Bán hàng xuyên không gian
2
Dù có trông lưu manh như Di Hòa, yêu kiều như Tuyết Lệ, hay nhiệt tình như Ngọc Minh, thì cũng đều khiến người ta cũng cảm nhận được khí chất nghệ sĩ phảng phất. Chưa kể, tay người nào người nấy còn dính một ít chì và màu vẽ, mà dù đã rửa thật kỹ vẫn chưa phai hoàn toàn.
Có lẽ vì vậy mà người bán vé và những người bảo vệ nhìn nhóm Ngọc Minh với ánh mắt có phần thiện cảm hơn so với lúc nhìn những sinh viên hay học sinh trường khác. Những con người luôn túm tụm lại rồi xì xào, cười đùa vô ý thức nơi nghiêm minh.
Ánh mặt thiện cảm họ dành cho đám Ngọc Minh là không thừa. Khi đặt chân vào bảo tàng, cả ba người tự động tách ra. Dù có thân nhau tới đâu, thì gu thưởng thức không thể giống nhau hoàn toàn được. Như Tuyết lệ, khi vào bảo tàng thì phóng ngay đến nơi trưng bày mặt dây chuyền, Di Hòa, mặc dù nghe không hợp lí lắm, lại thích nhìn những bức tranh trường phái trừu trượng….
Ngọc Minh thích nhìn những bức tranh ẩn chứa nhiều cảm xúc, với màu sắc đơn giản, không cầu kỳ phức tạp, hoa lụa.
“Những bức tranh cũng có linh hồn, và linh hồn chúng được lấy từ linh hồn của người họa sĩ”(*)-Ngọc Minh hiểu rõ điều đó. Mỗi khi nhìn vào một bức tranh, cậu lại cảm giác mình được làm quen với một con người mới, được nhìn thấy thế giới trong con mắt của người đó.
Có thể Ngọc Minh sẽ mãi bận rộn lang thang từ thế giới của bức tranh này đến thế giới bức tranh khác cho mãi đến khi bảo tàng đóng cửa, nếu như không có CÁI THỨ TRẺ CON KHỐN NẠN CỨ ỒN ÀO BÊN CẠNH CỨ LÀM TỤT MOD CỦA BỐ!!!! (╯°Д°)╯ ┻━┻
-Mẹ ơi…. Bi Bi muốn về nhà. Bi Bi chán quá. Hay là mẹ mua kẹo cho Bi Bi nha! Nha! Bi Bi đói.
Ơ cái ***, đói thì K* M* m*y chứ, không im lặng lại giùm bố được à. Còn cái bà kia nữa, ai đi bảo tàng nghệ thuật lại đem con theo hử, muốn khoe rằng mình có một đứa ăn bám ồn ào vô dụng cấp cao mà d*ll biết nhột hả. Sao bà không vác cái bồn cầu nhà bà mà đem khoe luôn đi, đem theo con mèo nhà bà nữa. Cái **, thứ kém sang, ngay cả con mèo nhà bà cũng kém sang. Chính là nhờ bà mà tôi ghét mèo đấy, lũ mèo khốn nạn, sao chúng mày không tuyệt chủng luôn đi《゚Д゚》 ( mèo: ????)
Nếu là người khác thì sẽ chạy tới tát sờ mờ lờ thằng nhóc đó. Nhưng Ngọc Minh không như vậy, Ngọc Minh là con người rất là bềnh tễnh và đậm chất quý’ss tộc’ss (ノ゚▽゚)ノ, thế nên Ngọc Minh sẽ lại gần phía đứa trẻ và bà mẹ, mỉm cười, nói:
-Thưa bà, ở trong bảo tàng có khu giữ trẻ mà, bà có thể gửi con ở đó.
-Để làm gì?- người đàn bà chẹp miệng.
Để cái thứ ăn bám của bà không làm phiền “công việc thưởng thức nghệ thuật đậm chất thiêng liêng” của tôi chứ còn gì (╯°▽°)╯ ┻━┻
-Ở khu giữ trẻ có bạn đồng trang lứa với bé, lại còn có nhiều đồ chơi, con bà sẽ không thấy nhàm chán, bà sẽ có thể rảnh tay hơn, làm những gì mà bà thích….
-Nhưng tôi không biết khu giữ trẻ ở đâu.
– Để cháu dẫn bé tới giùm bà, khi nào đón con bà chỉ cần hỏi nhân viên về vị trí khu trông trẻ ở đâu là xong.
-Con có muốn đi chơi với anh kia không- Người đàn bà cúi đầu xuống, nhìn con mình hỏi.
-Nhưng mẹ ơi, Bi Bi đói, đói……
-Thưa bà, cháu có bán kẹo với snack, bà có muốn m….
-Đây, cậu cứ đưa đồ ăn cho nó- người đàn bà lôi ví ra, đưa cho cậu tờ tiền, rồi giao lại đứa bé cho cậu.
Có bà mẹ nào đưa con mình cho người lạ mà không một chút lo lắng như thế luôn cơ chứ…- Ngọc Minh thở dài, lôi ra một bịch snack và ít kẹo vừa ứng với số tiền mà bà mẹ không- biết- đã-vọt- đi-đâu đưa cho cậu bé, dặn:
-Em chưa được ăn đâu đó, để anh dắt em tới chỗ này mới được ăn nha.
– Dạ……
Đứa trẻ được đưa cho đồ ăn, cầm tay Ngọc Minh, ngoan ngoãn đi theo.
– Tới rồi đó, em vào chơi đi.
Ngọc Minh thở dài nhẹ nhóm, đẩy đứa bé vào phòng trông trẻ.
– Nhưng em muốn chơi cùng với anh cơ~~- Đứa bé phồng môi, lắc lắc tay Ngọc Minh nũng nịu.
Ơ cái đ…. thôi bỏ đi. Anh mày mới gặp mày mấy phút trước, làm d*ll gì mà nhóc phải quyến luyến anh mày như trẻ nghé xa mẹ lúc đi học lần đầu thế hả???
– Không được đâu, anh bận rồi.
– Nếu anh không vào thì em cũng không vào.
– Nếu em không vào đây sẽ không được ăn kẹo.
-Nhưng mà….. hức hức….
– Thôi được rồi, anh sẽ vào chơi với nhóc, nhưng chỉ một lát thôi đấy! – Nam nhi đại trượng phu, không chấp lũ con nít, càng không nên làm con nít khóc, nhưng nếu không chịu đựng được nó, thì GIẾT CHẾT M* NÓ ĐI!!!
-Yayyyy. Đi thôi anh. – Thằng nhóc chùi nước mắt, kéo Ngọc Minh vào phòng trông trẻ. Đúng là nước mắt cá sấu -.-
…………………..
Phòng trông trẻ của bảo tàng thì Ngọc Minh đã lướt qua nhiều lần, nhưng cậu chưa vào bao giờ. Cậu thật sự bị sự thú vị của căn phòng này hấp dẫn. Các món đồ chơi như thú bông, mô hình lắp ghép,… được xắp cùng một nơi, ở một góc khác là máy điện tử, ipad, tivi được gắn cố định ở một chỗ, rồi một góc riêng nữa thì bày hàng loạt các món đồ chơi nấu ăn. Trên các bức tường có gắn các tủ kính trưng bày các mô hình xe hơi, tàu lửa, những căn nhà búp bê được làm rất chi tiết, tinh xảo….
Đây quả thật chẳng khác gì một bảo tàng thu nhỏ cho trẻ em- Ngọc Minh thầm nghĩ.
– Anh trai, đừng có đứng ngu người ở đấy nữa, mau lại đây chơi đi!- Cậu nhóc Bi Bi từ lúc nào đã gia nhập với bọn nhóc trong khu trông trẻ, nhìn Ngọc Minh gọi với.
Ngọc Minh chán nản lại gần bọn trẻ. Bỗng nhiên cảm thấy cái “bảo tàng thu nhỏ” này được xây riêng cho bọn trẻ thì thật là quá lãng phí.
– Anh trai, sao anh không bỏ cặp xuống, mang cái cặp to chà bá thế không mỏi vai sao?- Một cô nhóc mang váy đỏ hỏi.
-Anh ấy chứa cả kho báu trong đó đấy! Lúc nãy anh ấy đã đưa cho tớ bịch snack này- Bi Bi nhiều đưa gói snack ăn dở ra cho lũ nhóc xem, còn kẹo thì Ngọc Minh nghi cậu nhóc này đã ngốn hết ngay từ đầu.
Nghe Bi Bi nói vậy, lũ nhóc sinh tò mò, bu lại gần Ngọc Minh.
-Anh ơi, bạn kia nói thật hả, cho em xem kho báu của anh đi.
-Anh ơi, trong đó có kẹo hả anh, cho em đi…..
-Anh cho tụi em đồ ăn đi mà, ki bo thế
Ngọc Minh vội ôm khư khư lấy ba lô, nhảy lùi ra xa
-Đây là hàng “bán chứ không tặng”(**), nếu mấy nhóc không có tiền, thì anh cũng không thể đưa cho mấy nhóc được. -.-
-Nếu vậy thì dễ thôi. – một bé trai tiến lại gần Ngọc Minh, nói to.
Ngọc Minh tròn mắt ngạc nhiên. Cậu nhìn thấy bé trai đó rút một xấp tiền ra, chìa trước mặt cậu:
-Chừng này có đủ để mua đồ ăn cho cả bọn em không.
Xin lỗi cậu nhóc, chừng đó không những đủ để mua mấy món đồ ăn, mà MUA ANH MÀY LUÔN CŨNG ĐƯỢC. Cha mẹ kiểu gì lại cho đứa con chưa đầy 5 tuổi của mình giữ một đống tiền như thế hả !!!!(╯°Д°)╯ ┻━┻
– Này nhóc, sao nhóc có nhiều tiền thế? Lấy trộm tiền của ba mẹ hả?- Ngọc Minh hỏi, nhằm hy vọng phủ nhận ý nghĩ của cậu….
-Ý anh nhiều là sao? Đây là ít tiền ăn sáng còn dư em giữ lại mà?
Ngọc Minh bềnh tễnh… không được xúc động, không được bóp chetme thằng nhóc đó. Be cation my heart…
-A hihi không có gì đâu, nhóc đừng để tâm a~
Ngọc Minh lôi các gói snack ra đưa lần lượt cho tưng nhóc, rồi nói:
-Được rồi đó, đưa tiền đây cho anh.
-Chưa được!
Cái thằng nhóc rich kid này mày còn muốn gì đây, được voi đòi Hai Bà Trưng à?
– Sao vậy nhóc.
– Anh còn chưa phát snack cho chính anh mà~
Chúa ơi, con xin rút lại lời chửi rủa vừa rồi ahhhh
Ngọc Minh tự lôi gói snack ra cho chính mình, cầm cọc tiền của cậu nhóc rồi đếm đếm tiền. Lấy một ít trong sấp đó, rồi đưa số còn lại cho bé trai rich kid.
-Sao anh lại đưa tiền lại cho em- Bé trai tròn mắt.
– Chừng này là đủ trả cho đống snack nhóc mua rồi. – Ngọc Minh cười tươi, phẩy phẩy số tiền mà cậu vừa lấy.-Anh đúng là… đại ngốc. Có thể lấy hết số tiền này vậy mà….- bé trai lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn Ngọc Minh mà mỉm cười nhẹ nhàng.
Ha ha….Ngọc Minh thấy mình đúng là ngốc thật. Nhưng ngốc thế này… có khi lại tốt.
(*) trích từ câu nói của Vincent Van Gogh
(**) Câu gốc là hàng tặng chứ không bán -.-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!