Bán hạ - Chương 12: Mỗi ngày đều muốn nhìn thấy anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Bán hạ


Chương 12: Mỗi ngày đều muốn nhìn thấy anh


Suốt một tuần sau đó, tôi không gặp Cảnh Thần nữa. Kể cả ở trên trường, đều không thấy anh. Lục Cẩm Chi bảo tôi có lẽ anh bận học ôn thi Đại học với bận ở câu lạc bộ. Còn tôi thừa hiểu anh là tránh tôi.
Mỗi lần đi qua sân bóng, nghe tiếng hò hét, tôi lại muốn vào để nhìn một chút. Sau cùng vẫn là bỏ đi.
Lục Cẩm Chi dạo này trông khá là thân thiết với Cố Luân. Tôi chẳng biết cô ấy làm quen từ bao giờ, tôi cố cậy miệng cũng không được. Từ xấu hổ thẹn thùng, bây giờ cô ấy rảnh rỗi là lại đi tìm anh ấy hỏi bài, tưởng như sắp quên mất có sự hiện diện của tôi rồi.

Hôm nay Lục Cẩm Chi không đi học nên chỉ có tôi với Đán Đán đi ăn trưa. Tôi không ăn được nhiều, chọc chọc vài muỗng. Đán Đán thấy tôi không ổn liền hỏi, ” Cậu sao vậy? Không hợp vị à? ”
Tôi lắc đầu. Tôi thật sự chẳng có tâm trạng để ăn uống. Cả tuần nay ngày nào tôi mà chẳng thẫn thờ như thế.
” Mấy nay cậu rất là lạ nhé, cậu với Cảnh sư huynh đang giận nhau à? ”
Đán Đán vừa dứt lời, Cảnh Thần đã xuất hiện ở căng tin. Anh đi về phía bàn của tôi. Lòng tôi đấu tranh kịch liệt, vừa mong anh đi qua vừa mong anh dừng lại. Cuối cùng anh dừng lại ở bàn tôi.
” Em ăn uống như này sao? Muốn giảm béo à? ”
Nghe câu hỏi quan tâm của anh, tôi bỗng nhiên dấy lên một cảm xúc khác thường. Có chút gì đó rất là ấm áp.
” Tiểu Nguyên à! Mình chợt nhớ ra có việc, mình đi trước nha. ”
Đán Đán nói một lời liền tức tốc chạy biến. Để lại tôi một mình đối mặt với Cảnh Thần.
” Em còn giận anh sao? ”
Tôi im lặng không đáp. Từ đâu đi đến một cô gái rất dễ thương. Điệu bộ ngại ngùng này, trên tay còn cầm theo hộp quà nhỏ. Nhất định là tỏ tình với ai kia rồi. Bạn học này lại nhìn trúng Cảnh thiếu.
” Đàn anh… Xin anh nhận cho tâm ý của em. ”
Tôi cố nhịn cười. Cách theo đuổi cũ rích này, tôi cứ tưởng chỉ còn Lục Cẩm Chi áp dụng thôi chứ. Cảnh Thần khẽ liếc xem phản ứng của tôi. Anh thản nhiên cầm mấy món quà kia, tôi thích thú muốn biết anh làm gì tiếp theo.
Anh đẩy hộp quà về phía tôi, ” Em mở đi! ”
Cảnh Thần thật ác. Thế này không phải quá tổn thương tâm hồn thiếu nữ à.
” Của anh mà… ” Tôi nhìn bạn học kia sắp khóc đến nơi rồi.
” Của anh cũng là của em! ”
Nếu mở ra thật là tội lỗi, nhưng không mở ra thì tôi lại tò mò. Nghĩ ngợi một hồi liền để lại tay bạn học kia, ” Hay là cậu cầm lại đi. ”
” Đàn anh… Anh… ” Bạn học dễ thương vẫn cố chờ phản hồi của Cảnh Thần.
” Cô bé, em hiểu ý anh phải không? ”
Bạn học kia khẽ gật đầu, mang theo khuôn mặt thất tình bỏ đi. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, bạn ấy chọn sai người rồi.
” Em không ghen à? Em phải làm vài hành động đánh dấu chủ quyền chứ. ”
” Nhảm nhí! ”
” À… Anh đến gặp em là vì muốn… Nói với em câu xin lỗi. Chuyện đấy anh sai rồi. ”
” Tôi không để bụng nữa rồi, hôm đấy tôi cũng nói chuyện hơi quá đáng. ”
Cảnh Thần gãi gãi mũi, tai hơi đỏ lên, ” Vậy… Mình hòa nhé? ” Anh đưa ngón út ra trước mặt tôi ngoắc ngoắc.
” Được! ” Tôi trả lời dứt khoát, ” Anh cũng không cần tránh tôi nữa. “
Chúng tôi ngoắc tay nhau đóng dấu. Giờ thì tôi hiểu rồi. Sự bực bội khó chịu trong người suốt một tuần qua chính là vì không được gặp Cảnh Thần. Hóa ra mỗi ngày đều muốn nhìn thấy anh.

Buổi chiều, khi tôi đang sinh hoạt ở câu lạc bộ thì Kiều Hoan Ảnh đến. Tôi nhanh chóng lên bờ, chị ấy ân cần đưa tôi khăn lau. Tôi thầm đoán chị ấy đến vì việc tuyển trợ lý kia.
” Dạo này không thấy em đi với Thần khốn nạn nhỉ? ”
Động tác lau tóc của tôi dừng lại, lần nào cũng thế, chị ấy đều nói vài câu lạc chủ đề trước đó.
” Cậu ta ấy hả! Suốt một tuần nay không ôm bài tập thì ở sân bóng đến tận khi trời nhá nhem tối. Ai hỏi gì cũng chỉ một chữ ” ừm “. Biết ngay có chuyện. ” Kiều Hoan Ảnh hồi tưởng kể lại.
” Chị đến tìm em có gì không ạ? ”
Chị Kiều hiểu ý tôi, liền đem một tờ bìa kẹp giơ lên. Chị cười tươi, ” Chúc mừng hai em đụng nhận! ”
Tôi vui mừng cầm lấy mở ra xem. Tôi với Lục Cẩm Chi đúng là được nhận rồi. Cô ngốc kia mà nghe tin tốt này bệnh tật cũng bay hết.
” Nếu không phải tên điên nào đó ngày ngày trưng ra bộ mặt giết người nhìn chị, thì chị cũng không định nhận hai đứa đâu. “
” Cảm ơn chị nhiều lắm! ”
Ngày hôm đấy, bao nhiêu muộn phiền trong lòng tôi đều không còn. Thật sự rất vui vẻ.

Thời gian trôi rất nhanh, mùa đông cứ thế mà lặng lẽ đến. Những cơn gió lạnh tràn vào thành phố. Cành cây khô cằn trơ trọi trên sân trường. Học sinh núp trong những chiếc áo phao, những chiếc khăn choàng ấm áp. Mùa đông đến vừa mang một chút ảm đạm lại vừa mang đến một chút mới mẻ.
Cuộc sống học đường của tôi vẫn rất yên ổn. Mối quan hệ giữa tôi và Cảnh Thần tốt lên rất nhiều. Từ lúc vào đội bóng cũng gặp anh thường xuyên hơn. Tôi cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ. Lại cứ như vậy mong anh mỗi ngày. Tôi không phủ nhận mình có cảm tình với anh, nhưng là chắc chắn hay mơ hồ, tôi vẫn chưa thể nói được.
Hôm nay, như thường lệ tôi lại đến câu lạc bộ làm việc. Nói là trợ lý, nhưng nó giống như một bảo mẫu hơn. Công việc này khá nhàn hạ nên tôi luôn chăm chỉ. Lục Cẩm Chi từ lúc vào đây đến giờ cũng không còn bám lấy tôi nữa, thay vào đó chạy theo tiếng gọi tình yêu rồi.
Tôi đi ngang qua phòng thay đồ, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện.
” Cậu nghĩ sao về chuyện này? ”
” Tôi sẽ đi gặp huấn luyện viên. ”
Là giọng Cảnh Thần. Tôi tò mò ghé tai vào cửa.
” Thể lực của cậu không đủ để tham gia giải đấu lần này nữa. Cậu muốn chết trên sân à? ”
Tôi giật mình. Giọng nữ vừa quát lên kia là của chị Kiều. Chị ấy vừa nói gì vậy? Thể lực không tốt sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN