Bạch Thạch Thiên Thủ - Chương 4: Ánh Tử Quang mang theo thảm họa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Bạch Thạch Thiên Thủ


Chương 4: Ánh Tử Quang mang theo thảm họa


Cơ Vĩnh hoàn toàn bất ngờ khi cùng một lúc chạm trán với ba nhân vật vốn nổi danh: Giang Hồ tam hiền. Ngay tại một trong Tam Hiền trang là Phong Nguyệt trang!

Cơ Vĩnh buộc phải thi lễ :

– Quả là hạnh ngộ, tại hạ cùng một lúc được tái kiến tam vị Trang chủ Phong Vân, Phong Nguyệt và Phong Tuyết Tam Hiền trang!

Là chủ nhân, Trang chủ Phong Nguyệt trang Bàng Thục vội vòng tay đáp lễ :

– Ngọn gió nào đã đưa Khoái Kiếm Cơ Vĩnh đến tận Phong Nguyệt tệ trang ở đất Hoài Nam xa xôi này?

Cơ Vĩnh buột miệng :

– Tại hạ nhờ đi đến Hoài Giang nên mới rõ hung tin của lệnh ái! Vì thế…

Choang!

Choang!

Hai vị Trang chủ của Phong Vân và Phong Tuyết nhị trang bỗng không rút kiếm khiến lời nói của Cơ Vĩnh phải gián đoạn.

Và Cơ Vĩnh chỉ rõ khi nghe Bàng Thục cười lạnh :

– Nếu Khoái Kiếm Cơ Vĩnh định đến xin tội cho Song quái cẩu cuồng thì
quả đã xem thường Tam Hiền trang rồi! Trừ phi người có bản lĩnh vượt qua được Tam Tài kiếm trận của bọn Tam Hiền trang chúng ta!

Vừa dứt lời Bàng Thục cũng rút kiếm.

Choang!

Cơ Vĩnh thất sắc :

– Chư vị hãy nghe tại hạ nói hết đã!

Bàng Thục quát :

– Chớ nhiều lời vô ích! Hay để kiếm chiêu thay cho tài miệng lưỡi! Đánh!

Véo…

Cùng với Bàng Thục hai vị Trang chủ kia cũng hiệp lực tiến chiêu.

Véo… Véo…

Véo…

Bỗng dưng bị Tam Tài kiếm trận vây hãm, Cơ Vĩnh có cảm nhận nếu không
cho họ nếm chút lợi hại, có lẽ sẽ không dễ gì bảo họ ngừng tay!

Cơ Vĩnh gầm thị uy :

– Tại hạ đành đắc tội! Đỡ!

Hai chữ Khoái Kiếm của Cơ Vĩnh không phái ngẫu nhiên mà có! Vừa xuất
phát chiêu đầu, kiếm chiêu của Cơ Vĩnh liến chiếu ngay vào tay cầm kiếm
của Bàng Thục.

Bàng Thục dù biết rõ đối phương là ai, nhưng với kiếm chiêu lanh lẹ như thế nào quả là ngoài sức tưởng của Bàng Thục!

Bàng Thục phải kêu lên kinh hãi :

– Hảo kiếm pháp! Khoái Kiếm quả danh bết hư truyền! Ta…

Trong khi đó hai kiếm còn lại của nhị vị Trang chủ kia do kịp cuộn đến,
Cơ Vĩnh buộc phải thu chiêu và tung bổng người ra khỏi trận.

Vút!

Cơ Vĩnh ung dung gọi :

– Tại hạ không có ý mạo phạm!

Mong tam vị lượng thứ!

Bị thất thủ Bàng Thục nổi xung :

– Ta không cần biết ngươi muốn hay không muốn mạo phạm! Khoái Kiếm của ngươi vị tất hóa giải nổi Tam Tài kiếm trận! Xem đây!

Véo…

Một lần nữa kiếm trận Tam Tài lại tái diễn nhằm vây hãm một mình Cơ Vĩnh! Điều đó khiến Cơ Vĩnh càng thêm khó xử!

Nhưng dẫu có khó xử hay không, để bảo vệ, một lần nữa Cơ Vĩnh phải xuất chiêu :

– Muốn như thế nào chư vị mới chịu dừng tay nghe tại hạ nói? Đành thất lễ vậy! Đỡ kiếm!

Véo…

Lần này Cơ Vĩnh cùng một lúc xuất phát đủ ba chiêu và chiêu nào cũng lanh lẹ nhanh ảo như chiêu nào!

Khoái Kiếm của Cơ Vĩnh lập tức làm cho Tam Tài kiếm trận phải có một thoáng đình trệ.

Tuy nhiên chiêu đó chỉ khiến tam vị Trang chủ Tam Hiền trang vì thẹn mà sinh giận!

Họ đẩy nhanh trận chiến :

– Tam Tài Quy Nguyên! Đánh!

Véo… Véo…

Véo… Véo…

Cơ Vĩnh biến sắc! Chỉ một chút nhân nhượng cho không muốn sự ngộ nhận cứ thếp tục tồn tại, Cơ Vĩnh vì nương tay trong loạt chiêu vừa rồi nên bị
Tam Tài kiếm trận dồn vào tình thế bị động!

Cổ nhân có nói: nhân nhượng với người chính là độc ác với bản thân!

Cảnh ngộ đanh xảy đến cho Cơ Vĩnh đã minh chứng cho câu nói này!

Cơ Vĩnh động nộ khua nhanh trường kiếm :

– Do chư vị bức bách mà ra!

Hãy xem Hoạt Khoái Kiếm của tại hạ!

Véo… Choang!

Véo… Choang!

Véo… Choang!

Với tuyệt kỷ Hoạt Khoái Kiếm linh diệu, đầu mũi kiếm của Cơ Vĩnh lần
lượt chạm thẳng vào đầu mũi kiếm của bọn Tam Hiền trang! Sự động chạm
này khiến mọi uyên ảo của Tam Tài kiếm trận vô hình chung bị hóa giải và biến thành cuộc tỷ đấu nội lực.

Cơ Vĩnh có Tiên Thiên chân khí, đầu mũi kiếm của Cơ Vĩnh khi toát ra nội lực ngay lập tức làm cho ba thanh kiếm kia mỗi thanh bị gãy mất một
mẩu.

Bọn Bàng Thục kinh hoàng và từ kinh hoàng biến thành sát cơ ngùn ngụt!

Bàng Thục gào vang dậy :

– Mối nhục bại này trừ phi Cơ Vĩnh ngươi phải chết bọn ta mới hả dạ!

Bàng Thục lại khua khoắng thanh kiếm vừa bị đoạn gãy mất một mẩu.

Trong tình thế này Cơ Vĩnh đành nặng nhọc buông lời :

– Tam vị thật cố chấp! Tại hạ đành phải khuất tất tam vị vậy! Trúng!

Véo… Hự!

Véo… Hư!

Véo… Hự!

Lại ba kiếm tung ra và lần này huyệt Định Thân của cả ba đều bị Cơ Vĩnh dùng đầu kiếm chế trụ!

Nhìn họ tuy bị khống chế nhưng lục quang vẫn xạ những tia nhìn căm phẫn, Cơ Vĩnh thở dài, nói cho họ nghe chuyện có liên quan đến ánh Tử Quang ở Quân Sơn là nguyên nhân khiến Cơ Vĩnh phải lặn lội tìm Bàng Tố Quyên.

Nghe xong Bàng Thục bỗng long lanh khoé lệ anh hùng :

– Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến ánh Tử Quang nọ! Từ khi xảy ra
chuyện ở Quân Sơn, tiểu nữ như người mất trí, nào có nói rõ những gì đã
xảy ra khiến tiểu nữ bất ngờ lọt vào tay bọn trộm đạo hái hoa!

Cơ Vĩnh kinh ngạc :

– Vậy sao Trang chủ biết kẻ hãm hại lệnh ái chính là người ở Hoài Giang?

Bàng Thục cười khổ :

– Đó là do tiểu nữ luôn lảm nhảm nhắc đến bọn Song quái. Hai tên này là
hạng người như thế nào đương nhiên ta phải hiểu chuyện gì đã xảy ra cho
tiểu nữ!

Cơ Vĩnh nghi ngại :

– Trong lời lảm nhảm lệnh ái không một lần đề cập đến ánh Tử Quang sao?

Bàng Thục nghiến răng ken két :

– Phải chi do ánh Tử Quang gì đó khiến tiểu nữ vì hiếu kỳ phải mang họa
ta không việc gì phải uất ức! Trái lại tâm tánh của tiểu nữ vốn hiền
thục lại hâm mộ Phật pháp. Như lời lảm nhảm của tiểu nữ có nhắc đến hai
chữ Thiện Quả ta nghĩ đêm đó ở Quân Sơn có lẽ lão trọc Thiện Quả cũng
tình cờ có mặt! Tiểu nữ đã tự tìm đến bái phỏng nên lầm mưu kẻ ác!

Cơ Vĩnh bỗng khoa kiếm:

Véo…

Sau khi dùng đầu mũi kiếm giải khai huyệt đạo cho tam vị Trang chủ Tam Hiền trang, Cơ Vĩnh liền vòng tay bái tạ :

– Chuyện của lệnh ái, nếu tam vị không chê tại hạ nguyện đem thân đến tận Hoài Giang đưa Song quái về đây cho tam vị xét xử!

Bàng Thục ngay khi cử động được, cử chi đầu tiên là đưa tay gạt lệ :

– Trước đánh, sau xoa. Cơ Vĩnh ngươi vẫn có lệ như thế sao?

Cơ Vĩnh cười ngượng nghịu :

– Nếu tam vị ngay từ đầu chịu để tại hạ giải bày, đâu có chuyện gì xảy
ra? Nếu Bàng trang chủ có ý nghi về tại hạ như thế cũng không hề gì! Hãy xem đó là hành vi bồi tội của tại hạ vậy!

Bàng Thục cười mỉa :

– Như ngươi nói bọn ta phải chờ bao lâu?

Cơ Vĩnh cả quyết :

– Nhanh là mười ngày, chậm là mười hai!

Bàng Thục bĩu môi :

– Có cần lâu như vậy không? Bọn ta định ngay ngày mai sẽ xuất binh có khi không đến năm ngày đã có kết quả.

Cơ Vĩnh lắc đầu :

– Thế lực của hắc đạo Hoài Giang không thể xem thường, Tam vị nên nhẫn nại và chờ tin của tin hạ?

Bàng Thục lên tiếng sau một lúc ngẫm nghĩ :

– Cũng được! Tạm thời cứ tin ở ngươi vậy!

Cơ Vĩnh mỉm cười :

– Tam vị sẽ không thất vọng đâu! Cáo biệt!

Vút!

Ở Hoài Nam cùng có những phạn điếm dưới quyền Hào Phú Vương, sau khi đưa tin, Cơ Vĩnh vội kiêm trình đi ngay đến Tung Sơn Thiếu Thất.

Cơ Vĩnh hy vọng sẽ có đủ thời gian từ Thiếu Thất quay về Hoài Giang lo
việc cho Bàng Thục là bắt Song quái về Cho Bàng Thục trị tội!

Đêm đó, Tam Hiền trang lâm cơn phong ba đại kiếp vận.

* * * * *

Câu trả lời của Thiện Quả đại sư, một trong Tứ Đại Thần Tăng thiếu lâm phái làm cho Cơ Vĩnh ngỡ ngàng :

– A di đà Phật! Đã lâu rồi bần tăng hầu như không hỏi đến chuyện giang
hồ, kể cả việc ở bổn tự! Lấy việc vân du tứ phương bát hải làm tâm niệm, bần tăng đến Quân Sơn chỉ là lẽ tự nhiên! Ánh Tứ Quang gì đó như Cơ thí chủ vừa đề cập, bần tăng không hề biết đến!

Cơ Vĩnh vẫn hoài nghi :

– Đến như Diệu Thủ Không Không Từ Khắc Kim cùng nhìn thấy, người có thân thủ như đại sư lẽ nào không để tâm?

Đang ngồi xếp bằng ở dưới cội bồ đề, Thiện Quả bỗng vụt mở hai mắt :

– Lời giang hồ thường đồn đại tứ đại thần lãng Duyên – Ngộ – Nhân – Quả
có khi cũng không đáng tin! Bần tăng thừa nhận sở học của tam vị sư
huynh Thiện Duyên, Thiện Ngộ và Thiện Nhân là đã đạt mức thượng thừa!
Riêng bần tăng, ngay khi quy y đầu Phật chỉ biết lấy kinh kệ làm vui!
Hai chữ thần tăng không chỉ hàm ý võ học mà còn do Phật học của bần tăng mà có!

Cơ Vĩnh thở dài :

– Thảo nào trong tứ đại thần tăng thường mấy khi có Thiện Quả xuất hiện! Nếu không do đại sư tự nói ra tại hạ sẽ vẫn nghĩ thân thủ của đại sư…

Thiện Quả niệm Phật :

– A di đà Phật! Luyện võ là giúp thân thể cường tráng! Nhưng cường tráng để làm gì nếu trong thâm tâm không có Phật? Chính vì vậy mười năm trước cho dù bần tàng đã có lời can ngăn, tệ Phương trượng vẫn cùng tam sư
huynh Thiện Nhân để cho lòng háo thắng thúc giục cả hai đã đến Sa Thạch
cương liên thủ với quần hùng hủy diệt Cổ Huyết thành! Sau lần đó như tệ
Phương trượng cho đến giờ vẫn còn ân hận!

– Ân hận? Tại sao?

Thiện Quả chép miệng :

– Võ lâm Thất đại phái như có người đứng sau lưng xúc xiểm! Kết quả tuy
Thành chủ Cổ Huyết thành phải thiệt mạng nhưng kẻ hạ thủ lại không phải
người của Thất đại phái.

Cơ Vĩnh kinh nghi :

– Có chuyện này sao? Đây là lần đầu tiên tại hạ nghe nói như vậy!

– A di đà Phật! Sau câu chuyện đầy bí ẩn đó ngoại trừ số đã chết, những
ai còn sống rất ít khi đề cập đến, nhất là những ẩn tình bên trong! Bần
tăng thấy Cơ thí chủ là người có lòng ngay dạ thẳng nên không thể không
thố lộ! Theo bần tăng, chuyện có liên quan đến ánh Tử Quang có lẽ chỉ là do ai đó thêu dệt, Cơ thí chủ bất tất phải phí công làm gì!

Cơ Vĩnh hiểu ý, đối với Thiện Quả những gì cần nói nhất định sẽ nói, còn những điều không cần hoặc không có bằng chứng xác thực đại sư ý muốn
khuyên Cơ Vĩnh chớ để lời thêu dệt làm dao động!

Cơ Vĩnh chợt hỏi :

– Theo đại sư đêm đó ở Quân Sơn liệu có bao nhiêu người có thể nhìn thấy ánh Tử Quang?

Thiện Quả đại sư từ từ nhắm mắt :

– Như Cơ thí chủ vừa thuật lại, ngoài Bành Tố Quyên đã hóa cuồng vì gặp
họa, như chỉ có mỗi một mình Từ Khắc Kim phát hiện ánh Tử Quang?

Cơ Vĩnh đáp :

– Không sai! Tuy chưa trực diện hỏi Song quái nhưng tại hạ nghi bọn chúng không hề nhìn thấy ánh Tử Quang!

Thiện Quả lại mở to đôi mắt :

– Như vậy là rõ rồi! Nếu là nhiều người cùng nhìn thấy, Cơ thí chủ nghĩ
xem liệu tin này có thể giữ kín, chỉ có một mình Cơ thí chủ cất công đi
dò hỏi không?

Cơ Vĩnh thầm hoang mang vì như Hào Phú Vương nói thì ánh Tử Quang kia đã xuất hiện nhiều lần và có nhiễu người trong bọn thường nhân đã nhìn
thấy! Nhưng theo nhận định của Thiện Quả thì ngược lại.

Và như vậy nếu tin đây chỉ là sự thêu dệt thì do ai cố tình tạo ra? Tạo ra để làm gì? Nhắm vào ai?

Nghi nghi hoặc hoặc Cơ Vĩnh tìm đến một phạn điếm có cắm ngọn tiêu ký mang chữ Chu!

Chờ nghe Cơ Vĩnh thuật xong, vị chưởng quầy mỉm cười :

– Vậy là rõ rồi! Ý của chủ nhân là muốn nhờ Cơ đại hiệp dò xét hư thực!
Và khi đã biết đây chỉ là sự thêu dệt của bọn người vô công rỗi việc, Cơ đại hiệp có thể an tâm quay về! Chờ khi tiểu nhân bẩm báo tất cả đến
chủ nhân, tự chủ nhân sẽ có lời giao phó với đại hiệp!

Cơ Vĩnh bỏ đi với nhiều điều cần phải ngẫm nghĩ!

Sự việc không những chỉ chấm dứt cách đột ngột mà việc quá cả tin của vị chưởng quầy, tin mà không cần bỏ công dò xét lại khiến Cơ Vĩnh sinh
nghi!

Nghĩ lại những gì Hào Phú Vương đã nói đã có thái độ buồn nản vì trong
Tàng Kiếm thất hãy còn thiếu Tử Quang Kỳ Kiếm, tất cả những điều này tạo cho Cơ Vĩnh một cảm giác mơ hồ về một mê hồn trận.

Muốn làm rõ sự việc Cơ Vĩnh chỉ còn mỗi một tia hy vọng mỏng manh!

Đó là Bàng Tố Quyên rất có thể cũng đã nhìn thấy ánh Tử Quang!

* * * * *

Sau ba ngày kiêm trình đi ngược trở lại Hoài Nam, cảnh tang thương của Phong Nguyệt trang khiến Cơ Vĩnh sửng sốt!

Phong Nguyệt trang bây giờ chỉ còn là đống tro tàn!

Qua dấu vết đã nguội lạnh, Cơ Vĩnh đoán Phong Nguyệt trang ít ra đã bị thảm hoa này vào bốn năm ngày trước.

Với cảm nhận mơ hồ Cơ Vĩnh quay quả lao về Quân Sơn!

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Cơ Vĩnh có phần yên tâm vì sau khi dò xét vẫn
không nghe ai nói đến cái chết hoặc điều gì đó tương tự đã xảy đến cho
Diệu Thủ Không Không Từ Khắc Kim!

Điều nãy có nghĩa là không phải bất kỳ ai được Cơ Vĩnh tìm đến đều bị hãm hại.

Đang ngẫm nghĩ như thế Cơ Vĩnh chợt nghe có tiếng niệm Phật hiệu vang lên khe khẽ :

– A di đà Phật! Cho hỏi người đi ở phía trước chính là Khoái Kiếm Cơ Vĩnh?

Cơ Vĩnh lạnh người quay phắt lại :

– Chính là tại hạ! Đại sư đây là…

Trước mặt Cơ Vĩnh vị tăng nhăn có niên kỷ độ tứ tuần bỗng rùng mình thảng thốt :

– Cách đây ít ngày phải chăng Cơ thi chủ có tìm đến bái phóng tệ sư thúc Thiện Quả?

Cơ Vĩnh cũng rùng mình :

– Thiện Quả đại sư đã làm sao?

Vị tăng nhân nọ chợt quái :

– Cuồng đồ còn giả vờ hỏi nữa sao? Mau đền mạng cho tứ sư thúc ta!

Vù… Vù…

Bị chấn động Cơ Vĩnh tròn mắt nhìn vị tăng nhân nọ, quên cả việc dịch người để tránh chưởng!

Hự!

Kinh mạch xao động Cơ Vĩnh bừng tỉnh :

– Dừng tay!

Nhưng vị tăng nhân nọ đang đà thắng thế lẽ nào chịu dừng?

– Cứ nạp mạng đi đã!

Vù… Vù…

Động tâm Cơ Vĩnh lập tức vẫy kiếm xuất chiêu.

Với khoái kiếm vang danh thiên hạ, đầu kiếm của Cơ Vịnh liền chí ngay huyệt Mi Tâm của vị tăng nhân!

Thoạt biến sắc, ngay sau đó vị tăng nhân bỗng thét :

– Võ nghệ không tinh bằng người! Ngô Tịnh này thà chết quyết không buông tha kẻ thù! Đỡ!

Dù đang bị uy hiếp nhưng chưởng tay vẫn được Ngộ Tịnh xô mạnh ra.

Ào… Ào…

Theo bản năng tay kiếm của Cơ Vĩnh liền thích nhẹ về phía trước.

Soạt!

Cơ Vĩnh sau đó cũng phải hốt hoảng vì hành vi quá nhanh nhạy của bản
thân. Và Cơ Vĩnh phải tung người tháo chạy do không muốn nhìn lâu hơn
nữa cái chết kiêu hùng của vị tăng nhân Ngộ Tịnh!

Vút!

Vừa về đến gia trang, Cơ Vĩnh với sắc mặt hãy còn hốt hoảng vội hỏi một phụ nhân vừa bước ra :

– Lan muội! Thạch nhi đâu?

Phụ nhân nghi hoặc :

– Vừa về đến chưa kịp nghỉ ngơi phu quân hỏi Thạch nhi làm gì?

Cơ Vĩnh cố trấn tĩnh :

– Ta đã gây tai họa rồi! Lan muội hãy mau tìm Thạch nhi để ta đưa mẫu tử nàng tìm nơi ẩn náu!

Phụ nhân nọ ngơ ngác :

– Sao phu quân lại gây họa? Là họa gì?

Hỏi xong, như muốn Cơ Vĩnh yên tâm, phụ nhân nọ bảo :

– Lẽ thường vào giờ này Thạch nhi thường lén ra sau núi tập kiếm. Nếu phu quân muốn thiếp xin đi gọi Thạch nhi về!

Cơ Vĩnh xua tay :

– Không can! Lan muội nên nhanh lay thu dọn ít hành trang! Ta và muội cùng đến chỗ Thạch nhi vậy!

Phu nhân nọ bàng hoàng :

– Chúng ta thực sư cần bỏ trốn?

Cơ Vĩnh thở dài :

– Chuyện kể ra khá dài! Nói tóm lại ta tin chắc người của hắc đạo Hoài
Giang hoặc môn hạ Thiếu Lâm phái không bao lâu nữa sẽ tìm đến tận đây
hỏi tội ta!

Phụ nhân kinh hãi :

– Hỏi tội? Là tội gì khiến một Khoái Kiếm như phu quân phải hốt hoảng?

Cơ Vĩnh định giải thích nhưng phải biến sác kêu lên :

– Ôi chao! Không kịp nữa rồi. Không ngờ họ đến nhanh như vậy.

Một tràng cười ngạo nghễ bỗng vang lên :

– Ha… Ha… Ha…

Căn cứ theo hướng xuất phát của tràng cười, Cơ Vĩnh nhanh chóng trấn tĩnh :

– Lan muội! Chúng ta chưa hết cơ hội! Mau theo ta!

Miệng bảo tay Cơ Vĩnh cấp bách nắm lấy tay phụ nhân! Cả hai cùng động thân lao ngược về phía sau núi!

Vút!Vút!

Một tiếng quát đến lúc đó mới vùng lên :

– Cơ Vĩnh! Đã là nam tử hán đại trượng phu, đến ngươi cũng phải có hành vi trốn chạy sao? Đứng lại!

Ào… Ào…

Sau tiếng quát như tiếng sấm động là một luồng lực đạo uy mãnh như muốn quật đuổi theo bóng nhân ảnh của Cơ Vĩnh và phu nhân.

Ầm!

Rào… Rào…

Luồng kình lực tuy không làm gì được Cơ Vĩnh do Cơ Vĩnh có khinh thân
pháp quá nhanh, nhưng toàn bộ ngôi gia trang mộc mạc của Cơ Vĩnh phải
gánh chịu số phận thay cho chủ nhân.

Dù không đưa mắt nhìn lại phía sau nhưng tiếng chấn động của nguyên ngôi nhà sụp đổ cũng cho Cơ Vĩnh và phu nhân biết rõ những gì vừa xảy ra!

Cơ Vĩnh càng thêm uất hận khi nghe nội thê hỏi :

– Phu quân! Rốt cuộc điều gì đã xảy ra? Tại sao phe hắc đạo Hoài Giang
lại cùng hiệp lực với phái Thiếu Lâm kéo đến hỏi tội phu quân.

Có dịp giải thích Cơ Vĩnh nói :

– Như Hào Phú Vương đưa lịnh ta đã đến hội diện và nhận giúp Hào Phú
Vương dò xét một việc, có liên quan đến thần vật đời thượng cổ là Tử
Quang Kỳ Kiếm! Cũng theo tin tức Hào Phú Vương thu thập ta bắt đầu từ
Diệu Thủ Không Không Tử Khắc Kim ở Quân Sơn! Và do họ Từ ta tìm đến Hoài Giang…

Chờ nghe Cơ Vĩnh thuật xong, phụ nhân lên tiếng :

– Như phu quân nói trước sau phu quân đã tìm đến bốn nơi: Quân Sơn, Hoài Giang, Hoài Nam và sau cùng là Thiếu Lâm?

Cơ Vĩnh thừa nhận :

– Không kể ta đà tận mắt nhìn thấy Phong Nguyệt trang bị san bằng, Thiện Quả đại sư cũng bị mất mạng! Giờ thêm phe hắc đạo Hoài Giang tìm đến,
ta tin chắc Song quái Dư Hầu và Dư Vọng cũng đã bị hãm hại! Hung thủ đi
gây nên những chuyện này như muốn trút đổ mọi tội lỗi lên đâu ta!

– Phu quân muốn ám chỉ kẻ đó là Hào Phú Vương?

Cơ Vĩnh thở dài :

– Thoạt tiên ta cũng có ý ngờ cho Hào Phú Vương nhưng nghĩ kỹ lại thì
không phải! Hào Phú Vương không phải người thuộc giới võ lâm, thật khó
có thể tin Hào Phú Vương trong một thời gian ngắn dám gây ra hằng ấy
chuyện tày đình.

Phụ nhân nói cả quyết :

– Bất luận thế nào chuyện này cũng có liên quan đến Hào Phú Vương!

– Lan muội chớ quá nóng nảy! Ta nghi tất cả là do ánh Tử Quang lạ kỳ
kia! Vì ta dò tìm tung tích của những ai vô tình nhìn thấy ánh Tử Quang, điều này làm cho chủ nhân của ánh Tử Quang đó bị kinh động! Y muốn giấu kín sự việc nên tuần tự hạ thủ những nhân vật này, vô tình trùng khớp
với những người ta đã từng dò hỏi! Rất có thể hiện giờ chính bản thân
Hào Phú Vương cũng đang gặp nguy.

Phụ nhân tỏ vẻ lo lắng :

– Nói như phu quân, đối với bọn người đang tìm đến chúng ta không có gì để giao phó cho họ?

Cơ Vĩnh gật đầu :

– Hoàn toàn không có! Trừ phi chúng la thoát kiếp nạn này và sau khi ta
đã lo cho mẫu tử muội nơi ẩn náu an toàn, đích thân ta sẽ truy tìm kẻ
chủ hung và bắt hắn phải đền tội.

Vừa nói đến đây Cơ Vĩnh cũng vừa nhìn thấy một đứa bé tuổi trạc mười hai đang loay hoay luyện kiếm trên một thảm có xanh mơn mởn! Cạnh đó là một tuấn mã đang thảnh thơi gặm cỏ.

Cơ Vĩnh định cất tiếng gọi đứa bé thì đứa bé do nhìn thấy nên gọi trước :

– Phụ thân! Có ba vị cao tăng vừa mới hỏi hài nhi về hành tung của phụ thân!

Cơ Vĩnh thất sắc :

– Họ đâu rồi Thạch nhi?

Đứa bé chưa kịp đáp Cơ Vĩnh liền nghe tiếng niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật! Không ngờ chúng bần tăng có may mắn tìm thấy Cơ thí chủ trước!

Đưa mắt nhìn ba vị tăng nhân đang tuần tự bước ra từ một ngách đá lẩn khuất, Cơ Vĩnh càng thêm động dung :

– Tam vị thần tăng Thiện Duyên, Thiện Ngộ và Thiện Nhân cùng lúc xuất
hiện. Phải chăng ý tam vị đã đề quyết Thiện Quả là do tại hạ xuống tay?

Vị tăng nhân đi đầu với thiền trượng Chưởng môn cầm trên tay vẫn thản nhiên lên tiếng :

– A di đà Phật! Như vậy thì không phải! Qua cung cách chết của tứ sư đệ
tuy cũng bị kiếm chiêu đả tử nhưng tuyệt nhiên không phải lối hạ thủ
thường thấy của Khoái Kiếm Cơ Vĩnh! Lão nạp chỉ muốn biết Cơ thí chú và
tứ sư đệ đã đề cập những gì ở lần gặp gỡ kể như cuối cùng đó? Và Cơ thí
chủ vì sao phải sai người lên hành thích tứ sư đệ?

Cơ Vĩnh cười gượng :

– Rốt cuộc, bất luận thế nào Thiện Duyên phương trượng vẫn đề quyết cái
chết của Thiên Quả là do tại hạ gây ra? Tam vị liệu có chịu nghe tại hạ
giải thích?

Thiện Duyên hừ nhẹ :

– Nếu lời giải thích của Cơ thí chủ có thể làm cho tệ sư đệ chết đi sống lại, lão nạp chẳng tiếc gì mà không chịu nghe. Rất tiếc Cơ thí chủ buộc phải đáp lại minh bạch những vấn nạn lão nạp vừa nêu!

Phu nhân của Cơ Vĩnh buột miệng nói xen vào :

– Đại sư sao lại hẹp lượng, không cho chuyết phu cơ hội giải thích?

Thiện Duyên đại sư đưa mắt nhìn phu nhân :

– Nữ đàn việt dây phải chăng là nội tử của Cơ Vĩnh vốn có danh Chưởng Trung Hữu Phi Kiếm Thất Xảo Lan?

Phụ nhân cười nhẹ :

– Chỉ là chút hư danh nào dám làm bẩn tai tứ đại thần tăng Thiếu Lâm phái!

Thiện Duyên mở to hai mắt :

– Lão nạp hiểu rồi! Phải chăng tệ sư đệ chết là do phi kiếm của nữ đàn việt?

Thất Xảo Lan quắc mắt :

– Đại sư chớ hỗ đồ võ đoán! Đã nhiều năm trôi qua tiểu nữ chưa hề rời khỏi nơi này dù chỉ là nửa bước!

Thất Xảo Lan vừa dứt lời, một tiếng quát to như sấm bỗng vang lên :

– Nếu không phải ngươi ngấm ngầm dùng phi kiếm hạ thủ Song quái Dư Hầu
và Dư Vọng vốn bị bổn tọa giam ở thiên lao sao bỗng dưng uổng mạng?

Vút! Vút!

Sau tiếng quát nhiều bóng nhân ảnh lần lượt xuất hiện!

Nhìn họ, Cơ Vĩnh bình tâm :

– Bát Tý Cuồng Đao cũng đến nữa sao?

Nhân vật được Cơ Vĩnh gọi là Bát Tý Cuồng đao cứ hùng hổ tiến đến gần :

– Cơ Vĩnh! Kế mưu của ngươi quá thâm độc! Giả vờ tỏ chút thành ý để
trước là dò xét nơi bổn tọa giam giữ hạ nhân, sau lén ám trợ giúp thê tử âm thầm hạ sát Song quái! Ta hỏi ngươi, hành vi đó liệu có quang minh
chính đại không?

Thất Xảo Lan một lần nữa phải quắc mắt mắng át đi :

– Tạ Linh Oai, các hạ chớ nói năng hàm hồ! Nếu như phái giết Song quái
do hành vi bất chính của chúng, bản nương cũng không cần phải giấu giếm!

Ta Linh Oai cười dài :

– Ha… Ha… Ha…! Nói hay lắm! Với đởm lược này thảo nào Khoái Kiếm
Cơ Vĩnh khi tìm đến Hoài Giang vẫn luôn cỏ thái độ mục hạ vô nhân!

Ngưng cười Bát Tý Cuồng Đao Tạ Linh Oai chợt quát :

– Bất tất phải phí lời! Giết người phải đến mạng! Tạ Linh Oai ta…

Nhưng Chưởng Trung Hữu Phi Kiếm Thất Xảo Lan như không còn kềm nén được
nữa lòng bất bình, cất tiếng quát còn lớn hơn tiếng quát của Tạ Linh Oai :

– Bọn Song quái tội ác đầy người, có chết trăm lần cũng chưa xứng tội!
Câu giết người phải đền mạng họ Tạ ngươi nói ra mà không thấy thẹn sao?

Tạ Linh Oai lập tức có phản ứng :

– Phải chăng vì nghĩ như vậy tiện nhân ngươi đã hạ sát Song quái, bất
luận bọn chúng vẫn còn có người đầu lãnh là Tạ Linh Oai ta? Bọn ngươi
thật quá xem thường ta! Tội đáng chết! Đỡ!

Vút!

Tạ Linh Oai lao đến và ánh đao quang cũng xuất hiện.

Vụt… Vụt…

Nhưng ánh đao quang của họ Tạ phải dừng lại vì đột nhiên có bóng tăng bào thấp thoáng xuất hiện chận đứng chiêu đao :

– Dừng tay! A di đà Phật!

Thu đao về Tạ Linh Oai quắc mắt nhìn vị tăng nhân vừa ra tay ngăn cản :

– Thiện Duyên phương trượng có ý gì khi ra tay ngăn cản?

Thiện Duyên đại sư chậm rãi nói từng tiếng :

– Phu phụ Cơ Vĩnh còn chưa nói rõ nguyên uỷ cái chết của tệ sư đệ Thiện Quả! Tạ thí chủ làm như vậy chẳng phải là quá đáng sao?

Ta Linh Oai cười lạnh :

– Nào chẳng riêng Cơ Vĩnh phải có lời giao phó với mỗi phái Thiếu Lâm?
Tạ mỗ nghĩ chính hành vi ngăn cản của Phương trượng mới là quá đáng!

Thiên Duyên vẫn từ tốn niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật! Tìm thấy người trước chính là tệ phái Thiếu Lâm! Có quá
dáng hay không bần tăng thiển nghĩ, tự Tạ thí chủ hãy tự suy xét!

Hàm ý của Thiện Duyên đại sư là thế nào, Tạ Linh Oai thân là Minh chủ
phe hắc đạo Hoài Giang đương nhiên phải hiểu! Do đó sau cái lướt mắt
nhìn quanh để lượng định tình thế.

Tạ Linh Oai thản nhiên cắp đao bước lui lại :

– Được lắm! Âu cũng là dịp để Tạ Linh Oai này được mở rộng tầm mắt xem
tuyệt học Thiếu Lâm bằng cách nào thu phục Khoái Kiếm vang danh thiên
hạ!

Thái độ nhún nhường của Tạ Linh Oai thoạt tiên làm Khoái Kiếm Cơ Vĩnh
kinh ngạc, vì xem ra quá mâu thuẫn với thái độ hùng hùng hổ hổ ngay từ
đầu, lúc Tạ linh Oai cùng chúng thuộc hạ xuất hiện, Nhưng sự kinh ngạc
của Cơ Vĩnh phải dừng lại ở đó do Thiện Duyên đại sư bất ngờ đưa ra một
đề xuất :

– A di đà Phật! Tình thế lúc này sẽ bất lợi như thế nào lão nạp nghĩ Cơ
thí chủ thừa biết! Để tránh việc động thủ không cần thiết lão nạp hy
vọng Cơ thí chủ hãy ngoan ngoãn đi theo lão nạp về Thiếu Thất Sơn thì
hơn!

Cơ Vĩnh do đã có chủ định vội lên tiếng :

– Đại sư! Tại hạ không đến Thiếu Lâm phái ngay bây giờ! Nếu đại sư là
người đại lượng và thông tình đạt lý hãy thứ cho tại hạ một tuần trăng!
Nhất định tại hạ sẽ có lời giao phó thật rõ ràng với qúy phái về cái
chết oan uổng của Thiện Quả đại sư!

Thiện Duyên nhăn mặt :

– Kế trì hoãn của Cơ thí chủ quá ấu trĩ, không dủ sức thuyết phục lão nạp phải tin theo.

Cơ Vĩnh bỗng đanh giọng :

– Nội tình hãy còn nhiều uẩn khúc, tại hạ đã bắt đầu manh nha hiểu trong việc này tất có những âm mưu thâm độc! Đại sư nên…

Bất chợt Thất Xảo Lan kêu :

– Thạch nhi…

Phản ứng của Cơ Vĩnh thật nhanh nhạy! Cả kiếm lẫn người đều được Cơ Vĩnh tận lực lao đi với tiếng gầm thịnh nộ :

– Họ Tạ ngươi dám dùng thủ đoạn đê hèn này sao? Xem kiếm!

Vút!

Véo… Véo…

Đưa mắt nhìn, Thiện Duyên đại sư phát hiện mưu đồ của Tạ Linh Oai! Lúc
nãy khi phải lùi lại nhượng Cơ Vĩnh cho phái Thiếu Lâm, Tạ Linh Oai chỉ
giá vở mà thôi! Thật ra y đã ngấm ngầm để ý đến đứa bé và đúng vào lúc
mọi người không ai ngờ y thản nhiên tung một đao sát thủ vào đứa bé!

Bị phát giác sau đó khoái kiếm của Cơ Vĩnh chiếu đến thật nhanh, Tạ Linh Oai buộc phải hồi đao, phát chiêu cuồng nộ vào Cơ Vĩnh :

– Là tự ngươi tìm chết, đừng trách ta! Đỡ!

Vụt… Vụt…

Choang! Ầm!

Đà lao đến của Cơ Vĩnh vì thế bị chặn đứng! Tuy nhiên khi thấy đứa bé vẫn an lành, Cơ Vĩnh bỗng cười dài :

– Họ Tạ ngươi thật không hổ danh Minh chủ phe hắc đạo Hoài Giang! Được
lắm! Ta cũng muốn biết Bát Tý Cuồng Đao thật sự có lợi hại như lời
truyền tụng chăng! Tiếp chiêu!

Véo… Véo…

Tạ Linh Oai chưa kịp phát chiêu bỗng có tiếng Thiên Duyên quát bên tai :

– Bần tăng vừa nói những gì, Tạ thí chủ quên rồi sao? Mau dừng lại nào!

Nhưng Tạ Linh Oai chợt quát trả :

– Cây muốn lặng nhưng gió chẳng chịu ngừng. Đại sư không thấy đấy là do Cơ Vĩnh ra tay trước sao?

Vừa quát Tạ Linh Oai vừa huơ mạnh đại đao như muốn cùng Cơ Vĩnh phân tài cao hạ!

Thất Xảo Lan không nhịn được liền động thân lao vào :

– Chính ngươi dùng thủ đoạn đê hèn thúc bách phu quân ta phải ra tay! Đã thế này, ta đành phải lĩnh giáo cuồng đao của ngươi! Hãy đỡ!

Vút!

Vù… Vù…

Trong nháy mắt kể từ khi có Thiện Duyên và Thất Xảo Lan lao vào, giữa
đương trường liền diễn khai hai trận đấu! Một trận là sinh tử đấu, đó là trận chiến giữa Tạ Linh Oai và Thất Xảo Lan! Trận còn lại tuy cũng
quyết liệt không kém nhưng hầu như không có ý nghĩa sống còn, đó là trận giữa Phương trượng Thiếu Lâm phái Thiện Duyên đại sư và Cơ Vĩnh với
danh xưng Khoái Kiếm.

Thiện Duyên vẫn thản nhiên dùng nội lực của người đã khố luyện ngoài sáu mươi năm bức bách Cơ Vĩnh phải tận lực giao chiến, cho dù Cơ Vĩnh chẳng hề muốn.

Thiện Duyên còn ung dung thuyết phục :

– Cơ thí chủ! Nếu nói về kiếm pháp, Khoái Kiếm của Cơ thí chủ có thể xem là không có đối thủ! Nhưng so về nội lực, lão nạp e kiếm pháp của Cơ
thí chủ sẽ chẳng có cơ hội vận dụng hết biến ảo tinh kỳ! Sao Cơ thí chủ
không thuận lời theo lão nạp về tệ phái một chuyến?

Đó là điều đang được Cơ Vĩnh nhận thức! Thiên Duyên nói không sai, mọi
chiêu kiếm biến hóa của Cơ Vĩnh hầu như đều bị luồng nội lực hùng hậu
của Thiện Duyên phong tỏa!

Nhưng nếu bảo Cơ Vĩnh vì thế phải tự nạp mình cho Thiếu Lâm, Cơ Vĩnh bất phục!

Do bất phục, Cơ Vĩnh cứ hét toáng lên :

– Tại hạ đã nói rồi! Đại sư hãy cho tại hạ cơ hội. Bằng không, tại ha đành phải thất lễ! Đỡ!

Véo…

Véo…

Thích nhanh hai kiếm với tốc độ như hai tia chớp Cơ Vĩnh hy vọng sẽ xuyên thủng vầng kình phong tỏa của Thiện Duyên đại sư!

Thiện Duyên biến sắc :

– Hảo kiếm pháp! Xem ra lão nạp cần phải nặng tay hơn mới được. Xem đây!

Víu… Viu…

Bất ngờ bị Thiện Duyên đại sư phát xạ hai ngọn chỉ kình với ý đồ ngăn
cản hai chiêu kiếm thần tốc, Cơ Vĩnh vốn đang dè dặt trước nội lực quá
uyên thâm của Thiện Duyên nên vội thu chiêu tránh việc chạm kiếm biến
thành việc so tài nội lực!

Hóa giải được hai chiêu kiếm này của Cơ Vĩnh, Thiện Duyên bỗng thở phào :

– A di đà Phật! Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng! Sao Cơ thí chủ không biết tự lượng sức?

Chính lúc đó Cơ Vĩnh nghe có tiếng kêu hoảng của Thất Xảo Lan :

– Phu quân hãy xem Thạch nhi kìa!

Cơ Vĩnh hốt hoảng đảo mắt nhìn! Và điều nhìn thấy khiến Cơ Vĩnh thất
kinh. Đứa bé đang bị hai gã thủ hạ của Tạ Linh Oai bức dồn từ hai phía
và đứa bé buộc phải dùng thanh kiếm như đồ chơi để ngăn cản ý đồ đen tối của hai gã nọ.

Thiện Duyên cũng nhìn thấy nhưng vẫn lơ đi :

– Tình thế càng lúc cành trở nên bất lợi, Cơ thí chủ còn chờ gì nữa không buông kiếm quy hàng?

Cơ Vĩnh động nộ :

– Đại sư chớ nhiều lời! Hoặc tại hạ chết ở đây hoặc sau này tai hạ sẽ có lời giao phó! Chớ trách tại ha phải mạo phạm! Đỡ!

Véo… Véo…

Kiếm pháp của Cơ Vĩnh chợt biến đổi. Tuy vẫn là Khoái Kiếm nhưng kiếm
chiêu của Cơ Vĩnh như cùng lúc xuất hiện và uy hiếp khắp các đại huyệt
trọng yếu của Thiện Duyên!

Thiện Duyên kinh tâm :

– Phải chăng đây là Hoạt Khoái Kiếm gì đó ít khi được Cơ Vĩnh ngươi dùng đến?

Cơ Vĩnh đẩy nhanh tốc độ kiếm chiêu :

– Không sai! Chỉ là do tình thế chẳng đặng đừng mà ra! Nếu đại sư không lui nghĩa là chịu chết!

Véo…

Véo…

Thiện Duyên buộc phải lùi trong tâm trạng phẫn nộ :

– Hừ! Đã thế hãy đỡ Tán Hoa Kim Cang chỉ của…

Thiện Duyên chưa dứt lời, vì thế cả chỉ kình nữa cũng chưa phát xạ, bóng nhân ảnh của Cơ Vĩnh bỗng biến mất!

Vút!

Nhìn theo, Thiện Duyên thấy Cơ Vĩnh đang xuất phát Khoái Kiếm ngăn cản đòn sát thủ của hai gã nọ dành cho đứa bé!

Cơ Vĩnh quát lồng lộng :

– Bọn ngươi chỉ là lũ vô sỉ đáng chết!

Véo…

Thiện Nhân và Thiên Ngộ, cả hai đến lúc này mới ra tay :

– A di đà Phật! Cơ thí chủ còn chưa buông kiếm sao?

– Cơ Vĩnh ngươi chớ quá tự phụ! Xem tuyệt kỹ Thiếu Lâm phái đây!

Vù… Vù…

Ào… Ào…

Bị Thiện Nhân và Thiện Ngộ xuất chiêu ngăn cản, lúc đó tính mạng của đứa bé chưa thật sự được an toàn vẫn bị hai gã nọ uy hiếp, hành vi của Cơ
Vĩnh thật mạo hiểm!

Cơ Vĩnh chợt nghiến răng và giữ nguyên hai thức kiếm bất chấp bản thân
đang là đối tượng cho hai chưởng của Thiện Nhân và Thiện Ngộ! Có một
tiếng rít phát ra từ giữa hai hàm răng nghiến chặt của Cơ Vĩnh :

– Nạp mạng!

Véo… Phập!

Véo… Phập!

Đúng vào lúc hai gã nọ phải mất mạng, Cơ Vĩnh cũng bị nhị kình của Thiện Nhân và Thiện Ngộ kích trúng Cơ Vĩnh loạng choạng ngồi lùi và buột
miệng kêu :

– Hự!

Phát hiện Cơ Vĩnh ngay sau đó vẫn có phần ung dung bình ổn cước bộ, Thiện Duyên cũng vừa lao đến bỗng thất thanh :

– Là Tiên Thiên chân khí? Hóa ra Cơ Vĩnh ngươi chính là truyền nhân của Đạo Kiếm Thượng Nhân?

Cơ Vĩnh không đáp lời! Ngược lại Cơ Vĩnh bất ngờ nhấc bổng đứa bé lên và đặt nhanh lên lưng tuấn mã!

Dùng chưởng tay vỗ vào mông tuấn mã, Cơ Vĩnh thét lên lạc giọng :

– Hãy chạy mau, Thạch nhi!

Bị vỗ đau, tuấn mã bỗng chồm vó cất cao thân hình và sau đó thần tốc lao đi!

Thái độ của Cơ Vĩnh tuy khá bất ngờ nhưng Thất Xảo Lan bỗng kêu kinh hoàng :

– Phu quân hãy cẩn trọng! Ôi…Thạch nhi!??

Cơ Vĩnh quay người lại vừa vặn nhìn thấy hai đạo phi quanh bay đi, một
nhắm vào chính Cơ Vĩnh và một còn lại thì quá ác độc khi cứ lao vùn vụt
vào hậu tâm của địa bé đang cố ngồi giữ yên trên lưng tuấn mã!

Veo… Veo…

Phẫn nộ, Cơ Vĩnh vẫy kiếm.

Véo…

Keng! Keng!

Hai đạo phi quang liền tắt ngắm, chứng tỏ Khoái Kiếm của Cơ Vĩnh vẫn nhanh hơn hai đạo phi quang kia!

Lúc dó, do kịp hoàn hồn, Thất Xảo Lan bỗng liều lĩnh lao vào kẻ vừa phát xa hai đạo phi quang :

– Tạ Linh Oai! Thủ đoạn của ngươi thật đê tiện! Hãy xem phi kiếm của ta?

Vù…

Viu… Viu…

Cơ Vĩnh đang trong tâm trạng phẫn nộ cũng vẫy kiếm lao về phía Tạ Linh Oai :

– Họ Tạ ngươi muốn chết? Đỡ!

Véo…

Chợt có tiếng gầm của Thiện Duyên làm cho Cơ Vĩnh phải nhớ đến thực tại :

– Là họ Cơ ngươi muốn chết thì có! Đỡ!

Viu… viu…

Biết Thiện Duyên đang phát xạ chỉ kình Tán Hoa Kim cang, Cơ Vĩnh buộc phải hồi bộ và hoành kiếm :

– Đại sư thật sự bức bách tại hạ sao? Hãy đỡ!

Véo!

Ầm!

Đầu mũi kiếm của Cơ Vĩnh phải chạm đúng vào Tán Hoa Kim Cang chỉ của
Thiện Duyên khiến tay kiếm của Cơ Vĩnh phải tê chồn và suýt nữa phải rơi kiếm!

Và Cơ Vĩnh hoàn toàn thất sắc khi nghe một lần nữa tiếng kêu hốt hoảng của Thất Xảo Lan :

– Phu quân hãy cẩn trọng!

Cơ Vĩnh vội quay người định phát xạ kiếm chiêu. Và Cơ Vĩnh kịp nhận ra
do hổ khẩu tay còn bị chấn động nên kiếm chiêu không thể biến ảo như ý
muốn! Cảm nhận sư bất lợi, Cơ Vĩnh vội dịch người định tránh chiêu đao
lợi hại do Bát Tý Cuồng Đao Tạ Linh Oai đang cuộn vào!

Thế nhưng Cơ Vĩnh chưa kịp thực hiện ý định thì ánh đao quang của Tạ
Linh Oai bỗng bị bóng hình của Thất Xảo Lan xen vào giữa ngăn cản! Thất
Xảo Lan còn thét :

– Phu quân mau chạy đi!

Phập Oa!

Nhìn Thất Xảo Lan nội tử mạo hiểm dùng thân hình đón đỡ chiêu đao của Tạ Linh Oai khiến phải vong mạng, hai mắt của Cơ Vĩnh liền bắn xạ hai
luồng hung quang chói ngời :

– Ta Linh Oai! Ngươi phải chết!

Véo…

Chiêu kiếm cực kỳ thần tốc của Cơ Vĩnh bỗng phải dừng lại do có hai tiếng quát giận dữ của Thiện Nhân và Thiện Ngộ vang lên :

– Mau buông kiếm!

– Nằm xuống nào Cơ Vĩnh!

Vù… Vù…

Ầm! Ầm!

Bị kích trúng hai kình trong lúc bất phòng, toàn thân Cơ Vĩnh phải bị đẩy bắn về phía trước!

Vút!

Trong hoàn cảnh hoàn toàn bất lợi, Cơ Vĩnh vẫn nghiến răng nhịn đau đưa
thẳng mũi kiếm vào huyệt mi tâm của Tạ Linh Oai là kẻ thù vừa hạt sát
nội thê Thất Xảo Lan.

Véo…

Tạ Linh Oai kinh tâm khiếp đảm vội bạt đao đỡ bừa một chiêu!

Choang!

Nội lực của Cơ Vĩnh sau hai lượt bị trúng kình không ngờ đã bị thất tán
quá nửa. Điều đó được minh chứng qua chiêu dao của Tạ Linh Oai vừa bất
ngờ đẩy bật trường kiếm của Cơ Vĩnh qua một bên! Và cũng với đà bạt đao
đó của họ Tạ, nửa người của Cơ Vĩnh ngay tức khắc bị đại đao của Tạ Linh Oai uy hiếp.

Nhìn sinh mệnh của Cơ Vĩnh đang như chỉ mành treo chuông, Thiện Duyên bỗng quát vang dậy :

– Hãy thu đao lại nào Tạ Linh Oai!

Tạ Linh Oai vội thu đao, thủ trước mặt.

Tuy nhiên đà lao đến của Cơ Vĩnh vô tình khiến Cơ Vĩnh mất mạng!

Phập!

Nửa người của Cơ Vĩnh dọc theo chân liền bị lưỡi đao sắc bén của Tạ Linh Oai cắm ngập vào!

Việc xảy ra quá bất ngờ khiến Tạ Linh Oai phải dùng tay đẩy thân hình Cơ Vĩnh lùi lại!

Điều này vô tình làm cho đại đao của Tạ Linh Oai càng cắm sâu hơn nữa vào người Cơ Vĩnh!

Huỵch!

Cơ Vĩnh rơi xuống nặng nề và hồn du địa phủ.

Sợ Thiện Duyên vì giận dữ sẽ ra tay động thủ, Tạ Linh Oai giãy nảy kêu :

– Tạ mỗ không cố ý! Là do Cơ Vĩnh bị chưởng kình đẩy vào chỗ chết!

Thiện Duyên bỗng thở hắt ra :

– Người chết thì đã chết! Bần tăng cũng không ngờ Cơ Vĩnh phải hứng chịu kết cục này! A di đà Phật! A… di… đà… Phật!

Vừa niệm Phật, Thiện Duyên vừa chậm rãi rời chân và Thiện Nhân, Thiện Ngộ cũng đi theo!

Chờ họ đi khuất, Tạ Linh Oai bỗng ngửa mặt lên trời cười sặc sụa :

– Ha… Ha…

Vút!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN