Bán hạ - Chương 1: Nghìn trùng cách biệt, đôi ta lại tương phùng.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Bán hạ


Chương 1: Nghìn trùng cách biệt, đôi ta lại tương phùng.


Tôi đi đến bến xe buýt số 3, nép vào dưới mái hiên của hàng ghế chờ. Thu dù lại, tôi ngồi xuống lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh chiều mưa buồn bã của thành phố Thâm Quyến phồn hoa. Vật đổi sao dời, nơi đây từ lâu đã không còn thuộc về tôi nữa.
Phía bên kia đường, tiệm bánh ” Như Ý Cát Tường ” người ra người vào tấp nập. Cái tên vẫn là thế, nhưng giờ nó đã được xây lại hiện đại hơn. Có lẽ nó được xây lại từ ngày ông chủ tiệm mất, bây giờ là ai quản lý, tôi không biết nữa. Nhưng dù thế nào, tiệm bánh ấy cũng gợi lại cho tôi bao kí ức về một thời thanh xuân tươi đẹp.
Tôi nhớ đã từng có một người, vì biết tôi thích ăn bánh của ” Như Ý Cát Tường ” mà cúp học để mua cho tôi. Một người đã từng đứng trước cửa nhà tôi từ sáng sớm để chúc mừng sinh nhật tôi. Một người đã từng vì tôi mà làm rất nhiều việc, khiến tôi cảm động vô cùng.
Khoé mắt ươn ướt, tôi quay mặt sang hướng khác. Chuông điện thoại trong túi reo, tôi vô thức nghe máy: ” Tôi đây. ”
” Nguyên Nguyên, em đang ở đâu? ”
Là Diệp Bối gọi cho tôi. Anh ấy, là ân nhân cứu mạng của tôi. Nếu không có anh ấy, chắc bây giờ tôi chẳng thể ngồi đây ngắm mưa được nữa.
” Em vừa từ phòng tranh của Christina về. ”
” Anh muốn hỏi em, thứ bảy này em có rảnh không? ”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi trả lời anh: ” Em có rảnh, mà có gì sao? ”
” Bạn anh tổ chức một bữa tiệc, anh muốn đưa em theo. ”
Tôi khẽ ” ừm ” một tiếng. Dường như Diệp Bối nhận ra tâm trạng tôi không tốt, anh lo lắng hỏi tôi: ” Em sao vậy, ở đây không ổn sao? ”
” Dạ không, chỉ là vừa mới về nước, chưa thích ứng được… ”
” Nguyên Nguyên, anh vừa mới nhậm chức, công việc rất nhiều. Anh xin lỗi vì không thể chăm sóc cho em. ”
” Em ổn, xe buýt đến rồi. Em lên xe đây. ”
Tôi vội vàng tắt máy, một phần vì để tránh những câu hỏi quan tâm của Diệp Bối. Tôi biết, bản thân tôi nợ anh ấy rất nhiều. Anh ấy gạt bỏ tất cả những người phụ nữ xung quanh, chỉ vì chờ đợi câu trả lời của tôi. Còn tôi thì chẳng cho anh ấy được gì. Đã bao năm rồi, tôi cố ép mình sống yên bình, thanh thản, chỉ để giấu diếm quá khứ. Không nhớ đến không có nghĩa là xoá bỏ được. Tôi thầm cười, thì ra bản thân tôi vẫn luôn yếu đuối như vậy.
Mưa ngớt dần, vài ánh sáng yếu ớt len qua kẽ lá. Tôi xách túi đứng dậy, bất chợt phía bên kia đường, từ ” Như Ý Cát Tường “, một người đàn ông bước ra. Tôi khựng lại, đánh rơi cây dù trên tay. Người ấy, dù cho có qua nghìn năm tôi cũng chẳng thể nào quên. Chúng tôi cách nhau một con đường. Anh nhìn thấy tôi, tôi không biết anh có nhận ra, chỉ thấy đầu mày anh nhíu lại. Bản năng hốt hoảng muốn trốn tránh, tôi lùi về sau một bước.
Cảnh Thần! Nghìn trùng cách biệt, đôi ta lại tương phùng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN