Bạch Họa Tiên Sư: Họa Y Chuyển Thế - Quyển 1: Chương 1: 2000 năm không dài cũng không ngắn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Bạch Họa Tiên Sư: Họa Y Chuyển Thế


Quyển 1: Chương 1: 2000 năm không dài cũng không ngắn


– sư phụ…sư phụ…
Tiếng Hà Tử Huyên vang lên khiến cho Ân Tử Ly thức dậy.
– Sư phụ người tỉnh, người vẫn nên ăn chút gì đi.
Ân Tử Ly uể oải đứng dậy chỉnh lại trang phục rồi lấy ghế đặt xuống cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống tựa đầu lên khung cửa sổ nhẹ giọng nói:
– Được rồi, ngươi lui xuống đi.
Khi Hà Tử Uyên ra khỏi phòng, Ân Tử Ly mắt nhìn cây đào đang rụng những cánh hoa thì nói nhỏ:
– Thương Vũ, chàng xem hoa đào nở rồi… Đào năm nay hình như lại đẹp hơn năm trước. Ta rất muốn chàng nhìn thấy cảnh này…
Nhưng tiếc là Thương Vũ lại không ở cạnh nàng. Như chợt nhớ ra điều gì nàng chợt nói:
– À, đúng rồi hôm nay ta phải xuống Âm Ty một chuyến.
Năm nào cũng vậy Ân Tử Ly đều xuống Âm Ty tìm Thương Vũ, dù mỗi lần trở về đều vô vọng nhưng nàng không bao giờ từ bỏ chút hi vọng nhỏ nhoi này.
.
.
.
Dưới Âm Ty phủ
– Đại nhân, người mà ngài nói ta chưa từng gặp qua mà?
Ân Tử Ly mang trên người một thân sát khí hướng Diêm Vương hỏi:
– Lần này cũng vậy sao?
Diêm Vương sợ hãi nói:
– Thật sự, nô tài nào dám nói dối ngài. Nếu thật sự có người như ngài nói nói ta nhất định sẽ báo cho người.
.
.
.
Ân Tử Ly lại chán nản rời khỏi Âm Ty, nàng thanh tẩy hết ma khí rồi bước tới một vườn đào. Bước tới căn nhà tranh, nàng lấy cho mình một bầu rượu. Tìm một gốc đào gần đó, Ân Tử Ly ngồi xuống cầm bầu rượu rót đầy vào hai bát sứ nhỏ, vừa rót vừa khẽ nói:
– Hôm nay ta lại không tìm thấy ngươi nữa rồi, ở dưới đó ta không hề nhìn thấy ngươi.
Nàng cầm một bát sứ lên từ từ nhấm nháp vị đắng của rượu, lúc đầu rượu có vị đắng song một lúc vị ngọt lan tràn khắp người khiến ai cũng khen đó là rượu ngon. Ân Tử Ly cứ vậy nhấm nháp hết một bát rượu, nàng đặt bát xuống cầm bầu rượu lên rót tiếp khi rót đầy bát của nàng, theo thói quen nàng lại cầm bầu rượu định rót sang bát bên kia nhưng thấy bát vẫn còn đầy rược thì nàng thu tay lại rồi đặt bình xuống. Đây là Bạch Cốt Hà mà Thương Vũ cất rất nhiều khi còn sống, lúc đó Ân Tử Ly không thích uống rượu nên không bao giờ để ý. Cho đến bay giờ mới có cơ hội uống để giải sầu, nhưng cho dù nàng có uống nhiều đến mấy cũng không hề tam thời quên đi chàng. Ân Tử Ly đặt bát xuống rồi tựa lưng vào gốc đào cầm một bình rượu uống cạn sạch, nhìn sang bát bên cạnh rượu vẫn còn đầy nguyên, cách hoa đào từ trên cây rơi xuống. Nàng đột nhiên nằm xuống bãi cỏ, mệt mỏi thật nàng muốn ngủ một giấc thật sâu rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Dước gốc đào to có hai ngươi đang ngồi dựa lưng vào nhau, Ân Tử Ly tựa đầu vào vai Thương Vũ đang mặc trên mình một bộ bạch y, nàng vừa nhắm mắt vừa hỏi:
– Tại sao ngươi lại yêu ta?
Thương Vũ nghe vậy thì cười nhẹ nói:
– Bởi vì ta yêu nàng.
Ân Tử Ly vẫn nhắm mắt nhẹ giọng
– Ta cũng thích ngươi. Ta rất thích nụ cười của ngươi.
– Nhưng thích và yêu rất khác nhau…
– Đối với ta yêu với thích giống nhau.
Nhưng khi ở bên chàng, nàng mới dần hiểu rằng yêu và thích khác nhau đến thế…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN