Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành - Chương 2-2: Hồi Phủ Với Ta (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành


Chương 2-2: Hồi Phủ Với Ta (2)


“Hình như ngươi đã quên một chuyện quan trọng.” Quả Quả ngón tay trỏ trỏ vào giếng. Vô Tâm giật mình nhớ ra: “Tiêu rồi.” Liền chạy ngay đến giếng, kéo hai tên lâu la ấy lên.

“Để cho ta.” Quả Quả nhắm đến một cành cây khô nhỏ rất vừa tay, nhặt lên. Đi đến chỗ hai tên mã tặc, ngồi xuống, đưa nhánh cây khô lên trước đầu chúng, bắt đầu tra khảo:

“Được rồi. Ngoan ngoãn thì sống…” Quả Quả vừa nhịp nhịp cành cây vừa nói. “Nếu không thì…” Lại vừa liếc sang giếng ra ám hiệu, rồi hỏi:

“Địa lao ở đâu hả?”

“Ta không biết… ta không biết…” Hai tên lâu la ấy xua xua tay, hoảng sợ cực độ. Quả Quả trừng mắt, giơ cao nhành cây đánh xuống đầu một tên mã tặc ấp a ấp úng vẫn chưa chịu nói.

“Ta không biết… thật đó… đại tỷ à… ta thật sự không biết, bọn ta chỉ mới gia nhập vào chiều nay thôi, vẫn chưa đi hết doanh trại.” Hắn thành thật khai báo.

“Lần này coi như công cóc rồi.” Quả Quả đứng lên, thở dài. “Vô Tâm giấu chúng vào một góc nào đó đi. Chúng ta nghĩ cách tìm đến địa lao.”

“Vẫn chưa hỏi xong mà.” Vô Tâm và Tiêu Sắt ngạc nhiên.

“Không cần phải hỏi nữa. Những câu các ngươi muốn hỏi ta đều đã biết hết câu trả lời rồi.” Quả Quả quay lại nói. Vô Tâm nghiên đầu không hiểu.

“Những người bị bắt đến đây đều bị nhốt vào địa lao. Ở đây, cao thủ chỉ có Đại Đương Gia. Chính là người đã tóm Lôi Vô Kiệt sáng nay. Hắn đạt cảnh giới nào thì hai tên này cũng không biết. Còn nữa mấy hôm nay có một tên mới đến, khiến Đại đương gia cũng phải cúi đầu cung kính, hắn được gọi là Công tử.” Quả Quả lười biếng giải thích.

“Sao cô biết?” Vô Tâm và hai tên kia ngạc nhiên hỏi. Chỉ có Tiêu Sắt ngoài mặt thản nhiên, trong lòng giao động một chút.

“Ngươi quên rồi sao? Ta đã nói là ta xem qua rồi. Đây là diễn biến của tập 10 Thiếu Niên Ca Hành.” Quả Quả nhíu mày.

“Còn nữa, bọn họ là những kẻ phá Tuyết Lạc Sơn Trang của ngươi đó, Tiêu Sắt. Ngươi không quên chứ?” Quả Quả nhắc chuyện cũ cho Tiêu Sắt nhớ.

“A… hóa ra là các ngươi.” Tiêu Sắt xoa cầm nghĩ ngợi.

“Ta chỉ không biết địa lao ở đâu, nên muốn hỏi. Nhưng không ngờ chúng cũng không biết.” Quả Quả đôi mắt đảo quanh. “Lúc này có lẽ Đại đương gia đã vào địa lao để đưa Công tử đi…”

“Có rồi.” Quả Quả vui mừng khi nghĩ ra được một kế sách.

“Muốn biết địa lao ở đâu, ta sẽ dẫn các người đi.” Quả Quả ý cười đầy mặt, tự tin có thừa.

“Cô định làm gì hả?” Tiêu Sắt sững sờ hỏi.

“Làm mồi nhử.” Quả Quả một câu chắc nịch.

“Không được. Quá mạo hiểm.” Vô Tâm kiên quyết phản đối.

“Yên tâm đi. Ta là nữ nhân, lại không biết võ công, họ sẽ không phòng thủ như ngươi. Ngược lại nói không chừng còn lơ là cảnh giác.” Quả Quả phân tích.

“Cô còn biết mình thân là nữ nhân? Một mình vào doanh trại hàng trăm mã tặc đều là nam nhân, như vậy còn không nguy hiểm. Không biết võ công lại còn muốn cướp ngục. Đúng là gan to bằng trời.” Tiêu Sắt hơi gắt gỏng trước sự liều lĩnh của Quả Quả.

“Các người luôn bám theo ta, không lẽ để ta xảy ra chuyện gì sao?” Quả Quả vẽ lên một nụ cười khiêu khích.

“Được rồi. Triển.” Quả Quả đấm tay vào lòng bàn tay. Tự tin nói.

“Cô???” Tiêu Sắt và Vô Tâm bốc hỏa.

“Tiểu nữ Bạch Quả, bái kiến Trường cung truy dực, bách quỷ dạ hành.” Bạch Quả bước ra giữa doanh trại, chấp tay hành lễ.

“Quay lại.” Vô Tâm và Tiêu Sắt vội ngăn nhưng không kịp rồi. Mã tặc nghe thấy tiếng liền ùng ùng kéo đến bao vây lấy Bạch Quả. Làm cả hai liền nép người vào góc khuất. Bất đắc dĩ phải thực hiện kế hoạch liều ăn nhiều của Quả Quả.

Địa lao.

“Ồn ào gì vậy. Im miệng.” Một tên mã tặc lớn tiếng quát tháo tù nhân trong ngục, lại cúi người cung kính:

“Mời Đại đương gia.”

Đại đương gia bước tới cửa ngục của một tên quần áo sang trọng bên cạnh có một tiểu hầu tử vô cùng đáng yêu, giả vờ bảo:

“Ra đây.”

Hắn từ tốn bước ra, y phục lộng lẫy. Tiểu hầu tử mắt nhìn theo hắn, nhưng vẫn nhâm nhi ly rượu chưa chịu ra.

“Các ngươi định làm gì? Định đưa hắn đi đâu?” Lôi Vô Kiệt lo lắng chạy đến nắm lấy hai cột gỗ nhà giam, muốn nhìn xem mã tặc định đưa tên bằng hữu vừa mới kết giao của hắn đi đâu nhưng lại không thể.

“Báo…. có một mỹ nhân…..à…không không… có một nữ nhân đột nhập vào doanh trại ta.” Một mã tặc chạy vào chấp tay báo cáo với Đại đương gia.

“Một nữ nhân???” Cả Đại đương gia và vị Công tử ngạc nhiên.

“Thú vị đấy.” Vị Công tử kia cao hứng cười. Hắn liếc mắt ngầm ra hiệu cho Đại đương gia.

“Giải cô ta vào đây.” Đại đương gia lên tiếng.

“Rõ.” Tên mã tặc kia chạy đi. Lát sau đã đưa Quả Quả đến trước mặt hai người bọn họ. Vô Tâm và Tiêu Sắt lần theo đã đến trước Địa lao.

“Đúng là mỹ nhân. Không biết xưng hô thế nào?” Công tử quét mắt nhìn Quả Quả, hỏi.

“Bạch Quả.” Quả Quả buông gọn hai từ, sắc mặt không đổi, một chút sợ sệt cũng không có, chỉ có là thêm chút nghiêm túc, lãnh cảm cho phù hợp với hoàn cảnh.

“Quả Quả tỷ tỷ!!!” Lôi Vô Kiệt nghe thấy tiếng Quả Quả vui mừng.

“Ta sẽ nhớ cả người lẫn tên…” Công tử trong mắt hiện lên một tia thích thú.

“Gan cũng không nhỏ nhỉ. Một mình dám xông vào doanh trại hàng trăm mã tặc???” Công tử ca thán.

“Ta đến để nói cho các người biết, Vô Tâm hắn sẽ không đến đây cướp ngục, nên các ngươi đừng tốn công nữa.” Quả Quả sắc mặt lạnh lùng, từng câu từng chữ diễn đạt rõ ràng rành mạch.

“Tại sao cô lại chắc chắn như vậy?” Công tử nghiêng đầu hỏi.

“Bởi vì ta vừa cãi nhau với bọn họ. Vô Tâm tên hòa thượng nhát gan đó, sợ không dám đến, liền lẻn bỏ chạy mất. Giờ ta cũng không biết hắn ở đâu. Tiêu Sắt không biết võ công, lực bất tòng tâm. Cho nên nếu các người muốn dùng Lôi Vô Kiệt làm mồi nhử thì xem ra vô ích rồi.” Quả Quả kênh kiệu.

“Đáng ghét. Tên hòa thượng thối.” Lôi Vô Kiệt nghe thấy liền tức giận, đập tay vào thanh gỗ.

“Vậy sao? Cô đến là để bảo chúng tôi thả hắn?” Đại đương gia hỏi.

“Không phải ah. Ta đến là muốn thương lượng để giúp các người nghĩ cách bắt tên quy hòa thượng đó.” Quả Quả lắc lắc tay phủ nhận.

“Ồh… Ngươi có thù với hắn.” Công tử nhìn đến Quả Quả dò xét.

“Không ah. Ta vì ghét hắn không có nghĩa khí liền muốn dạy cho hắn một bài học.” Quả Quả thản nhiên đối đáp.

“Khẩu khí không nhỏ.” Công tử tán thưởng.

“Chúng tôi là mã tặc. Chỉ có cướp của. Không phải thương nhân. Không làm ăn, buôn bán.” Đại đương gia không đồng ý.

“Vậy ta cũng đành chịu. Trên người tiểu hòa thượng đó không những một thân võ thuật bí truyền mà còn gách cả một… ah. Ta không nói chắc ngươi cũng tự hiểu há.” Ánh mắt vì vị Công tử kia mà tới một tia ranh mãnh.

“Xem ra cô biết cũng không ít chuyện.” Công tử gương mặt trở nên sắc sảo, nghiêm nghị.

“Không nhiều. Không nhiều. Chỉ đủ xài ah.” Quả Quả giảo hoạt lắc lắc đầu, nói dối không chớp mắt.

“Nhưng nếu không tóm được hắn lần này thì xem như thả hổ về rừng. Các ngươi tự mà liệu đi nhé.” Quả Quả quay lưng, hơi ngoảnh mặt lại thách thức.

“Cô có cách bắt được hắn?” Vị công tử kia lại hỏi.

“Còn phải hỏi. Nếu ta không nắm chắc phần thắng, một mình đến đây, há chẳng phải tự nộp mạng cho các người sao?” Quả Quả cười nói thản nhiên cứ như có sẵn kịch bản trước, chỉ cần diễn là được, không hề để lộ một sơ hở nhỏ nào.

“Ta có thể tin cô không?” Công tử nghi hoặc.

“Trong tay ngươi có con tin là hắn. Còn sợ ta giở trò.” Quả Quả xảo biện thật biết cách lừa người.

“Tại sao cô lại muốn cứu hắn?” Công tử đi vòng qua Quả Quả thắc mắc.

“Vì hắn là đệ đệ ta.” Quả Quả không một chút do dự nói liền một mạch.

“Đệ đệ???” Công tử nhìn thẳng vào mắt Quả Quả thăm dò.

“Nếu không thì là gì?” Quả Quả bật lại.

“Có điều… nếu ta nhớ không lầm thì hắn họ Lôi…” Công tử ra vẻ vừa nhớ ra.

“Chuyện gia tộc không tiện tiết lộ. Sau này sẽ nói cho ngươi.” Quả Quả đi tới, nhón chân kề sát vào tai hắn vừa thì thầm, vừa để ánh mắt quyến rũ chết người. Nói xong liền lập tức rời đi.

“Một nữ nhân lại cả gan dám xông vào doanh trại Trường cung truy dực cứu người… Ta còn tưởng… hắn có ý nghĩa rất quan trọng với cô.” Công tử một giọng đầy vui mừng.

“Đương nhiên rồi. Đệ đệ không quan trọng thì cái gì liền quan trọng hơn? Chỉ có những người không xem tình cảm huynh đệ tỷ muội ra gì thì mới coi đó thật không quan trọng. Ta không phải loại người như vậy.” Quả Quả nửa thật nửa giả thật khó phân biệt.

“Cô đang chửi xéo ta?” Công tử vẫn ý cười vui vẻ.

“Có sao? Là ngươi một mình tự nhận.” Quả Quả thật chẳng kiêng nể ai. Ai không vừa mắt liền xử hết.

“Hahhaa… cô thật không giống với tất cả các nữ nhân khác, ta từng gặp. Rất ấn tượng.” Công tử thích thú.

“Cho ta xin đi. Ta đến là muốn cứu người. Không muốn thu nạp thêm người.” Quả Quả chắp tay, xá xá. Tự phụ hơn người.

“Cô thật khiến ta để mắt tới. Ta thật có hứng thú với cô.” Công tử không có ý che giấu.

“Ngươi có hứng thú với ta? Hay là có hứng thú với những chuyện ta biết.” Quả Quả một câu liền nhắm trúng mục tiêu.

“Cả hai ah.” Công tử thẳng thắn bày tỏ: “Trước đại mỹ nhân thông minh như cô mà lại nỡ bỏ qua thì đúng là chỉ có kẻ điên.”

“Vậy sao? Lúc trước có kẻ từng nói chỉ có kẻ điên mới đi thích loại nữ nhân không được bình thường như ta. Haiz… không biết rốt cuộc ai mới là kẻ điên ah?” Quả Quả lưỡng lự phô bày vẻ mặt thật không biết tin ai.

“Khẩu vị của người này không tốt. Thật quá tầm thường. Ta lại thích đậm. Càng đậm càng tốt.” Công tử nửa thật nửa đùa, ghé sát mặt Quả Quả từ phía sau, phát ra.

“Ta sợ đậm quá ngươi nuốt không trôi.” Quả Quả không phải dạng dễ đùa.

“Woa… tiểu hầu tử thật đáng yêu nha.” Quả Quả phát hiện tiểu hầu tử khi nó chợt leo lên đứng trên vai Công tử. Đưa tay trêu ghẹo nó.

“Nàng thích?” Công tử liền cười gian manh.

“Đương nhiên rồi. Khả ái đến vậy mà.” Quả Quả thích tiểu hầu tử này liền lộ rõ vẻ đáng yêu. Quả Quả bắt lấy tiểu hầu, đùa giỡn. Tiểu hầu có vẻ cũng rất thích chơi với Quả Quả.

“Nếu nàng đồng ý ta liền mang nó tặng cho nàng.” Công tử bắt đầu gạ gẫm.

“Điều kiện gì?” Quả Quả nhanh gọn hỏi.

“Hồi phủ với ta.” Hắn gương mặt hớn hở kê sát vào mặt Quả Quả, yêu mị điềm nhiên nói.

“Haha… ngươi thật biết làm ăn ah. Vừa không mất sủng vật, lại có thêm một thê tử xinh đẹp.” Quả Quả thông minh, quay đi, tặng lại cho hắn một cái liếc xéo, cùng giọng điệu chua ngoa.

“Sao nàng không nghĩ ngược lại. Rằng mình có được sủng vật lại được tặng kèm thêm chủ nhân ưu tú. Không lời ah.” Công tử cũng chưa chịu thua, độ giảo hoạt cũng không thua kém gì Quả Quả.

“Cũng đúng… Nhưng ngươi đừng tưởng chỉ dùng một tiểu mỹ hầu, đã có thể câu được ta. Hoang đường.” Quả Quả nhìn tiểu hầu tử có chút ngẩn ngơ, sau đó liền nhớ sực lại. Phải cao giá một chút, không thể thua cho một tiểu mỹ hầu.

“Thứ khó có được ta mới trân quý.” Công tử vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

“Ta nghĩ Vô Tâm sẽ không bỏ lại một nữ nhân đặc biệt như nàng mà đi. Có nàng trong tay sẽ dễ dàng bắt được hắn.” Công tử tấm tắc.

“Nàng có kế sách gì?” Quay lại chuyện chính, hắn hỏi.

“Ngày mai sẽ nói cho ngươi biết.” Quả Quả liền nghi binh.

“Được.” Hắn sảng khoái đồng ý ngay.

“Đêm ở Tây Vực rất lạnh ah. Hay là đến chỗ ta…” Công tử liền có ý dụ hoặc.

“Không cần. Ngược lại bản cô nương thích ở lại đây.” Quả Quả cắt ngang, cá tính tự mãn.

“Ở lại đây??? Vừa lạnh vừa bẩn…??? Cũng được. Cho nàng chịu chút cực khổ, nàng sẽ biết đến chỗ ta tốt hơn.” Công tử rất biết cách thả lưới thu dây.

“Tùy ý chọn một gian.” Hắn phất tay áo.

“Đương nhiên là vào đây.” Quả Quả chỉ ngay vào gian ngục của Lôi Vô Kiệt.

“Được. Mai ta đặc biệt đến sớm tìm nàng.” Trước khi đi, hắn vẫn không quên liếc mắt câu dẫn Quả Quả.

Mã tặc mở cửa cho Quả Quả đi vào, rồi đóng cửa lại. Lôi Vô Kiệt nhìn thấy Quả Quả vui mừng khôn xiết, liền ôm chầm lấy Quả Quả điệu bộ như một tiểu đệ đệ nũng nịu:

“Quả… Quả… tỷ… tỷ…”

Sau đó Vô Kiệt liền hỏi đến: “Quả Quả tỷ, Vô Tâm thật không đến cứu đệ sao?”

“Đúng vậy, đệ đừng quá tin hắn.” Quả Quả lo Công tử vẫn còn chưa đi, sợ kế hoạch bại lộ, liền tương kế tựu kế. Không ngờ, quả thật Công tử vẫn đứng gần đó. Khi nghe được câu trả lời từ Quả Quả liền tủm tỉm cười, bỏ đi ra.

“Tỷ thật nghĩa khí ah.” Vô Kiệt nhiệt liệt tán dương.

“Hôm nay tỷ liều mình đến cứu đệ. Dù sống hay chết, đệ cũng nợ tỷ một mạng. Lôi Vô Kiệt này xin thề. Sau này, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, đệ cũng sẽ bảo hộ tỷ, không để tỷ mất dù chỉ một sợi tóc nào.” Lôi Vô Kiệt giọng đầy khảng khái, giơ tay thề.

“Được rồi. Được rồi. Không cần phải nghiêm túc như thế.” Quả Quả thấy Lôi Vô Kiệt đột nhiên nghiêm túc như vậy, có chút ngần ngại không thoải mái. Sau đó lại còn tâm sức để đùa: “Nghe như khế ước đệ sắp bán thân cho ta luôn í.”

Vô Kiệt lúng túng, cười sượng sùng, má lại thoáng ửng hồng.

“Mà tỷ với tên kia, hai người nói gì đệ nghe không hiểu ah.” Lôi Vô Kiệt gãi gãi đầu, bày vẻ khó hiểu.

“Không hiểu càng tốt.” Quả Quả khoanh tay, đưa mắt sang Lôi Vô Kiệt, an nhiên nói.

“Rốt cuộc hắn là người tốt hay kẻ xấu?” Lôi Vô Kiệt lòng đầy nghi hoặc.

“Là tốt hay xấu, sau này sẽ rõ.” Quả Quả lười biếng nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN