Bán Dực
Chương 40: Công nguyên 20XX: Oán hận
Tôi ngày càng cảm thấy hài lòng với số phận, bên ngoài hạnh phúc, còn bên trong thì u ám đau buồn.
Có lẽ tôi không đủ tư cách làm một chuyên gia hoá trang, mặt nạ tôi tự tạo ra không đủ hoàn mỹ, bạn luôn có thể tìm thấy bất kỳ sự thống khổ trên khuôn mặt.
Có lẽ tôi không phải là một diễn viên nghiệp dư, không thể che dấu được nội tâm, bạn có thể dễ dàng nhìn thấu cảm xúc trong tôi.
Có lẽ tôi không phải là một đạo diễn tốt, cuộc sống của tôi có lẽ chính là nét bút hỏng lớn nhất.
Rất lạnh, khí hậu ở đây, thật sự rất lạnh. Rất lạnh, cảm giác toàn bộ thế giới có thể bị đông cứng chỉ trong giây lát.
Về tai nạn.
Tôi nhàn nhạt trốn tránh một chút. Nước mắt của tôi, thống khổ của người. Sau đó, sự trầm mặc của tôi, làm người tê tâm liệt phế. Tóm lại, phải thực sự cố gắng.
Hy vọng loại cố gắng này sẽ có lúc được hồi đáp. Hai con người thật lòng yêu thương nhau sẽ phải hứng chịu nhiều thống khổ, nên mọi chuyện phải quyết định một cách đúng đắn.
Điều này có đúng không?
Tai nạn, sinh sôi không ngừng.
Mấy ngày nay, Cố Mạc Tu bề bộn nhiều việc.
Các album mới được phát hành, phải chạy quanh các thành phố lớn. Và dường như đang cố gắng che giấu một bí mật lớn.
Tôi cũng không hỏi anh. Tôi đã đánh mất cái mong muốn khám phá tất cả mọi thứ.
Một ngày nắng, tôi liền mang quần áo và chăn ra vườn phơi. Buổi tối ngủ có thể ngửi được chút hương vị mặt trời. Thật tốt.
Lee tới tìm tôi.
Anh ta nói: “Tài xế đã bị bắt!”
Tôi cười cười gật đầu: “Tôi có nghe nói!”
“Tai nạn xe đó là do Lâm Tiểu Nhã thuê người làm.”
“Tôi cũng đoán được!” Tôi bắt lấy tay anh ta: “Cố Mạc Tu biết sao?”
“Đã biết.”
“Anh ấy… Sẽ giết chết cô ta mất!”
“Cô ta đã bỏ trốn.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Mong rằng lúc cô ta chưa bị cảnh sát bắt về, đừng gặp Cố Mạc Tu, A men!”
Lee hỏi tôi: “Sợ hãi sao? A tu nói từ khi em gặp chuyện không may tới nay chưa từng khóc!”
Tôi gật đầu: “Mới đầu thấy sợ, bây giờ dần dần thành thói quen, tôi không còn tin vào nước mắt.”
“Em là một người con gái kiên cường!” Anh ta nói.
“Mạnh mẽ quá sẽ phải trả giá.” Tôi thở dài: “Ví dụ, khi anh ấy đứng trước mặt tôi không phát ra bất kì âm thanh gì, tôi sẽ không biết anh ấy đang ở đây. Tôi, đã nhanh chóng quên đi khuôn mặt Cố Mạc Tu. Nỗi sợ hãi trong tôi mỗi ngày lại gia tăng. Tôi sợ hãi có một ngày sẽ quên đi bóng dáng anh ấy, người con trai ở bên cạnh tôi là ai? Sợ quên mất cảm giác yêu anh, sợ hãi trí nhớ về anh sẽ bị bóng tối cắn nuốt mờ dần …”
Tôi tạm dừng, hỏi Lee: “Theo anh, có phải rất mong manh không?”
“Em đã làm được nhiều chuyện vô cùng lớn, không cần quá hà khắc với bản thân.”
“À!” Tôi cười khẽ.
Lee nắm chặt tay.
“A tu, cậu ta … Có khóc sao?” Anh ta nhẹ giọng hỏi.
“Có khóc, rất nhiều lần vào đêm, tôi đều nghe thấy tiếng anh ấy vụng trộm khóc trong chăn.”
“Cậu ta sợ em lo lắng! Cậu ta đã từng nói với anh, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em, cậu ta sẽ muốn khóc!”
Tôi ngẩng đầu, tuy rằng không nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh hào quang ấm áp chiếu lên khuôn mặt.
“Lee, anh thương anh ấy nhiều năm như vậy, không muốn gì sao?”
“Có muốn!”
“Ừ? Nói nghe thử một chút.”
“Muốn cậu ta hạnh phúc!”
“Tình yêu của anh rất cao thượng.” Tôi nhắm mắt lại: “Cũng thật động lòng người.”
Lee có khí chất cao quý, phong độ, thanh lịch, có nội tâm trong sáng.
Anh ta là một người cao quý chân chính.
Anh ta nói: “A tu thường nói mỗi khi nhìn thấy nụ cười của em, cậu ta sẽ cảm thấy, có lẽ chúng ta còn có thể được cứu vớt. Hai người phải hạnh phúc.”
Anh ta đem mặt dán vào đùi tôi, nhẹ giọng nói: “Ở trên người em, anh có thể cảm nhận được hương vị của cậu ấy.”
“Thật hạnh phúc…” Anh ta nói.
Thời gian đang cười nhạo. Tôi ở trong bóng đêm, càng ngày càng nhìn không tới tương lai.
Sự ôn nhu của Cố Mạc Tu trở thành một lưỡi dao sắc bén, tôi càng cảm thấy bản thân chính là một thứ gánh nặng.
Vào một ngày, đột nhiên tôi ngửi được mùi cỏ mới thơm mát.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “A di, cỏ trong vườn có phải đã sinh trưởng?”
“Đúng vậy, mùa xuân đến rồi!”
Ồ, đã tới mùa xuân.
Tâm tình tôi tốt lắm, một mình ngồi trên xe taxi đến công ty của Cố Mạc Tu.
Đến tổ công tác của anh, đột nhiên không biết làm sao.
Trong đám người hỗn tạp ồn ào, nghe thấy bên người từng đợt từng đợt âm thanh xa lạ giống như thủy triều phập phồng, giống như đến từ một nơi được cách ly trong nội tâm.
Tôi còn nghe thấy tiếng hát của Cố Mạc Tu, anh đang dùng một loại ngôn ngữ mà tôi chưa bao giờ nghe qua để ca hát.
Tôi đột nhiên ý thức được, rốt cuộc tôi nhìn không thấy Cố Mạc Tu.
Cảm xúc bị ngăn cách trong hai tháng, giống như cơn lũ bất ngờ, mãnh liệt thoát phá khỏi lồng ngực, máu tươi va chạm đầm đìa.
Im lặng rời đi.
Tôi là một người mù. Không ai có thể thay đổi được sự thật này.
Nghiêng ngả lảo đảo.
Ủy khuất, sợ hãi, hoang mang, giận dữ. Đánh mất sự tin tưởng sống sót vào tương lai.
Bạn từng có cảm giác hai bàn tay trắng chưa?
Bị tước đi sạch sẽ, giống như hoàn toàn cô lập trước thế gian.
Thế giới của bạn vĩnh viễn là một mảnh đen tối.
Bạn nhớ thương người mình yêu, chỉ có điều người yêu đứng trước mặt bạn, bạn có thể nghe thấy tiếng thở vụn vặt của người đó, cảm giác được sự ấm áp trong ngực người đó, nhưng mà, bạn không thể nhìn thấy người đó.
Tôi có một thói quen xấu.
Nếu tôi cảm thấy ghê tởm bất cứ thứ gì trong lời nói, cơ thể của tôi sẽ rất trung thực ngay tức khắc có phản ứng sinh lý.
Nó luôn mãnh liệt, quay cuồng, nôn mửa.
Tôi dựa vào góc tường, điên cuồng nôn mửa.
Sắp sửa hít thở không thông.
Tôi muốn sống tốt hơn, tốt hơn, tốt hơn nữa!
Tôi hy vọng có thể thấy anh, muốn con ngươi chiếu rọi hình ảnh của anh.
Tôi muốn rất nhiều rất nhiều.
Tôi muốn toàn bộ những ai chết đi đều sống lại.
Tôi muốn được thật nhiều người yêu thương, nụ cười dịu dàng, vòng ngực ấm áp.
Nay, tôi bần cùng, không chỉ không có ngày mai, ngay cả ngày hôm qua cũng đã mất.
Bạn ———–
Có tuyệt vọng không?
****
Mùa xuân đã tới.
BLOOD chính thức ra đi.
Những album phát hành của anh được bán ra.
Tôi không hề nghe một bài.
Tiếng hát của anh, làm tôi không nhìn thấy ngày mai.
Có lẽ tôi nên hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Cơ thể của tôi, tựa như một cái hộp ma quái, chứa nguồn gốc tội ác, mọi thứ tai nạn đều do tôi sinh ra.
21XX: Mùa xuân
Tôi cùng Cố Mạc Tu, Lee ngồi trên trên máy bay đến Mỹ.
Tới cái quốc gia vàng son choáng ngợp, chuyển đến khách sạn.
Nhờ Lee an bài, chúng tôi gặp được giáo sư nhãn khoa nổi tiếng Sử Đế Phân.
Theo kết quả quan sát: Giác mạc hoàn toàn hoại tử. Cả đời không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Giới y học trước mắt không cho phép hiến mắt người sống. Nhưng mà người chết hiến mắt tỉ lệ cũng rất ít.
Không có kết quả. Về nước.
Cố Mạc Tu thật im lặng, tôi cũng thật im lặng.
Không khí trong lúc đó, càng ngày càng loãng.
Anh càng ngày trở về nhà càng ít, thậm chí có đôi khi trắng đêm không về.
Thỉnh thoảng trở về, trên người luôn tản ra mùi rượu đặc trưng cùng mùi nước hoa đàn bà.
Mùi rượu tôi có thể chịu được, thế nhưng, mùi nước hoa đàn bà, làm tôi thấy buồn nôn.
Tôi ngày càng kích động, thần kinh tựa như quả bom dữ dội, tức giận hét lên.
Thế nhưng, tôi không thể nói ra tiếng lòng mình cho anh hay, nói ra những cái không hài lòng.
Tôi hy vọng có thể nói cho anh biết: Anh không cần ra ngoài tìm đàn bà. Van xin anh. Đừng vứt bỏ em.
Nay, tôi giữ Cố Mạc Tu thật chặt, tựa như một người bị rơi xuống nước vớ được phao cứu mạng.
Ở bên ngoài, tôi im lặng không nói gì, mỉm cười đối mặt.
Chỉ cần anh quay người rời đi, tôi liền hận không thể đi tới bẻ gãy cánh của anh, đeo xiềng xích lên người anh. Để anh không sao đi được.
Tôi nguyền rủa, bất an, giận dữ.
Anh là người đàn ông chói mắt, bên người cũng không thiếu những cô gái tốt. Nhưng tôi đây, thân thể tàn phế hư hỏng nặng, chỉ sợ bất cứ kẻ nào cũng không thể chịu đựng nổi.
Hơn nữa…
Đã nửa năm nay anh chưa chạm vào người tôi.
Lúc trước tôi sợ sự dịu dàng của anh.
Thế nhưng hiện tại, tôi không muốn từ chối.
Tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, chỉ còn lại, cơ thể này thôi.
Tôi khát vọng dùng thân thể để ám ảnh anh, buộc chặt đôi cánh anh lại. Tôi khát vọng anh, không muốn anh rời bỏ tôi.
Tôi là của anh.
3 giờ sáng. Cố Mạc Tu đã bảy ngày chưa về.
Tôi nằm trên ghế salon, lắng nghe tiếng đồng hồ báo thức.
Tôi sẽ chờ anh trở về. Anh không thể trốn tránh tôi được đâu.
Vì sao anh vẫn chưa trở lại? Anh ở nơi nào? Anh không cần em sao?
Nếu anh dám phản bội em, em sẽ giết chết anh. Em nhất định sẽ giết chết anh!
Cửa bị đẩy ra, hỗn hợp mùi rượu cùng mùi cơ thể đàn bà sộc vào cánh mũi.
Sắc mặt tôi âm trầm.
Tiếng vui cười của đàn bà đập vào màng tai tôi.
Tiếng bước chân của Cố Mạc Tu truyền đến.
Sau đó bọn họ đứng ở cửa, ám muội thở dốc.
Là như vậy sao?
Người đàn bà kia dùng tiếng nói khàn khàn như mèo kêu nỉ non bên tai anh?
Có phải cô ta cũng liếm lên vành tai của anh?
Chỉ cần đôi ta cùng một chỗ,
Chỉ có em mới có khả năng thoả mãn anh thôi.
Cho nên, bảo bối thân yêu, nếu cô ta còn dám quấn quít lấy anh, giương nanh múa vuốt muốn tới cướp anh đi, em sẽ tới thắt chặt cổ họng của cô ta.
Tôi sớm bò dậy khỏi ghế sô pha lục tìm dây thừng đã chuẩn bị sẵn, chậm rãi đi tới cửa trước.
Tôi không hề bật đèn.
Con đường kia tôi đã tập đi hàng nghìn lần mỗi ngày, sớm đã nằm trọn trong bộ nhớ.
Trong không khí nổi lên lơ lửng mùi nội tiết tố.
Bộ dáng bọn họ có lẽ thực vong tình, thế nên mới không phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
Là do không bật đèn sao?
Tôi không biết, dù sao tôi cũng không thể nhìn thấy.
Hơi thở phụ nữ gần hơn.
Cảm tạ thượng đế tên vô dụng, tuy cướp đi hai mắt của tôi, lại ban cho tôi một đôi tai nhạy bén. Để tôi có thể nghe thấy mọi âm thanh nhỏ bé nhất.
Khóe miệng trồi lên ý cười.
Tung dây thừng, thắt chặt cổ họng của cô ta.
Trong phút chốc lỗ tai tôi nổ vang rung động.
Tôi nghe thấy tiếng người đàn bà kia liều mạng giãy dụa, nghe thấy âm thanh cô ta nức nở cầu cứu.
Tôi còn nghe thấy tiếng Cố Mạc Tu hét to: “Liên Lạc, cô điên rồi!”
Tôi cười to, ánh mắt trống trơn, khô cạn không có một giọt chất lỏng.
Thân thể đột ngột bị người đẩy ra, hai cái tát trực tiếp rơi xuống má phải.
Nóng rực lại đau đớn.
Sau đó, bên tai vang lên tiếng đàn bà khóc, âm thanh chạy ra ngoài cửa.
Tôi nằm trên sàn nhà, điên cuồng cười lớn.
Vươn tay trong không khí, mở hai tay ra: “Bảo bối, vào trong lòng em nào.”
Cổ áo bị người nắm lấy.
“Liên Lạc, có phải cô điên không?”
Tôi ôm lấy anh, hôn lên vành tai anh, hôn lên đôi môi, đem đầu lưỡi thăm dò vào khoang miệng anh, nhẹ nhàng mở răng anh ra, khiêu khích đầu lưỡi anh.
Thật sự vừa lòng, hô hấp của anh đang dồn dập.
Tôi ghé vào lỗ tai anh nỉ non: “Quên người đàn bà kia đi! Chỉ có em mới đủ khả năng thoả mãn anh!”
Tiếng hít thở của anh dần dần kịch liệt.
Tôi đi đến người anh, lần mò cởi bỏ áo sơmi của anh: “Anh trai từng nói, chỉ có em mới đủ khả năng thoả mãn anh, đúng không? Cho nên lời Tiểu Lạc nói không phải lời nói dối, đúng hay không? Anh trai từng nói thích nhất thân thể Tiểu Lạc!”
Cúi đầu hôn vào ngực anh, cực lực khiêu khích.
Anh đột ngột đẩy tôi ra: “Cô tỉnh táo lại cho tôi!”
Tôi cười lạnh: “Lúc này, em còn cần tỉnh táo gì nữa? Tận thế sẽ đến đây, anh trai của em …” Nói xong, xé nát áo sơmi của anh: “Tại sao nhiều ngày như vậy không chạm vào em? Chẳng lẽ do em bị mù sao? Anh không còn cần em nữa? Có phải anh định vứt bỏ em không? Nói cho anh biết, anh đừng nghĩ đến chuyện rời bỏ em! Nếu anh dám vứt bỏ em, em sẽ giết anh! Băm nhỏ đôi cánh của anh, giống như trước kia anh đã từng đối đãi với em!” Hôn đôi môi anh: “Ngoan, quên người đàn bà kia đi!”
Nói xong, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Tôi có một chút sợ hãi. Vì sao tôi lại rơi nước mắt?
Người anh bất động.
Tôi vươn tay vuốt ve má anh: “Nói chuyện với anh đó, anh mau nói chuyện với em! Anh lại bắt nạt em bởi em mù không nhìn thấy gì hết phải không? Anh bắt nạt em là người mù phải không?”
Thân thể đột nhiên bị người ôm ngang, ném lên trên ghế sa lon.
Cằm bị ngón tay thon dài khiêu khích: “Nghĩ như vậy là muốn tôi yêu thương cô sao? Nửa năm không chạm vào cô, thấy cô đơn tĩnh mịch phải không? Thân thể không chịu nổi phải không?”
Giọng nói của anh chói tai trào phúng.
Tôi mỉm cười, tay vòng lên cổ anh: “Như lời anh nói!”
Anh khinh thường cười ra tiếng, khẽ nói nhỏ bên tai tôi: “Vậy… Sẽ như cô mong muốn!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!