Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành - Chương 2-1: Hồi Phủ Với Ta (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành


Chương 2-1: Hồi Phủ Với Ta (1)


Địa lao.

Lôi Vô Kiệt bị nhốt trong ngục tối, hắn ngồi tựa vách tường, liền nhớ đến sự việc xảy ra trước khi bị bắt đây.

Hắn tung quyền, đánh ngã cũng được mươi mấy mã tặc. Ở bên dưới, ba người kia chăm chú xem Lôi Vô Kiệt biểu diễn.

“Trường cung truy dực, bách quỷ dạ hành này, tung hoành Tây Vực bao nhiêu năm nay. Nếu nói trong đó không có cao thủ. Vậy thì không thể nào.” Vô Tâm hướng lên trận chiến bình luận.

“Đúng là có cao thủ.” Tiêu Sắt chợt nghe thấy tiếng Lôi Vô Kiệt bị đánh hạ.

“Còn phải nói sao?” Quả Quả cao giọng.

Lôi Vô Kiệt bị cao thủ đó tóm một cái gọn ghẽ. Hắn liền quay xuống cầu cứu: “Các người mau…”

Trước tình cảnh đó, Tiêu Sắt liền quay sang hỏi: “Các người định làm gì?”

Hai người còn lại đồng thanh đáp: “Đương nhiên là…”

Cả ba bên dưới nhanh chân co cẳng chạy mất. Lôi Vô Kiệt một thân thất vọng ê chề, bị mã tặc bắt về, nhốt vào địa lao.

“Các người mau đến cứu ta đó. Quả Quả tỷ tỷ từng nói các người sẽ đến cứu ta.” Lôi Vô Kiệt thì thầm một mình.

Bên ngoài, ba người một mạch chạy mất kia đang lang thang trên con đường khô cằn không một bóng cây, ngọn cỏ.

“Ta… ta…chạy hết nổi rồi.” Quả Quả dừng lại, thở dốc. Hai kẻ trước mặt cũng không chạy tiếp nữa.

“Hay là chúng ta tìm chỗ nghỉ chân một lát, tối đến nghĩ cách đi cứu Lôi Vô Kiệt.” Quả Quả đề nghị.

“Được đó.” Tiêu Sắt hưởng ứng ý kiến tích cực của Quả Quả.

Vô Tâm không nói lời nào, hắn phất tay, bạch y tăng bào tung bay, chấp tay sau lưng, chân đạp nhẹ xuống đất, cơ thể như không trọng lượng, nhẹ nhàng phi lên cao. Ở bên dưới, Tiêu Sắt và Quả Quả lác mắt nhìn theo.

“Hảo công phu… Tiên khí ngút trời. Thiên ah! Ta chết mất.” Quả Quả hai mắt sáng rực, không ngừng vui sướng khi tận mắt chứng kiến Vô Tâm thi triển khinh công. Nỗi lòng fangirl kích động quá mức. Khiến cho Tiêu Sắt đứng kế bên không biết phải cảm thán thế nào, chỉ có thể nhắm mắt lắc đầu cho qua.

Vô Tâm tức khắc đáp xuống nhẹ nhàng.

“Hảo lợi hại ah…” Quả Quả chạy đến, nắm lấy tay áo Vô Tâm, tấm tắc khen.

Vô Tâm có chút ngại ngần, quên mất định nói gì. Tiêu Sắt tựa người lên viên đá ven đường nhắm nghiền mắt, hai tay khoanh trước ngực, đôi môi lười biếng hỏi: “Thế nào? Tìm thấy được gì rồi?”

“Àh… àh… phía trước không xa có một ngôi miếu nhỏ bỏ hoang. Chúng ta có thể đến đó nghỉ chân.” Vô Tâm nghe hỏi liền nhớ ra, xoay người về phía Tiêu Sắt đáp, cùng lúc gạt đi tay Quả Quả.

“Vậy… đi thôi.” Tiêu Sắt khẽ mở mắt, đứng dậy, đi đến chỗ Vô Tâm và Quả Quả. Vô Tâm đi trước dẫn đường.

Quả Quả nãy giờ mắt không rời khỏi Vô Tâm. Từ phía sau lặng lẽ quan sát hắn, bất giác cười ngây ngốc. Làm cho Tiêu Sắt không nhịn được nói nhỏ với Quả Quả: “Tốt xấu gì thì hắn vẫn là hòa thượng.”

“Thế thì đã sao?” Quả Quả thản nhiên trả lời khiến Tiêu Sắt không biết biểu lộ cảm thán nào cho phù hợp với độ háo sắc thượng thừa của cô nương bên cạnh.

Câu chuyện của họ không giấu được người phía trước. Vô Tâm không biết đã khẽ cười từ lúc nào.

Tiêu Sắt đi nhanh đến chỗ Vô Tâm bảo: “Ngươi cẩn thận đó.” Vô Tâm điềm nhiên không đáp.

Quả Quả không cam tâm bị bỏ lại phía sau một mình, cũng nhanh chân bước đến bên cạnh Vô Tâm. Nắm lấy vạt tay áo tăng bào trắng của hắn giơ lên nói: “Các ngươi bỏ ta lại phía sau một mình, lỡ có kẻ bắt mất ta, làm sao các người nhận ra được. Phải như vậy mới an toàn.”

Tiêu Sắt lắc đầu bó tay: “Lần này thảm rồi.”

Vô Tâm vờ như không nghe thấy gì cả, không biết gì hết. Cứ lẳng lặng đi tiếp, mặc cho Quả Quả vừa đi, vừa vui vẻ đùa giỡn với tay áo y.

Đến ngôi miếu nhỏ mà Vô Tâm nói, cả ba vào miếu, dường như không ai còn chút sức lực nào, tìm đại một điểm tựa, mỗi người nằm một nơi, ngồi một chỗ nghỉ ngơi. Không ai lên tiếng. Không gian yên ắng được chốc lát.

Đêm đến.

“Hai người mau nghĩ cách cứu Lôi Vô Kiệt đi.” Quả Quả sốt ruột đi tới đi lui hối thúc.

“Tiêu Sắt, hai người chúng ta đột nhập vào doanh trại Trường cung truy dực, bách quỷ dạ hành, cứu Lôi Vô Kiệt.” Vô Tâm hai tay chấp trước ngực, nhẹ mở mắt, nói. Tiêu Sắt đôi mắt vẫn nhắm, khe khẽ gật đầu.

“Còn ta thì sao?” Quả Quả trỏ vào mặt mình hỏi.

“Cô ở lại đây, chờ bọn ta đưa Lôi Vô Kiệt về.” Vô Tâm đưa mắt sang Quả Quả.

“Không được. Không được.” Quả Quả đứng phắt dậy.

“Ta tự biết mình nhan sắc hơn người. Một mình ta ở lại đây. Lỡ gặp phải “sói” thì phải làm sao?” Quả Quả ngón tay se se loạng tóc, gương mặt biểu lộ cảm xúc tự luyến đáng yêu, làm cho Tiêu Sắt nhịn không được muốn nôn, Vô Tâm khẽ lắc đầu cười.

“Ta biết mình bánh bèo nhưng không đến mức vô dụng. Đi cùng các người, ta hứa tuyệt đối không làm vướng bận tay chân các người. Nói không chừng còn giúp ích được gì đó.” Quả Quả nghiêm túc.

“Đi thôi.” Vô Tâm dứt khoát, đứng lên bước ra khỏi miếu.

“Hảo”. Quả Quả vui mừng.

“Ngươi dắt cô ta đi theo thật à?” Tiêu Sắt nhíu mày, bước theo Vô Tâm, liếc mắt hỏi.

“Nếu không, ngươi nghĩ đến bao giờ mới có thể đi cứu Lôi Vô Kiệt.” Vô Tâm bình thản nhìn về Tiêu Sắt hỏi lại.

“Cô ta không biết khinh công.” Tiêu Sắt bất lực, đi tới.

“Cô ta giao cho ngươi.” Vô Tâm hai tay chấp sau, ánh mắt lãnh cảm có chút gợn sóng.

“Giao cho ta? Tại sao?” Đôi mày Tiêu Sắt nặng trĩu.

“Ta thân là hòa thượng, không lẽ mang theo bên người một tiểu cô nương? Vẫn là người thích hợp hơn.” Vô Tâm vẫn nhìn thẳng về phía trước mà bước.

“Ngươi??? Đừng hối hận.” Tiêu Sắt phía sau nói vọng tới. Vô Tâm phía trước không quay đầu, không ai biết được là hắn đang biểu hiện gì.

“Hai người bàn bạc xong chưa? Có thể đi được chưa?” Quả Quả nảy giờ vẫn còn trong miếu, ngoáy đầu ra hỏi.

“Đi thôi.” Tiêu Sắt không quay lại, chỉ miễn cưỡng nói.

“Hay lắm. Tiêu Sắt ôm ôm ta.” Quả Quả vui vẻ giang tay chạy đến bên Tiêu Sắt.

“Ta chưa từng thấy loại nữ nhân nào như cô.” Tiêu Sắt nhìn đến Quả Quả đại ý chế giễu.

“Giờ thì ngươi thấy rồi đó. Thế nào?” Quả Quả không phải dạng dễ bắt nạt, ngang nhiên hỏi lại y.

“Đầu óc có vấn đề.” Tiêu Sắt buông miệng thẳng thừng.

“Không sao. Ta chỉ cần đẹp là được.” Quả Quả không chấp hắn.

“Ta chịu không nổi cô. Đồ háo sắc.” Tiêu Sắt cũng phải bó tay trước độ hám cái đẹp của Quả Quả.

Tiêu Sắt miễn cưỡng ôm lấy eo Quả Quả, đạp không khí mà đi. Vô Tâm một thân, phi lên trước.

“Woa… ta đang bay này… ah…ah…” Quả Quả vui sướng khôn xiết, lần đầu nàng được bay trong không gian. Một chuyện mà có lẽ cả đời nàng ở hiện thực cũng không bao giờ thực hiện được. Cảm giác làm được một chuyện không tưởng đó, quả là không biết vui mừng, hạnh phúc, mãn nguyện đến cỡ nào. “Ah… ah…. vui quá đi….”

“Cô vui đến vậy sao?” Tiêu Sắt nhìn thấy biểu cảm vui vẻ của Quả Quả cũng vui lây.

“Đương nhiên rồi. Ta là lần đầu tiên được nhấc chân lên khỏi mặt đất, rẽ gió mà đi như này. Lần này phải đặc biệt cảm tạ ngươi rồi, Tiêu Sắt.”

“Ta thật không dám nhận đó.” Tiêu Sắt có chút xíu ngại ngần trước những lời nói chân thật đó, khiêm nhường.

“Bay… bay… bay… nhanh hơn nữa đi Tiêu Sắt, đuổi theo Vô Tâm, bắt lấy hắn. Nhanh lên… nhanh lên… Tiêu Sắt.” Quả Quả kích động đánh nhẹ vào ngực Tiêu Sắt thúc giục.

“Được.” Tiêu Sắt dứt lời, đạp không trung mà lao tới, tốc độ càng lúc càng nhanh, thoắt cái đã đuổi kịp Vô Tâm đang dung ung, hai tay chắp sau lưng bước đi giữa không gian.

“Vô Tâm, đuổi kịp ngươi rồi nhé.” Quả Quả quay qua Vô Tâm vui vẻ thách thức.

“Đến rồi à. Cũng không tồi.” Vô Tâm quay sang Tiêu Sắt tán thưởng. Trong ánh mắt hướng về nữ nhân khoái lạc kia có chút bực dọc.

“Thế nào, có muốn đua không?” Vô Tâm đột nhiên nghiêm túc thử thách Tiêu Sắt.

“Ngươi một người. Ta hai ngươi. Vậy công bằng sao?” Tiêu Sắt bất bình.

“Không sao. Đấu với hắn. Ta không sợ hắn. Chẳng lẽ ngươi sợ sao?” Quả Quả vô tư tiếp nhận thách đấu của Vô Tâm.

“Ta đợi các người ở doanh trại mã tặc.” Vô Tâm vận công, vụt một cái đã mất dạng giữa không trung, chỉ còn vương lại giọng nói của y giữa màn đêm tĩnh mịch.

“Người phải thi với hắn là ta, không phải cô.” Tiêu Sắt cười khổ.

“Nếu hắn thắng thì cũng không có gì vẻ vang. Nếu ngươi thua cũng không có gì đáng xấu hổ. Tại sao lại không thử. Yên tâm. Ta tuyệt đối tin tưởng ngươi không thua hắn.” Quả Quả phân giải, vỗ vỗ vào ngực Tiêu Sắt.

“Ôm chặt vào.” Tiêu Sắt đột nhiên quả quyết, xé gió mà bay. Tốc độ nhanh gấp ba lần lúc đầu. Quả Quả giật mình xiết chặt vòng tay. Một lát sau mới quen dần, thư giãn một tí.

“Woa…woa… thích quá… bắt lấy một ông sao sáng… đẹp quá đi. Tiêu Sắt ngươi nhìn kìa, các vì sao lấp lánh. Thật đẹp.” Quả Quả ngước lên nhìn không khỏi thán phục vẻ đẹp lung linh huyền bí của Tây Vực về đêm. Tiêu Sắt cũng ngước nhìn. Cảnh sắc này đúng là dễ làm say lòng người.

“Ah… thích quá….ah…ah…” Quả Quả không ngăn được những cảm xúc dâng trào lúc này mà quên đi việc chính.

“Cô nhỏ tiếng một chút. Nếu không chưa vào được doanh trại đã bị bọn chúng tóm gọn.” Tiêu Sắt nhắc nhỡ.

“Ồh…!!! Tiêu Sắt ngươi cũng không tệ. Rất soái nha.” Quả Quả nhỏ tiếng lại, quay sang thầm thì với Tiêu Sắt. Tiêu Sắt chợt bắt gặp gương mặt Quả Quả kề bên, thoáng đỏ mặt, tía tai, vội quay đi lẫn tránh. Nhưng đã bị Quả Quả nhanh chóng phát hiện.

“Làm sao??? Lần đầu gần gũi đại mỹ nhân hay là ngươi thích ta rồi.” Quả Quả đương nhiên không dễ dàng bỏ qua cơ hội chọc phá hắn.

“Có kẻ điên mới thích loại nữ nhân không được bình thường như cô.” Tiêu Sắt nhanh chóng lấy lại ánh mắt sắc bén, lạnh lùng. Vừa dứt lời, Tiêu Sắt đã đáp xuống trên mái nhà nơi doanh trại mã tặc, vội buông Quả Quả ra. Vô Tâm cũng vừa đáp xuống trước đó không lâu.

“Hôm nay, ta nhận được không ít phúc lợi ah.” Quả Quả nghĩ ngợi che miệng cười trộm.

Vô Tâm chú ý quan sát tình hình, sau đó tìm nơi trú ẩn bọn mã tặc đi tuần. Hắn nhảy lên mái nhà gần đó, còn Tiêu Sắt nhanh chóng di chuyển và nhảy sang một hóc nhỏ khuất tầm nhìn của bọn mã tặc. Quả Quả cũng tìm được một chỗ gần bên Tiêu Sắt, phía trên là Vô Tâm đang nhìn xuống.

Đợi mã tặc đi qua, Vô Tâm bảo Quả Quả và Tiêu Sắt: “Lên đây.”

Quả Quả đứng lên, đưa tay bảo: “Kéo ta lên nào.”

Vô Tâm chìa tay cho Quả Quả bắt lấy, một lực liền mang Quả Quả từ phía dưới đứng trên mái nhà cùng hắn. Tiêu Sắt phóng nhẹ lên theo. Cả ba ngồi xuống, bàn bạc:

“Trên trăm tên mã tặc, trong đó không biết có bao nhiêu cao thủ. Chúng ta chỉ có ba người. Hai người đã không biết võ công, ngươi định cứu người thế nào?” Tiêu Sắt tay ôm trước ngực, hỏi nhỏ.

“Đi được bước nào thì hay bước đó. Kiểu gì cũng có cách.” Vô Tâm lúc này lạc quan tỏa ra tám phần cùng hai phần đáng đánh.

“Hay là bắt một tên lâu la tiểu tốt, gạ hỏi tình hình rồi hẵng hành động.” Quả Quả đề nghị.

“Ý kiến không tồi.” Vô Tâm tán thưởng.

Vừa dứt lời đã có 2 tên lâu la lọt vào tầm ngắm: “Vui quá… vui quá… Ăn no uống đủ ngắm sao trời.”

Vô Tâm ngoáy đầu liền ra hiệu. Quả Quả cùng Tiêu Sắt cười nhẹ.

“Đại hiệp tha mạng. Đại hiệp tha mạng.” Tiếng kêu phát ra từ trong giếng sâu đầy nước. Phía trên lại thấy Vô Tâm một chân đạp trên miệng giếng, một tay cầm lấy tay xoay thả xuống, nhìn hai người đang chìm trong nước nói:

“Khi nào muốn trả lời câu hỏi của ta thì báo một tiếng. Ta sẽ kéo các người lên.”

“Ngươi… là hòa thượng thật sao?” Tiêu Sắt nhìn thấy Vô Tâm lúc này, không nhịn được, liền hỏi.

“Không là hòa thượng thì là cái gì được?” Vô Tâm nghe thấy liền thu lại, đứng lên ngay ngắn đàng hoàng, một tay chắp trước ngực.

Tiêu Sắt quay đi: “Ngươi là đệ tử của Vong Ưu đại sư, trên người mang bí kiếp võ học La Sát Đường.” Đến vách nhà liền tựa lưng vào, khoanh tay trước ngực, tiếp: “Chuyện này đúng là khiến giang hồ dòm ngó, nhưng chỉ dựa vào điều này, vẫn không đáng để thế lực như Vô Song thành đã động can qua. Càng đừng nói là Thiên Ngoại Thiên… Năm đó, Thiên Ngoại Thiên chiến bại, đã ký giao ước Tỏa Sơn Hà với các đại phái Trung Nguyên. Trong vòng 12 năm, người của Thiên Ngoại Thiên không được vào Bắc Ly. Nay kỳ hạn 12 năm sắp hết, bọn họ lại vì tìm ngươi mà làm ra nhiều hành dộng như vậy. Rốt cuộc ngươi là ai?”

Vô Tâm nghe đến câu này, hai mắt mở to, nhãn quang phát sáng vô cực. Tiêu Sắt lại nói tiếp: “Ta nhớ trong giao ước năm đó, có nhắc đến một con tin 5 tuổi…”

“Rất nhiều chuyện không phức tạp đến thế đâu…” Vô Tâm quay đi lãng tránh ánh nhìn từ Tiêu Sắt, che giấu đi những biểu cảm không muốn để người khác nhìn thấy: “Các người đều cho rằng ta là nhân vật lớn gì đó. Thực ra, ta chỉ là một tiểu hòa thượng hơi bất hảo của Hàn Thủy tự mà thôi.”

Không yên ắng được một lúc. Quả Quả nãy giờ thấy cuộc chiến giữa hai người quá căng thẳng không dám lên tiếng, chỉ đứng một bên mà nhìn. Hết nhìn hai người khẩu chiến, lại nhìn về phía cái giếng sâu, muốn nói lại không thể nói.

“Xin lỗi, ban nãy là ta đường đột rồi.” Tiêu Sắt bước đến hướng khác, nhẹ thở dài.

“Xin lỗi vì đã chen ngang… nhưng nếu ta không nói thì…” Quả Quả ngần ngại. “Vô Tâm.”

“Chuyện gì?” Vô Tâm vẫn còn cáu giận quay sang Quả Quả hỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN