Bạch Nguyệt Quang Trở Về Rồi - Chương 24: Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Bạch Nguyệt Quang Trở Về Rồi


Chương 24: Chương 24


Nhưng một cái tát này lại khiến Tưởng Thiên Du tỉnh táo lại, một người phụ nữ đã quên anh ta hoàn toàn, anh ta có thể trông cậy vào cô tốt với anh ta thế nào? Anh ta bình tĩnh lại, ngồi xa hơn một chút.
“Xin lỗi, anh cũng không phải cố ý mạo phạm em, anh hy vọng chúng ta đều có thể bình tĩnh chút, cũng hy vọng em không kháng cự anh như vậy.”
Lâm Thanh Diệu không muốn nói chuyện, lười để ý tới anh ta.

Cô chỉ nghĩ là vừa rồi gọi cho Hứa Nghiên Bách, cũng không biết anh có nghe cô nói hay không, sao lâu như vậy còn chưa gọi lại, anh có mặc kệ cô hay không?
Xe rất nhanh chạy đến một khu biệt thự, dừng lại ở gara ngầm của một biệt thự nào đó, Tưởng Thiên Du xuống xe trước, lại vòng qua mở cửa xe cho cô.
Lâm Thanh Diệu lạnh lùng nhìn lướt qua anh ta một cái, xuống xe, đi vào cửa trợ lý mở ra.
Tưởng Thiên Du lại rất ngoài ý muốn, còn tưởng rằng cô sẽ kháng cự, nhưng bộ dáng khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kia lại giống như lúc trước tức giận với anh ta, chạm đến chuyện cũ, lửa giận bị cô khơi dậy của Tưởng Thiên Du liền tiêu tan, mặt mày anh ta dịu dàng hơn một chút.
Tưởng Thiên Du tụt lại phía sau Lâm Thanh Diệu một bước, trước khi đi vào anh ta thấp giọng nói với trợ lý bên cạnh: “Đi nói cho bảo vệ, nếu Hứa tổng đầu tư Lợi Hưng tới, nhất định phải ngăn người lại.


Trợ lý không hỏi nhiều, đáp một tiếng rồi đi ra sắp xếp, Tưởng Thiên Du lúc này mới đi vào thang máy.
Đi thang máy lên tầng một, Tưởng Thiên Du đi ra khỏi thang máy, nhìn thoáng qua cô còn đứng bên trong, nói: “Đi ra xem một chút, đây là nhà của em.


Lâm Thanh Diệu đi ra, tùy ý nhìn lướt qua, đây là một biệt thự ba tầng, mặt đất có hai tầng, dưới đất có một tầng, trang trí rất xa hoa, chỗ dễ thấy nhất treo một tấm ảnh cưới, là chụp bên bờ biển, cô và Tưởng Thiên Du đứng cạnh nhau, trên mặt cô mang theo nụ cười hạnh phúc.
Tưởng Thiên Du nhìn theo ánh mắt của cô, giải thích: “Đây là chúng ta chụp trước khi kết hôn, nhưng anh ngại hiệu quả không tốt, vốn định đi chụp thêm một bộ nữa.


Lâm Thanh Diệu không nhìn nữa, người trong ảnh có gương mặt giống hệt cô, nhưng cô lại cảm thấy xa lạ, cô không có chút cảm giác nào với Tưởng Thiên Du,  cũng không rõ sao lại đứng cạnh anh tâ cười hạnh phúc như vậy?  Luôn luôn cảm thấy rằng người đó không phải là cô.
“Đi theo anh, anh dẫn em đi xem phòng trước kia của em.”
Tưởng Thiên Du đi lên cầu thang xoay tròn, đi vài bước thấy cô không đuổi theo, lại nói: “Nào.


Lâm Thanh Diệu suy nghĩ một chút, đi theo, Tưởng Thiên Du đưa cô tới phòng nào đó, nói: “Đây là phòng làm việc của em, là nơi riêng tư của em, không có sự cho phép của em ngay cả anh cũng không thể vào.


Anh ta dùng vân tay mở khóa, chỉ nghe được một tiếng rắc rắc, cửa mở ra, Tưởng Thiên Du đẩy cửa ra, nhường đường cho cô, lại nói: “Cánh cửa này chỉ nhận dấu vân tay của hai chúng ta.


Lâm Thanh Diệu rất tò mò nơi riêng tư của mình, cô đi vào, đập vào mắt chính là ảnh ở bốn mặt tường, rất nhiều ảnh, có mình cô, còn có ảnh chụp chung của cô và Tưởng Thiên Du, chụp chung rất thân mật, trên đỉnh núi, cô từ phía sau ôm anh ta, trên thuyền nhỏ, hai người ôm nhau nằm cùng một chỗ, trên bãi cát, anh ta gối đầu lên đùi cô.
Nhưng mà cô không có hứng thú với những bức ảnh này, ánh mắt cô quét tới bàn làm việc phía trước đang đặt giấy vẽ, cô đi qua, trên giấy vẽ đủ loại cầu, có mấy tấm còn chưa hoàn thành.
Tưởng Thiên Du nói: “Đồ trên bàn cũng không có ai động qua, vẫn là như lúc trước khi cậu đi.


Lâm Thanh Diệu không nói gì, cầm lấy những tờ giấy vẽ này nhìn.
“Thế nào? Có ấn tượng gì không? ”

Không, một chút ấn tượng cũng không có, tất cả mọi thứ là rất xa lạ với cô, nhưng những tờ giấy vẽ này có thể hữu ích cho việc học tập của cô.
Cô cầm tờ giấy vẽ nói với anh: “Nếu đây là của tôi, tôi có thể mang nó đi không?” ”
“Mang đi? Em đi đâu? ”
“Mang đến chỗ tôi ở.”
“Sau này em sẽ ở nơi này, nơi này chính là nhà của em, em không cần mang đi đâu.”
Lâm Thanh Diệu nói, “Mặc kệ tôi và anh trước kia có quan hệ gì, nhưng hiện tại tôi và Nghiên Bách ở bên nhau.


Đại khái là bị kích thích quá nhiều, lại nghe những lời tức giận này, nội tâm bị chọc giận hình như sắp biến thành một vũng nước lặng, Tưởng Thiên Du thậm chí có thể bày sắc mặt bình tĩnh nói với cô: “Hứa Nghiên Bách một mực lừa gạt em, em đi theo một kẻ lừa đảo có thể được cái gì tốt? Em nhìn kỹ ở đây, em nên biết chúng ta đã từng yêu nhau như thế nào, đây là nhà của em.


Lâm Thanh Diệu không muốn nói với anh ta nhiều như vậy nữa, cô cầm giấy vẽ đi ra khỏi phòng, Tưởng Thiên Du vội vàng đuổi theo, không ngờ mới đi tới cầu thang, Lâm Thanh Diệu liền đụng phải Vu Trinh đi lên từ cầu thang.
Vu Trinh nhìn thấy Lâm Thanh Diệu xuất hiện ở chỗ này, bị hung hăng đâm đau một chút, khó trách, cô ta vừa vào cửa liền nhìn thấy ảnh cưới treo ra một lần nữa, những bức ảnh kia trước đó đều bị Tưởng Thiên Du cất đi sạch sẽ, thì ra là vì chuẩn bị đón Lâm Thanh Diệu trở về.
Tưởng Thiên Du nhìn thấy Vu Trinh, mi tâm hơi nhíu lại một chút, hắn hỏi: “Sao  lại tới đây? ”
Vu Trinh nói: “Có vài thứ chưa lấy hết, lại đây lấy.

“cô ta nói xong, hít sâu một hơi, cười cười với Lâm Thanh Diệu, ra vẻ tự nhiên chào hỏi cô, “Đã lâu không gặp Diệu Diệu, nghe nói cậu mất trí nhớ, cũng không nhớ rõ tôi, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là em họ Vu Trinh của cậu.


Lúc này Vu Trinh đã không còn là Vu Trinh trước khi Lâm Thanh Diệu rời đi cái gì cũng không bằng nữa, Lâm Thanh Diệu mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ rõ, trên người cũng không còn khí chất thịnh khí lăng nhân kia, cao cao tại thượng, khiến người ta nhìn theo không kịp.

Mà cô ta cũng không cần bị bao phủ dưới hào quang của cô nữa, tự ti lại nhỏ bé.

Bây giờ cô ta là đại diện của BLUE, mặc quần áo và đồ trang sức thương hiệu lớn, khí chất cũng được tôi luyện trong giao tiếp.

Cho nên, cô ta có thể thong dong tự tin  nhìn thẳng Lâm Thanh Diệu, chào hỏi cô.
Lâm Thanh Diệu thản nhiên đảo qua mặt người này, Vu Trinh… em họ cô? Hình như cô đã nghe Hứa Nghiên Bách nhắc tới, sau khi cô mất tích, Tưởng Thiên Du liền quấn quýt với cô em họ của cô, nghĩ lại chính là người này đúng không?
Nhìn thấy Vu Trinh xuất hiện ở chỗ này, Lâm Thanh Diệu nhất thời liền hứng thú, ánh mắt cô đùa cợt nhìn Tưởng Thiên Du, nói: “Nếu như tôi không đoán sai, phòng này hẳn là phòng cưới của tôi và anh, phòng cưới của chúng ta anh lại mang theo người khác đến ở, bây giờ sao còn có mặt mũi để tôi trở về? ”
Những lời này chọc thẳng vào chỗ đau của Tưởng Thiên Du, trong khoảng thời gian này, đây là chuyện khiến anh ta hối hận nhất dày vò nhất.

Anh ta nhắm mắt lại điều chỉnh trong chốc lát, lại mở mắt, đáy mắt đã trở nên bình tĩnh, anh ta nói với Vu Trinh: “Đi thu dọn đồ đạc cô muốn dùng.


Rõ ràng là ý lảng tránh chuyện Vu Trinh.
Vu Trinh cũng không dây dưa, đi lên lầu, đi đến một gian phòng nào đó. 
Tưởng Thiên Du đi tới trước mặt Lâm Thanh Diệu, tâm tình phức tạp xen lẫn nhau, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn, “Anh đúng là để cho cô ấy tới nơi này ở…” Anh ta hình như có chút khó mở miệng, dừng lại một hồi lâu mới bổ sung thêm: “Nhưng cô ấy không ở phòng chúng ta từng ở.

“Anh không cần nói với tôi những thứ này, cho dù tôi không mất trí nhớ tôi cũng sẽ không ở lại chỗ này, thật ghê tởm.”
Tưởng Thiên Du bị đâm đến khó chịu, tâm tình lúc này của anh ta thật sự không thể nói là tốt, nhận thức đối với thế sự sai lệch khiến anh ta vô cùng phiền não, đối mặt với sự lạnh lùng ghét bỏ của cô, anh ta không cách nào có bất mãn gì, bởi vì thật ra anh ta cũng chán ghét.
Nhưng đi tới bước này, cũng không hoàn toàn là lỗi của anh ta.
Loại cảm giác bị vận mệnh đùa bỡn này khiến anh ta nóng nảy đến sắp mất trí, nhưng vẫn thu mũi nhọn lại, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh giải thích với cô
“Anh cũng không biết em còn sống, lần ngoài ý muốn kia anh tưởng em đã gặp nạn, năm đó cảnh sát nói cho anh biết, dưới tình huống như vậy em không có khả năng còn sống.

Em cũng không biết mấy năm nay anh trải qua như thế nào, cũng không biết anh chịu đựng loại dày vò gì, em chỉ nhìn thấy sự lạnh nhạt của anh.

Anh tuyên bố em tử vong, vì anh tự lừa mình dối người, anh cho rằng như vậy anh có thể không nghĩ đến em nữa, chỉ có tưởng tượng rằng em chưa bao giờ xuất hiện anh sẽ không thống khổ như vậy, anh thừa nhận ta rất hèn hạ, thậm chí để cho bản thân hận em, hận em vì sao rời khỏi anh, chỉ có hận em anh mới có thể sống tốt một chút.

Nhưng anh lại bi ai như thế, rõ ràng đã tự lừa mình dối người, thuyết phục bản thân hận em, nhưng anh vẫn nhớ em, ngày đêm đều nhớ em, thế cho nên nhìn thấy người giống em liền nhịn không được tới gần.


Anh ta chưa bao giờ nói những lời này với ai, bởi vì sẽ không có ai hiểu anh ta, nhưng anh ta muốn nói với cô, cho dù cô không nhớ gì cả, anh ta vẫn muốn nói với cô.
Sự ích kỷ của mình, sự ngu ngốc của mình, sự bi ai của mình.
Nhưng mà nghe những lời này của anh ta, vẻ mặt cô lại không sao cả, cô nói: “Anh nói cho tôi biết những thứ này làm gì, dù sao anh cũng tuyên bố tôi chết, vậy thì coi như tôi đã chết là được rồi.


Anh siết chặt nắm đấm, cảm giác vô lực này khiến anh ta sắp phát điên.
Khuôn mặt hờ hững trào phúng của cô, quả thực tựa như một thanh đao, hình như anh nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thanh Diệu chỉ trích anh ta, tức khắc trong lòng sông cuộn biển gầm khó mà tiêu tan được.

Phòng tuyến đáy lòng sụp đổ trong nháy mắt, cuối cùng không khống chế được ôm lấy cô, ôm chặt lấy.
“Thực xin lỗi Diệu Diệu, là anh làm sai, lại cho anh một cơ hội được không? Quên anh cũng không sao, chúng ta làm quen lại, bắt đầu lại từ đầu.


Giọng điệu của anh ta hoàn toàn thay đổi âm điệu,  sao còn có nửa điểm dáng vẻ kiêu ngạo của Tưởng Thiên Du.
Vu Trinh đứng ở cửa nghe được những lời này, hai tay đặt ở hai bên nắm chặt thành nắm đấm, thiên chi kiêu tử Tưởng Thiên Du thế nhưng hèn mọn thấp giọng cầu xin tha thứ.

Người có thể khiến anh hoàn toàn buông tha tôn nghiêm lắc đuôi cầu xin, đại khái cũng chỉ có Lâm Thanh Diệu đi, mà cô ta thì sao, cho dù Tưởng Thiên Du chiều cô ta nhất, cũng mang theo vẻ từ trên cao nhìn xuống, ở trong miệng anh, cô ta chỉ  là bởi vì dáng vẻ giống Lâm Thanh Diệu nên anh nhịn không được rồi tới gần mà thôi
Lâm Thanh Diệu thật sự cảm thấy phiền chết đi được, cô từ chối anh ta, nhưng anh ta ôm quá chặt, cô căn bản là không đẩy được.
Lúc Hứa Nghiên Bách đi vào liền nhìn thấy một màn hai người ôm nhau, Tưởng Thiên Du này đã thiết lập chướng ngại để ngăn cản anh, nhưng anh cũng có cách riêng của mình.
Công kích thị giác trước mắt đả kích Hứa Nghiên Bách thật lớn, rõ rang tức giận muốn nổ tung, dưới chân lại phảng phất như vẫn đang an ổn, trong đầu vô cùng không hợp thời điểm hiện ra hình ảnh nào đó.
Đó là thời trung học, Lâm Thanh Diệu thỉnh thoảng sẽ đến trường trung học số 8 tìm Tưởng Thiên Du, hai người sẽ vào một đình gần sân bóng để hẹn hò, anh luôn trốn ở bên tường lén nhìn bọn họ.

Nhìn bọn họ rúc vào nhau, nhìn bọn họ đùa giỡn.

Anh giống như một con rệp ghé vào bên tường.

Nội tâm ghen tị đến mức sắp cháy tâm cũng sắp điên rồi, lại biến thái vẫn ở lại nơi đó, tựa như tự ngược đãi mình, nhìn hai người lãng mạn duy mỹ kia, đến chết không thay đổi. 
Nhưng cho dù ghen tị đến chết, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy, hai người bọn họ thật xứng đôi, một thiên chi kiêu nữ, một thiên chi kiêu tử, cứ như từ khi sinh ra đã nhất định phải ở bên nhau.
Còn anh, giống như một con rệp chỉ có thể trốn tránh nhìn trộm họ, tính là cái gì?
Hồi ức trùng và hình ảnh trước mắt đanh sâu vào nội tâm tra tấn anh.

Hứa Nghiên Bách từng giống như rệp vụng trộm nhìn bọn họ yêu nhau, Hứa Nghiên Bách từng chỉ có thể giống như người ngoài cuộc thưởng thức tình yêu của bọn họ.
Thời gian trôi qua, nhiều năm trôi qua, lúc này anh vẫn đáng thương như vậy
Nhưng rệp thì thế nào, rệp vẫn như cũ từng bước đi tới hiện tại, cuối cùng cũng để cho cô quay đầu lại nhìn anh một cái, bọn họ đã ở bên nhau không phải sao, tuy rằng là anh thừa dịp chen vào, tuy rằng có lẽ chỉ là thương hại ngắn ngủi của thiên chi kiêu nữ kia, nhưng bọn họ chung quy vẫn ở bên nhau.

Bọn họ bắt đầu yêu đương, dựa vào cái gì anh phải làm con rệp chỉ có thể nhìn bọn họ yêu nhau.
Hứa Nghiên Bách bước nhanh tới, Lâm Thanh Diệu nhìn thấy anh đầu tiên, hai mắt cô sáng ngời, gọi: “Nghiên Bách.


Tưởng Thiên Du phân tâm nhìn xuống dưới lầu, Lâm Thanh Diệu vừa lúc nhân cơ hội này, đẩy anh ta ra, cô bước nhanh đến bên cạnh Hứa Nghiên Bách, cầm tay anh, vui vẻ nói: “Nghiên Bách, anh tới đón em sao? ”
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm trên tay anh, lúc này Hứa Nghiên Bách mới kéo được chút lý trí về, ý lạnh trên người cũng giảm bớt, anh nhìn đáy mắt cô nở rộ ánh sáng, giống như hòa tan hàn băng ấm áp, trên mặt Hứa Nghiên Bách lộ ra ý cười, trở tay cầm tay cô, nhẹ giọng nói: “Đúng, anh đến đón em.


Tưởng Thiên Du nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt nhau, khuôn mặt đang đắm chìm bi thương áy náy thống khổ có thêm vài phần lãnh ý.
“Hứa Nghiên Bách, trên đời này phụ nữ nhiều như vậy, vì sao lại hết lần này tới lần khác yêu vợ của người khác?”
Hứa Nghiên Bách mặt không đổi sắc nói: “Lúc tôi yêu cô ấy, cô ấy phải vợ của cậu, huống chi lúc cậu tuyên bố cô ấy tử vong thì quan hệ vợ chồng của hai người cũng đã tự động giải trừ.

Cậu đã buông tha cô ấy, còn có tư cách gì hỏi cô ấy ở bên ai?”
“Ai nói tôi đã từ bỏ cô ấy?” Tưởng Thiên Du trầm giọng nói.
Vu Trinh trốn ở một bên đúng lúc đi tới, cô ta đã bị phẫn nộ thiêu đỏ mắt.

Hứa Nghiên Bách nhìn thấy Vu Trinh, nhất thời nở nụ cười, cười đến ý vị thâm trường, “Cô Vu cũng ở đây? ”
Tưởng Thiên Du nghiêng đầu nhìn về phía Vu Trinh, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Lấy xong đồ đạc thì rời đi.


Vu Trinh lại không đi, cô ta đi lên phía trước, cười cười với Lâm Thanh Diệu: “Diệu Diệu có thể không biết, trong khoảng thời gian cậu không có ở đây, Thiên Du được tôi chăm sóc rất tốt.


Đây là một câu nói rất hấp dẫn, nhất là Vu Trinh cố ý nói hai chữ “chăm sóc” rất mập mờ, tựa như một loại khiêu khích.

Bầu không khí trở nên vi diệu, Tưởng Thiên Du bình tĩnh, giọng điệu mang theo cảnh cáo, “Cô có biết cô đang nói cái gì không? ”
Vu Trinh không để ý tới anh ta, ánh mắt thủy chung nhìn chăm chú vào Lâm Thanh Diệu, nhưng mà vẻ mặt của Lâm Thanh Diệu không thay đổi chút nào, thậm chí còn trêu chọc nói: “Cô vừa làm tình nhân của anh ta vừa muốn làm bảo mẫu chăm sóc anh ta, thật sự là vất vả nha.


Khóe miệng Vu Trinh không được tự nhiên giật giật một chút, theo bản năng híp mắt lại, có một khắc như vậy, thậm chí cô tacòn nghi ngờ Lâm Thanh Diệu căn bản không mất trí nhớ, vẫn là người cao cao tại thượng kia, đôi ba câu là có thể chọc trúng điểm đau của người khác, khiến họ vô lực chống đỡ.
Vu Trinh chỉnh lại vẻ mặt, cúi đầu cười cười nói: “Thiên Du cũng không coi tôi là bảo mẫu, Diệu Diệu có điều cậu không biết, trước khi cậu trở về Thiên Du đã quyết định để cho tôi làm bạn gái của anh ấy, tôi vốn vẫn cho rằng anh ấy chỉ coi tôi là thế thân của cậu, lại không ngờ anh ấy nói cho tôi biết, cậu là cậu, tôi là tôi, để cho tôi yên tâm làm phụ nữ của anh ấy, anh ấy còn…”
“Đủ rồi!” Tưởng Thiên Du lên tiếng cắt ngang cô ta, mặt anh ta trầm như nước, gằn từng chữ nói với cô ta: “Cầm xong đồ rồi rời đi.


Lúc này Tưởng Thiên Du thật sự là vừa xa lạ lại vừa lạnh như băng, cho dù lúc bị anh coi như thế thân, người đàn ông này cũng có phong độ của thiếu niên thế gia, nhưng giờ lại không chút che dấu lệ khí trong mắt.
Cô ta cũng không muốn như vậy, không muốn cùng anh náo loạn khó coi như vậy, nhưng anh thật sự là quá lạnh tâm, cô ta là người không phải đồ vật, cô ta cũng sẽ khó chịu, cô ta cũng muốn phát tiết.
“Tưởng Thiên Du, ngay cả chuyện này còn chưa giải quyết xong mà còn mang Diệu Diệu về, cậu luôn miệng yêu cô ấy như vậy, lại làm chuyện chà đạp cô ấy.” Hứa Nghiên Bách kịp thời bổ một đao.
Tưởng Thiên Du lại bị lời của Hứa Nghiễn Bách đâm một cái, ánh mắt anh ta nhìn về phía Lâm Thanh Diệu, ngực từng đợt đau đớn, chậm một hồi mới nói: “Anh không có bất kỳ ý tứ muốn chà đạp em.


Anh ta chưa từng xử lý một chuyện theo cách không có trật tự như vậy, anh ta đã sớm quen với việc phòng ngừa chu đáo, chỉ là sau khi anh ta đã tiếp nhận cái chết của cô, nhìn thấy cô đột nhiên xuất hiện, cả người anh ta đều rối loạn, chỉ muốn gặp cô, muốn đưa cô về bên cạnh, hoàn toàn không có lý trí ngày thường của anh ta.
Anh ta cũng biết mình quá mức nóng vội, thậm chí nóng vội đến mức luống cuống tay chân.
Lâm Thanh Diệu nghiêng đầu sang một bên, rõ rang  không muốn phản ứng anh ta.
“Tưởng Thiên Du, cậu và Diệu Diệu đã thành quá khứ, bên cạnh cậu đã có người khác, nếu cậu tự biết, cậu cũng không nên trêu chọc cô ấy.

Diệu Diệu hiện tại là bạn gái của tôi, tôi nợ cậu, tôi đã trả hết rồi, nếu sau này cậu lại lôi kéo cô ấy, tôi sẽ không khách khí với cậu nữa.


Hứa Nghiên Bách nói xong, kéo Lâm Thanh Diệu rời đi.

Lời của Hứa Nghiên Bách, Tưởng Thiên Du rất không thoải mái, cậu ta tính là cái gì, thế mà cũng dám tuyên bố chủ quyền với anh ta.
“Hứa Nghiên Bách.”
Hứa Nghiên Bách dừng bước, không quay đầu lại, chỉ nghe Tưởng Thiên Du nói tiếp: “Bây giờ cô ấy mất trí nhớ, cho nên cậu mới có thể thừa dịp chen vào, cậu cảm thấy cô ấy sẽ mất trí nhớ cả đời sao? Cậu không nghĩ tới nói không chừng một ngày nào đó cô ấy nhớ lại, cậu làm như một kẻ lừa đảo thừa dịp chen vào, cậu cảm thấy cô ấy sẽ ở cùng một chỗ với cậu sao? Căn bản cô ấy không yêu cậu, cô ấy chỉ biết hận cậu thấu xương.


Thân thể Hứa Nghiên Bách cứng đờ một chút, Lâm Thanh Diệu thậm chí có thể cảm giác được bàn tay đang nắm tay cô đột nhiên siết chặt, nhưng khi anh xoay người đối mặt với Tưởng Thiên Du, vẻ mặt lại không thay đổi nhiều lắm
Anh nói: “Cho dù có một ngày cô ấy nhớ ra, vậy người cô ấy không tha thứ nhất không phải là tôi mà là cậu, cô ấy mới rời đi không lâu cậu đã chọc vào người phụ nữ khác, vậy còn chưa tính, vậy mà còn không biết xấu hổ muốn cô ấy trở về bên cạnh cậu, so với hận tôi, cô ấy càng hận cậu.


Lời nói của hai người, người này so với người kia còn ác độc hơn, không ai nhường ai.

Tưởng Thiên Du từng nghĩ tới, nếu có một ngày đánh nhau với Hứa Nghiên Bách sẽ như thế nào.

Hai người bọn họ vô luận ai đi ra ngoài đều là người cùng phía, nhưng nếu có một ngày, hai người bọn họ đối nghịch lẫn nhau, rốt cuộc ai hơn một bậc đây?
Không nghĩ tới, chuyện từng tưởng tượng thật sự trở thành hiện thực.
Sao lại thua khí thế trước mặt Hứa Nghiên Bách, anh ta đối mặt với lời khiêu khích của Hứa Nghiên Bách, nói: “Người Lâm Thanh Diệu yêu là tôi, cậu hẳn là rất rõ ràng, chúng tôi đã từng yêu nhau bao nhiêu, sai lầm của tôi cũng không phải là không thể tha thứ, tôi cũng không tính là phản bội, bởi vì tôi căn bản không biết cô ấy còn sống, chỉ cần tôi bù đắp, cô ấy sẽ tha thứ cho tôi, nhưng cậu… cậu tính là gì? Cậu và cô ấy có bao nhiêu lần gặp nhau? Nếu cậu không phải bạn tôi, cô ấy ngay cả nói cũng không nói với cậu một câu, Hứa Nghiên Bách, trước mặt tình yêu đích thực, cậu lấy cái gì so với tôi? ”
Hứa Nghiên Bách cười rộ lên, tựa hồ cũng không thèm để ý lời nói của anh ta, anh nói: “Cậu hẳn là hiểu tôi, tôi chính là loại sống ngày nào tính này đó, cô ấy có nhớ tới hay không còn chưa biết, cho dù nhớ tới, nói không chừng khi đó tôi và cô ấy đã con cháu con cháu đầy nhà, cậu không cần quan tâm đến tôi.


Anh ý vị thâm trường nhìn Vu Trinh một cái, “Lại nói Tưởng Thiên Du, cậu thật cảm thấy cô ấy nhớ ra rồi sẽ chấp nhận cậu? Lâm Thanh Diệu có tính cách gì, cậu còn rõ ràng hơn tôi.


Anh khẽ cười hai tiếng, rõ rang trong giọng nói hàm chứa ý cười, nhưng lời nói ra lại đâm người ta đau đớn, “Dù sao….cậu đã bẩn rồi.

”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN