[BÁCH HỢP] Vì chúng ta thuộc về nhau - 6.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


[BÁCH HỢP] Vì chúng ta thuộc về nhau


6.


Một ngày nọ, ba mẹ tôi nói với tôi rằng: “Đã gần 23 tuổi đến nơi rồi mà ra trường vẫn chưa đi tìm việc làm. 3 tháng tới, ba mẹ sẽ không cung cấp cho bất cứ thứ gì, trừ nhà ở.

Vậy nên, ngày hôm nay tôi sẽ đi phỏng vấn để tìm việc làm.

***
Thở dài thườn thượt, tôi bước vào một công ty. Vì học đại học IT nên đương nhiên, đa phần tôi đi phỏng vấn ở những công ty chuyên về mảng công nghệ thông tin này.

Đã vượt qua vòng tuyển đầu nhưng tôi vẫn rất lo lắng vì công ty mà tôi lựa chọn là một công ty con trong chuỗi công ty chuyên về công nghệ thông tin của một tập đoàn mang tên Hạo Túc, khởi danh từ bên nước ngoài, hiện tại quy mô rất lớn và ổn định. Có thể bước trên con đường hoa hay không thì còn phụ thuộc vào ngày hôm nay và kết quả sau này.

Tôi và những người khác được ngồi trong một căn phòng để chuẩn bị lại và lấy tinh thần đợi đến lượt.

“Mời cô Hứa Mỹ Vy theo tôi”

***
Sau một khoảng thời gian phỏng vấn, tôi đi ra khỏi công ty, bây giờ chỉ còn tìm hiểu thêm về công việc của vị trí lập trình viên tôi xin vào và đợi nhà tuyển dụng thông báo kết quả.

Thời tiết dạo gần đây rất nắng nóng. Tôi nhíu mày nhìn vào đôi giày cao gót đi dưới chân, còn bộ đồ công sở này nữa. Tôi cần phải tập làm quen với việc này.

Khởi động lại điện thoại, tôi nhấn nút gọi cho chị Thẩm Vy. Đã là một khoảng thời gian từ khi chúng tôi biết nhau rồi vì vậy khoảng cách giữa tôi và chị Thẩm Vy có thể nói là thân thiết rất nhanh chóng.

Đầu dây bên kia trả lời lại rất tích cực

“Em đã phỏng vấn xong rồi sao? Vậy được, chị qua ngay”

Sau khi cúp máy, tôi đứng chờ Thẩm Vy ở một bóng râm ngay cạnh công ty. Một chàng trai có mái tóc vàng, mặc bộ vest đen lịch lãm bước đến gần tôi. Tôi không để tâm lắm cho đến khi anh chàng ấy cất lời

“Chào em, đã lâu rồi không gặp” Từ Hạo Thiên mỉm cười, vẫy tay nói với tôi.

“Anh làm ở đây sao?”

“À không, anh vẫn làm quản lý quán ăn, chỉ là tới đây có chút việc”

Tôi có chút khó hiểu, tại sao quản lý quán ăn lại tới công ty IT. Nhưng có lẽ đây là vấn đề cá nhân, tôi nghĩ mình không nên hỏi thêm thì hơn.

“Em đợi ai sao?”

“À vâng, em đợi chị Thẩm Vy” Tôi khẽ gật nhẹ đầu, vén mái tóc dài sang một bên, đáp lại một cách rất xã giao

Sau đó chúng tôi không nói thêm gì với nhau, bầu không khí trở nên tĩnh lặng khiến tôi có chút ngại ngùng. Đối với một người con trai không quen biết lắm, muốn nói chuyện nhưng lại không có chuyện gì để nói với nhau.

“Em có vẻ là một cô gái rất tốt bụng” Bỗng nhiên anh ấy nói

“Em sao?” Tôi ngần ngại hỏi lại

“Ừm” Ánh mắt anh ấy nhìn xa xăm, môi mấp máy

“Trước đó chưa kịp giới thiệu. Em là Hứa Mỹ Vy” Tôi có dự cảm anh ấy sẽ nói gì tiếp đó liền luống cuống giơ tay ra

Anh ấy không ngần ngại bắt lấy tay tôi: “Anh biết. Từ Hạo Thiên”

“Em đâu cần né tránh như vậy?” Người đàn ông đó quay sang nhìn tôi cười, mái tóc vàng hòa vào ánh nắng chói chang

“Em là một cô gái tốt bụng nên anh có thể theo đuổi em chứ?”

Câu nói khiến tôi bối rối. Làm sao có thể thích tôi trong khi trước đó chúng tôi không hề quen biết cơ chứ? Vả lại tôi và anh ấy đâu có thân thiết gì nhau, thậm chí lai lịch anh ấy như nào tôi còn không rõ!

Lúc này, chiếc xe của chị Thẩm Vy đi tới, tôi như vớ phải vàng nhưng vẫn khách sáo mở lời

“Bọn em định đi ăn cơm trưa. Anh có muốn đi cùng không?”

“Nếu em không phiền” Từ Hạo Thiên nheo mắt cười

“Bác gái đang mong anh kìa. Mau về đi con trai ngoan của mẹ” Chị Thẩm Vy từ khi nào đã đến gần chúng tôi

“Anh nghĩ nếu chỉ là đi ăn thì đâu có sao?” Hạo Thiên nhìn chị ấy

“Chị sao vậy? Đi thêm thì vui chứ sao?” Tôi cười trừ, khuỷu tay chạm nhẹ vào người chị trách.

Ngồi lên xe, ba người chúng tôi trở nên im lặng. Tôi thì đang loay hoay cài dây an toàn

“Em 22 tuổi hay mới 2 tuổi vậy?” Thẩm Vy chán nản nhìn cảnh tượng quen thuộc này, song chị ấy vươn người qua trước tôi, kéo sợi dây xuống và đóng một cái “cạch”. Tôi có chút sững sờ

***
“Chị Lý Hoa thật sự không tới sao?” Tôi cầm trên tay tờ menu. Thật tiếc, có nhiều món ngon mà Lý Hoa rất yêu thích

“Khi nãy có nói cần nghỉ ngơi. Để chị hỏi lại” Thẩm Vy vừa nói vừa bấm điện thoại, rất nhanh đã cười tươi nói tiếp: “Cậu ấy sẽ tới đây nhanh thôi”.

Thật sự thì trong khoảng thời gian này chỉ có mình tôi và chị Thẩm Vy nói chuyện với nhau còn Từ Hạo Thiên thì hoàn toàn im lặng từ đầu tới cuối, tôi cũng ngại mở lời với anh ấy vì bản thân vẫn còn bối rối khi một người đàn ông bạn không biết rõ bỗng nhiên nói câu sẽ theo đuổi bạn.

“Em nghe nói chỗ này có món ăn dân tộc rất ngon” Tôi cầm điện thoại của Thẩm Vy, nhấn vào mục thư viện ảnh, trong đây đều ghi lại hết những nơi chị ấy đã từng đến, đếm không xuể

Từ Hạo Thiên bỗng nhiên bất ngờ nhìn chúng tôi

“Này Từ Thẩm Vy! Anh nhớ em đâu có thích để người khác động vào điện thoại của mình?”

Tôi sững lại, khẽ đặt chiếc điện thoại đời mới ấy xuống

Chị mỉm cười xoa đầu tôi, nhìn anh họ

“Ngoại lệ một chút cũng đâu có sao”

Đột nhiên tôi có cảm giác mình là một người quan trọng đối với chị ấy vậy, khóe miệng tôi bất giác mỉm cười.

“Cậu ấy tới rồi”

Chị Lý Hoa đi tới, ngồi bên cạnh Hạo Thiên

Tôi nhìn Lý Hoa mà tâm trạng rối bời. Biết sao được khi người chị thân thiết của mình thích một người nhưng người đàn ông đó lại không chọn chị ấy, thay vào đó là tôi

Tôi biết rằng, câu chuyện này sẽ còn rất xa và gây nhiều tổn thương cho mỗi người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN