Bạch Thạch Thiên Thủ - Chương 5: Thảm cảnh xảy ra, thân côi cút
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Bạch Thạch Thiên Thủ


Chương 5: Thảm cảnh xảy ra, thân côi cút


Tạ Linh Oai bỗng dừng lại! Y đưa lên miệng một chiếc còi tre và thổi lên một tràng dài âm thanh the thé.

Hoe… Hoét…

Từ bốn phía có nhiều bóng nhân ảnh lần lượt xuất hiện!

Tất cả đều lo sợ nhìn Tạ Linh Oai đang quắc mắt nhìn từng người.

Sau cùng, Tạ Linh Oai cất giọng lạnh lùng hỏi :

– Đã tìm thấy tiểu oa nhi Cơ Thạch chưa?

Bọn mới đến bèn đưa mắt nhìn nhau. Điều đó khiến Tạ Linh Oai nổi giận :

– Bọn ngươi chỉ là một lũ vô dụng! Ta đã lường trước điều này, đã bố trí bọn ngươi mai phục tứ phía, không lý nào trong bọn ngươi không kẻ nào
nhìn thấy đứa bé được một thớt tuấn mã đưa đi?

Có một lên bạo dạn bước ra :

– Bọn thuộc hạ có nhìn thấy một tuấn mã cuống cuồng chạy loạn! Nhưng trên lưng tuấn mã không hề có bóng dáng bất kỳ ai!

Tạ Linh Oai biến sắc :

– Có thật không? Tuấn mã chạy về phía nào?

Tên nọ đưa tay chỉ về hướng Bắc :

– Là hướng này!

Tạ Linh Oai càng thêm thất thần :

– Ngươi thật sự không nhìn thấy đứa bé?

Tên nọ sợ hãi :

– Thuộc hạ không thấy!

Tạ Linh Oai bỗng thừ người một lúc lâu! Sau đó y đanh giọng :

– Bất luận thế nào bọn ngươi cũng phải đuổi theo và phải hạ sát đứa bé!
Cũng vậy, chuyện xảy ra hôm nay ta cấm bọn ngươi không được hở môi nói
cho ai khác biết! Nghe rõ chưa? Thực hiện đi! Hừ!

Càng thêm hãi sợ bọn thuộc hạ của Tạ Linh Oai vội tung người chạy về phía Bắc, nơi có con tuấn mã đã chạy qua.

Còn lại một mình, Tạ Linh Oai bỗng lẩm bẩm :

– Lẽ nào Đạo Kiếm Thượng Nhân vẫn còn tại thế và đã giải cứu tiểu oa nhi?

Y lại thừ người! Và sau tiếng chép miệng ngao ngán, Tạ Linh Oai tung người lao đi.

* * * * *

Cách đó không xa, nơi vừa diễn ra thảm cảnh kinh nhân hãi tục, ngoài hai hình hài bất dộng của Cơ Vĩnh và Thất Xảo Lan, bỗng xuất hiện thêm ba
bóng người.

Họ gồm một văn nhân bệnh hoạn và hai đứa bé, một nam một nữ!

Hai đứa bé này như cùng trạc niên kỷ, chúng chỉ mới mười hai hoặc mười ba là cùng.

Nhưng phản ứng của đứa bé trai trước hai thi thể nọ thật sầu thảm. Điều
này quả khác thường, vì nam nhi vẫn dễ kềm chế xúc động hơn nữ nhân.

Trong khi đó, nếu đứa bé gái kia chỉ lẳng lặng đứng nhìn hai thi thể nọ thì đứa bé trai lại nấc lên từng tiếng khóc xé lòng!

Để mặc cho đứa bé trai khóc thêm một lúc lâu, vị văn nhân bệnh hoạn bỗng bất ngờ vươn tay chế trụ huyệt đạo của nó!

Đến lúc được giải khai huyệt đạo, đứa bé trai vừa đưa mắt nhìn quanh vừa ngơ ngác hỏi :

– Đây là nơi nào? Sao thúc thúc đưa hài nhi đến đây? Còn song thân của hài nhi đâu?

Hỏi đến đây đứa bé trai chực khóc.

Vị văn nhân bệnh hoạn vội gắt :

– Khóc như ngươi thì có ích gì? Song thân ngươi đã thảm tử, nếu ngươi
quả là nam nhi đại trượng phu phải biết nén nhịn đau thương và nghĩ đến
việc báo thù.

Đứa bé nhờ đó không còn khóc nữa! Tuy nhiên ở hai khoé mắt của nó vẫn để lệ tuôn dài.

Không nỡ gắt, vị văn nhân bỗng thở đài :

– Bảo ngươi phải nén nhịn đau thương, ta biết là làm khó cho ngươi! Nhưng dẫu sao ngươi cũng nên biết một điều!

Đưa tay chỉ đứa bé gái ngồi bên cạnh, vị văn nhân bệnh hoạn bảo :

– Hà nhi cũng từng trải thảm cảnh như ngươi! Tuy là phận nữ nhi nhưng vì chí phục thù, Hà nhi nào khóc nhiều như ngươi bây giờ?

Đứa bé trai ngơ ngác nhìn đứa bé gái nọ :

– Song thân của tỷ tỷ cũng đã bị thù thân thảm sát sao?

Đứa bé gái gật đầu :

– Lời của Gia Cát tiên sinh nói không sai! Ta đã từng nghĩ ta càng khóc
càng tạo cơ hội cho kẻ thù đắc ý! Do vậy ta không khóc! Ngược lại, nếu
có dịp ta sẽ cho kẻ thù phải khóc hận!

Đứa bé trai lập tức đưa tay gạt lệ mắt nhìn về phía văn nhân bệnh hoạn :

– Kẻ thù của hài nhi phải chăng chính là lão họ Tạ và bọn tăng nhân Thiếu Lâm phái?

Vị văn nhân lắc đầu :

– Ta nghĩ không phải! Họ chỉ là công cụ, và là công cụ vô tình của một
kẻ khác. Nhưng để biết kẻ khác đó là ai, theo ta, ngay bây giờ ngươi chớ nên bận tâm. Trước hết ngươi hãy lo khổ luyện võ học! Đến lúc có thân
thủ ngang bằng hoặc vượt trội hơn thân thủ của phụ thân ngươi càng tốt,
lúc đó hãy truy nguyên mọi ẩn tình!

Đứa bé trai giận dỗi :

– Thúc thúc nói sai sự thật rồi! Chẳng phải lúc hài nhi bị ngã ngựa và
vô tình được thúc thúc đón đỡ, đưa trở lại nơi song thân của hài nhi bị
kẻ thù vây đánh, chính lão họ Tạ là kẻ dùng đao lấy mạng gia phụ sao?

Vị văn nhân bệnh hoạn lại thở dài :

– Cơ Thạch! Những gì ngươi vừa nhìn thấy ta cũng nhìn thấy nào kém gì
ngươi? Chỉ có điều nguyên nhân sự việc như thế nào, ngươi còn chưa biết
rõ, đừng quá vội tin vào những gì mắt thấy tai nghe để rồi sinh lầm lẫn
khiến kẻ thù địch thực của ngươi được dịp đắc ý!

Cơ Thạch tròn mắt nhìn vị văn nhân :

– Nguyên nhân sự việc là thế nào? Thúc thúc như có vẻ am tường?

Vị văn nhân chép miệng :

– Cách đây không bao lâu ta và phụ thân ngươi có tình cờ đối mặt nhau!
Đó là lúc phụ thân ngươi vì dò tìm tung tích của Song quái nên phải đến
tận Hoài Giang! Theo ta biết từ việc của Song quái phụ thân ngươi đã đi
đến Phong Nguyệt trang ở Hoài Nam! Sau đó, chẳng hiểu sao phụ thân ngươi lại đi đến phái Thiếu Lâm ở Bắc Tung Sơn.

Lại buông tiếng thở dài, vị văn nhân bệnh hoạn nói tiếp :

– Hà…! Kể ra cũng lạ, dường như sau mỗi bước chân của phụ thân ngươi
đều có người phải bị thảm tử! ở Hoài Giang cũng vậy, lúc phụ thân ngươi
đã thật sự ly khai Hoài Giang, ở thiên lao của bọn ta, Song quái Dư Hầu
và Dư Vọng đột nhiên thảm tử! Chính vì lẽ đó…

Cơ Thạch kêu hoảng :

– Thúc thúc vừa nói đến hai chữ bọn ta phải chăng thúc thúc cũng là thuộc hạ của lão họ Tạ?

Vị văn nhân nhẹ gật đầu :

– Không sai! Ta…

Cơ Thạch bỗng đứng bật dậy :

– Rõ ràng thúc thúc không muốn hài nhi xem lão họ Tạ là kẻ thù! Lời của thúc thúc hoàn toàn không đáng tin.

Đứa bé gái ngồi cạnh đó bỗng lên tiếng :

– Ngươi đừng nên ngộ nhận! Nếu đúng như ngươi nói, Gia Cát tiên sinh đâu cần phí công giải thích cho ngươi hiểu mọi việc? Tiên sinh cũng đâu
phải phí lực lo an táng chu tất cho song thân ngươi?

Cơ Thạch ngơ ngác :

– An táng ư?

Vị văn nhân gật đầu :

– Vì ta không muốn ngươi tiếp tục đau buồn, trước khi đưa ngươi đến đây
chính ta và Hà nhi đã chu tất mọi hậu sự cho song thân ngươi.

Cơ Thạch nghi ngai :

– Trong khi lão họ Tạ tìm đủ cách sát hại gia phụ tại sao thúc thúc có hành vi ngược lại?

Vị văn nhân cười buồn :

– Vì ta biết trong việc này phụ thân ngươi có điều oan khúc! Hay nói
đúng hơn, ta ngưỡng mộ khí phách quang minh lỗi lạc của phụ thân ngươi!
Cũng như trong việc Dư Hầu và Dư Vọng bị sát hại, ta biết phụ thân ngươi một là không thể dễ dàng đột nhập thiên lao mà không bị người phá hiện, hai nữa là phụ thân ngươi lúc đó đã thật sự ly khai Hoài Giang!

Cơ Thạch phẫn nộ :

– Vậy tại sao thúc thúc không giải thích việc này cho lão họ Tạ rõ?

Vị văn nhân lắc đầu :

– Sao ngươi biết là ta chưa giải thích? Chỉ có điều, ta và Tạ Linh Oai
tuy là đồng đạo, là bằng hữu nhưng tính khí của họ Tạ không được trầm
tĩnh như ta! Vì thế khi biết họ Tạ đưa người đến tận đây tìm phụ thân
ngươi, ta cũng lẻn bám theo!

Nhìn ngay vào mắt Cơ Thạch, vị văn nhân bỗng hạ thấp giọng :

– Có lẽ ngươi cũng đã nhìn thấy Tạ Linh Oai cười như thế nào sau khi
biết song thân ngươi đã chết! Từ đây trở đi ta nghĩ ngươi phải khéo che
đậy hình tích, chớ để Tạ Linh Oai hoặc lũ thuộc hạ biết ngươi là Cơ
Thạch là hậu nhân của Khoái Kiếm Cơ Vĩnh! Nếu không với tính khí của họ
Tạ, ta e ngươi phải mất mạng!

Cơ Thạch rùng mình :

– Lão ác độc thế sao?

Vị văn nhân cười nhẹ :

– Không riêng gì Tạ Linh Oai, theo ta biết người của Tam Hiền trang gồm: Phong Nguyệt, Phong Vân, Phong Tuyết và tăng nhân Thiếu Lâm phái cũng
không buông tha ngươi! Ngươi cũng đã nghe rồi đó, cái chết của Thiện Quả đại sư như cũng có liên quan đến việc phụ thân ngươi tìm đến Tung Sơn!

Đứa bé gái chợt hỏi :

– Sao tiên sinh cũng đề cập đến Tam Hiền trang?

Vị văn nhân đáp :

– Theo suy nghĩ của ta, nếu quả thật mọi bước chân của Cơ Vĩnh đều có kẻ thần bí bám sát và gây họa, Tam Hiền trang e cũng có chung số phận như
Song quái hoặc Thiện Quả!

Cơ Thạch long mắt dữ tợn :

– Nhân vật thần bí đó là ai? Có thù oán gì đến phải dồn gia phụ vào tử địa?

Vị văn nhân nói với nét mặt hoang mang :

– Điều đó sau này tự ngươi phải tìm hiểu! Phải chi ta biết rõ nguyên
nhân tại sao phụ thân ngươi muốn tìm Song quái, rất có thể ta sẽ biết
được chút ít manh mối! Đằng này, tuy ta có hỏi nhưng phụ thân ngươi như
cố tình không muốn nói ra!

Nói đến đây vị văn nhân bỗng đứng dậy :

– Ta không thể vắng mặt ở Hoài Giang lâu! Để tránh những hiểu lầm đáng tiếc giữa ta và Tạ Linh Oai, ta cần phải quay về!

Cơ Thạch hốt hoảng :

– Thúc thúc không thể đưa hài nhi theo sao?

Vị văn nhân buồn rười rượi :

– Tuy ta có thọ chút ân tình của phụ thân ngươi nhưng rất tiếc điều này là không thể!

Cơ Thạch lo sợ :

– Hài nhi chỉ còn lại một mình, cô thân cô thích, hài nhi biết phải làm gì bây giờ?

Vị văn nhân lặng người, sau đó mới nói :

– Đất trời bao la lo gì ngươi không tìm được chỗ dung thân? Chỉ cần
ngươi cẩn trọng, đừng để lộ lai lịch, ta nghĩ sẽ không ai biết ngươi
chính là đứa bé họ đang tìm!

Trong khi Cơ Thạch quá thất vọng đột nhiên vị văn nhân bảo :

– Khi nãy ta có nghe lão trọc Thiện Duyên vô tình đễ cập đến Đạo Kiếm
Thượng Nhân. Nếu ta nghe không lầm đó chính là sư phụ của phụ thân
ngươi! Hay hơn hết ngươi hãy cố công tìm cho được vị Thượng nhân này!
Nếu hoàng thiên còn thương tưởng, đây chính là cơ hội duy nhất giúp
ngươi sau này báo thù cho song thân!

Cơ Thạch mừng rỡ :

– Hài nhi biết tìm Thượng nhân ở đâu?

Vị văn nhân đáp :

– Đạo Kiếm Thượng Nhân tính đến nay phải ngoài ba mươi năm tuyệt tích
giang hồ! Đến ta cũng không thể nói rõ nơi ẩn cư của Thượng nhân giả như Thượng nhân hãy còn tại thế!

Nhìn nét mặt thất vọng của Cơ Thạch vị văn nhân bảo :

– Ngươi đừng quá vội thất vọng! Cũng lâu lắm tôi ta có nghe người đề cập đến nơi chốn xuất hiện cuối cùng của Thượng nhân! Đó là Cửu Khúc động
tại Đại Lương sơn.

Cơ Thạch lẩm nhẩm nhắc lại địa danh này và không hề ngần ngại khi nghe vị văn nhân nói thêm :

– Từ đây đi đến Đại Lương sơn đường dài vạn dặm, một đứa bé như ngươi muốn đi không phải dễ?

Cơ Thạch ngước mắt nhìn vị văn nhân :

– Bất luận thể nào hài nhi cũng muôn phần cảm kích lời điểm chỉ của thúc thúc! Tiện đây hài nhi xin được thỉnh giáo tính danh của thúc thúc!

Vị văn nhân mỉm cười khích lệ :

– Ngươi quả là đứa bé can trường và có khí phách! Ta là Gia Cát Hướng,
thường được mọi người biết đến qua ngoại hiệu Độc Thủ Bệnh Nho!

Đưa tay chỉ đứa bé gái, Gia Cát Hướng bảo :

– Tạm thời ngươi cứ gọi Hà nhi là Hà tỷ tỷ, còn thân thế lai lịch của Hà nhi là thế nào chờ lần sau gặp lại, nếu tiện, chính Hà nhi sẽ nói cho
ngươi nghe.

Cơ Thạch vội thủ lễ :

– Gia Cát thúc thúc, Hà tỷ tỷ! Cơ Thạch xin bái biệt, nhất định sau này chúng ta sẽ gặp lại!

Gia Cát Hướng nghiêm giọng :

– Ngươi nhớ phải bảo trọng đó! Tạm biệt!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN