Bán hạ - Chương 2: Lần đầu gặp gỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Bán hạ


Chương 2: Lần đầu gặp gỡ


CHƯƠNG 2: LẦN ĐẦU GẶP GỠ
Điều tuyệt vời nhất không phải bây giờ có thể nắm tay em, mà là cả đời được nắm tay em…
* * *
Mùa hạ năm ấy, nhận được thông báo đỗ vào Lương Hoa, tôi và Lục Cẩm Chi hăm hở dắt tay nhau đến làm hồ sơ nhập học. Lương Hoa không phải trường cao trung bậc nhất ở đây, nhưng đầu ra của nó lại ổn định nhất. Lúc đầu ba muốn đưa tôi ra Thượng Hải học, nơi đó tốt hơn rất nhiều. Nhưng tôi không muốn, thành phố này mới là nơi dành cho tôi.
Lục Cẩm Chi nói với tôi, vào trường Lương Hoa, không lo không kiếm được anh chàng nào ưng ý. Tôi cười, chê đầu óc cô ấy chỉ toàn nghĩ đến những thứ vớ vẩn. Nhưng tôi thừa biết cô ấy quyết tâm thi vào đây là để tìm anh chàng xe buýt của mình. Lục Cẩm Chi nói, đó chính là chân ái của cô ấy, chân ái mà cô ấy ngóng trông suốt nửa năm.
Làm thủ tục xong xuôi, Lục Cẩm Chi dắt tôi đi quanh trường. Trường không to, nhưng khang trang sạch sẽ. Xung quanh khuôn viên trồng rất nhiều cây, nhiều nhất là cây bạch quả. Dãy nhà của năm nhất bọn tôi nằm bên cạnh năm ba, còn dãy nhà năm hai cạnh dãy A, khu hành chính. Phía sau khuôn viên là sân bóng, hồ bơi, cách hồ bơi khoảng hai mươi bước đi bộ là khu nhà đa năng. Phòng thực hành các môn tự nhiên đặt sát cạnh đó.
Hai chúng tôi đi qua sân bóng, tầm này câu lạc bộ bóng đá của trường đang tập luyện. Lục Cẩm Chi nhanh tay kéo tôi vượt rào vào xem.
” Là đàn anh năm ba của trường đấy! ” Cô ấy thì thầm với tôi.
” Sao cậu biết? ” Tôi quay sang hỏi cô ấy.
” Nhìn vạch trên tay áo đồng phục của đội bóng là biết. Cậu thấy ba vạch kẻ không? ”
” Rắc rối nhỉ, chẳng phải phân biệt màu áo là được sao. ”
” Đây là quy định rồi, kể cả đồng phục thường của mình cũng vậy á! ”
Tôi gật gù. Giữa cái nắng chói chang của mùa hạ, tiếng bước chân chạy dồn dập trên sân cỏ. Trái bóng lăn theo đường chuyền bóng, lúc tưởng chừng bay vào khung thành lại bay ra ngoài đường biên. Tôi nheo mắt, anh chàng áo số 7 của đội bóng kia dẫn bóng thật tốt, cản được những đòn tấn công dồn dập của số 12 đội bạn. Thế nhưng anh chàng số 7 chỉ cản được chứ không sút được. Ba lần dứt điểm bóng đều chạm cột bật ra ngoài.
Tôi thở dài quay đi, vừa được hai bước nghe tiếng nhốn nháo phía sau, tiếp sau đó là tiếng Lục Cẩm Chi hét lên, ” Tiểu Nguyên!!! Cẩn thận!! ”
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một bóng người chắn ngang tôi. Anh ta nhanh tay bắt lấy quả bóng đang bay về phía đầu tôi. Mất đà, tôi ngã, tay vô thức kéo cả người đỡ bóng giúp tôi.
” Không sao chứ? ”
” Tiểu muội này có bị thương ở đâu không? ”
” Tiểu Nguyên! Tiểu Nguyên ơi! ”
Mặt trời chiếu thẳng vào mắt khiến tôi choáng váng. Người bắt bóng kia nhanh chóng ngồi dậy, đỡ tôi đứng lên. Lấy lại tinh thần một chút, mới nhận ra là anh chàng thủ môn của đội áo đỏ. Chẳng trách đỡ được quả bóng bay với tốc độ ánh sáng ấy.
” Tiểu muội, xin lỗi, là tôi cố tình đá bóng ra ngoài đường biên, không cẩn thận lại đá mạnh quá. ” Từ giữa đám đông, áo số 7 kia đi đến trước mặt tôi. Nhìn thái độ của anh ta, chẳng có chút thành ý xin lỗi gì.
” Đã không đá được thì tốt nhất nên ngồi dự bị đi. Hôm nay tiểu muội đây may mắn được người ta cứu giúp, sau này lỡ vào người khác thì biết tính sao? Đàn anh à, anh tốt nhất nên học lại kĩ thuật đá bóng đi! ” Tôi phủi bụi cỏ trên người, lạnh lùng trả lời anh ta.
” Tiểu muội, tôi đã xin lỗi rồi. Em còn không vừa ý? ” Anh ta cười nhạt.
” Đủ rồi Cảnh Thần, xin lỗi đàng hoàng một chút, tính gây sự với con gái à? ” Anh đội trưởng của đội áo số 7 đi lên ngăn lời anh ta lại.
Tôi hừ một tiếng, đáp lại, ” Vừa ý hay không phải vấn đề tôi cần quan tâm. Coi như tôi số chó. Tiểu Chi à, đi thôi. ”
” Nhưng… nhưng.. ” Vẻ mặt Lục Cẩm Chi ngơ ngác.
Tôi không buồn để ý, kéo tay cô ấy bỏ đi. Ngang qua vị ân nhân của tôi, tôi cúi đầu cảm tạ, ” Em là Hứa An Nguyên, cảm ơn anh đã cứu mạng, ơn này sẽ không quên. ”
Anh ta không nói gì, chỉ gật đầu, ôm trái bóng quay đi. Tôi chợt cảm thấy bàn tay Lục Cẩm Chi nắm chặt tay tôi run run, ánh mắt không rời khỏi anh ta một phút nào.Tôi khua khua tay trước mặt cô ấy, ” Tỉnh lại đi! ”
” Ờ.. Ừm đi thôi! ”
Sau khi ra khỏi sân bóng, tôi buông tay Lục Cẩm Chi đi về phía trước. Cô ấy chạy theo tôi, hỏi han: ” Bạn tôi ơi, cậu làm sao thế? Giận mình à? ”
” Không có. ”
” Vậy sao mặt cậu hằm hằm vậy? ”
Tôi đứng khựng lại làm cô ấy đập mặt vào lưng tôi. Cô ấy xoa xoa mũi, ngước mắt chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi xua tay, chẳng biết nói gì nữa. Cô ấy kéo kéo tay tôi, mặt hớn hở, ” Tiểu Nguyên này, mình tìm thấy chân ái của mình rồi. ”
” Nhanh vậy? Ở đâu thế? ”
” Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Chính là người vừa cứu cậu đấy. Anh ấy ngồi ở dự bị nên mình không để ý, lát sau anh ấy lao ra, mình sững sờ luôn.. ”
Tôi ngẩn người, bảo sao cô ấy lại nhìn người ta chăm chú đến vậy. Tôi vỗ vai cô ấy, ánh mắt đầy thông cảm, ” Cậu đúng là ngốc nghếch quá đi. ”
” Ơ sao cậu lại nói vậy? ”
” Cậu không thấy sao, người ta nhìn cực phẩm như thế, không có người thương mới lạ. ”
” Thôi đi, mình không nghe gì đâu, cậu chỉ giỏi chê bai và đả kích mình thôi! ” Lục Cẩm Chi hứ dài với tôi một tiếng rồi chạy đi. Tôi thở dài ngán ngẩm, chầm chậm đi theo sau. Nắng hạ kéo dài bóng tôi trên mặt đất, đan xen bóng hàng cây quanh khuôn viên. Và tôi cũng chẳng ngờ được rằng, ngày hôm ấy lại là ngày định mệnh mở đầu cho chuỗi ngày tháng hạnh phúc xen lẫn bi kịch sau này…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN