Bạn Gái 60% - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
265


Bạn Gái 60%


Chương 4


“Đây không phải là thái độ có việc cầu người, Gia Gia.” Anh lắc lắc ngón tay, nói thật sự nghiêm túc.

Cô giống như chim sợ cành cong, nhảy cách anh vài bước xa, vừa giận vừa tức, ánh mắt cô như muốn chém anh thành mười tám khúc…… Không, là băm thành thịt viên.

“Anh một chút cũng không thay đổi!” Luôn thích đùa giỡn cô trên lòng bàn tay.

Trình Dư Chân nhếch miệng cười,”Nói như vậy, quá khứ cùng hiện tại, em đối với anh vẫn nhớ mãi không quên?”

“Sau ngày chia tay với anh, tôi đã quên anh hoàn toàn.” Cô đỏ ửng cả khuôn mặt nhỏ nhắn phản bác,”Không đưa tư liệu cho tôi cũng không sao, tôi cũng không muốn đùa với anh, tạm biệt!”

Hừ! Cô quyết định tự lập tự cường, nghĩ biện pháp khác.

Trình Dư Chân ngồi ở ghế da, nhìn cô tức giận rời đi.

Cô hoàn toàn đã quên anh?

Đây là chuyện buồn cười nhất anh nghe được sau khi cùng cô chia tay,

Đối với kháng cự của cô, anh không giận ngược lại cười, tâm tình tốt giống như mở đầu cho nốt nhạc đầy màu sắc sắp đến.

Dù sao có người bình thường nào đối với người đã quên đi có phản ứng lớn như vậy chứ?

Lâm Gia Gia, em đừng tiếp tục giấu đầu hở đuôi.

****************

Tức chết cô!

Lâm Gia Gia rời khỏi trường trung học Đông Phương, tâm tình cô vẫn luôn cực kì tồi tệ, mãi đến giờ tan tầm.

Từ sau khi Trình Dư Chân đi vào Đông Phương trấn, mọi việc của cô bắt đầu không thuận lợi, làm chuyện gì giống như đều có gông xiềng, buộc tay buộc chân.

Quán trưởng dặn dò chỉ một một chuyện nhỏ, cô vẫn không thể hoàn thành, tất cả đều là vì chỉ cần đối mặt với Trình Dư Chân, cô luôn luôn không khống chế được.

Lại không thể nói thẳng ra nguyên nhân, chỉ cần nghĩ đến nụ cười ngọt ngào của Quán trưởng, cô thật sự cảm thấy mình ngập tràn tội ác, dù sao bởi vì chướng ngại của bản thân cô, mà làm trì hoãn công việc.

Cô không có mặt mũi nào để nói rõ ràng chân tướng sự việc… Không lẽ đến tố khổ cùng Quán trưởng: Xin lỗi, bởi vì đối tượng phỏng vấn chính là bạn trai trước của em, em vừa gặp anh ta, trong lòng còn có bóng ma……

Làm ơn đi, cô cũng không phải đứa ngu ngốc, làm sao không biết xấu hổ nhận an ủi của người khác chứ!

Hơn nữa cô nghĩ rất kĩ, không muốn câu chuyện quá khứ bị vạch trần, khiến cho mọi người đều biết, nhất là người nhà, bằng không nhất định sẽ khiến cho cha mẹ cô chú ý.

Suốt cả một ngày, tâm thần cô không yên, chờ khi phục hồi tinh thần lại, các đồng sự đều đã tan tầm.

Đóng cửa thư viện xong, cô lê bước về nhà, vừa mới bước vào huyền quan, chợt nghe thấy tiếng cười của mẹ, cùng với một giọng nam trầm thấp quen thuộc.

“Trình tiên sinh, cậu quá khách khí rồi, về sau chúng ta chính là hàng xóm, sau này có rảnh nhớ đến nhà tôi nhé.” Mẹ Lâm đối với hàng xóm mới trước mắt có hảo cảm không giải thích được.

Lâm Gia Gia lơ đễnh, dù sao người của Đông Phương trấn chính là thuần phác thành thật, hàng xóm mỗi ngày la cà.

Nhưng, là Trần tiên sinh nhà ai? Chẳng lẽ khu nhà cách cô ba căn đãn bán rồi sao?

Cô âm thầm đoán, đồng thời cởi giầy.

“Chỉ cần mẹ Lâm không chê con không biết xấu xổ về sau con sẽ thường xuyên đến làm phiền gia đình.”

Thanh âm này rất quen thuộc…… Ngay sau đó, sắc mặt cô đại biến, trực tiếp vọt vào phòng khách.

“Trình, Dư, Chân?”

Anh làm sao có thể xuất hiện ở nhà cô?

Mẹ Lâm quay đầu, nghi hoặc nhìn cô.

“Thực khéo.” Trình Dư Chân nhìn cô cười,”Chúng ta thực sự có duyên.”

“Có duyên cái rắm!” Cô hoàn toàn không để ý hình tượng,”Tên yêu nghiệt này làm sao có thể ở nhà của tôi?”

“Gia Gia, tại sao con lại không lễ phép như vậy? Trình tiên sinh vừa đến nơi này, có lòng đến đây tặng lễ vật làm quen với bà con hàng xóm.” Mẹ Lâm thầm oán liếc mắt nhìn con gái, đột nhiên nhớ tới cái gì,”Ủa? Các con quen nhau sao?”

“Đương nhiên, chúng con rất thân thiết……”

“Không quen, chúng con không quen, anh ta chỉ là học trưởng lúc con học đại học, thực sự không quen.” Lâm Gia Gia vội vàng đứng chặn giữa anh và mẹ mình kéo tay anh, “Được rồi, anh mau về nhà ăn cơm đi! Nhà chúng tôi hôm nay không có nấu nướng, anh đi mau đi!”

“Gia Gia!” Gặp quỷ sao! Mẹ Lâm nheo đôi mắt lại, thất kinh nhìn con gái.”Nếu là học trưởng, chứng tỏ nhất định có từng chiếu cố con, tại sao con có thể qua sông đoạn cầu như vậy?”

Cô bất chấp tất cả, cũng bất chấp tiếng hét nhỏ của mẹ, đẩy mạnh anh về hướng cửa.

“Tôi mặc kệ rốt cuộc anh muốn làm cái gì, từ nay về sau, đừng tới nhà của tôi nữa, bằng không tôi……”

“Gia Gia.” Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng ở cửa, da thịt trắng noãn như em bé tươi cười hớn hở.

“Tiểu Nhạc?” Lâm Gia Gia nhìn thấy người bạn thân từ nhỏ, có chút kinh ngạc.

Để cho trạch nữ Thường Tiểu Nhạc này xuất môn, chỉ có ba sự kiện: Hết thức ăn, thiên tai và nộp bản thảo, cho nên bình thường muốn gặp cô rảnh rỗi đi dạo trên trấn như thế này là chuyện rất hiếm có.

“Cậu muốn đi đâu à?”

Thường Tiểu Nhạc nghiêng mặt, mày hơi nhăn lại,”Cậu đã quên A Bàng hẹn chúng mình đến nhà anh ấy nướng thịt sao?”

“A!” Lâm Gia Gia lúc này mới nhớ đến, khẽ gọi một tiếng,”Tớ thực sự đã quên.” Gần đây bởi vì phiền não chuyện của Trình Dư Chân, rất nhiều chuyện đều bị cô gác ở một bên.

“May mắn mà tớ vòng đến đây.” Thường Tiểu Nhạc chỉ cần nghĩ đến món thịt nướng ngon lành, liền cười đến híp cả mắt, “Mẹ Lâm, xin chào.”

“Tiểu Nhạc, muốn đi ăn thịt nướng a?” Mẹ Lâm nhìn thấy lại có khách đến, lập tức đem những lời muốn mắng con gái nuốt trở lại trong bụng.”Vị này là Trình tiên sinh vừa mới chuyển đến trấn này, về sau mọi người đều là hàng xóm. Không bằng như vầy đi, Gia Gia, mẹ thấy tuổi của Trình tiên sinh cũng tương đương với các con, hãy mang thằng bé theo với, thuận tiện giúp nó giới thiệu làm quen bạn bè luôn, về sau mọi người rảnh rỗi chiếu cố lẫn nhau!”

“Mẹ!” Trời ạ, không cần thêm phiền được không? Cô luôn mong mỏi cách được Trình Dư Chân xa chừng nào thì tốt chừng nấy, không muốn có bất cứ dính dáng gì đến anh.

“Tốt!” Thường Tiểu Nhạc trời sinh tính vui vẻ, không chú ý đến ám hiệu Lâm Gia Gia quăng tới, trong lòng thầm nghĩ nhanh chóng đến chỗ ăn thịt nướng thôi.

“Cám ơn.” Trình Dư Chân cười, đôi mắt đen sáng rực, nhìn phía Mẹ Lâm,”Mẹ Lâm, trễ một chút con sẽ mang thịt nướng trở về mượn hoa hiến phật.”

“Được, được, được.” Mẹ Lâm cười gật đầu, càng nhìn, bà càng thích cậu trai trẻ dễ thương này, Mau đi đi! Gia Gia, chiếu cố học trưởng của con thậtt tốt nhé.”

Lâm Gia Gia ngửa mặt nhìn trời, bất đắc dĩ thở dài.

Quên đi, quên đi, ít nhất quan hệ của cô với anh không bị vạch trần trước mặt mẹ, bằng không khẳng định sẽ nổi lên một trận gió to soóng lớn, trước đưa anh mang cách xa nơi này có vẻ quan trọng hơn.

Mà cô nhất định phải tìm một cơ hội cùng anh nói rõ, Lâm Gia Gia cô một chút cũng không muốn cùng Trình Dư Chân anh nối lại quan hệ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN