Bạch Kiếm Đế
TỪ HÔN
Vừa về tới cổng Dương Thiên đã gặp ngay quản gia Lục Thất Cẩm của Dương Gia.Vị quản gia này năm nay đã ngoài bảy mươi,tính tình luôn hiền hòa rất được lòng mọi người.Từ nhỏ Dương Thiên vẫn hay chơi chung với cháu gái của lão là Lục Tiểu Hiên một cô bé hoạt bát đáng yêu nên Dương Thiên vẫn hay xưng hô với lão là Lục gia.
-Lục gia
-Thiếu gia may quá người về rồi mau tới đại sảnh tộc trưởng cho gọi ngươi qua đó.
-Gọi ta qua có việc gì sao?
-KHông biết nữa thiếu gia còn có cả Ninh gia chủ và Ninh tiểu thư.
-Ninh ngữ yến sao? Cô ta thì có việc gì tìm ta chứ chắc cũng phải bảy ,tám năm rồi không gặp nhau đó.chắc là vì chuyện hôn sự đây mà.
Hồi trước hai nhà Ninh gia Dương gia qua lại rất thân thiết Dương chiến phụ thân của Dương Thiên và Ninh khải phong phụ thân của Ninh ngữ yến coi nhau như huynh đệ.Ninh ngữ yến và Dương thiên thường vẫn chơi đùa với nhau như thanh mai trúc mã cho nên Dương chiến và Ninh khải phong quyết định thông gia với nhau.
Dương thiên vẫn còn nhớ một cô bé bốn tuổi tóc buộc đuôi ngựa chạy theo sau cứ gọi Thiên ca..Thiên ca.
Nhưng từ khi Dương chiến trong một lần vận tải dược liệu bị sơn tặc đánh trọng thương kinh mạch tu vi từ Ngưng thể tầng chín rớt xuống còn ngưng thể tầng bảy thì quan hệ hai nhà lạnh nhạt lại,mấy năm gần đây vì chuyện kinh doanh mà hai nhà bắt đầu xích mích với nhau.
Vừa suy nghĩ Dương thiên đã đi tới đại sảnh.Trong đại sảnh có tám người ngồi trên nghị sự là Dương chiến tộc trưởng của Dương gia một bên là thê tử của hắn Liễu Nhu cầm cũng là mẫu thân của Dương thiên.ngồi phía dưới là bốn vị tộc lão một bên là Ninh khải phong và Ninh ngữ yến.
– Phụ thân ,mẫu thân hài nhi đã về.
-Uh,,con lui qua một bên đi.
-Haha..Dương huynh người thật khéo nuôi con đó Dương thiên mới mười bốn tuổi mà trông thật thành thục giống như thanh niên trưởng thành rồi..Haz thật là đáng tiếc.
Một bên Ninh khải phong dùng mắt đánh giá Dương thiên vừa cười vừa nói.
-Hừ.. con ta như thế nào không cần người bận lòng.
Dương chiến một bên hậm hực đáp.Thực ra trong lòng hắn cũng đang rất phiền lòng,thân là tộc trưởng của một gia tộc mà tới con của mình hắn cũng không lo được.Thân làm cha thấy con của mình vất vả ngược xuôi tìm kiếm tài nguyên tu luyện hắn là người đau lòng nhất nhưng không thể vì con làm chủ.trên hắn còn có các lão tổ mọi việc không phải một mình quyết định là được.
-Bây giờ đương sự cũng đã tới chúng ta có thể bàn tới chuyện hôn sự được rồi chứ.
Ninh khải phong ánh mắt nghiêm túc hướng về phía Dương chiến, các tộc lão cũng đang nhìn về phía Dương chiến khuôn mặt rất âm trầm.
Thực ra ai mà chẳng biết hôm nay Ninh khải phong tới là để từ hôn ,đối với các gia tộc sĩ diện luôn quan trọng thì việc bị từ hôn chẳng khác nào tát vào giữa mặt họ một các tát trời giáng mà xem ra việc bị tát còn dễ chịu hơn.
Dương chiến và Liễu nhu cầm đều nhìn về phía Dương thiên ánh mắt chứa đầy vẻ bất lực.Thân là phụ mẫu ai mà không mong cho hài nhi của mình hơn người.Họ đau lòng khi thấy hài nhi của mình bị từ hôn nhưng họ cũng sợ Dương thiên bị một cú sốc không vực dậy nổi.Dù sao nó vừa mới mười bốn tuổi.
Ngồi một bên Ninh ngữ yến lúc nãy giờ im lặng không nói bỗng nhiên đứng dậy:
-Phụ thân,Dương bá việc này là giữa con và Dương thiên con muốn tự mình nói với hắn.
-Haha..được..được dù sao cũng là việc bọn trẻ cứ để bọn trẻ giải quyết đi.Một bên Ninh khải phong cười nói.
Dương chiến ánh mắt im lặng nhìn về phía Dương thiên không nói.
-Phụ thân,mẫu thân hai người đừng lo lắng hài nhi không sao.Dương thiên quăng cho hai phụ mẫu một ánh mắt yên tâm rồi nhìn về phía Ninh ngữ yến nói:
-Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Trong đình viện hai thân ảnh ngồi đối diện nhau.
-Chúng ta cũng đã lâu không không gặp nhau rồi nhỉ
Dương thiên biểu tình lạnh nhạt vẫn không đáp.Ninh ngữ yến thấy biểu tình lanh nhạt của Dương thiên trong lòng rất khó chịu nhưng cũng nói tiếp.
-Ta được một trưởng lão nội môn của phiêu miễu tông nhận làm đệ tử,hai tháng nữa phải theo sự phụ nhập tông.Ngươi cũng biết tương lai của chúng ta đi hai con đường khác nhau.cho nên ta mong ngươi hiểu tương lai chúng ta khác xa nhau ngươi đừng cố níu kéo chi cho mệt lòng.
Dương thiên vẫn biểu tình lạnh nhạt đáp:
-Thứ nhất ta không níu kéo và cũng chưa bao giờ có ý định níu kéo gì.Tương lai ai mà biết được ,ngươi đi con đường của người ta đi con đường của bản tâm ta chỉ cần cố gắng là long hay là xà thời gian rồi sẽ trả
lời.
-Là long,ngươi nghĩ mình là long sao? Cố gắng ngươi nghỉ chỉ cần cố gắng là đủ sao.Hi vọng sau này gặp lại ngươi còn có thể nói như vậy.
Bỏ lại một câu châm chọc Ninh ngữ yến quay lưng rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!