Bán hàng xuyên không gian
3
Ngọc Minh đã tắt tiếng điện thoại khi vào bảo tàng để tránh trường hợp có người gọi cũng không gây ồn ào. Mà giờ, ngồi giữa đám nhóc láo nháo này, dù cậu có bật Vinahouse lên rồi múa quạt cũng chả có ai thấy phiền ah~ ( ̄ー ̄;
Ngọc Minh nhìn vào điện thoại. Là tin nhắn của cái tên ngốc Di Hòa, Ngọc Minh vừa bấm bấm điện thoại, miệng vừa nhai chóp chép.
-Chết rồi mày ơi , tao nhớ ra hôm nay là trung thu (゜ロ゜)
-Thức tỉnh đi con trai. Mày đang ở Pháp mà, Trung Thu cái Lồng. (ʘ言ʘ╬)
-Nhưng tao đã hứa trung thu sẽ dẫn Tuyết Lệ đi chơi T . T
-Hèn gì cả buổi hôm nay ẻm cứ làm mặt khó chịu với tao. (゜Д゜;)
-Giờ mới chiều thôi, mày dẫn Tuyết Lệ đi chơi còn kịp.
-Ờ, vậy tao dẫn Tuyết Lệ đi trước nhé, mày có về luôn không (゚ω゚;)
-Khỏi, tao ở lại bảo tàng 1 chút, mày lo cho Tuyết Lệ đi. (*’▽’*).
Ngọc Minh tắt điện thoại, thở dài.
Di Hòa quen Tuyết Lệ kể cũng rất lâu rồi, vậy mà cậu còn chẳng có một mối tình vắt vai.
Chẳng lẽ do mình hoàn hảo quá nên không ai dám yêu chăng (*’▽’*). Ây da, ngại quá~
Nếu không có Di Hòa nhắc, Ngọc Minh cũng quên phéng mất hôm nay là trung thu…Dẫu sao cậu cũng ở Pháp được 2 năm rồi, và cậu cũng mảy may quên tất tần tật mấy cái phong tục của đất nước mà mình từng gọi là nhà.
Không phải Ngọc Minh là con người bội bạc, cậu chỉ là không có ấn tượng về nơi chôn rau cắt rốn của cậu thôi.
Thật sự không chút ấn tượng……
Một chút ….. cũng không….
Ngọc Minh nhớ đã từng đọc ở đâu đó rằng, đêm trung thu là đêm mà cánh cửa từ âm giới được mở ra, Ma quỷ được phép đi lại tự do khắp nơi.
Mà Ngọc Minh thì lại rất sợ ma ah~ (゜Д゜;).
Có lẽ đêm nay cậu sẽ không đi đâu cả, mà chỉ nằm rúc ở nhà chơi vi tính thôi.
Đúng vậy.
Sẽ chỉ đơn giản như mọi đêm khác thôi.
Không chút khác biệt.
CHẮC CHẮN PHẢI VẬY!!!!
Ngọc Minh không có ám chỉ điều gì đặc biệtcả. Chỉ là….cậu bỗng linh cảm thấy một việc gì đó, một việc rất rất đáng sợ sắp xảy ra….
-Anh ơi, lại chơi trò chơi với tụi em đi anh !
Bi Bi lại kéo kéo tay Ngọc Minh, đồng thời cũng kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ lan man.
-Được thôi, mấy đứa muốn chơi trò gì ?
-Tụi em sẽ chơi trò đóng vai. Em sẽ làm đức vua, bạn kia sẽ làm cận thần, bạn kia làm công chúa,…..- nhóc rich kid nói.
Ngọc Minh chắc chắn chín mười phần việc cậu ta được làm vua là do đã “tài trợ” cho đám nhóc đống snack hồi nãy. Còn nhỏ đã biết hối lộ để được lên chức rồi a~, cậu nhóc này thật là có triển vọng =.=
-Thế còn anh, anh đóng vai gì ?- Ngọc Minh chỉ chỉ tay vào mình.
-Anh đóng vai bạch mã.
-Gì cơ?
-Bạch mã
-Ý em là bạch mà hoàng tử phải không ?
-Không, làm bạch mã.
-……
Ha ha, cậu nhóc này thật biết đùa.
-ANH MÀY KHÔNG MUỐN LÀM NGỰA !!!!!!!!
………………………………………………………………………………………
-Anh ơi, bạch mã phải kêu hí hí chứ anh
-Nhanh lên đi anh, sao anh đi chậm thế
-Xin lỗi vì anh mày chậm như rùa nhé, anh mày chỉ là PHẢI NAI LƯNG CHỞ CHÚNG MÀY HƠN 20′ THÔI !!!!! (゜ロ゜)
Ngọc Minh cảm thấy mình đúng là xui tới tận mạng. Cậu đã xì tiền ra để vào bảo tàng, vậy mà không những không được tham quan, mà còn phải làm trâu chó, ý lộn trâu ngựa phục vụ cho bọn nhóc này a~~~~.
-Anh không muốn làm ngựa nữa à ?-cậu nhóc richkid
-Anh mày không muốn làm ngay từ đầu rồi !
-Em có ý này nhé! Nếu anh đóng vai này, anh chỉ cần nằm yên một chỗ thôi.
-Vai gì?
-Ngựa chết.
-……
-Anh có muốn đóng không ?
-….
Ngọc Minh nằm xuống, bọn nhóc liền lập tức túm tụm lại quanh cậu, diễn trò:
-Hức… hức… cậu đã vất vã rồi ngựa-chan
-Nó đã quá già rồi, chết cũng đúng thôi.
Anh mày mới 20 cái xuân thôi nhé.
-Hèn gì nó chậm như bò, hóa ra là gần chết.
Đkm, đá xéo anh mày hay gì…..
-Thay mặt dân chúng, ta gửi lời cảm ơn sự đóng góp và công hiến của ngươi cho đất nước này, sự hi sinh của ngươi là niềm hạnh phúc, ý lộn mất mát lớn của đất nước.- cậu nhóc richkid nói.
Ngọc Minh nghe giọng một vài đứa nhóc sụt sùi, có đứa còn oa oa khóc, tất nhiên cậu biết chúng nó chỉ giả bộ, nhưng cậu vẫn cảm thấy cảm động một xíu nha~~~.
Sự cảm động của Ngọc Minh sẽ còn kéo dài thêm được một chút nữa nếu cậu không cảm nhận được sức nặng của một đống gấu bông cùng đồ chơi đè lên người cậu. Ngọc Minh liền hất đống đồ chơi rồi vọt dậy, quắc mắt nhìn tụi nhóc:
-Mấy đứa làm cái trò gì vậy!!!
-Anh chết rồi mà, sao anh còn nhúc nhích.
-Thế sao mấy đứa đổ đồ chơi lên người anh !!!
-Anh chết rồi phải chôn chứ. Hay anh không muốn làm ngựa chết nữa ?- Nhóc richkid nhìn Ngọc Minh, ngây thơ chớp chớp mắt trông phát ghét.
Ngọc Minh không muốn phải tiếp tục nai lưng ra chở bọn nhóc, bèn nằm yên, mặc kệ tụi nhóc muốn làm gì thì làm. Phòng trông trẻ quả có nhều đồ chơi đi~ Sau một hồi ngắn, Ngọc Minh đã cảm nhận được một núi đồ chơi cao ngất ngư chất lên người cậu.
Nằm yên như vậy cũng chán, Ngọc Minh bèn nãy ra một ý tưởng để gạt phắt sự nhàn rỗi phát chán này. Đó chính là… ngủ một giấc.
Vừa làm thời gian trôi nhanh một cách hợp lí, vừa trông như đã chết, phù hợp với vai bọn nhóc đưa, vừa nạp lại năng lượng sau 20′ làm trâu ngựa.
Đúng là một mũi tên trúng ba cái đầu, hi hi…
Vì Ngọc Minh là một con người quyết tâm, nghĩ là làm, nên Ngọc Minh liền không ngần ngại, lập tức đánh một giấc.
Ngọc Minh sẽ không ngủ ngon như vậy, nếu cậu biết đêm nay sẽ là đêm dài nhất đời cậu…..
………………………………………………………………………………………………………………
Ngọc Minh cuối cùng cũng thức giấc. Cậu cố mở mắt, nhưng cậu vẫn không nhìn thể thấy gì cả.
-……
Mình đã ngủ bao lâu vậy chứ- Ngọc MInh tự nhủ. Cậu tính bật dậy, nhưng rồi cậu phát hiện ra……..
Cậu không ngồi dậy được
Có cái dì đó, một sức mạnh nào đó đè lên người cậu, khiến cả người cậu tê liệt.
Cái này, không lẽ là…….
Bóng đè?
A hi hi đùa đấy, là đống đồ chơi mà tụi nhóc chất lên người cậu thôi (*’▽’*).
Ngọc Minh dùng hết sức bình sinh bật người dậy, rồi lại dùng tay hất đống đồ chơi ra khỏi người.
Xung quanh tối om, đám nhóc đã đi đâu mất. Ngọc Minh móc điện thoại ra xem giờ.
-Trời ạ, 11h30 rồi !
Giờ này bảo tàng đã đóng của, đám nhóc tất nhiên cũng đã về hết. Ngọc Minh bị đống đồ chơi che khuất mất, nên không ai nhìn thấy để kêu cậu về cả…..
-Bọn nhóc ít ra lúc về cũng phải đánh thức mình chứ.
Ngọc Minh luôn miệngcàm ràm , cậu xách balo lên, đi ra khỏi phòng trông trẻ.
Bảo tàng tối om, chỉ còn một chút ánh sáng mờ mờ từ đèn laze an ninh dùng để “trông coi” các tác phẩm.
Ngọc Minh biết bảo tàng mặc sáng hay tối đều im lặng, nhưng cậu lại cảm thấy không khí ở đây bây giờ, lại tĩnh lặng đếm ngột ngạt.
Không phải là do Ngọc Minh sợ đâu nha~, chỉ là do lạnh mà chân cậu run cầm cập thồi, mặc dù bây giờ nhiệt độ ngoài trời là 25 độ -.-‘.
Ngọc Minh lấy, à quên không cần lấy hết sức bình sinh mà di chuyển, cậu đi chầm chậm, thầm nghĩ cách để thoát ra bảo tàng.
Ngọc Minh đi ngang khu trưng bày các đồ vật, thì cậu thấy phía trước phát ra một ánh sáng xanh lục nhàn nhạt, khác thường so với tất cả đèn đang sáng ở bào tàng bây giờ.
Phía đó, còn phát ra một tiếng nho nhỏ, cái tiếng này, không hiểu tại sao, khiến Ngọc Minh lại cảm thấy quen thuộc một cách dị thường
– Cách…… Cách…..Cách…….Cách…….Cách…….Cách…….Cách……
Dù có nghe quen thuộc, nhưng sự đáng sợ của âm thanh này lấn át sự quen thuộc mà Ngọc Minh cảm nhận được . Cậu hớp một luồng khí lạnh , tự nhủ:
lạy chúa trên cao hãy phù hộ cho con, hãy nói với con không phải ma đi T.T
Nhưng tất nhiên là chúa đ*o nói cho Ngọc Minh biết đó có phải là ma hay không, nên Ngọc Minh bèn lấy hết can đảm, bước tới nơi phát ra ánh đèn xanh lục kì dị đó…….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!