Bán hàng xuyên không gian - 1. Dạo đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Bán hàng xuyên không gian


1. Dạo đầu


Trời âm u, ánh trăng mờ mờ quỷ dị. Làn sương bủa vây khắp nơi làm không khí ẩm ướt, ngột ngạt.

Trong không gian tối tăm, một cô gái gầy gò, bóng dáng cô độc, trông như chỉ cần một cơn gió nhẹ là bị thổi bay. Tay cầm một con dao rọc dấy nhỏ, đâm liên hồi trên mặt đất si măng rắn chắc, khiến nó dần vỡ vụn.

Không gian yên tĩnh bị âm thanh lặp lại đều đều, vô hạn của tiếng dao ma sát với mặt đất phá vỡ.

Cô gái nhỏ bé ấy có mái tóc xõa ngang vai, đôi mắt vô hồn cùng với một nụ cười quỷ dị, luôn miệng lẩm bẩm:

– Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao. Mày không thể thoát khỏi tao!!!!

———————————————————————————————

Paris, Trường đại học mỹ thuật

-Này các cậu, tớ mới nhập về một loại kẹo mới, các cậu hãy mua ủng hộ đi nào!!! ( ̄∇ ̄)

Một cậu học sinh dáng vẻ thanh mảnh, mái tóc vàng được chải chuốt gọn gàng, ánh mắt lấp lánh, tay cầm hai ba bịch kẹo đi tới từng bàn một, luôn miệng quảng cáo .

Mọi người ở trong lớp đã quen với hình ảnh này, nhưng vẫn không ít người cưỡng nỗi sự nhiệt tình của cậu, cũng như tò mò mà mua giùm cậu.

-Tôi mới đánh son, ăn kẹo sẽ làm phai son của tôi mất – nữ sinh áo đỏ.

-Không sao, cậu có thể mua son của tớ, tớ bán rất nhiều son có màu đẹp nha~. Cậu có thể lựa chọn thoải mái. Tớ còn bán cả kem đánh răng và bàn chải nữa, tặng kèm cốc giấy đó, ăn xong cậu không sợ bị bẩn răng. Chưa kể nếu cậu mua combo kẹo-son- kem đánh răng- bàn chải, cậu sẽ được giảm giá tận 10% tổng giá trị combo. Và cậu có thể dùng tiền giảm giá để mua thêm cái kẹo nữa, lời quá còn gì? ۹ (ÒہÓ)۶

-Tao mua kẹo này tặng bạn gái có hợp không- nam sinh áo vàng.

-Tao có bán hộp quà, mày muốn mua kèm không? ♡^▽^♡

—————————————————————————————————

Tiếng chuông báo hiệu giờ học đã kết thúc, từng tốp học sinh lần lượt ùa ra, trò chuyện xôn xao như bầy ong vỡ tổ. “Nam sinh tóc vàng” đang thong dong bước ra thì cảm nhận được một người khoác vai từ đằng sau, nhiệt tình hỏi:

-Này Ngọc Minh, mày “kinh doanh” thế nào rồi ?

– Tao bán sạch loại kẹo mới rồi…. Ai cũng thích cái lạ mà. Chỉ là sau vài ba ngày nữa thì đống này không phải là “loại kẹo mới” nữa. Và chúng nó có mua hay không sẽ tùy thuộc vào việc mớ kẹo này có ngon, hợp khẩu vị hay không. – Ngọc Minh mỉm cười, vẻ mặt suy tư.

Người đang cười gian, khoác vai Ngọc Minh là Di Hòa, Di Hòa cao hơn Ngọc Minh một chút, đầu tóc nửa xanh nửa đỏ, lởm chởm, quần áo rách lủng đủ chỗ. Di Hòa quả là trái ngược với cái tên mà ba mẹ cho (hòa nhã), càng nhìn càng thấy giống lưu manh.

Đi bên cạnh Di Hòa là bạn gái của hắn, Tuyết Lệ. Cô nhìn hai thằng đàn ông đang khoác vai tình tứ trước mắt mình với vẻ mặt bố-mày-quen-rồi ╮ (╯_╰) ╭, nói:

-Hai người có muốn cùng tới bảo tàng cạnh trường không? Giờ này chắc là ít khách rồi.

-Được đấy, nếu tới đó, có thể tớ sẽ tìm được cảm hứng để làm bài tập mà thầy giao.- Ngọc Minh hưởng ứng.

-Nếu hai người muốn vậy thì cũng được thôi. Hình như bên bảo tàng có đem về trưng bày một thứ mới. Hình như là…….

– The Red Scarlet, chiếc vòng cổ được đính 26 viên ruby, cùng với những viên kim cương hình quả lê tuy được đính kèm xung quanh tạo thành hình của một đóa hoa hồng. Giá trị của những viên đá quý trên được tô điểm thêm với các hoạt tiết bằng vàng và platinum,….- Hai mắt Tuyết Lệ sáng rực lên, miệng nói nói liên hồi.

-Hình như bạn gái cậu không quan tâm tới bài tập về nhà cho lắm- Ngọc Minh thúc vào tay Di Hòa khẽ nói.

Việc bảo tàng gần trường Ngọc Minh nhập thêm đồ mới cũng không quá mới lạ. Để thu hút khách, thỉnh thoảng họ lại thuê các món đồ từ nơi khác về trưng bày, thường xuyên nhận và khuyến khích các món đồ từ thiện đắt giá gửi về. Nhờ vậy mà Ngọc Minh cảm thấy bảo tàng này luôn mới lạ, thú vị. Chứ không như mấy cái ở quê nhà cậu, trăm năm như một, tới mức mà cậu thấy chính cái bảo tàng đã trở thành “cổ vật cần trưng bày” luôn rồi ( ̄▽ ̄) ゞ.

-À mà này, tao nghe nói rằng trong bảo tàng có trưng bày một bức tranh do một đứa nhóc kém tụi mình tận 4 tuổi vẽ đấy!- Di Hòa chuyển đề tài.

-Tin cũ rích mà cũng lôi ra nói. ( ̄∇ ̄) ah~ Bức tranh ấy cũng được trưng bày khá nhiều năm rồi, chưa kể trước khi chuyển đến đây có thể đã ở những nơi khác trước, tức là có thể là cái cậu đó, khoảng ngang bằng tuổi chúng ta…..- Tuyết Lệ lườm Di Hòa.

-Mới trẻ tuổi mà tranh đã nằm trong bảo tàng, sau này tên đó chắc sẽ nổi tiếng, giàu có, hai tay ôm đầy người đẹp…. -Di Hòa chớp chớp mắt.

-Xì, có khi cả đời chỉ vẽ được một bức tranh có giá….

Mặc kệ cho cặp uyên ương đấu khẩu với nhau chí chóe, Ngọc Minh hí hửng nhảy chân sáo, thẳng hướng tới bảo tàng………

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN