Bạn Gái 60% - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
279


Bạn Gái 60%


Chương 3


“Không chỉ quen biết, chúng con còn rất thân.” Trình Dư Chân đáp lại bằng nụ cười tươi mê chết người.

“Rất…… Rất thân à?” Dì A Mãn tò mò truy vấn.

“Nếu con nói con là bạn trai trước của cô ấy, như vậy có thân hay không?” Anh cười meo meo nói.

Dì A Mãn sửng sốt, một hồi lâu đều không thể hoàn hồn.

“Chào dì, đã đến giờ con đi làm rồi, mỗi ngày con sẽ đến đây ủng hộ dì..” Anh mang theo bữa sáng, lễ phép cùng chủ quán điểm tâm chào tạm biệt, một chút cũng không quan tâm đến ánh mắt ái muội của bà.

Nếu Lâm Gia Gia nghĩ anh đơn thuần chỉ đến ngắm cảnh, vậy thực sự đã sai hoàn toàn.

Ở đời, trăm ngàn lần cũng đừng nên cố chấp quá, vận mệnh đã an bài tốt duyên phận, có đôi khi là muốn trốn như thế nào cũng tránh không khỏi.

Trình Dư Chân huýt sáo, dọc theo đường đi tâm tình vô cùng tốt.

Có một số việc khi đã nhất định trúng mục tiêu, cho nên đối với người luôn luôn đơn giản hóa mọi việc như Lâm Gia Gia, thường thường vấp phải trớ trêu của vận mệnh đó cũng là chuyện bình thường.

Cô đã nghĩ Trình Dư Chân quá đơn giản!

Anh hoàn toàn không phải đến ngắm cảnh, cũng không phải đi công tác, sở dĩ xuất hiện ở trấn nhỏ này, bởi vì anh là chủ nhiệm của phòng y tế cùng giáo viên dạy kèm.

Đáng chết nhất là, công việc đầu tiên của cô lại là… Lại là phỏng vấn anh.

Lâm Gia Gia thừa dịp các học trò vào lớp học, đi vào phòng y tế, nhìn thấy Trình Dư Chân mặc áo bào trắng cao lớn, mê người đứng ở cửa, cùng anh mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

“Mời vào.” Trình Dư Chân khẽ nở nụ cười

Mặc vào áo blu trắng anh làm cho người ta có một loại cảm giác nhã nhặn mà vô hại, khóe miệng khẽ nhếch lại tiết lộ bản tính của anh.

Nụ cười của anh không lường được, một đôi mắt hoa đào một mạch nhìn bạn gái trước.

Bạn gái trước cũng xác thực đang nhìn anh chằm chằm, cũng không hề chớp mắt, trừng trừng nhìn anh, đáy mắt lộ vẻ phòng bị, dùng ánh mắt giống như đề phòng mãnh thú để đề phòng anh, rất sợ anh đột nhiên nổi lên thú tính, đem cô nuốt vào trong bụng.

Hiểu rõ ánh mắt đang nhìn của cô, anh nhịn không được nở nụ cười.

Anh cầm một ly nước đưa cho cô, dẫn cô đi vào bên trong văn phòng y tế.

Lâm Gia Gia đi theo phía sau anh, không nghĩ tới Nguyễn hiệu trưởng đối với anh cũng không tệ lắm, cho anh một không gian tư nhân bên trong phòng y tế.

Trình Dư Chân ngồi vào ghế da sau bàn công tác, nhìn chằm chằm xem xét cô.

“Lâm Gia Gia, cho dù em chán ghét tôi, cũng không cần thiết biểu hiện ở trên mặt, được không? Như vậy làm cho tôi cảm thấy thực tổn thương.”

Cho tới bây giờ, người mang danh vạn nhân mê như anh chưa từng bị đánh bại, duy nhất chỉ thua trên tay của cô.

Cô trấn tĩnh tinh thần, chọn chiếc ghế cách anh xa nhất ngồi xuống, trên mặt tràn ngập khinh thường cùng chán ghét.

“Trình tiên sinh, tôi tới đây cũng không phải muốn ôn chuyện cùng anh, chính là nhận được chỉ thị đến để phỏng vấn anh.” Cô tính hỏi vài vấn đề đơn giản, lại chụp mấy bức ảnh, sau đó tránh anh thật xa, hoàn toàn không muốn có chút dây dưa gì với anh.

Cho dù cô cao hứng quá sớm, nghĩ tới nghĩ lui, chẳng qua chỉ có một công việc ngắn ngủi như thế, sau khi phỏng vấn anh xong. Hai người có lẽ sẽ không gặp nhau nữa.

“Em còn cần phỏng vấn tôi sao?” Anh khẽ nhướng mày, thoáng kinh ngạc hỏi lại,”Tôi nghĩ rằng bản lãnh của em chính là tự bản thân hạ tiêu đề, ảo tưởng nội dung, lại tự tiện làm kết luận.”

Lâm Gia Gia tuy rằng không phải thiên tài, nhưng loại nói móc này đương nhiên vừa nghe đã hiểu, anh dễ dàng khiến cho cô tức giận đến giơ chân.

“Trình Dư Chân, anh rốt cuộc muốn như thế nào đây? Đừng lãng phí thời gian của tôi và anh.” Cô một chút cũng không muốn cùng anh ôn chuyện, thầm nghĩ cách anh thật xa.

Trình Dư Chân mở hai tay ra, lộ ra nụ cười lưu manh, hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay,”Không phải muốn phỏng vấn tôi sao? Em ngồi xa như vậy, làm sao anh có thể chia sẻ số liệu với em?”

Một người con trai cười đến mê người câu hồn như vậy, thật sự là một loại tội lỗi!

Cũng đúng, đối với cô mà nói, thân thể Trình Dư Chân chính là một tai họa làm người ta muốn phạm tội, cô cùng anh trở mặt thành thù, anh phải phụ ít nhất chín mươi chín phần trách nhiệm.

Nhưng có việc cầu người chính là phải chịu thiệt, vì không muốn lãng phí thời gian quý giá, cô vẫn là lựa chọn đem công tác chán ghét này làm xong.

Vì thế đứng lên, cô đi đến trước bàn làm việc của anh,cô không tin cách nhau một cái bàn, anh có thể làm ra chuyện gì với cô.

Anh ung dung nhìn cô, từ ngăn kéo lấy ra một túi giấy.

“Đây là tư liệu cá nhân của tôi cùng bằng cấp chứng minh.”

“Đưa cho tôi.” Cô trừng mắt anh, vươn bàn tay nhỏ bé.

“Em lại đây lấy.” Anh lùi bàn tay to về, không thỏa hiệp.

“Anh……” Vẻ mặt của cô tức giận, trong lòng biết rõ ràng, thời gian kéo dài càng lâu, đối với cô càng bất lợi, chỉ có thể cắn cắn cánh môi, không tiếng động thỏa hiệp, vòng qua cái bàn, muốn cướp đoạt túi giấy trên tay anh.

Phản ứng của anh còn muốn nhanh hơn so với cô tưởng tượng, bàn tay to co rụt lại, một tay kia nắm giữ lấy thắt lưng của cô, lộ ra nụ cười tươi ác ý.

Lâm Gia Gia rơi vào lồng ngực rắn chắc của anh, lập tức bị nhiệt độ cơ thể ấm áp bao quanh, hai má nháy mắt ửng đỏ một mảnh.

“Anh rất thích em nhiệt tình yêu thương nhung nhớ thế này.” Bạc môi của anh gần sát lỗ tai của cô, thanh âm mê người, trầm ổn ẩn chứa một tia trêu tức.

Hai bên tai đều đỏ ửng, thở phì phì rời khỏi ôm ấp của anh, mắt đẹp hừng hực liệt hỏa thiêu đốt,”Trình Dư Chân…… Anh là tên khốn kiếp!”

Anh nhướng mày, mặt vẫn mang tươi cười như cũ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN