Bạch Thiên Điểu
Chương 2 : Nhận phòng
Chu Dạ Tinh từ trên cao rớt xuống chưa kịp hoàn hồn đã phát hiện mình rớt đè lên người ai đó.
Cô từ từ mở mắt mình ra thì nhìn thấy một màu sắc tím u buồn đang hờ hững nhìn cô. Thân người con gái nằm đè lên thân thể người đàn ông cao lớn, hơn nữa khuôn mặt của hai người vô cùng sát nhau.
Cũng may cô đã nghe lời người phụ nữ kia túm váy lại, nếu không thì…
Chu Dạ Tinh thảng thốt muốn ngay lập tức bật dậy nhưng có một lực bắt lấy cánh tay lôi cô lại, đôi mắt tím u buồn kia lại xuất hiện trước mắt cô.
\” Chuyện đó… Anh làm ơn thả tôi ra được không ? \”
Cô bối rối hỏi.
Đôi mắt tím kia vẫn nhìn cô không chớp mắt. Vài giây sau, mới chậm chạp mở miệng.
\” Cô… là Chu Tước… \”
Đôi mắt màu đỏ không thể lẫn vào đâu. Nhưng mà đôi mắt này màu sắc đỏ thật là rực rỡ.
Nghe hắn hỏi cô có phần đứng hình, vài giây sai cô lập tức trả lời.
\” Phải, tôi là Chu Tước \”
Cô thừa nhận. Tất cả mọi chuyện ở thế giới này cô đều được nghe cha cô kể từ khi còn bé. Cô cũng biết mình thuộc gia tộc Chu Tước. Lúc nhỏ cô luôn ao ước được một lần đến cái thế giới kỳ bí đầy ma quái này.
\” Biết đây là đâu không… mà dám xuất hiện ? \”
Tuy rằng lời nói mang tính chất đe dọa nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng từ tốn làm cô cảm thấy hoang mang.
Làm ơn đi, làm sao cô biết đây là đâu chứ ? Cô chỉ vừa rơi xuống đây một phút trước thôi mà.
Nhưng mà nghe cậu nói vậy, cô thầm nghĩ chẳng lẽ đã bước vào khu vực ngoại tộc rồi sao ?
\” Con phải nhớ chỉ được ở trong khu vực học viện, khu vực trung tâm và khu vực phía Nam. Cấm tuyệt đối không được bước chân vào ba khu vực ngoại tộc còn lại… \”
Chết rồi !
Cô nhớ rõ ràng đáng lẽ mình phải đi thẳng đến học viện tại sao lại rơi xuống đây ?
Lúc nãy người phụ nữ kia chỉ phải đi thẳng quẹo phải.
Nhưng mà, hình như….
Cô đi thẳng, quẹo trái !
Chu Dạ Tinh muốn đập đầu mình vào tường. Cô từ nhỏ đã bị bệnh mù đường, nhiều khi tái phát bệnh nặng còn không nhận diện được phương hướng mình đi. Đừng nói đến Đông Tây Nam Bắc, bên trái bên phải nhiều khi còn nhầm.
\” Xin…lỗi anh… tại tôi rơi xuống nhầm chỗ, tôi ngay lập tức đi ngay \”
Cô muốn rời khỏi người chàng trai cao lớn kia. Tư thế này của hai người quả thật rất mờ ám. Hơn nữa đây là khu vực ngoại tộc, ở lại lâu hơn cô sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng chàng trai mắt tím kia lại túm cô trở về. Dạ Tinh ngạc nhiên, không phải tên này muốn giết cô đấy chứ ?
Đôi mắt tím u buồn kia vẫn chằm chằm nhìn cô, ngón tay của chàng trai chậm chạp đưa lên luồn vào mấy sợi tóc dài đen mượt của cô làm Dạ Tinh nổi da gà.
Cậu đột nhiên thở mạnh, giọng nói vô cùng thấp.
\” Đẹp thật đấy… \”
\” À tôi phải đi rồi có gì… \”
Chu Dạ Tinh ngửi thấy mùi bất ổn muốn giằng ra khỏi người chàng trai kia nhưng lại bị kéo lại lần nữa.
\” Không được, tôi buồn ngủ rồi \”
\” Hả ? \”
Cô chưa hiểu chuyện gì đã bị chàng trai mắt tím ôm chặt lấy mình nghiêng người qua một bên. Hai tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của cô.
\” Này… Này… Anh đang làm cái gì vậy hả… ? Thả tôi ra \”
Huyền Lãng siết chặt người con gái trong tay như một cái gối ôm. Thật êm ái.
Mà cô có chút khó thở, muốn vùng vẫy nhưng chàng trai kia tay thì ôm chặt, mắt hì nhắm nghiền không chút động đậy.
Chu Dạ Tinh mặc nhiên trở thành gối ôm bất đắc dĩ của tên mắt tím kia.
Vùng vẫy mệt, cô đành nằm im nghỉ ngơi. Muốn hét nhưng ở nơi không một bóng người thì có ai đến giúp cô chứ. Hơn nữa cô còn chưa biết mình đang ở khu vực nào làm sao dám hét.
\” Này… Này… \”
Cô chọt chọt vô người bên cạnh nhưng cậu không có phản ứng.
Tên này cũng đẹp trai thật. Nhìn không giống người xấu lắm, dường như cũng không có ý định giết cô. Hay là hỏi thăm cậu ta.
\” Cho tôi hỏi đây là đâu vậy ? \”
Chu Dạ Tinh hỏi nhưng tận 20 giây sau chàng trai mắt tím kia mới biếng nhác mở miệng.
\” Đây là… Khu vực phía Bắc… \”
Khu vực phía Bắc của gia tộc Huyền Vũ ?
Chết cô rồi. Cô phải mau chóng rời khỏi đây thôi.
Chu Dạ Tinh lại một lần nữa vùng vẫy muốn rời khỏi. Làm người bên cạnh cau mày.
\” Ồn quá… \”
Cô cũng mặc kệ tiếp tục muốn thoát khỏi tay Huyền Lãng.
Rồi bỗng nhiên cậu buông lỏng tay ra, Dạ Tinh liền bật dậy.
\” Cô từ đâu đến ? \”
Cậu nhàn nhạt hỏi một câu.
Người con gái kia chỉ chớp chớp mắt.
Huyền Lãng từ từ ngồi dậy nhìn cô lặp lại câu hỏi.
\” Cô từ đâu đến đây ? \”
Tuy rằng cậu nhận ra đây là người của gia tộc Chu Tước nhưng từ trên trời rơi xuống hơn nữa còn không biết mình đang ở đâu, không giống người sống ở Thần giới.
\” Thượng Hải \”
\” Thượng Hải ?… Chỗ của con người ?\”
Huyền Lãng nheo mắt.
Cô gật đầu.
\” Có thể chỉ đường tôi đến Học Viện Phương Đông được không ? \”
Dạ Tinh nhỏ giọng hỏi.
Huyền Lãng nhìn cô không chớp mắt rồi hờ hững đáp một câu.
\” Đi thẳng về hướng Nam \”
Sau đó lại nằm xuống nhắm mắt ngủ.
\” Nhưng mà… \”
Cô không biết đường ! Kẻ mù đường truyền kiếp như cô làm sao biết hướng nào là hướng Nam.
Đúng rồi.
Trong vali cô có mang theo la bàn để phòng trừ trường hợp lạc đường.
Chu Dạ Tinh dáo dác tìm kiếm xung quanh.
Khoan đã, vali của cô đâu rồi ?!
Cô rơi xuống nơi này thì nó cũng phải ở xung quanh đây mới phải.
Chết rồi, cô phải làm sao đây. Vali mất xem như đồ đạc mất hết.
Lại nhìn qua tên kia cậu ta đã ngủ say như chết. Cô không dám làm phiền cậu ta, phải tự mình tìm đường thôi. Chu Dạ Tinh đứng dậy phủi bụi trên người rồi nhìn thẳng về phía trước. Hiện tại cô mới phát hiện xung quanh đều là cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ, giống như cô đang xuyên không đến đất nước Trung Hoa mấy ngàn năm trước vậy. Cảnh đẹp đến thơ mộng, bầu trời xanh ngắt, hoa cỏ đua sắc, sông núi trùng trùng điệp điệp. Từ lúc sinh ra đến bây giờ cô chưa từng được tận mắt chứng kiến cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ tráng lệ như vậy. Cô vốn sống ở thành phố xa hoa tấp nập. Bây giờ tám phương tứ phía đều là đồi núi cô biết đi đường nào. Thôi thì cứ đi thẳng vậy.
Đôi mắt tím hờ hững mở ra.
Chu Dạ Tinh đi bộ một lúc thì mỏi chân. Không biết sao cô lại xui xẻo thế này, vừa lạc đường vừa mất hành lí. Ở cái nơi rừng thiêng nước độc cô biết đi đâu.
Bất thình lình một bàn tay chụp lấy vai cô làm Dạ Tinh giật mình. Vừa xoay người dáng người cao lớn cùng đôi mắt tím u buồn đã đập vào mắt cô.
\” Anh… A….\”
Một cơn gió mạnh đột ngột ập đến, cùng lúc cả thân người bên cạnh phát sáng làm cô chói mắt. Chu Dạ Tinh theo phản xạ nhắm tịt mắt lại.
….
…
\” Đây là… \”
Lúc Chu Dạ Tinh mở mắt ra thì đã thấy mình đứng trong con hẻm tối cùng với chàng trai mắt tím kia. Cậu ta một tay ôm lấy eo cô.
Cô hoảng hốt la lên một tiếng. Rồi phát hiện bên ngoài kia vô cùng đông đúc, có người qua lại. Hơn nữa còn có tiếng rao bán đồ. Giống như…đang ở chợ.
\” Anh… sao có thể… ? \”
Hai người khi nãy rõ ràng là ở trong rừng nhưng bây giờ lại đến nơi này trong phút chốc. Thần cũng có loại sức mạnh này hay sao ?
Huyền Lãng thả tay mình ra, lạnh nhạt nói.
\” Hẹn gặp lại \”
\” Hả… \”
Cô còn chưa kịp định hình mọi chuyện đang diễn ra thì cậu ta đã biến mất vào không khí. Phải chính xác là biến mất vào không khí theo đúng nghĩa đen. Để lại một mình Chu Dạ Tinh trong con hẻm tối không một bóng người.
Cô bây giờ đang ở đâu đây ?
\” Nước mắt Thanh Long quý hiếm đây mại dô mại dô \”
\” Thịt cừu lông vàng nướng đây mua đi bà con cô bác ơi \”
\” Bánh lá sen cốt tiên đây…. \”
Dạ Tinh chậm rãi bước ra ngoài phía ánh sáng, khu chợ ồn áo náo nhiệt làm cô không kịp thích ứng. Nơi đây, đang diễn ra cuộc sống thường ngày của những sinh vật kỳ bí của Thần giới. Họ với những hình dạng như con người nhưng cũng khác biệt với con người. Cảnh tượng này đối với cô thực sự lạ lẫm. Tuy rằng cô được cha kể rất nhiều nhưng mà tận mắt chứng kiến có chút khác biệt.
Chu Dạ Tinh tự dưng nhớ ra chuyện gì đó.
Đây là chợ.
Theo cô được biết ở Thần giới chỉ có một khu chợ chính là nằm ở ngay khu trung tâm tại quảng trường Thái Bình Địa. Từ phía xa xa cô đã nhìn thấy bức điêu khắc hình con Kỳ Lân đặt ở giữa quảng trường rộng lớn. Mà học viện Phương Đông nằm ngay phía sau quảng trường Thái Bình Địa. Vậy tức là cô đã gần tới nơi rồi.
Chu Dạ Tinh cảm thấy vui mừng thẳng tiến đi về phía trước.
\” Nhìn kìa, đại thiếu gia của gia tộc Chu Tước đang cưỡi ngựa đến \”
\” Sao Chu thiếu gia không bay bằng linh thú mà lại đi ngựa ? \”
\” Nghe nói Chu thiếu gia đi săn nên đi bằng ngựa \”
\” Lâu lâu mới có cơ hội nhìn thấy đại thiếu gia của Chu Tước. Mau mau đi xem \”
\” Anh ấy đẹp trai lắm… \”
\” Đương nhiên, người thừa kế của cả gia tộc Chu Tước đương nhiên phải đẹp hơn những kẻ bình thường rồi\”
Không phải ai sinh sống ở Thần giới thì cũng đều là Thần.
Họ là các sinh linh bình thường ở Thần giới : yêu tinh, tiểu tiên,…
Cô nghe thấy mọi người trong chợ bàn tán xôn xao. Trong đó có hai cô nàng xinh đẹp có hai cái tai thỏ đang đứng bên cạnh cô, hai người họ vẻ mặt háo hức chỉnh trang lại váy áo của mình. Dường như họ rất vui sướng khi được gặp người kia.
Mà cái gì của Chu Tước ấy nhỉ ?
Trong lúc Chu Dạ Tinh còn đang mải mê suy nghĩ thì tiếng ngựa từ xa vọng tới.
\” Lộc… Cộc… \”
Đi đầu là người đàn ông một thân màu đen quần áo kỵ sĩ, gương mặt anh tuấn vạn người mê phi ngựa đen qua con đường đông người cùng với đoàn hộ tống phía sau. Anh với đôi mắt màu đỏ thẫm đặc trưng của gia tộc Chu Tước, khí chất cao quý bẩm sinh áp chế mọi người xung quanh. Động tác phi ngựa của anh vô cùng mạnh mẽ, chuyên nghiệp khiến cho các tiểu tiên và yêu tinh có mặt ở đó đều bị mê hoặc.
Chu Dạ Tinh đứng lấp ló sau đám đông khẽ quan sát những người đang phi ngựa.
Người đàn ông đó là đại thiếu gia của gia tộc Chu Tước. Vậy có nghĩa là anh ta là họ hàng của cô.
Cô chỉ cười lạnh. Họ hàng gì chứ bọn họ 25 năm nay vốn chẳng liên lạc gì với gia đình cô.
Hôm nay, Chu Nhất Hoa phải đến đền Lăng Tước để làm lễ tạ ơn cho vị thánh thú Chu Tước biểu tượng của cả gia tộc nên có phần gấp gáp.
Chu Nhất Hoa đang phi nhanh về phía trước thì một thân ảnh lướt qua tầm mắt anh. Một đôi mắt đỏ rực rỡ như ánh mặt trời bình minh đang nhìn anh.
Biểu tượng của gia tộc Chu Tước.
\” Hí… \”
Chu Nhất Hoa đột ngột thắng ngựa làm đoàn người phía sau phải thắng gấp.
\” Thiếu gia, có chuyện gì vậy ? \”
Một người cận vệ đi lên phía trước nghiêm trọng hỏi anh.
Chu Nhất Hoa quay ngựa, tìm kiếm đôi mắt đỏ rực ở chỗ đông người kia. Anh tìm kiếm xung quanh nhưng kỳ lạ thay không nhìn thấy nữa. Chẳng lẽ anh bị hoa mắt.
Màu mắt đỏ không có gì đặc biệt với anh. Nhưng người của gia tộc Chu Tước màu mắt là màu đỏ thẫm. Một màu đỏ rực rỡ như vậy anh là lần đầu tiên nhìn thấy. Hơn nữa dáng hình kia thật quá mức xinh đẹp. Dù anh không nhìn rõ mặt nhưng nhưng người đó chỉ cái bóng thôi cũng đã mê hoặc người nhìn như vậy.
Người trong cả gia tộc Chu Tước chỉ trên dưới 100 người, anh đều nhớ rõ hết. Người lúc nãy dường như anh chưa từng gặp qua. Hơn nữa người của gia tộc Chu Tước sao lại có mặt ở đây. Đáng lẽ giờ này tất cả mọi người đều phải có mặt ở đền Lăng Tước để làm lễ, không thể có mặt ở đây.
\” Đi thôi \”
Chu Nhất Hoa ra lệnh.
Cả đoàn người phía sau đồng thanh đáp.
\” Vâng thưa thiếu gia \”
Cả đoàn người lại cưỡi ngựa biến mất vào trong làn khói.
……….
\” Ha…. Ha… \”
\” Im miệng \”
\” Há… Há… \”
\” Câm miệng ngay \”
Bạch Kỳ Phong nổi giận gầm rít lên.
Bạch Hạo Nhiên ôm bụng cười ngặt nghẽo giữa rừng. Nếu để ai đó nhìn thấy cảnh tượng anh đang nhìn thấy chắc chắn Bạch Kỳ Phong có nhảy xuống sông cũng không thể rửa sạch nỗi nhục nhã này.
Hai người vốn đang đi săn trong rừng nhưng đột nhiên từ trên trời rơi xuống một cái vali màu xanh cùng đồ đạc. Khủng khiếp hơn nữa là lúc Bạch Hạo Nhiên nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì đã nhìn thấy một thứ rơi xuống đầu Bạch Kỳ Phong.
…Một cái quần lót màu hồng.
Bạch Hạo Nhiên chỉ biết phá ra cười.
Một Bạch thiếu gia nổi danh ngạo mạn khắp Thần giới nay lại đội lên đầu quần lót của phụ nữ. Đây khác nào là mạo phạm Thần Thánh.
\” Há… Há… \”
\” Cmn, câm miệng \”
Bạch Kỳ Phong giận đến nỗi mặt cũng đỏ lên. Nếu để hắn ta biết mấy thứ này là của ai hắn ta nhất định lột da, phanh thây kẻ đó !
Hắn ta lại gầm lên, chim chóc sợ hãi bay đi hết.
•••••••••••••
Chu Dạ Tinh rời khỏi quảng trường Thái Bình Địa tìm được đường tới học viện Phương Đông. Đứng trước cánh cổng bằng đồng cao lớn cô đã bị choáng ngợp bởi kiến trúc của ngôi trường này. Không khác gì một Tử Cấm Thành thứ hai. Trên cánh cổng bằng đồng có khắc hình của tứ thánh thú biểu tượng quyền lực của Thần giới.
Cô vừa bước một bước vào cổng thì đột nhiên có người \”biến\” đến trước mặt cô làm Dạ Tinh giật mình một phen.
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp với mái tóc bạch kim dài qua eo, hai lỗ tai chĩa ra nhọn hoắt như yêu tinh bước ra từ không khí xuất hiện trước mặt cô.
Chu Dạ Tinh thật sự chưa thể thích ứng với mấy kiểu biến qua biến lại ở Thần giới này. Dọa cô sáng giờ không biết bao nhiêu lần hoảng hốt.
\”Chào em, em là Chu Dạ Tinh phải không ?\”
Người phụ tóc trắng nở nụ cười hỏi cô.
Cô chớp chớp mắt gật đầu.
\” Dạ vâng \”
\” Tôi là người quản giáo ở ký túc xá, Thái Nguyệt. Tôi sẽ hướng dẫn em đến nhận phòng \”
Thái Nguyệt cười cười quét mắt nhìn cô từ trên xuống.
Tự dưng cô ớn lạnh cả sóng lưng.
\” Vâng em chào cô \”
\” Em không có hành lí sao ? \”
Thái Nguyệt nhìn nhìn thấy lạ liền hỏi cô.
\” Em có nhưng lúc rơi xuống Thần giới thì đã mất rồi ạ \”
Dạ Tinh cắn cắn môi trả lời. Trong đó toàn là quần áo vật dụng hàng ngày, không tìm được thì biết làm sao đây.
\” Rơi xuống ? À phải rồi em từ chỗ con người đến đây phải không ? Cô có đọc qua hồ sơ của em. Em là con gái của Chu Dạ Minh ? \”
Người phụ nữ cong miệng.
Chu Dạ Tinh gật đầu.
\” Ngạc nhiên thật đấy \”
Bà ta đột nhiên cảm thán một câu.
Cô mở to mắt nhìn khó hiểu.
Thái Nguyệt lại liếc mắt đên gương mặt cô khẽ cười.
\” Vẻ ngoài của em rất đáng kinh ngạc. Những người cùng tộc khác, bọn họ quả thật tầm thường so với em. Quả thực rất lạ \”
Chu Dạ Tinh chau mày. Nụ cười của bà ta không biết vì sao làm cô nổi hết cả da gà.
Cô cảm nhận được ma khí đâu đó quanh đây. Ngay từ nhỏ cô đã có loại năng lực này, cảm nhận được ma quỷ xung quanh mình.
\” Đi thôi, chúng ta đến ký túc xá \”
Thái Nguyệt gọi làm cô giật mình.
Chu Dạ Tinh vội lật đật đi theo.
\” Ở học viện này từ các lớp học đến khu ký túc xá đều phân ra hai khu vực riêng biệt A và B. Một khu vực dành riêng cho những Thần sinh có dòng máu thuần chủng cao quý của bốn gia tộc Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ. Khu còn lại dành cho các yêu tinh, tiểu tiên, vị thần nhỏ và những Thần sinh mang dòng máu pha tạp như em \”
Thái Nguyệt vừa nói vừa liếc qua cô.
Thật đúng là phân biệt chủng tộc.
Chu Dạ Tinh thầm nghĩ đây là thời đại nào rồi. Đến con người còn sống bình đẳng, vậy mà thần thánh lại có lối suy nghĩ thiển cận như vậy. Cô đi du học vốn đã quen với lối sống và tư tưởng ở nước ngoài. Mấy cái quy định ở Thần giới cô thật không thể hiểu nổi.
Cô là đứa trẻ mang dòng máu pha tạp. Vì muốn bảo vệ cô nên cha mới rời khỏi Thần giới. Ông trước kia vốn là một Vương Thần uy phong lẫy lừng trong Thần giới.
Tuy nói là con gái của người đã từng là Vương Thần nhưng lại mang dòng máu pha tạp, người trong Thần giới cũng chẳng nể nang gì. Trong mắt bọn họ kẻ mang dòng máu pha tạp cũng chỉ ngang hàng với những sinh linh bình thường trong Thần giới, không sánh bằng những kẻ mang dòng máu thuần chủng cao quý của các gia tộc.
Vốn dĩ Thần giới bản chất kiêu ngạo là thế.
\” Riêng khu A còn chia ra làm bốn khu riêng biệt cho Thần sinh của bốn gia tộc ở. Ở khu ký túc xá B này có đến hai người quản giáo, một người là tôi, người còn lại là Thái Nhật. Rồi em sẽ được gặp sau. Đây là phòng của em, đồng phục được đặt sẵn trong tủ quần áo \”
Hai người đứng trước căn phòng có cánh cửa gỗ mang biển hiệu số 04, Thái Nguyệt đưa chìa khóa cho cô.
Số 4. Đây chẳng là số tử sao ?
Cô tưởng người Trung Quốc không thích sử dụng số này. Chứ đừng nói đến đánh số phòng.
Có lẽ vì bọn họ là thần thánh nên không mê tín chăng ?
\” À còn cái này nữa \”
Thái Nguyệt nhét vào tay cô một cái gương nạm ngọc trông rất cổ. Trên đó có biểu tượng hình cánh chim màu đen.
\” Dùng nó tìm hành lý của em \”
Chu Dạ Tinh không hiểu chớp mắt nhìn bà ta.
Người phụ nữ tóc trắng cười giải đáp cho sự thắc mắc của cô.
\” Em muốn tìm bất cứ đồ vật nào hãy nói với cái gương. Nó sẽ giúp em tìm \”
Chu Dạ Tinh vẻ mặt như không tin tưởng lắm nhưng vẫn làm theo.
\” Tôi muốn tìm vali của mình \”
Cô vừa dứt lời, trên tấm gương liền hiện lên hình ảnh của một người đàn ông với đôi mắt xám ngắt, gương mặt góc cạnh hoàn mỹ với đôi lông mày trông rất dữ tợn. Hắn ta cười lên để lộ chiếc răng khểnh trông vô cùng ma mãnh.
Hắn ta đang…
Chu Dạ Tinh trừng trừng mắt nhìn vào tấm gương.
Hắn ta đang đập điện thoại di động của cô !
Còn ngồi lên vali của cô !
Còn cười rất khoái trá !
Tên khốn khiếp !
Xém chút nữa Chu Dạ Tinh đã chửi thề bằng tiếng Anh.
Chiếc điện thoại đó là hàng giới hạn đó !
Hắn ta… hắn ta lại tính làm cái gì vậy ?
Từ trong gương cô nhìn thấy tên đàn ông cao lớn cầm trên tay chiếc quần lót ren màu hồng… Và xé nát !
Chu Dạ Tinh cầm chiếc gương trong tay mà run run. Cô là tức giận đến run người. Rốt cuộc cái tên cầm thú này là ai cô nhất định tìm cho ra !
Sao hắn dám tùy tiện làm vậy với đồ của người khác chứ ?
Cô tức giận gập chiếc gương vào ngực muốn mở miệng hỏi Thái Nguyệt xem hắn ta là ai. Nhưng vừa ngước nhìn xung quanh đã không thấy một bóng người.
Cô quản giáo đâu nhỉ chẳng phải vừa ở đây sao ? Cô còn chưa kịp trả gương cơ mà.
Lại một luồng gió lạnh xẹt ngang qua lưng cô. Hiện tại là buổi chiều nhưng sao lại lạnh như vậy. Hơn nữa ở đây lại quá vắng vẻ chẳng phải ngày mai bắt đầu nhập học rồi sao.
Âm khí ở đây rất nặng ?
Chu Dạ Tinh vội vàng mở cửa phòng chui vào trong.
….
\” Thưa Thánh Vương, chuyện ngài giao phó tôi đã hoàn thành \”
Người phụ nữ với mái tóc trắng cung kính quỳ xuống đất.
Đối diện bà ta là người đàn ông vóc dáng cao lớn ngồi trên ghế sofa vắt chéo chân, gương mặt của hắn đã bị che giấu hoàn toàn bởi màn đêm. Bao quanh cơ thể hắn là một luồng khí ma quái, những con quỷ nhỏ bị luồn khí ma quái này thu hút mà kéo đến bò dưới chân người đàn ông.
Ngón tay thon dài gõ lên thành ghế.
\” Tốt lắm \”
Hãy nhớ cho rõ Bạch Thiên Điểu là chủ nhân của ngươi.
Ngươi phải bảo vệ nó.
Đây là sứ mệnh, để ngươi chuộc lại mọi tội lỗi.
Nhớ cho kỹ, Bạch Thiên Điểu mang dòng máu của Thánh vật.
Chỉ có thể bảo vệ không được phép chạm vào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!