Bạch Họa Tiên Sư: Họa Y Chuyển Thế - Quyển 1: Chương 2: Huyễn cảnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Bạch Họa Tiên Sư: Họa Y Chuyển Thế


Quyển 1: Chương 2: Huyễn cảnh


Ân Tử Ly cao cao tại thượng ngồi chỗ của giáo chủ, ánh mắt lạnh như băng như nhìn xuyến thấu tất cả
– Bên hoàng cung sao rồi?
Một người mặc áo choàng đen đứng giữa điện cung kính nói:
– Thưa giáo chủ, Thái Tử đã đích thân tới Nam Dương.
– Được rồi, chuẩn bị tới Nam Dương mai phục hắn.
– Vâng.
Thấy người mặc áo choàng đen đã rời đi, nàng liền từ từ đứng dậy
– Uyên nhi, ngươi theo ta xuống núi.
– Vâng.
Ân Tử Ly khoác trên mình một bộ bạch y, tóc trắng của nàng được tùy tiện thả xuống, tay cầm một cậy quạt màu xanh ngọc. Còn Hà Tử Uyên vẫn mặc Hắc Y như mọi khi. Chẳng mấy chốc hai người đã tới thành Nam Dương, nơi đây đang tổ chức một lễ hội thả hoa đăng. Ân Tử Ly và Hà Tử Uyên tới một tửu lâu gần đó, hai người ngồi ở gần cửa sổ. Một tiểu nhị mang lên hai cốc trà theo lời của Hạ Tử Uyên. Ân Tử Ly tay gác lên khung cửa sổ, tay kia lắc nhẹ cốc trà rồi nàng lại trầm mặc một lát. Hạ Tử Uyên thấy thế cũng không hỏi nhiều từ từ thưởng thức vị trà, nàng đã quá quen với biểu cảm này của Ân Tử Ly rồi. Bỗng một người nam nhân mặc bạch y đi ngang qua nàng, hơi thở quen thuộc này làm nàng quay lại nhưng nam nhân ấy đã không còn trong tầm mắt nàng nữa. Ân Tử Ly lắc đầu, tự giễu cười nhẹ. Chắc là vì quá nhớ chàng nên bị ảo giác, nhưng cảm giác đó thật sự quá chân thực, bất chợt Hà Tử Uyên nhẹ giọng nói:
– Sư phụ, thái tử Đông Triều đã tới Nam Dương rồi. Người nhìn kìa…
Theo hướng nhìn của Hạ Tử Uyên, Ân Tử Ly liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một nam nhân mặc hoa phục, tóc được cột cao, bên cạnh còn có vài người võ công cũng có thể nói là cao nhưng những người này Ân Tử Ly không hề để trong mắt. Nàng liền rời mắt, rồi từ từ nằm xuống bàn nhắm mắt lại nhè nhẹ nói:
– Ngươi tới chỗ lão Ngũ nói với hắn sẽ mai phục lúc tên đó trở về hoàng cung tức là 7 ngày sau. Trong lúc đó ngươi ở cùng lão Ngũ, còn ta sẽ dịch dung thâm nhập vào cung lấy Thanh Tịch Quyển, khi nào xong việc ta sẽ tới chỗ các ngươi…
Thanh Tịch Quyển là tên của một thanh kiếm có vỏ kiếm và tay cầm màu trắng, trên vỏ kiếm có khắc vài họa tiết hoa sen trắng. Đó là kiếm của một thần y nổi tiếng ở giang hồ sống trong hoàng cung, nàng cố gắng lấy nó vì đó là bội kiếm của Thương Vũ. Là vật tùy thân bên người của chàng, ngoài việc lấy thanh bội kiếm nàng còn có ý định giết thái tử Đông Triều. Nghe Ân Tử Ly nói vậy Hạ Tử Uyên đứng dậy cung kính nói:
– Vâng.
Mắt thấy Hạ Tử Huyên đã rời khỏi tửu lâu, Ân Tử Ly tay chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn người người qua lại, đang định nâng cốc uống trà thì nàng trợn tròn mắt rồi nhanh chóng cầm quạt dùng khinh công bay xuống lầu hòa vào dòng người đông đúc. Đi len lách khắp nơi nhưng vẫn không thấy người nam nhân mặc bạch y. Người nam nhân đó không phải xa lạ gì, đó là Thương Vũ tuyệt đối không thể nhầm được. Trên cả đại lục này không ai có một vết bớt hình hoa sen trên trán ngoại trừ chàng, Thương Vũ. Nàng tìm khắp nơi trong dòng người nhưng vẫn không thấy bóng dáng đó, nàng từ từ dừng lại rồi bắt đầu đi bộ. Ta lại đánh mất chàng rồi, Thương Vũ. Rõ ràng là chàng ở ngay trước mắt ta vậy mà ta lại không thể… Ngước mắt lên nhìn một khách điếm gần đó rồi nàng cầm quạt từ từ bước vào.
– Ông chủ, cho thuê một căn phòng hạng sang.
– Vâng.
Chẳng mấy chốc tiểu nhị đã dẫn đường cho Ân Tử Ly tới nơi, Ân Tử Ly đẩy cửa bước vào
– Nếu khách quan cần gì…
Tiểu nhị chưa kịp nói xong thì Ân Tử Ly đã bước vào phòng tiện tay đóng cửa lại. Tiểu nhị ngơ ngác rồi quay mặt bước xuống lầu
– Đúng là một cô ngương kì lạ.
Nếu như gọi Ân Tử Ly là cô nương thì đúng là có gì đó sai sai, dù sao thì nàng cũng đã hơn 6000 tuổi rồi. Trong Ma giáo nàng là nhiều tuổi nhất nhưng nàng vẫn tuyệt sắc như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi. Những người thân cận bên Ân Tử Ly chỉ đếm trên đầu ngón tay, những người đó đều là những người không phải người thường, Hạ Tử Uyên là đồ đệ của nàng cũng chỉ có 1380 tuổi nhưng nhan sắc vẫn không đổi so với thiếu nữ là bao. Ân Tử Ly tay đặt cây quạt lên bàn, rồi từ từ bước đến bên giường, lấy trong người một lọ thủy tinh màu xanh ngọc nàng lấy ra một viên dược màu đỏ thẫm nói đúng hơn là độc dược. Cơ thể Ân Tử Ly là bất tử nên vài viên độc dược đối với nàng không là gì cả, uống độc dược chỉ là một thói quen mà thôi. Nàng sinh ra và lớn lên ở Đường Môn nên mỗi đệ tử ở đó đều không bị độc ảnh hưởng, mỗi ngày nàng đều phải uống độc dược để tập luyện nên không loại độc dược nào có thể giết chết nàng, việc đó dần dần hình thành lên thói quen cho tới bây giờ. Ân Tử Ly ngồi lên giường và bắt đầu vận công, một luồng ma khí đậm từ trong người nàng truyền ra khắp bốn phía xung quanh phòng, trên người nàng bắt đầu xuất hiện những hoa văn kì lạ màu đỏ thẫm, hoa văn đó dần dần lan đến tới nửa khuôn mặt Ân Tử Ly. Đột nhiên nàng mở mắt ra, một bên mắt của nàng trên nửa khuôn mặt bị hoa văn đỏ thẫm kia lan đến thì bắt đầu chuyển thành màu đỏ. Còn bên mắt trên nửa khuôn mặt còn lại vẫn như bình thường. Ma khí trong phòng dần dần tan đi, trên giường nước mắt từ hai mắt của Ân Tử Ly rơi xuống. Một bên mắt đỏ của nàng lại là một dòng máu từ khóe mắt rơi xuống. Ân Tử Ly thần sắc vẫn lạnh lùng, nhưng lần này sát khí trên người nàng dần trở nên đậm hơn. Bên mắt còn lại chưa đỏ kia cũng dần chuyển sang màu đỏ, hoa văn màu đỏ thẫm vẫn như cũ không hề lan sang nửa khuôn mặt bên kia. Một khối ngọc bội chứa đầy ma khí trong đó từ từ xuất hiện trước mắt Ân Tử Ly, cầm một con dao mà nàng mang trên người ra sau đó đặt lên cổ tay một dòng máu đỏ tươi hòa vào khối ngọc bội màu trắng đó. Ma khí trên người nàng càng lúc càng đậm, khối ngọc bội đó dần dần từ màu trắng chuyển thành màu đỏ vẫn như cũ chứa đầy ma khí thậm chí còn đậm hơn ban đầu. Lúc này ma khí dần dần tản đi, hoa văn kia dần dần biến mất, mắt nàng cũng dần dần trở lại thành màu đen. Vừa đứng dậy thì nàng khuỵu gối xuống ho ra máu, lấy tay lau máu đi, nàng loạng choạng bước lại về phía giường. Nàng lấy trong ngực ra một lọ thủy tinh khác lấy ra một viên đan dược ra lần này thì không phải độc dược mà là đan dược do nàng tạo ra cho những lần như thế này. Qủa nhiên là dược có tác dụng, Ân Tử Ly không còn đau đớn như ban nãy nữa, nàng thổi tắt nến, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi rồi nằm xuống đắp chăn ngủ một mạch tới tận sáng mai.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN