Bán hạ - Chương 13: Đam mê của anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Bán hạ


Chương 13: Đam mê của anh


” Kiều Kiều! Cậu thôi đi, sức khỏe của tôi, tôi tự biết. ” Cảnh Thần nghe chừng đây tức giận.
Tôi nghe bộp một tiếng, như có cái gì đó vừa bị ném xuống đất.
” Cậu nên nhớ, cậu sinh ra là đại thiếu gia Cảnh thị, cậu không được rèn luyện thành cầu thủ. Cậu ở câu lạc bộ này đã ba năm rồi. Cậu không nghĩ đến việc lâu ngày không còn sức bền à? Dù cậu khỏe thế nào thì sớm muộn sẽ gặp phải chấn thương thôi! ”
” Cậu thì hay rồi, cậy mình là quản lý muốn quyết định việc gì cũng được đúng không? ”
” Tùy cậu thôi, huấn luyện viên đã gạch tên năm ba ra khỏi danh sách thi đấu rồi. Đừng hi vọng nữa. ”
Cánh cửa mở ra, kẻ nghe lén là tôi suýt thì ngã. Tôi nhìn chị Kiều cười tươi, gãi đầu gãi tai, ” Em đi ngang qua thôi! “
” Nghe hết rồi thì vào khuyên cậu ta đi, cứng đầu cứng cổ. ”
Chị Kiều bỏ đi. Tôi rón rén đi vào phòng thay đồ. Cảnh Thần phát hiện ra tôi. Tôi ngượng ngùng giơ hai ngón tay chào ” Hi! ” một tiếng. Anh bất ngờ đi tới, ôm chầm lấy tôi. Tôi không kịp phản ứng gì, đứng đơ tại chỗ mặc cho anh ôm. Tôi cảm nhận cơ thể anh run lên, không biết vì lạnh hay vì điều gì. Rất lâu sau đó, anh mới buông tôi ra.
Cảnh Thần khẽ vuốt tóc tôi, từng cử chỉ đều rất ôn nhu. Tôi cắn cắn môi, mãi mới dám hỏi anh.
” Thể lực anh không tốt sao? ”
” Kiều Kiều lại nói bậy bạ gì với em rồi? ”
Tôi cầm lấy tay anh ngừng lại, ” Hay là… anh cứ nghe chị ấy đi. ”
” Nguyên Nguyên, em có biết không, hồi nhỏ, khi xem trên ti vi, thấy các cầu thủ chạy trên sân cỏ, anh đã ước được giống họ. Được sống cùng với trái bóng… Anh kể nó cho ba anh nghe, ông cực kì tức giận, liền đem hết những gì liên quan đến bóng đá ra khỏi cuộc đời của anh. Năm năm tuổi, anh bị ba đưa vào huấn luyện nghiêm khắc để trở thành người thừa kế. Anh lớn lên dưới sự kiểm soát chặt chẽ và độc đoán của ba. ”
Tôi im lặng, ngước nhìn anh kể tiếp câu chuyện của mình, ” Lên cao trung, anh liều mình đăng kí tham gia câu lạc bộ. Ba anh biết được, đem nhốt anh lại không cho đi học, còn định sẽ tống anh đi du học. Mẹ anh khóc lóc cầu xin, dùng đủ mọi cách giả bệnh ông mới chịu buông xuống. Đam mê của anh, ước mơ của anh, đều chỉ có thể sống cùng nó trong ba năm này. Anh thừa biết sức khỏe của anh chưa từng được rèn như một cầu thủ. Nhưng giải đấu sắp tới thật sự rất quan trọng, anh muốn đem cúp vàng về cho Lương Hoa. “
Thì ra Cảnh Thần có một tuổi thơ không mấy vui vẻ. Thì ra anh cũng giống tôi, bị trói buộc trong vòng kiểm soát của ba mẹ, của danh tiếng và quyền lực này. Không thể sống tự do tự tại. Tôi vào đây là muốn khuyên anh, kết quả lại bị anh thuyết phục lại.
” Vậy ngày mai em và anh đi xin huấn luyện viên. ”
” Không phiền sao? ”
Tôi lắc đầu. Giúp đỡ anh tôi không phiền một chút nào.
Cảnh Thần cười với tôi. Nụ cười của anh thế mà lại đẹp như vậy.

Cuối giờ, tôi được phân công trực nhật lớp. Tôi ở dưới cặm cụi lau nhà, Lục Cẩm Chi trên bục giảng phụ tôi lau bảng. Cửa lớp có tiếng gõ cửa, Lục Cẩm Chi reo lên vui sướng, ” A! Anh Cố Luân! ”
Anh Cố Luân đi vào, nhìn tôi lại nhìn Lục Cẩm Chi. Anh khẽ xoa đầu cô ấy, cười nói, ” Em ra ngoài một chút được không? Anh có chuyện cần nói với Tiểu Nguyên. “
Lục Cẩm Chi có chút thất vọng nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ đi khỏi lớp. Lúc ra cô ấy còn cẩn thận đóng cửa lại.
Cố Luân tới gần chỗ tôi. Tôi chưa đoán được anh vì việc gì mà gặp riêng tôi.
” Cảnh Thần và bọn anh bị gạch khỏi danh sách rồi. ”
Tôi ” a ” lên một tiếng, ” Em tính cùng anh ấy đi xin. “
” Thật ra chuyện anh cần nói là chuyện khác. ”
Tôi nghệt mặt. Anh là đang trêu đùa tôi sao.
” Anh biết Tiểu Chi thích anh, hơn nữa còn thích từ trước. ”
Tôi cười hì hì. Cái cô ngốc này, lại để người ta phát hiện ra tình cảm sớm đến thế. Giờ người ta tìm đến tận cửa từ chối rồi này.
” Anh có người trong lòng rồi, cho nên… “
Bản thân tôi tự cảm thấy đau lòng cho Lục Cẩm Chi. Ngay từ đầu đã khuyên cô ấy nên từ bỏ rồi mà.
” Em biết rồi, em sẽ nói với cô ấy. “
” Em không hỏi người đó là ai à? “
Là ai cũng đâu liên quan đến tôi. Tốt nhất tôi không nên biết quá nhiều, mất công kể ra lại làm Lục Cẩm Chi buồn.
” Người trong lòng của anh là… “
Câu nói mập mờ của Cố Luân làm tôi nghi ngờ. Nghĩ đến mọi cái tên có thể nhất, từ hoa khôi của trường cho tới mấy cô bạn gái xinh xinh bên cạnh anh. Đừng nói là tôi nhé?
” Cảnh Thần! ”
” Cái gì cơ? ” Tôi gần như hét lên. Cái tên quá ngoài dự đoán rồi. Bảo sao mỗi lần nhìn Cảnh Thần ánh mắt anh đều trìu mến như thế. Tôi biến thành nữ phụ đam mỹ rồi sao?
Cố Luân cười lớn, anh cốc đầu tôi một cái, ” Em cái gì cũng tin người à? ”
” Anh dám chỉnh em! ” Tôi phồng má giận dỗi.
” Anh cũng biết Tiểu Chi trước rồi, cô ấy hay đi cùng chuyến xe buýt với anh, anh phát hiện hay ngắm anh nữa. “
Anh Cố Luân rất tự nhiên cầm lấy cây lau nhà giúp tôi lau.
” Ý của anh là? “
” Dù sao để Tiểu Chi mở lời trước thì cũng không hay. Nên anh muốn nhờ em giúp đỡ… ” Nói đến đây anh hơi đỏ mặt.
Tôi hiểu ra tất cả, trong lòng thầm sung sướng. Lục Cẩm Chi ơi là Lục Cẩm Chi! Xem xem bạn tốt của cậu đã biết được chuyện tốt gì này.
” Cố đại ca! Tiểu muội đây rất sẵn lòng hợp tác cho hai người. ” Tôi bày ra bộ mặt lưu manh.
” Với điều kiện, không được nói cho ai biết. Đây chính là bí mật. ”
Tôi vỗ ngực tự hào, ” Cứ tin ở em. Nếu không tin nữa chúng ta kí khế ước. ”
” Không cần đâu, anh tin em. ”
Tôi tâm tình tốt lên. Cảm thấy bản thân sắp làm được một việc trọng đại cho người bạn yêu quý nhất của mình. Lục Cẩm Chi à! Cậu cố chờ đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN