Bạch Thiên Điểu - Chương 1 : Thần giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Bạch Thiên Điểu


Chương 1 : Thần giới


Vào thế kỷ 21, ở đất nước Trung Hoa xinh đẹp vẫn còn tồn tại những sinh vật kỳ bí vốn chỉ nằm trong trí tưởng tượng của con người.

Các vị Thần.

Chỉ một số ít sống hòa nhập với con người, số ít này chính là những vị Thần bị trục xuất vì phạm vào nội quy của Thần giới. Còn tất cả các vị Thần cao quý khác đều ở nơi gọi là Thần giới, vị trí của Thần giới không cụ thể, bởi vì nơi này được bảo vệ bằng ma lực của các thần linh, xung quanh Thần giới bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc. Và chỉ có Thần mới có thể tìm thấy.

Thần giới có bốn gia tộc mạnh nhất cai quản : Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ. Chia làm năm khu vực Đông Tây Nam Bắc và khu vực trung tâm được gọi là Thái Bình Địa. Hơn 3000 năm trước, vì bốn gia tộc này mà Thần giới xảy ra những cuộc chiến tranh đẫm máu tranh giành quyền lực. Lúc đó đột nhiên trên trời xuất hiện một sinh vật màu trắng với một cái sừng trên đầu cực kỳ xinh đẹp thuần khiết tỏa sáng khắp đất trời khống chế sức mạnh của toàn bộ các thành viên trong bốn gia tộc.

Sinh vật này được gọi là Kỳ Lân. Là thánh vật của Đấng Tối Cao.

Đấng Tối Cao không có một hình dạng nào nhất định, ngài chính là người tạo nên trời đất muốn vật hữu hình và vô hình.

Kỳ Lân xuất hiện ở đâu chính là sự hiện diện của Đấng Tối Cao ở đó. Khi đấy, Kỳ Lân mang theo thiên mệnh của bề trên khống chế và trừng phạt toàn bộ những vị Thần đã gây nên cuộc chiến này. Những kẻ đứng đầu bốn gia tộc tại thời điểm đó đều bị Đấng Tối Cao đày xuống ngục tối, bị ma quỷ ăn hết thần khí và linh hồn.

Kỳ Lân gõ gõ cái sừng của mình xuống đất ba tiếng ngay lập tức một quảng trường rộng lớn được xây lên ngay trung tâm Thần giới, ở phía dưới nền gạch còn in một hình ảnh của một con Kỳ Lân dài hàng trăm mét. Quảng trường này được đặt tên là Thái Bình Địa. Giống như cái tên của nó nơi này là nơi giữ hòa bình cho Thần giới. Một khi đã bước chân vào Thái Bình Địa thì không được phép dùng tới Thần lực để tổn thương ai đó.

Sau cùng, sinh vật xinh đẹp kia biến mất sau những đám mây sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Từ đó Thần giới lại sống trong thanh bình, không còn chiến tranh. Hay ít ra chỉ là chiến tranh ngầm. Vì bốn gia tộc vẫn cực kỳ ghét nhau.

Bản chất của các vị Thần chính là kiêu ngạo. Cho nên bốn gia tộc vẫn âm thầm ganh đua. Không ai chịu nhường ai việc cai quản Thần giới.

Cuối cùng cả bốn gia tộc đã phải chấp nhận phương án cuối cùng. Cứ 300 năm sẽ tổ chức tuyển chọn Vương Thần cai quản Thần giới. Tất cả những vị Thần vừa đến tuổi trưởng thành trong bốn gia tộc mạnh nhất đều có quyền ứng tuyển, tức là 100 tuổi. Kẻ nào mạnh sẽ là kẻ chiến thắng, giành được quyền cai quản Thần giới trong 300 năm. Mang vinh hoa và vị thế về cho gia tộc.

Cứ như vậy cho đến hôm nay, cả bốn gia tộc đều giữ được hòa bình

……

••••••••••••••••••••

\”Hãy tỉnh dậy đi hỡi linh hồn mục rữa
Nay linh hồn ngươi đã được sạch sẽ…
Hãy tỉnh dậy đi hỡi kẻ mang nhiều tội lỗi
Nay ngươi đã được lựa chọn…
Ngươi sẽ được sinh ra một lần nữa
Để trở thành người bảo vệ
Bạch Thiên Điểu…
Hãy nhớ rõ
Nó là chủ nhân của ngươi.
Ngươi được sinh ra lần nữa là vì nó.
Cả linh hồn, thể xác, trái tim của ngươi đều thuộc về nó.
Ngươi sẽ có sức mạnh sánh ngang mọi sinh linh trong trời đất.
Muốn gọi mưa có mưa, gọi gió có gió
Tỉnh dậy đi
Hãy đi tìm chủ nhân của ngươi đi
Bạch Thiên Điểu sắp xuất hiện rồi \”
…..

\”Á…\”

Một luồng sáng mạnh màu vàng lóe lên từ cái giếng cổ hất tung một ông lão già nua khiến ông ta ngã mạnh về phía sau.

Ngay tức thì một chàng trai trẻ chỉ độ mười lăm tuổi, hai tai nhọn hoắt như yêu tinh chạy đến bên cạnh ông đỡ ông dậy, hốt hoảng hỏi.

\” Thần lão, người không sao chứ ? \”
Ông lão già ho khụ khụ chống gậy đứng lên, ông ta mặt mày tái mét run run chỉ về phía cái giếng cổ.

\” Lời tiên tri… \”

\” Thần lão, người đã nhìn thấy cái gì sao ? \”
Cậu thiếu niên vẻ mặt càng nghiêm trọng.

Vị Thần lão lại nhìn lên trời, đôi mắt nhăn nheo run rẩy.
\” Đấng Tối Cao, rốt cuộc ý của ngài là gì ? \”

Cậu bé yêu tinh bên cạnh thấy vậy càng khẩn trương.
\” Ông nhìn thấy cái gì vậy cho cháu biết được không ? \”

\” Ma Vương đã sống lại… \”
Hoàng Vi lại run run nhìn về phía cái giếng.

Tiểu La kinh ngạc thảng thốt.

Ma Vương ? Sao Ma Vương lại sống lại được. Chẳng phải hắn đã bị Đấng Tối Cao đày xuống địa ngục không thể luân hồi rồi hay sao ?

••••••••••••••

\” Ầm ầm… \”

Tiếng phi ngựa ầm ĩ vang lên khắp cả khu rừng Sa Lâm.

\” Chu Nhất Hoa, anh đừng có đi nhanh như vậy được hay không, em sắp theo không kịp rồi \”
Chu Đông Hạ phi ngựa phía kêu gào cả khàn cổ.

Người đàn ông phi ngựa phía trước cả người mang một bộ đồ kỵ sĩ màu đen, gương mặt anh tuấn thu hút người nhìn, khí chất cao quý bẩm sinh như một lớp áo vô hình khoác lên người, đôi mắt màu đỏ thẫm nhìn về phía trước rà soát con mồi. Anh nghe thấy người phía sau kêu gào nhưng không hề dừng lại mà còn phi nhanh hơn nữa.

\” Chúng ta sắp để con mồi chạy mất \”

Chu Nhất Hoa vừa nhìn thấy con nai vàng trong tầm ngắm từ xa liền giảm tốc độ lại, đoàn người phía sau cũng theo anh dừng lại. Nhất Hoa không nói câu nào nhẹ nhàng giương cung nhắm đến chú nai vàng đang ngơ ngác gặm cỏ kia.

Nhưng thời điểm anh vừa thả tay bắn tên thì đột nhiên nghe một tiếng \”Pằng!\” vô cùng lớn khiến cả đám người phía sau giật mình ngạc nhiên.
Lúc bọn họ hoàn hồn thì phát hiện con nai vàng kia đã bị bắn chết. Mũi tên của Chu Nhất Hoa thì cắm vào gốc cây ngay sau lưng con nai. Là ai ? Kẻ nào to gan lại dám hớt tay trên của Chu đại thiếu gia của tộc Chu Tước ?

Một người trong đoàn người phía sau vội bước lên cẩn thận nói.
\” Chu thiếu gia, để tôi lên xem sao \”

Thế nhưng người kia vội đưa tay cản y, đôi mắt màu đỏ thẫm nheo lại. Chu Nhất Hoa bước xuống ngựa chậm rãi bước tới, thấy thế Chu Đông Hạ cũng xuống ngựa đi theo anh trai mình.

Đột nhiên cả đám người bọn họ nghe thấy tiếng cười ngạo mạn cùng với tiếng vỗ tay bôm bốp. Từ trong cánh rừng rậm rạp xuất hiện một người đàn ông thân hình cao lớn rắn rỏi khỏe mạnh với làn da màu đồng quyến rũ. Gương mặt sắc nét góc cạnh, hàng lông mày đen rậm có chút dữ tợn nhưng không thể che mất đi vẻ đẹp hoang dã của người đàn ông. Đôi mắt màu xám mang đầy vẻ khiêu khích trừng trừng nhìn người đối diện.

\” Nghe nói kỹ năng bắn cung tên của Chu đại thiếu gia vô cùng xuất sắc. Tiếc là lại quá chậm chạp. Xem ra cũng không nhanh bằng một cây súng cũ nát của ta. Ha.. Ha… \”

Tiếng cười ngạo mạn lại vang lên lần nữa. Hắn ta vác cây súng trên vai cười ngạo nghễ. Chu Đông Hạ nhịn không được giận dữ muốn bước tới nhưng đã bị người bên cạnh giơ tay cản lại.

\” Bạch Kỳ Phong, ngươi sao lại dám xuất hiện ở đây ? \”
Chu Nhất Hoa lạnh giọng hỏi.

Bạch Kỳ Phong bước ra ngoài ánh mặt trời cười hỏi ngược lại
\” Kỳ Phong ta có gì mà không dám xuất hiện ở đây ? \”

\” Thứ ngạo mạn ngươi, biết đây là đâu không mà dám bước chân vào \”
Chu Đông Hạ tính tình nóng nảy không như anh trai mình.

Bạch Kỳ Phong cầm súng đứng dựa vào gốc cây, tặc lưỡi.
\” Xem kìa, Chu Tước các ngươi luôn miệng mắng Kỳ Phong ta ngạo mạn nhưng giọng điệu của các ngươi vốn luôn kiêu ngạo xem người khác không ra gì, luôn nghĩ rằng Chu Tước các ngươi cao quý hơn người khác. Ta đến đây là để cảnh báo các ngươi tốt nhất là tránh xa khu vực của bọn ta ra \”

\” Cái gì mà khu vực của các ngươi ? Các… \”
Chu Đông Hạ muốn bước lên mắng người thì một lần nữa bị Chu Nhất Hoa cản lại.

Anh lặng lẽ quan sát Bạch Kỳ Phong lại nhìn sang gốc cây chỗ con nai nằm có mũi tên của anh, bên trên có khắc kí hiệu của thánh thú Bạch Hổ, Chu Nhất Hoa thật sự không ngờ đến.

Khu rừng Sa Lâm này rất rộng lớn trải dài từ khu vực phía Nam sang khu vực phía Tây. Được chia đôi ra do hai bên gia tộc cai quản, là Chu Tước và Bạch Hổ. Lúc nãy do quá mải mê đuổi theo con mồi mà anh đã đi đến khu vực phía Tây không hề hay biết. Cho nên nói chỗ bọn họ đứng bây giờ chính là đường biên giữa hai khu vực. Chỉ cần bước một bước nữa là bọn họ sẽ đi phạm vào khu vực phía Tây.

Chu Đông Hạ nhìn theo ánh mắt anh trai mình cũng cả kinh.
\” Cái đó… \”

Chu Nhất Hoa nhìn kẻ đang cười kia không nói lời nào xoay người trở về ngựa, Đông Hạ tự biết mình nói sai im miệng hậm hực bước theo. Cả đoàn người phi ngựa nhanh chóng rời đi.

Bạch Kỳ Phong đứng đó cười to giễu cợt. Vác súng xoay người đi vào rừng rậm.

Bước chân mạnh mẽ của người đàn ông khiến các muôn thú trong khu rừng có phần sợ hãi. Vừa bước đi thì bỗng dưng hắn dừng lại. Bạch Kỳ Phong nhìn thấy bên bụi cây xanh xuất hiện một luồng sáng lập lòe, hắn ta cau mày bước đến thì bất ngờ nhìn thấy những bông hoa màu tím đang phát sáng. Đây là…

Hoa Kỳ Lân !

Bạch Kỳ Phong từ trước đến giờ vốn chỉ nhìn thấy hoa Kỳ Lân ở trong sách lịch sử của Thần giới. Không ngờ bây giờ lại có thể tận mắt nhìn thấy.
Hoa Kỳ Lân nở vậy tức là Kỳ Lân sắp xuất hiện ?

Hắn ta đột ngột bật cười lớn.
\”Ha… Ha… Thật là đúng thời điểm… Ha… Ha… \”

Sắp tới sẽ chuyển giao ngôi vị. Kẻ nào mạnh thì kẻ đó sẽ có được ngôi vị. Nhưng mà…

Kẻ nào có được máu Kỳ Lân mới là kẻ điều khiển được cả Thần giới.

Hắn ta nhất định phải tìm ra Kỳ Lân trước bọn người kia.

Bach Kỳ Phong gầm lên một tiếng, từ trên người hắn ta phóng ra một luồng năng lượng thổi bay cả khu rừng, chim chóc xung quanh đều hoảng sợ bay đi mất. Một con hổ trắng khổng lồ xuất hiện từ trong luồng năng lượng, tiếng gầm của nó vang dội khắp cả khu vực phía Tây.

Mỗi lần Bạch Kỳ Phong triệu hồi thánh thú của mình đều kinh thiêng động địa như vậy.

Hắn ta leo lên lưng thánh thú của mình, cưỡi nhanh vào rừng.
….
..
Cùng lúc đó tại khu vực phía Đông.

\” Ai… Ồn chết đi được, cái tên Bạch Kỳ Phong đó triệu hồi thú cưng thôi có cần gầm lớn như vậy không ? Phá nát cả tâm trạng ngắm cảnh của ta \”
Một người đàn ông ngồi trong Thanh Thủy Cung, y cả người chỉ mang độc nhất một áo choàng ngủ, bên eo dây cột lỏng lẻo. Để hở cả một khoảng ngực lớn rắn chắc nhưng làn da lại trắng mịn như phụ nữ.

Trời sinh gia tộc Thanh Long đã xinh đẹp mềm mại như thiếu nữ, bất kể là nam hay nữ. Người đàn ông trước mắt cũng không hề ngoại lệ, huống chi y còn là người đàn ông xinh đẹp nhất gia tộc.

Thanh Phi Thần nằm nghiêng người bên cửa sổ, chống cằm nhìn ngắm dòng suối chảy róc rách trong vườn thượng uyển. Bên tay y phe phảy cái quạt nhẹ nhàng. Y trên người tỏa ra một vẻ yêu mị không người đàn ông nào có được, mái tóc dài đen nhánh suông mượt ôm lấy gương mặt tuấn mỹ, màu mắt xanh biển đặc trưng của gia tộc Thanh Long, đôi môi mỏng căng mịn một màu anh đào.

Vẻ đẹp của Thanh Phi Thần toàn bộ hoa cỏ ở vườn thượng uyển đều phải ghen tị, chứ đừng nói đến phụ nữ.

Vì tiếng gầm kia mà y có chút khó chịu.

Bên cạnh y vốn đang có người hầu đang đánh đàn tranh nhưng vì tiếng ồn kia mà tiếng đàn dừng lại.

\” Thiếu gia, người có muốn nghe tiếp không ạ ? \”
Thanh Vận là quản gia Thanh Thủy cung, ngồi bên cạnh cẩn thận hỏi chủ nhân của mình.

\” Không cần, đuổi hết ra ngoài đi. Cô ta đàn tệ quá. Kiếm người khác đi \”
Đôi mắt xinh đẹp khép hờ, lạnh nhạt nói.

Thanh Vận bối rối, nhưng đây đã là người đàn giỏi nhất Thần giới rồi. Anh ta biết đi đâu tìm người khác đây. Nói chính xác hơn Thanh Vận đã mời toàn bộ những kẻ biết đánh đàn tranh về đây đàn cho chủ nhân nghe nhưng y chưa từng vừa lòng với bất kỳ một ai.

Nhưng anh ta không dám nói nhiều chỉ lẳng lặng ra hiệu cho người đánh đàn rời đi. Thanh Vận nhẹ nhàng bước tới quỳ xuống bên cạnh chủ nhân rót rượu cho y.
\” Thiếu gia, tôi vừa nghe ngóng được Thần lão vừa đọc được một lời tiên tri mới từ giếng cổ \”

Thanh Phi Thần vừa cầm lấy ly rượu liền khựng lại, ngón tay thon dài gõ gõ lên ly rượu, nhếch môi. Sau đó mới từ từ uống hết ly rượu.

\” Xuất hiện lời tiên tri nhưng lại không thông báo gì cũng không hề xuất hiện lệnh triệu tập. Kỳ lạ thật đấy \”
Y cười như có như không.

\” Thanh Vận \”

\” Có tôi thưa thiếu gia \”

\” Khi nào thì học viện Phương Đông khai giảng ? \”
Y nhẹ nhàng hỏi.

\” Chỉ còn một tuần nữa thưa thiếu gia \” – Thanh Vận cẩn thận đáp.

\” Cũng lâu rồi chúng ta không đi thăm lão già đó nhỉ \”
Thanh Phi Thần lại uống một ly rượu, giọng đầy ma mãnh.

\” Vâng thưa thiếu gia \”
Thanh Vận cũng âm thầm nhếch mép, kính cẩn đáp.

••••••••••••••
…Thượng Hải…

Vùng ngoại ô thành phố trong một ngày hè nóng bức nhuộm một màu vàng rực. Chiếc xe sang trọng màu đen lướt nhanh trên con đường rộng thênh thang không một bóng người.

Bên trong xe là một cô gái xinh đẹp dang ngồi ở ghế sau. Ánh nắng chiều tà chiếu xiên qua gương mặt trắng trẻo như tuyết, gương mặt vừa xuất hiện dưới ánh nắng đã lu mờ toàn bộ cảnh đẹp xung quanh. Cô gái đó xinh đẹp yêu mị, huyền ảo hư vô giống như ánh trăng trong đêm tối. Mái tóc đen dài đến ngang lưng, lông mi dài cong vút như cánh quạt, gò má hồng hào nét xuân, đôi môi nhỏ một màu sắc huyết. Một vẻ đẹp hư ảo tưởng chừng như không thể tồn tại nhưng lại xuất hiện ở thế giới này.

Chu Dạ Tinh lật tấm thư mời màu vàng ra, đọc lướt qua rồi lại gấp vào. Trên đó có viết dòng chữ Giấy Báo Nhập Học.

Cô cất lá thư vào túi áo, sau đó lẳng lặng nhìn ánh mặt trời buổi chiều ngoài cửa sổ xe. Cô vốn vừa tốt nghiệp ở nước ngoài mấy ngày trước thì bị cha gọi trở về để nhận cái này.

\” Ta không muốn để con đến nơi đó. Ở nơi đó con sẽ bị những kẻ ở đó làm tổn thương \”

\” Nhưng mà luật thì vẫn là luật. Dù con có là đứa trẻ mang dòng máu pha tạp hay thuần chủng thì đều phải đến học viện Phương Đông để nhận sự giáo dục đầy đủ. Nếu không bọn người đó sẽ làm ra chuyện tổn thương gia đình ta hơn nữa. Ta không sao cả nhưng còn con…\”

\” Cha hãy để con đi đi \”

\” Nhưng mà…. \”

\” Con không sợ đâu. Con cũng sẽ không để mình tổn thương. Con đến đó học rồi sẽ trở về \”

\” Được rồi, nhưng con phải cẩn thận và nghe kỹ những lời cha dặn… \”
….

\” Tiểu thư, đã đến nơi rồi \”
Tiếng gọi của người tài xế làm Chu Dạ Tinh giật mình.

Cô bước xuống xe ngước mặt nhìn cửa hàng tiện lợi trước mắt, kinh ngạc hỏi.
\” Là ở đây sao ? \”

Người tài xế đem vali của cô để xuống bên cạnh cung kính đáp.
\” Vâng thưa tiểu thư, từ đây tiểu thư phải tự đi rồi. Chúc người may mắn \”

\” Cám ơn bác, bác Hạ \”
Cô xách vali của mình lên hít sâu một cái tiến thẳng vào trong cửa hàng tiện lợi. Cánh cửa vừa đẩy ra cùng lúc tiếng chuông vang lên lanh lảnh. Dạ Tinh bước vào cầm lá thư mời cho người phụ nữ đứng ở quầy thu ngân. Một người phụ nữ bình thường không thể bình thường hơn đang nhai kẹo cao su.

Bà ta nhìn lá thư mời trong tay, ánh mắt không mấy ngạc nhiên chỉ thẳng đến cánh cửa màu đỏ đằng sau.
\” Đi thẳng quẹo phải… À… \”

Người phụ nữ liếc xuống chiếc váy ngắn cô đang mặc, buông lời hời hợt.
\” Nhớ túm váy chặt vào \”

Chu Dạ Tinh nhíu mày, ngay khi cô muốn hỏi lại thì có khách bước vào. Cô đành xách vali bước vào cánh cửa màu đỏ, bên trong rất tối, dường như không có chút ánh sáng nào.

Được một lúc khi quen dần với bóng tối, Dạ Tinh men theo con đường hẹp đi thẳng rồi quẹo phải…

•••••••••••••••

\” Em trai, em nói hôm nay thời tiết quả rất đẹp, đi bơi vô cùng thích hợp đúng không ? \”

Giữa bờ hồ rộng lớn của Huyền Sa Cung, một người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều với những đường cong tròn đầy lấp ló dưới bộ bikini mỏng manh đang tung tăng dưới nước, như một nàng tiên xinh đẹp quyến rũ mắt người nhìn.
Nhưng chàng trai đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế phía không chút mảy may quan tâm. Cậu ta một thân cao lớn, gương mặt nghiêm nghị tuấn tú, kể cả khi ngủ vẫn chau mày.

Huyền Lãng chống tay lên trán, vì tiếng nói của chị mình mà bị đánh thức. Cậu chậm rãi mở mắt nhưng không buồn động đậy. Con người cậu trời sinh phản ứng chậm chạp hơn nữa còn thường xuyên buồn ngủ. Dù vậy vẻ đẹp của Huyền thiếu gia vẫn nổi danh khắp Thần giới, vẻ đẹp vừa u buồn vừa dịu dàng, bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều muốn lạc vào đôi mắt sắc tím đầy nhu tình đó. Trong đó có cả chị gái cậu, Huyền Cẩm Y.

Người được hứa hôn cùng cậu.

Trong Thần giới việc kết hôn cùng huyết thống là chuyện vô cùng bình thường. Để lưu giữ được các dòng máu thuần chủng tại bốn gia tộc quyền lực nhất Thần giới, bọn họ chỉ cho phép kết hôn giữa những người trong gia tộc. Việc kết hôn với một sinh vật ngoại tộc, đặc biệt là con người đều được xem như một sự sỉ nhục.

Người thừa kế vốn phải trao cho Huyền Lãng nhưng vì cậu còn chưa đủ tuổi theo luật. Cậu hiện tại chỉ là một Thần sinh chưa đủ tuổi trưởng thành. Vì vậy cậu không thể tham gia cuộc tuyển chọn người kế vị Thánh Vương năm nay. Dù vậy Thần lực của Huyền Lãng có thể sánh ngang bằng với những Thần sinh đã trưởng thành, so với ba người kế vị của ba gia tộc còn lại có thể nói một chín một mười bất phân thắng bại. Đáng tiếc lại không đủ điều kiện theo luật. Cho nên vị trí người kế vị đó hiện tại được trao cho chị gái cậu.

Huyền Lãng đôi mắt u buồn tiếp tục khép lại nhưng lại một lần nữa mở ra vì giọng nói của người phụ nữ.

\” Nghe nói ngày mai em sẽ nhập học. Vậy hôm khai giảng chị em mình sẽ gặp nhau đấy \”

Cậu chậm chạp ngồi dậy rời khỏi khu vực bờ hồ. Huyền Cẩm Y gọi với theo nhưng cậu chẳng có chút để ý nào chị ta.

Huyền Lãng rời khỏi Huyền Sa Cung, dùng Thần lực dịch chuyển đến đồi Lục Giác cách đó vài km. Nơi này không một bóng người, chỉ toàn cây cối, cỏ mọc phủ xanh khắp ngọn đồi, gió mát rười rượi. Là một nơi thích hợp để ngủ.

Cậu chọn một gốc cây lớn để ngã lưng nằm. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

\” Aaaaaa……… \”
Tiếng hét thất thanh đột ngột từ trên cao vọng xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN