[BÁCH HỢP] Vì chúng ta thuộc về nhau
5.
Chuyện là, ngay sáng hôm sau, chờ đến lúc chị Lý Hoa đã hoàn toàn tỉnh táo, tôi và chị Thẩm Vy đã sang nhà chị Lý Hoa để cùng nhau đi tìm một chiếc áo sơ mi phù hợp nhất, chuộc lỗi với chiếc áo sơ mi đã bị Lý Hoa làm bẩn thế kia cho người quản lý – anh họ của chị Thẩm Vy.
“Tôi nghĩ bạn mua lại một chiếc áo gần giống như vậy là được” Thẩm Vy ngồi bên cạnh nhàm chán bấm điện thoại, thi thoảng chỉ liếc lên nhìn một cái
“Như vậy không được, dù sao anh ấy cũng giúp chúng ta, em nghĩ nên mua một chiếc áo khác sẽ tốt hơn là giống nhau” Tôi đứng dậy cùng chị Lý Hoa chọn áo
“Để Lý Hoa tự chọn đi, dù sao cũng tự chuốc lấy, tại sao em lại phải làm?” Chị Thẩm Vy cất điện thoại đi rồi nói với tôi
“Từ Thẩm Vy thật xấu tính, em mau chọn giúp chị đi” Chị Lý Hoa thì đứng bên cạnh bĩu môi
“Bạn nên tự mình chọn thì ý nghĩa hơn” Thẩm Vy
“Nhưng mình đâu có biết dáng người anh ta như thế nào. Mỹ Vy à, em tả lại anh ấy giúp chị đi”
“Người đó là anh họ tôi, tại sao bạn không nói tôi tả lại, tôi biết rõ hơn không phải sao?” Chị Thẩm Vy lại nói
Nghe vậy tôi cũng thấy đúng vì tối qua tôi chỉ mải kéo và đỡ Lý Hoa nên cũng không nhìn kỹ gương mặt anh quản lý kia. Khẽ gật gù, tôi tiếp tục ngồi xuống bên cạnh chị Thẩm Vy.
“Vậy bạn mau nói đi”
“Hmm, anh ấy cao hơn Mỹ Vy khoảng gần một cái đầu, dáng người cũng khá được” Thẩm Vy cố gắng tưởng tượng lại nhưng những gì nói ra đều là hơn Mỹ Vy, tầm Mỹ Vy,…
Chị Lý Hoa nghe xong còn rối hơn, liền kéo tôi dậy rồi đo lường khắp người tôi
“Tại sao bạn không nói luôn anh ta mặc áo cỡ nào?”
“Làm sao tôi biết được. Tôi cũng đâu có đi sờ soạng khắp người anh ấy?”
“Vậy thì ít ra cũng biết là size nào chứ?”
“Đâu có, anh họ tôi toàn mặc đồ thiết kế riêng”
Hứa Mỹ Vy tôi thì đang mệt mỏi nhìn và lắng nghe hai người này đôi co nhau.
Rất lâu sau, vẫn chưa tìm được chiếc áo nào phù hợp. Vẫn là khung cảnh chị Lý Hoa lấy hết mẫu này đến mẫu khác chọn, người ngồi bên cạnh thì hết nghịch thứ này lại nghịch thứ khác. Tôi dần dần buồn ngủ, sau đó dựa vào vai chị Thẩm Vy mà thiếp đi.
***
“Mỹ Vy à, đi ăn trưa thôi em”
Trong giấc mơ tôi nghe được giọng chị Thẩm Vy, cảm giác bên má bị vỗ “nhẹ nhàng” vài cái khiến tôi bừng tỉnh, ngồi thẳng dậy còn người vỗ má tôi lại là chị Lý Hoa
“Gì mà lườm thấy ghê” Lý Hoa bĩu môi nói với Thẩm Vy
Tôi liền đưa mắt sang nhìn Thẩm Vy thì chị ấy đã quay mặt đi thu dọn đồ vào túi xách.
***
Chúng tôi ăn trưa ở một cửa hàng, cũng chính là nơi anh họ của chị Thẩm Vy quản lý.
Không lâu sau đó người anh họ kia liền ra tiếp chúng tôi. Đến bây giờ tôi mới có dịp nhìn kỹ, gương mặt ấy rất tuấn tú, có lẽ người nhà họ Từ ai cũng có chiếc mũi rất cao và thằng, vẻ ngoài thì không có gì bàn cãi còn tài năng, gia thế thì cũng thuộc vào hạng mà nhiều người ao ước có được. Nhưng điểm khác biệt của anh ta chính là mái tóc vàng óng rất tự nhiên, có vẻ như không phải đi nhuộm màu
Thử tưởng tượng tới từng người trong Từ gia này khiến tôi rùng mình bởi sự hoàn hảo của họ, tôi cầm cốc nước lên uống. Còn riêng về Lý Hoa thì khỏi nói, đôi mắt chị ấy đang long lanh nhìn anh quản lý kia.
“Anh là người đã giúp tôi đúng không? Thật là phiền anh rồi, tôi là Lý Hoa”
“Không có gì. Đến hôm nay mới được giới thiệu, anh là Từ Hạo Thiên” Anh ấy khẽ mỉm cười với chúng tôi
“À, tôi muốn tặng lại cho anh chiếc áo này. Mong anh nhận, tôi không muốn cảm thấy hối lỗi, dù sao cũng làm bẩn chiếc áo của anh” Chị Lý Hoa lấy ra túi đồ đã chuẩn bị. Anh quản lý không nói gì thêm, chỉ nhận lấy rồi xin phép rời đi.
Lý Hoa chống cằm nói: “Hình như mình say nắng mất rồi”
“Chị nói gì cơ?” Tôi hỏi lại, nhìn kỹ thì có vẻ như chị ấy đang nói rất nghiêm túc
“Chị thích anh ấy mất rồi” Vẫn với khuôn mặt nghiêm túc ấy, Lý Hoa ngước lên nhìn hai chúng tôi
“Cái tên đầu heo đó cũng có người thích cơ đấy” Chị Thẩm Vy nhếch mép cười
“Đầu heo cái gì cơ chứ!? Đầu bạn mới là đầu heo đó” Chị Lý Hoa giơ nắm đấm lên dọa cái người đang làm điệu bộ “muốn ói” kia
Tôi lắc đầu chán nản.
“Thẩm Vy, dạo gần đây bạn có thấy bạn trở nên nói nhiều hơn hẳn không?” Chị Lý Hoa nheo mắt lại, đưa tay lên cằm xoa xoa rồi lại nói: “Cười lên cũng rất nhiều nữa”
Đúng thật, lần đầu chúng tôi gặp nhau tôi đã rất ngại khi thấy chị ấy không nói cũng không cười gì nhiều. Nếu Lý Hoa không nói thì tôi cũng đã không kịp để ý đến sự thay đổi chóng mặt này. Đến bạn thân là chị Lý Hoa còn phải bất ngờ.
“Không phải từ sau lúc bạn chia tay Khiết…”
“Tôi thấy mình rất bình thường mà?” Chưa kịp để cho chị Lý Hoa nói hết, Thẩm Vy đã ngắt lời. Có lẽ chị ấy không muốn nhắc tới người đàn ông họ Khiết kia nữa. Bỗng chốc không khí lại trở nên ảm đạm khiến tôi bối rối không biết nên nói gì.
“Đã để quý khách đợi lâu” Cũng lúc này đồ ăn ra tới, cứu chữa không khí này được chút phần nào. Tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã nghe được tiếng lòng của tôi.
***
Trước khi đi tôi tranh thủ đi vào nhà vệ sinh. Cho đến lúc đi ra thì tôi thấy chị Thẩm Vy đang nói chuyện với anh Hạo Thiên ở một góc hành lang, có vẻ như hai người họ không hề để ý đến bất kỳ ai.
Tôi đến gần thì nghe được mang máng cuộc trò chuyện của hai người họ
“Anh cũng biết em là người như thế nào. Hãy cạnh tranh công bằng đi” Hạo Thiên nói với Thẩm Vy
“Được thôi, em không nhường anh đâu”
“Chị Thẩm Vy, chúng ta đi thôi chứ?” Tôi tiến lại gần, vỗ lên vai chị ấy sau đó quay sang chào anh quản lý
Chị gật đầu một cái. Cuối cùng chúng tôi rời khỏi nhà hàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!