng còn biết tiểu thư thật sự là thiên tài. Những đứa trẻ lúc nãy ba vị hán tử kia nhắc sao có thể so với tiểu thư. Vì tiểu thư là Ngự Thú Sư a. Ở Linh Xuân thành xuất hiện được một vị Ngự thú sư cỡ nào trân quý, Thuần thú sư sao có thể so sánh. Quốc vương Lai Khâu từng ra chiếu chỉ gia tộc nào xuất hiện một vị Ngự thú sư gia tộc ấy trăm năm trường tồn được hoàng gia duy trì, phong vương tước, cấp đất đai và thành trì riêng của mình, hơn nữa còn được rất nhiều ban thưởng, vinh dự phải nói là không gì sánh được. Nếu Dạ gia biết không chừng họ sẽ quý trọng tiểu thư, coi tiểu thư như báu vật mà đối xữ. Chính vì như vậy mà nàng nhắc nhở Vũ Thiên về lại Dạ gia.
Vũ Thiên biết suy nghĩ trong lòng A Châu, nhưng việc Dạ gia đối xữ với nàng cùng A Châu như vậy nàng cũng không tính toán về lại Dạ gia. Cũng coi như mình không phải người Dạ gia, huống hồ họ của nàng không phải họ Dạ, nàng là họ Vũ tên một chữ Thiên. Chuyện năm đó nàng thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mẫu thân nàng trong thư có nhắc đến vì Dạ gia để lại rất nhiều đồ cho họ. Ngay cả nữ nhi của nàng (mẫu thân VT) cũng không để lại gì quý trọng. Nàng cũng không biết những đồ vật mẫu thân để lại là những gì, nhưng theo nàng suy đoán chắc chắn là tài sản riêng của mẫu thân, những thứ đó không thể tầm thường được. Nhưng…đáng giận ở chổ theo trí nhớ của thân xác này, nàng biết được năm nàng lên năm. Bọn họ kiểm tra thân thể nàng, phát hiện nàng không hề có tố chất của một ma pháp sư hay chiến sĩ thì lập tức vứt bỏ nàng. Mẫu thân nàng để họ chiếu cố nàng nhưng họ chỉ lo cho lợi ích của gia tộc bỏ mặc sự sống chết của nàng, thậm chí để mặc cho những đứa trẻ trong gia tộc tới bắt nạt nàng và A Châu. Tuy nếu không trải qua sự việc kia thì có lẽ nàng sẽ không…xuyên qua, nhưng dù gì mà nói cũng không thể bỏ qua được việc Dạ gia là vứt bỏ nàng trước, cũng không thể trách nàng vứt bỏ lại họ.
Vũ Thiên hờ hững nói:
– A Châu! Không phải ta đã nói rồi sao? Ở bên ngoài kêu ta “thiếu gia”.
A Châu sực nhớ ra, sau đó nàng ấp úng nói:
– A…Thiếu gia! Xin lỗi người! Ta quen miệng. Thế…
Không đợi A Châu nói hết Vũ Thiên sắc mặc âm trầm nói:
– A Châu! Chuyện của Dạ gia đừng nhắc đến, tuy ta đang mang họ Dạ. Nhưng không phải người Dạ gia. Sau này không cần nhắc lại. Hiện tại tên ta là Dạ Vũ Khúc, các ngươi nhớ lấy.
Thanh Đồng cùng A Châu đồng thời gật đầu.
Nàng sao lại lấy tên Dạ Vũ Khúc? Vì không thể sử dụng họ Vũ được. Hơn nữa Khúc là tên kiếp trước của nàng. Mẫu thân có nói họ Vũ của nàng không thể lộ ra, không biết vì lý do gì trước hết nàng tạm thời giấu đi danh tính của mình vậy. Nàng cũng không muốn lấy lại tên cũ, vì nàng không phải Dạ Vũ Thiên. Với lại tên Dạ Vũ Thiên kia có quá nhiều ẩn tình với Dạ gia, nàng còn phải đi tìm hiểu kỹ càng chuyện này.
(Tác giả: Sau này Vũ Thiên có tên gọi là Vũ Khúc nhé! Nhưng không phải là đổi luôn đâu, vì tên đó phụ mẫu đặt, tên Vũ Khúc coi như là tên bên ngoài của Vũ Thiên đi nha!)
Sau khi ăn uống xong xuôi, ba người cùng nhau rời khỏi tửu lâu. Để chuẩn bị lên đường cho chuyến đi sắp tới, phải mua rất nhiều thứ để mang theo. Thanh Đồng cùng A Châu thì đi mua nhu yếu phẩm. Còn Vũ Thiên thì đi dọc con đường quan sát hai bên đang bày bán đủ mọi vật phẩm. Nàng hiện nay đang cần mua một ít dược liệu, nghĩ vậy liền bước đi đến dược điếm. Nhưng chợt nhớ tới nữ nhân Liễu Lam Linh…thì bước chân Vũ Thiên chợt đứng khựng lại. Nàng bây giờ đến dược điếm có hay không sẽ gặp nữ nhân kia? Vũ Thiên trong lòng băn khoăn một hồi, nàng quyết định không đến dược điếm mua dược liệu nữa, mà đi xung quanh đường phố xem những quầy hàng được bày bán hai bên đường.
Trên đường phố lúc này không còn đông nghìn nghịt người và quân đội chiến sĩ của thành chủ như lúc trước nữa, có lẽ việc tiểu Bạch ly khai nàng đã có ảnh hưởng rất lớn với ma thú. Việc ma thú náo loạn trong Hắc Vụ Sâm Lâm là do chủ nhân khu rừng kia? Nghĩ vậy Vũ Thiên thở phào nhẹ nhõm, thật là không thể coi thường…nếu hiện tại nàng vẫn giữ tiểu Bạch bên người thì không biết bây giờ Linh Xuân thành xảy ra tình trạng gì rồi. Vừa đi vừa suy nghĩ khiến Vũ Thiên không để ý những tiếng xầm xì xung quanh nàng. Vũ Thiên ngẩng đầu nhìn đám đông trước mặt thì bắt gặp cảnh tưởng một thiếu niên khuôn mặt trắng bệch đang nằm dưới đất ôm ngực, đứng trước mặt hắn là một thiếu nữ cở chừng mười lăm mười sáu tuổi. Nàng ta khuôn mặt xinh đẹp đang đứng ngạo nghễ khinh thường nhìn hắn. Vũ Thiên với thính lực nhạy bén của mình, nàng nghe được những người xung quanh bàn tán cũng biết được chuyện gì đang xảy ra.
Bọn người kia nói thiếu niên đang ngã dưới đất tên là Liễu Lam Hạo. Vũ Thiên hơi hơi kinh ngạc khi biết được tên nhóc đó là đệ đệ của Liễu Lam Linh. Trong gia tộc hắn cũng giống như nàng là một phế vật, vì tu luyện chậm chạp không thể lên cấp nên cả gia tộc cũng không ai thừa nhận hắn là người họ Liễu. Trước đây phụ thân hắn là thiếu tộc trưởng của Liễu gia, nhưng do tu luyện quá sức bị tẩu hỏa nhập ma nên dẫn đến mất mạng. Hiện giờ do phụ thân mất, địa vị trong gia tộc cũng không còn, nhưng hắn lại có một tỷ tỷ rất lợi hại. Vì thế mà hắn vẫn còn ở trong gia tộc đến tận bây giờ, tính tình của hắn lại bất cần sống rất buông thả, nên hay vào các tửu lâu ăn chơi rượu chè, việc trong gia tộc hắn hoàn toàn không quan tâm. Còn thiếu nữ đang đứng tên là Liễu Gia Hân, thuộc dòng chi thứ hai. Nghe nói dòng chi này, vài năm trước quật khởi bởi một thiếu niên thiên tài tên Liễu Gia Kiệt là đệ đệ của vị thiếu nữ đó.
Vũ Thiên từng nghe qua lúc ở tửu lâu ba vị đại hán kia có nhắc đến cái tên này. Thiếu nữ kia tâm địa kiêu căng ngạo mạn, ỷ mình có chút tài năng, thêm nữa đệ đệ mình là thiên tài, được trưởng lão Thuần thú sư coi trọng nhận làm đệ tử nên không coi ai ra gì.
Đặc biệt đối với dòng đích trưởng phế vật kia, Gia Hân rất không vừa mắt. Bao nhiêu lần ra ý kiến với phụ mẫu đuổi tên phế vật này ra khỏi gia tộc, để không bị mất mặt, nhưng vì tỷ tỷ của tên này lại rất lợi hại. Ả ta quan hệ rất rộng rãi, luyện dược sư nhị phẩm ở gia tộc cũng là vì ả mời tới, nên đan dược của vị luyện dược sư kia rất trọng yếu cho gia tộc, hơn nữa ả là người của công hội Luyện dược sư. Chính vì thế mà gia tộc không thể không để ả làm người quản lý chịu trách nhiệm toàn bộ việc kinh doanh của gia tộc. Thậm chí không hề muốn chính diện giao phong với ả, nếu làm điều gì bất lợi với ả sẽ đắc tội với Công hội Luyện dược sư. Nghĩ như vậy khiến Gia Hân trong lòng càng hận. Một đôi tỷ đệ không có năng lực gì cũng có ảnh hưởng không nhỏ với gia tộc. Nàng bao lần rất muốn đánh chết tên phế vật trước mặt nhưng không có cơ hội.
★★★★
– Tác giả: >”< Meo…Xin lỗi mọi người ra chương chậm, do nương tử bắt đọc truyện cho nương tử edit nên tại hạ không có thời gian viết. Oa…
Những ai đọc chương 8, chương 11, chương 24, tại hạ sửa lại tên Vũ Thiên xưng hô với mấy người kia là Dạ Vũ Khúc. Vì tên Dạ Vũ Khúc sau này rất quan trọng không biết đổi thế nào nên đành đổi lại nhé. Các hương thân phụ lão cho ta xin lỗi vì sự bất tiện này. Ta viết còn non tay a~~~.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!