Bán Dực
Chương 39: Công nguyên 20XX: Tiêu tan
Tôi thích sắc vàng hoàng kim của hoa hạnh phúc.
Có người nói, nếu cầm trong tay hoa hạnh phúc, có thể vĩnh viễn hạnh phúc.
Có người nói, hoa hạnh phúc khác hoa hướng dương, hoa hướng dương vĩnh viễn đuổi theo thứ hạnh phúc không thể chạm tới, thế nhưng hoa hạnh phúc lại có thể len lỏi vào nơi sâu nhất trong tim một con người.
Vì thế tôi thường xuyên mua những bó hoa hạnh phúc thật lớn, ôm vào trong ngực, đi bộ qua ngõ nhỏ.
Tôi tin tưởng không nghi ngờ, bởi vì mỗi lần hạnh phúc của tôi bắt đầu, nó đều ở bên cạnh tôi chứng kiến.
Thế nhưng, đến giờ phút này tôi mới phát hiện, thì ra tất cả cũng chỉ là truyền thuyết.
Lời họ nói chỉ là lời đồn đại.
Đầu rất đau. Trong miệng ngọt ngấy.
Giãy dụa từ mặt đất đứng lên, nhìn quanh bốn phía một chút, một mảnh tối đen.
Chẳng lẽ tôi ngủ đã lâu?
Sao lại đen tối như vậy?
Sờ sờ cái ót, dính dính, mùi nhàn nhạt.
Mê man nhớ tới cảnh tượng trước khi ngất đi, tôi bị xe đâm.
Hoàn hảo, chưa chết!
Trong lòng âm thầm thấy may mắn, nắm chặt bông tai trong tay, lần mò đi về phía trước.
Thật là kỳ quái, bình thường cho dù đã muộn, ít nhiều cũng phải có ánh đèn đường, hôm nay sao lại tối đen? Một ánh đèn cũng không có?
Không cẩn thận đụng vào một người.
“Cô có bệnh à! Đi đường cũng không có mắt!” Người nọ thô bạo quát tôi.
Tôi vội vàng giải thích: “Ngại quá! Anh không sao chứ?”
Nghe thấy giọng tôi run run tay nắm chặt quần áo, người kia nói: “Thật là, lần sau đi đường phải cẩn thận mắt nhìn xung quanh biết không?”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Nơi này quá tối, cho nên tôi mới…”
Không có âm thanh.
“Tiên sinh? Tiên sinh?” Tôi đề cao cảnh giác, thăm dò gọi.
“Cô là người mù?” Anh ta đột nhiên mở miệng.
Tôi ngẩn người, lập tức buồn cười: “Làm sao có thể…”
Ý cười cứng lại trong miệng.
“Hiện tại mấy giờ rồi?”
“Tám giờ rồi!”
“Ở đây có đèn đường sao?” Giọng nói bắt đầu run run.
“Trên dưới một trăm cái đèn.”
Tôi ngây người.
Tuyết rơi. Tuyết luôn theo thời gian, im lặng. Từng đoá hoa lớn phiêu lãng, thật đẹp.
Tôi thích cảm giác của tuyết, nhẹ nhàng giống hoa rơi. Thế nhưng so với hoa còn có phần đẹp hơn.
Tôi không thể nhìn thấy chúng.
Tôi ngồi xổm xuống, dựa vào vách tường.
Tuyệt vọng.
Tôi nghe thấy giai điệu “Bài hát ca ngợi chúa”.
Có rất nhiều tiếng bước chân vang lên bên tai tôi, liên tục đi qua.
Có người hô to: “Mau nhìn kìa, pháo hoa đẹp quá!”
Tôi ngẩng đầu.
Thế nhưng tôi không thể thấy được bất cứ thứ gì.
Tôi không thể thấy được bất cứ thứ gì. Ngoại trừ bóng tối, luôn là bóng tối.
Tôi không thể thấy được bất cứ thứ gì.
Đột nhiên tôi cất tiếng cười dài, cười đến mức không thở nổi.
Thượng đế, bà đây đập chết mẹ mày!
Gặp những người đi chơi qua lại, chưa thấy người nào chơi đến mức điên cuồng như vậy! Trực giác tàn nhẫn!
Điện thoại di động trong túi vang lên.
Run run lấy ra, theo trí nhớ thông thường, đụng vào phím mở khoá, ấn xuống.
Âm thanh Cố Mạc Tu lo lắng truyền đến: “Tiểu Lạc, em ở chỗ nào?”
“Ở bên ngoài!”
“Sao em lại chạy ra ngoài? Không phải đã dặn em ở nhà chờ anh về rồi?”
“Phải, em biết sai rồi! Em trở về luôn đây!”
“Em ở nơi nào? Anh qua đón em!”
“Không cần, anh đứng ở cửa chờ em là được. Em sẽ lập tức về. Anh trai, anh phải chờ em!” Tôi nói.
“Được rồi, em nhanh lên! Anh mua quà cho em rồi, nhanh lên trở về đi!”
“Vâng!”
Điện thoại rơi xuống. Ôm chặt hai đầu gối, đầu chôn sâu vào trong.
Thì ra, tất cả mọi thứ trước mắt chỉ là lừa dối.
Mặc kệ tôi có giãy dụa cỡ nào, hò hét cỡ nào, đều không chiếm được sự khoan thứ cùng cứu vớt.
Vì sao lúc trước bạn còn muốn ôm lấy sự chờ mong ngu xuẩn? (kỳ thật cô sớm đã có nghiệp chướng nặng nề!)
Vì sao bạn còn sống trên cõi đời này? (yên tâm đi, thượng đế chưa chơi đủ với cô đâu!)
Vì sao mỗi lần bạn ôm ấp hy vọng, sau đó đột nhiên bị người ta hủy diệt tất cả? (màu xám hài hước?)
Bạn còn muốn sống sao? (đi tìm chết đi)
Tôi nhờ người qua đường giúp tôi gọi một chiếc taxi.
Dọc theo đường đi, tôi cố gắng hồi tưởng đường về nhà: trong chốc lát xuống xe, nên đi về bên phải, sau đó sẽ có một cái cổng lớn, tiếp tục đi thẳng về phía trước, Cố Mạc Tu sẽ ở đằng kia chờ tôi. Sau khi về nhà, lần lượt mở từng cánh cửa, cởi giày…
Đến.
Xuống xe, đi theo lộ tuyến trong trí nhớ.
Có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Chỉ một giây sau, thân thể bị một đôi tay dài kéo vào trong lòng.
“Ngốc ngốc… Em lại không nghe lời” Anh nhẹ nhàng quở trách.
“Em định đi mua quà cho anh…” Tôi vỗ vỗ lưng anh, giải thích.
“Ách… Cái này… Tuy rằng quà quan trọng, nhưng mà em quan trọng hơn, về sau không cần làm vậy nữa, biết chưa?” Giọng anh rõ ràng dịu đi không ít, xoa bóp khuôn mặt của tôi.
Tôi cưỡng chế cười đùa: “Biết rồi!”
“Về nhà đi, bên ngoài lạnh lẽo! Trời? Người em sao lại dơ vậy?”
Tôi khẩn trương: “Cái đó… Cái đó… Bởi vì em bị vấp ngã xuống đường, cho nên…”
“Có bị thương chỗ nào không?”
“Không có!”
“Nói thật?”
“Nếu em gạt anh thì quần sẽ cháy xém.”
“Em đó! Ai…” Thân thể bị anh bế lên, tôi kêu lên: “Oái… Anh làm gì đó?”
“Về nhà kiểm tra.”
“Thôi anh, để em xuống dưới!”
“Nói nữa, cho em hai bàn tay.”
Mông bị chụp, Cố Mạc Tu anh biến đi.
Vào cửa, anh giống như mọi ngày thay tôi cởi giầy, thay áo khoác ngoài ẩm ướt, sau đó nắm tay tôi dẫn vào bàn ăn trong phòng bếp rồi ngồi xuống.
Anh cũng không phát hiện ra bất kì sự bất thường gì của tôi.
Tôi lại âm thầm lo lắng, như vậy có thể tiếp tục được bao lâu?
Dù sao chăng nữa, tôi không bao giờ mong muốn anh sẽ nhìn thấy sự chật vật của mình.
“Bên ngoài tuyết lớn thật!” Anh nói, sau đó tôi nghe thấy anh rời khỏi ghế ngồi, đi đến bên cạnh tôi.
Một chiếc khăn quàng ấm áp được quấn vào cổ tôi.
“Tiểu Lạc, tặng em. Nếu em dùng chiếc khăn này, về sau mỗi khi đông đến sẽ không còn lạnh nữa, nó giống như sự tồn tại của anh, hy vọng vĩnh viễn làm em thấy ấm áp!” Anh nói, sau đó lưu luyến hôn lên trán tôi.
Hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, ôm chặt anh: “Anh trai…”
“Đứa ngốc…” Anh sờ sờ đầu tôi: “Mọi chuyện đều đã tốt đẹp. Anh thật sự xin lỗi em về những chuyện trước kia. Từ nay về sau, chúng ta phải sống thật hạnh phúc!”
“Đây là điều đương nhiên.”
“Quà của anh đâu?” Anh hỏi.
Tôi cười cười, từ trong túi lấy ra đôi bông tai màu đỏ, vươn tay: “Thích không?”
“Ừ, thích!” Tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.
“Màu sắc của nó rất đẹp, đúng không?”
“Em giúp anh đeo, được không?” Anh đột nhiên mở miệng.
Tôi có chút hoảng.
“Cái này… Được… Được rồi!”
Cảm giác được hơi thở của anh đến gần hơn. Run run sờ lên vành tai anh, tinh tế che phủ, ý đồ tìm ra chỗ xỏ bông tai.
A! Đã tìm ra. Cầm lấy bông tai, đeo vào lỗ tai anh.
“Ừm…!” Anh nuốt một ngụm khí lạnh.
“Sao… Làm sao vậy? Có phải em vừa làm anh đau không?” Tôi lập tức khẩn trương hỏi.
“Không có việc gì, tiếp tục! Đau đớn sẽ làm thành một hồi ức đẹp!” Anh nói.
Tôi cười cười, tiếp tục lần mò.
Gặp khó khăn không nhỏ, rốt cuộc đã xong.
Tôi nở một nụ cười thật tươi với anh.
(thật sự muốn nhìn thấy bộ dáng anh khi đeo nó)
Nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Ăn cơm đi!” Anh nói.
“Vâng!” Tôi đáp lời, lại đột nhiên phát hiện mình không thể nhìn thấy chiếc đũa ở đâu!
Ngồi bất động.
“Sao lại bất động? Đồ ăn không hợp khẩu vị của em à?”
“Không… Không phải … Em ăn ngay đây!” Tôi cuống quít giơ tay lên, không cẩn thận đụng vào vật thể, “Rầm” một tiếng, mặt đất truyền ra âm thanh vỡ vụn.
“Em… Thật xin lỗi…” Lòng càng hoảng, định ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ dưới đất.
“Ngốc ngốc… Em không sao chứ!” Tiếng bước chân truyền đến. Tay bị nắm chặt: “Không cần lộn xộn, sẽ bị thương! Chỗ này để mình anh dọn là được.”
“Vâng.”
Tôi đứng lên, ngồi trở lại ghế.
Anh nói: “Em ăn trước, anh vào phòng bếp lấy chổi.”
“Vâng!”
Thừa dịp anh không ở đây, tôi nhanh chóng tìm được dao nĩa, cầm vào tay, nghe thấy âm thanh quét dọn bên trong phòng bếp.
“Tiểu Lạc, cái chổi đặt ở chỗ nào?” Rất xa, âm thanh của anh từ phòng bếp truyền ra.
“Hình như ở chỗ nhà kho cạnh phòng bếp!”
“Em giúp anh lấy được không?”
“… Vâng…” Đứng dậy, lần mò tới.
Lúc trước nhìn được tại sao không cảm thấy con đường này khó đi như vậy?
Nghiêng ngả lảo đảo, thật vất vả lần mò đến nhà kho, lấy được cái chổi: “Anh trai … Tìm được chổi rồi!”
Không có tiếng động.
“Anh trai…?” Tôi nhẹ giọng gọi anh.
“Ngốc ngốc!” Giọng nói của anh lập tức trở nên rất gần: “Tóc anh trai bị bung ra, giúp anh buộc lại một chút được không? Tay anh ở trong phòng bếp nên dơ!”
“Được rồi, anh ngồi xổm xuống đi!”
Tay chạm lên tóc anh, trời, không phải đã được buộc lên rồi sao?
“Anh trai… Tóc anh đâu có bung … Sao vậy?” Lạnh sống lưng.
“Ngốc ngốc, khăn quàng cổ anh trai đưa cho, em thấy đẹp không? Em thích màu này à?”
“Ách… Vâng… Rất thích!”
“Phải không? Vậy em có thể nói cho anh nghe một chút, em thích cái khăn đó ở điểm nào? Là hoạ tiết? Hay là màu sắc?”
“Xem ra… Có thể là do màu sắc!”
“Ha ha, anh biết rồi, thì ra em thích màu đen!”
Tôi cười gượng: “Đúng vậy, anh trai luôn hiểu em nhất! Em thật sự thích màu đen! A ha ha ha… Ha ha.”
Im lặng.
Ngón tay lạnh lẽo xoa xoa đôi mắt tôi.
Trong lòng lộp bộp một chút.
“Chỉ có điều … Anh trai tặng cho em, là một chiếc khăn trắng!”
Cái chổi trong tay rơi xuống.
“Mắt của em… Không nhìn thấy sao?” Giọng nói của anh đang phát run.
Tôi cố gắng nặn ra nụ cười: “Biết chắc sẽ bị anh phát hiện, ban đầu nghĩ muốn che giấu trong một thời gian ngắn, ít nhất qua giáng sinh.”
“Liên tiểu thư, cho anh một lời giải thích.”
“Em … Lúc ra ngoài, bị tai nạn. Khi tỉnh lại đã như thế này!”
Im lặng.
“Anh trai, tại sao anh không nói lời nào?” Tôi rụt rè hỏi.
Chỉ nghe thấy bên tai có tiếng bước chân, sau đó tôi được anh khoác áo ngoài, đeo khăn quàng cổ, bị anh ôm lên.
“Anh muốn mang em đi bệnh viện?”
“Em ngậm miệng lại.” Anh thấp giọng nói.
Tôi lập tức không dám lên tiếng.
Qua một lát, tôi nói tiếp: “Kỳ thật, có thể chỉ là mù tạm thời, trước kia xem phim Hàn, cũng có…” Tôi không nói nổi nữa.
Bên ngoài lạnh lắm, bông tuyết đánh vào mặt tôi, lập tức chảy ra hoà tan.
Bộ dáng nó tan chảy, có thể giống nước mắt hay không?
“Em sẽ không thành người mù, phải không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, anh sẽ không để em trở thành người mù. Em không phải sợ!”
“Xe chạy chậm một chút! Tuyết trên đường cái nhiều như vậy, gặp chuyện không may làm sao bây giờ?” Tôi trấn an anh.
“Em thật là, Tiểu Lạc. Sẽ tới bệnh viện nhanh thôi. Em lập tức có thể hồi phục thị lực! Đúng không, đúng không? Đúng không!” Cuối cùng anh rống lên một tiếng!
“Ách… Vâng!” Tôi gật đầu.
Cố Mạc Tu…
****
Tôi vẫn cố chấp cho rằng trong cơ thể của tôi ẩn chứa một con sông màu đen đầy dục vọng, nó làm tôi nhảy nhót, thậm chí điên cuồng.
Ở trong đêm tối, con sông này sẽ nhanh chóng bắt đầu khởi động không có chừng mực, là một sức mạnh làm người ta tan nát cõi lòng, ẩm ướt mà ấm áp.
Phần lớn thời gian tôi tỉnh lại, phát hiện ra, thân thể đang rơi lệ.
Mặc cho ánh mắt bị cắn nuốt. Cơ thể mỏng manh, da thịt ẩm ướt.
Hiện tại tôi sẽ tận lực để bản thân im lặng.
Tôi là xương sườn của anh, anh là người con trai hoàn mĩ, hoàn mĩ đến mức có thể hoà tan mọi thứ.
“Tiểu Lạc… Trời trở lạnh! Nên mặc thêm ít quần áo!” Âm thanh của anh vang lên bên tai, mang chiếc áo khoác ấm áp phủ lên bờ vai tôi.
Tôi trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của anh.
“Tiểu Lạc… Tiểu Lạc…” Sợi tóc được anh tinh tế nâng lên, phát ra âm thanh va chạm nhỏ vụn.
Đột nhiên suy nghĩ, đột nhiên rơi lệ. Tôi thử sống một cuộc sống ẩn nhẫn, không muốn người khác nhìn thấy một chút chật vật của mình.
Nhắm mắt lại, ảo tưởng bóng dáng của anh, tự tạo ra một lời nói dối hoàn mĩ để chống đỡ nỗi sợ hãi bóng tối.
Ngày đó đi bệnh viện, bác sĩ thông báo: Đầu đã bị va chạm, dẫn tới ứ huyết não, do đó phá hoại thị giác. Giác mạc đã bị tổn thương, không thể khỏi hẳn.
Tôi bảo trì nụ cười trên suốt quãng đường.
Cố Mạc Tu đập bể tất cả mọi đồ đạc trong nhà.
Phát tiết xong, anh nói: “Anh đưa em ra nước ngoài trị liệu. Nhất định có thể chữa khỏi!”
Tôi gật gật đầu: “Cũng tốt. Nhưng mà chờ mùa đông này qua đi đã!”
Anh không đáp ứng.
Tôi nói: “Mùa đông là mùa yêu đổ máu. Cho nên, mùa đông này anh ở lại bên em được không, dù thế nào cũng không đi. Chờ mùa xuân đến đây hẵng quyết định!”
Ngày một ngày một ngày trôi qua. Mùa đông năm nay dường như quá dài, giống như không có điểm dừng.
Cả ngày tôi ngồi trên xích đu phơi nắng.
Anh có thể cảm giác được sự lo lắng của em sao?
Hy vọng ánh mặt trời hãy mãnh liệt, mãnh liệt lên. Xuyên thấu đôi mắt của tôi. Để cho tôi có thể thấy anh!
Khi tôi mở cánh tay ra, ngẩng đầu nhìn lên không thấy ánh mặt trời, Cố Mạc Tu nói: “Tiểu Lạc, em giống như cây hoa hướng dương!”
Sự ấm áp quen thuộc truyền đến từ phía sau lưng.
Anh đem tôi kéo vào trong lòng.
Tôi mỉm cười: “Hôm nay không cần đến phòng thu sao?”
“Phần thu âm làm tốt lắm. Thời gian còn lại anh sẽ ở cùng em!” Anh ôn hoà nói.
Cố Mạc Tu vẫn tốt lắm.
Anh hát cho tôi nghe, buổi tối dỗ tôi đi vào giấc ngủ.
Chỉ có điều …
Có nhiều lần ban đêm tôi tỉnh lại, đều nghe thấy anh hôn lên đôi mắt của tôi, vụng trộm khóc.
Tôi biết anh luôn sợ tôi khổ sở.
Anh cẩn thận quá mức, di dời tất cả đồ dùng trong nhà. Chỉ còn lại một cái giường, còn có chiếc xích đu mà tôi yêu thích nhất.
Chỉ có điều …
Vào đông, chúng tôi ôm nhau.
Nhắm mắt lại, ảo tưởng bóng dáng anh, tự tạo ra một lời nói dối hoàn mĩ để chống đỡ nỗi sợ hãi bóng tối.
Anh thân yêu, em muốn đến gần anh. Em muốn nhìn thấy anh.
Đó là một khu nhà có căn phòng lớn, có rất nhiều cửa sổ lớn chạm sàn nhà. Tôi nằm trong lòng anh ngủ say. Anh nhìn tôi, nhìn ánh mặt trời.
Thế giới đang tiếp tục, tiếp tục già đi, tiếp tục ăn mòn, thế nhưng không quan hệ tới chúng tôi. Anh hôn lên trán tôi, rất nhẹ, tràn ngập ánh sáng của tình yêu.
Thế nhưng tôi đang cười, khóe miệng nhếch lên. Tôi đang cười trong giấc mộng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!